Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi .
Chương 34: Người Phụ Nữ Xinh Đẹp
Vân Nghê Thường
17/04/2021
Cô đẩy cảnh cửa thủy tinh đi vào căn nhà kính, đồ đạc bày trí bên trong không có đến một hạt bụi nào, vô cùng sạch sẽ, xem ra có người đến quét dọn hàng ngày chỗ này.
-Lục Lục! Rốt cuộc cũng tìm thấy em rồi!
Chân trước của Lục Lục giống như bị thứ gì đó sắc nhọn làm bị thương, đang nằm ở trước cửa yếu ớt kêu lên, trên chân còn đang chảy máu....
-Meo.... meo.....
Lục Lục lập tức kêu lên vài tiếng, dùng hết sức lực nhảy lên người Diệp Vãn Ninh.
Diệp Vãn Ninh bể Lục Lục lên, nhìn xung quanh nhà kính, vị trí chính giữa trong phòng khách của căn nhà treo bức ảnh của một người phụ nữ, người
phụ nữ này.... rất quen..... hình như đã gặp ở đâu đó.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc lại choáng váng, đau đớn dữ dội khiến cô không thể chịu nổi....
-Rốt cuộc là ai?
Người phụ nữ đẹp như vậy..... rốt cuộc là ai?
-Cô chủ, mau ra khỏi đây!
Thím Lý là người giúp việc duy nhất được vào rừng trúc, bà là người nhìn Lục Thừa Tiêu lớn lên, đương nhiên biết căn nhà kính này được xây lên vì ai! Tất nhiên, người phụ nữ trên bức ảnh, bà cũng biết!
Bà vào rừng trúc rồi? - Thím Lý, Lục Lục bị thương rồi.
-Ai dô, đồ bé tí này, sao lại cứ chạy vào đây vậy!
Thím Lý vội vàng lên tiếng lần nữa:
-Cô chủ, đừng nói nhiều như vậy nữa, mau rời khỏi chỗ này thôi, cậu chủ, cậu chủ về rồi!
Diệp Vấn Ninh đơ ra: -Anh ta, anh ta về rồi ư?
-Đúng vậy, bây giờ đang không tìm thấy cô, mà hỏi chúng tôi cô rốt cuộc đã đi đâu, màu theo tôi đi lối tắt ra khỏi chỗ này, cô chủ, nhanh lên.
-Được, làm phiền bà rồi, thím Lý.
Thím Lý bế lấy Lục Lục từ tay Diệp Vãn Ninh, sau đó dẫn Diệp Vãn Ninh đi theo một con đường nhỏ râm mát.
Mười phút sau, Diệp Vãn Ninh về đến biệt thự, còn thím Lý nhanh chóng bế Lục Lục đi bôi thuốc,
-Cô đi đâu thế? Sao anh ta đột nhiên lại quay về? -Tôi đang đi dạo ở gần đây...
Tuyệt đối không thể để anh ta biết, cô vì Lục Lục mà đi vào rừng trúc!
-Ộ? Cô đi dạo gần đây?
Ngày đẹp trời, anh vì đống văn kiện này mà quay lại, thực ra chỗ văn kiện này anh có thể bảo Thủ Hắc hay Kano hoặc bất cứ người nào khác về lấy, nhưng thực sự là anh muốn xem xem cô gái nhỏ này rốt cuộc đang làm gì.
Nhưng nhìn thấy cô vì nói dối mà ánh mắt lại chột dạ, sau khi thoáng thấy chiếc lá trúc trên mái tóc cô, Lục Thừa
Tiêu nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô:
-Cô nói dối. -Tôi ....
Diệp Vãn Ninh mím chặt môi, không có lời nào để thanh minh, cô thực sự đã lừa anh....
-Cô vào rừng trúc rồi?
Lời này vừa thốt ra tim Diệp Vãn Ninh như bị lỡ vài nhịp, Lục Thừa Tiêu lấy chiếc lá trúc từ trên tóc cô xuống, tay phải cầm lá trúc giơ lên trước mặt cô.
-Phải. Diệp Vãn Ninh gật đầu. -Tôi đã vào rừng trúc. -Đáng chết.
Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng một tiếng tay trái xiết chặt lấy cổ tay cô:
-Tôi đã nói rồi, đó là vùng cấm, không có sự cho phép đặc biệt của tôi, không ai được phép vào.
-Tôi biết, nhưng....
Không, tuyệt đối không thể nói với anh ta là Lục Lục lỡ chân chạy nhầm vào đó, nếu nói với anh ta, vậy thì Lục
Lục nhất định không giữ lại được!
Cô không thể anh ta làm hại Lục Luc...
-Xin lỗi.
Cô thu ánh mắt lại, chuyện này vốn là lỗi của cô, cô không biết trước thím Lý là người duy nhất đặc biệt được phép vào đó, nếu cô biết, cô chắc chắn sẽ nhờ thím Lý vào đó tìm Lục Lục rồi!
Nhưng bây giờ nói nhiều như vậy dường như cũng chỉ càng thêm chuyện không có lợi gì, dù sao cô cũng vào rồi, còn nhìn thấy bức hình của một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, thậm chí người phụ nữ đó còn khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như người cô quen biết vậy...
-Lục Lục! Rốt cuộc cũng tìm thấy em rồi!
Chân trước của Lục Lục giống như bị thứ gì đó sắc nhọn làm bị thương, đang nằm ở trước cửa yếu ớt kêu lên, trên chân còn đang chảy máu....
-Meo.... meo.....
Lục Lục lập tức kêu lên vài tiếng, dùng hết sức lực nhảy lên người Diệp Vãn Ninh.
Diệp Vãn Ninh bể Lục Lục lên, nhìn xung quanh nhà kính, vị trí chính giữa trong phòng khách của căn nhà treo bức ảnh của một người phụ nữ, người
phụ nữ này.... rất quen..... hình như đã gặp ở đâu đó.
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc lại choáng váng, đau đớn dữ dội khiến cô không thể chịu nổi....
-Rốt cuộc là ai?
Người phụ nữ đẹp như vậy..... rốt cuộc là ai?
-Cô chủ, mau ra khỏi đây!
Thím Lý là người giúp việc duy nhất được vào rừng trúc, bà là người nhìn Lục Thừa Tiêu lớn lên, đương nhiên biết căn nhà kính này được xây lên vì ai! Tất nhiên, người phụ nữ trên bức ảnh, bà cũng biết!
Bà vào rừng trúc rồi? - Thím Lý, Lục Lục bị thương rồi.
-Ai dô, đồ bé tí này, sao lại cứ chạy vào đây vậy!
Thím Lý vội vàng lên tiếng lần nữa:
-Cô chủ, đừng nói nhiều như vậy nữa, mau rời khỏi chỗ này thôi, cậu chủ, cậu chủ về rồi!
Diệp Vấn Ninh đơ ra: -Anh ta, anh ta về rồi ư?
-Đúng vậy, bây giờ đang không tìm thấy cô, mà hỏi chúng tôi cô rốt cuộc đã đi đâu, màu theo tôi đi lối tắt ra khỏi chỗ này, cô chủ, nhanh lên.
-Được, làm phiền bà rồi, thím Lý.
Thím Lý bế lấy Lục Lục từ tay Diệp Vãn Ninh, sau đó dẫn Diệp Vãn Ninh đi theo một con đường nhỏ râm mát.
Mười phút sau, Diệp Vãn Ninh về đến biệt thự, còn thím Lý nhanh chóng bế Lục Lục đi bôi thuốc,
-Cô đi đâu thế? Sao anh ta đột nhiên lại quay về? -Tôi đang đi dạo ở gần đây...
Tuyệt đối không thể để anh ta biết, cô vì Lục Lục mà đi vào rừng trúc!
-Ộ? Cô đi dạo gần đây?
Ngày đẹp trời, anh vì đống văn kiện này mà quay lại, thực ra chỗ văn kiện này anh có thể bảo Thủ Hắc hay Kano hoặc bất cứ người nào khác về lấy, nhưng thực sự là anh muốn xem xem cô gái nhỏ này rốt cuộc đang làm gì.
Nhưng nhìn thấy cô vì nói dối mà ánh mắt lại chột dạ, sau khi thoáng thấy chiếc lá trúc trên mái tóc cô, Lục Thừa
Tiêu nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô:
-Cô nói dối. -Tôi ....
Diệp Vãn Ninh mím chặt môi, không có lời nào để thanh minh, cô thực sự đã lừa anh....
-Cô vào rừng trúc rồi?
Lời này vừa thốt ra tim Diệp Vãn Ninh như bị lỡ vài nhịp, Lục Thừa Tiêu lấy chiếc lá trúc từ trên tóc cô xuống, tay phải cầm lá trúc giơ lên trước mặt cô.
-Phải. Diệp Vãn Ninh gật đầu. -Tôi đã vào rừng trúc. -Đáng chết.
Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng một tiếng tay trái xiết chặt lấy cổ tay cô:
-Tôi đã nói rồi, đó là vùng cấm, không có sự cho phép đặc biệt của tôi, không ai được phép vào.
-Tôi biết, nhưng....
Không, tuyệt đối không thể nói với anh ta là Lục Lục lỡ chân chạy nhầm vào đó, nếu nói với anh ta, vậy thì Lục
Lục nhất định không giữ lại được!
Cô không thể anh ta làm hại Lục Luc...
-Xin lỗi.
Cô thu ánh mắt lại, chuyện này vốn là lỗi của cô, cô không biết trước thím Lý là người duy nhất đặc biệt được phép vào đó, nếu cô biết, cô chắc chắn sẽ nhờ thím Lý vào đó tìm Lục Lục rồi!
Nhưng bây giờ nói nhiều như vậy dường như cũng chỉ càng thêm chuyện không có lợi gì, dù sao cô cũng vào rồi, còn nhìn thấy bức hình của một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, thậm chí người phụ nữ đó còn khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như người cô quen biết vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.