Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 238:
Hạ Lan Tình
01/06/2021
"Bắt em hỗ trợ còn thúc giục như vậy, anh không thấy mình quá đáng lắm sao?" Cố Hảo không nóng nảy, đứng ở cầu thang đung đưa thắt lưng da, thậm chí còn huýt sáo một cái.
Cực kì lưu manh.
Hai mắt Phong Dập Thần hơi lóe, đáy mắt xuất hiện chút giảo hoạt.
Anh híp mắt nhìn Cố Hảo, nhìn chăm chú nói: "Nếu em không đưa thì anh tội gì phải chật vật, dứt khoát tháo hết gánh nặng cho rồi."
Vừa nói, anh vừa định chuẩn bị kéo hết đồ che chở trên người.
Cố Hảo nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ tới người này lại mặt dầy như vậy, vội vàng nói: "Anh làm gì?"
"Em không đưa thắt lưng cho anh, lại còn huýt sáo với anh, không lẽ em không muốn sống tới vậy?"
"Em làm thế lúc nào?" Cố Hảo kêu gào: "Dừng lại, Phong Dập Thần, anh có nghe hay không?"
Phong Dập Thần nhìn cô, nói: "Vừa hay, anh vốn chưa tận hứng lắm, vậy chúng ta làm tới chín giờ đi."
Anh vừa nói vừa đi tới chỗ cầu thang.
Cố Hảo sợ run cả người, vừa kêu vừa lao xuống: "Không được quay lại đây, Phong Dập Thần, ông ngoại anh có khả năng sẽ tới đây đấy."
Cô nhét thắt lưng da vào tay anh, bản thân thì chạy ra thật xa, nơi không nhìn thấy anh.
Phong Dập Thần hừ một cái, nói: "Có bản lĩnh khiêu khích thì có bản lĩnh gánh hậu quả của việc khiêu khích."
Cố Hảo đưa lưng về phía anh, mặt đỏ bừng.
Mặc dù đã nhìn rất nhiều lần nhưng cô vẫn chưa tu luyện tới mức độ không gợn sóng, không sợ hãi.
Phong Dập Thần im lặng nhìn cô, cuối cùng thắt lưng quần, chỉnh đốn lại quần áo. Quay đầu vẫn thấy cô đang đưa lưng về phía anh.
Anh nói: "Tại sao không nói gì?"
"Anh mặc xong chưa?" Cố Hảo hỏi.
"Chưa."
"Chưa xong thì đừng nói chuyện với em." Cố Hảo lập tức nói, nghĩ tới dáng vẻ của anh thì không nhịn được mà đỏ mặt.
Anh ấy thực sự cố ý.
Bình thường, người này đẹp trai, lạnh lùng, không gần nữ sắc bao nhiêu thì bây giờ lại tương phản bấy nhiêu.
Cô hít sâu một hơi.
Người đã đi tới trước mặt cô, khi đôi giày đập vào tầm nhìn, Cố Hảo lập tức nhắm mắt lại theo bản năng.
Anh lại hừ một tiếng, nói: "Em nói vậy mà vẫn nhìn?"
"Không nhìn." Cô nói.
Anh thầm buồn người, người phụ nữ này làm phí công dạy dỗ của anh, đã quen thuộc như vậy rồi mà còn thấy xấu hổ nữa. Dù bây giờ anh đã mặc hết quần áo vào rồi mà vẫn không dám nhìn, không ngờ lại dễ xấu hổ như vậy.
Anh nhìn bộ dạng nhắm tịt mắt của cô rất buồn cười, không nhịn được liền bật cười thành tiếng.
Cố Hảo ngây người, một mắt hơi hé ra. Đập vào mắt không chỉ có đôi giày da màu đen mà còn có quần. Vì thế liền thở phào một hơi.
Cô ngước hai mắt lên nhìn, đối mặt với gương mặt đẹp trai, quần áo chỉnh tề của đối phương, anh đang cười vui sướng.
Cố Hảo hơi buồn bực, đưa tay đẩy lồng ngực anh ra xa, nhưng lại bị tay anh chặn lại, nắm tay cô thật chặt.
"Đi thôi, đưa em lên đỉnh núi chơi."
Cố Hảo ngẩn người: "Bây giờ sao?"
"Đúng."
"Lên núi vào cái giờ này?"
"Em nói đúng, bây giờ rất có thể ông ngoại anh đang trên đường tới đây, sao anh lại phải tặng ông ngoại thêm cơ hội khinh thường em chứ."
Cố Hảo hơi ngưng lại, mỉm cười, nói: "Là anh khinh bỉ ông anh hay là ông anh khinh bỉ anh chứ?"
"Anh không muốn gặp ông." Anh nói thẳng: "Sống tới từng tuổi này rồi mà vẫn không hiểu biết."
"Sao lại không hiểu biết?"
"Quản lắm chuyện của cháu ngoại, ông ấy dựa vào cái gì chứ?"
Cố Hảo: "..."
"Ông ấy có phải họ Phong đâu?"
Cố Hảo cười không ra tiếng: "Mặc dù là vậy nhưng anh không cảm thấy dù sao ông ấy cũng là trưởng bối của anh, anh nói như vậy làm ông ấy rất mất mặt."
"Thế thì sao chứ?" Phong Dập Thần thản nhiên nói: "Làm chuyện không đúng lại còn không cho người khác đâm vào cột sống, dối trá."
Lúc này Cố Hảo không còn gì để nói nữa.
"Vậy em có đi không."
Cố Hảo hơi suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, em đành miễn cưỡng đi hóng gió cùng anh vậy."
"Miễn cưỡng?" Phong Dập Thần hừ một tiếng.
Cố Hảo bật cười.
Anh cầm tay Cố Hảo, lấy áo khác, rồi lấy thêm một cái cho Cố Hảo xong mới xuống nhà để xe lấy xe, khởi động đi ra ngoài.
Quản gia đứng ở cổng đưa tiễn.
Phong Dập Thần hạ cửa kính xe xuống nói xong một câu mới rời đi.
Bọn họ vừa đi được năm phút thì một chiếc xe bảo mẫu màu đen lái vào trong sân biệt thự.
Cửa xe mở ra, thứ xuống đầu tiên chính là một cái gậy, tiếp đó là tới ông cụ.
Gậy chống của ông đập xuống đất, uy nghiêm nói lớn: "Phong Dập Thần, con thỏ con chết bầm nhà cậu không nhanh mang người phụ nữ không đứng đắn kia ra đây."
Quản gia cung kính đứng một bên nói: "Lão gia, mời ngài quay về, tiên sinh đã đi rồi."
"Đi rồi?" Lỗ mũi ông cụ sắp phun ra khói: "Đi chỗ nào?"
"Cái này thì tôi không biết." Quản gia nói.
"Có phải nó biết tôi muốn tới nên mới đi không?" Ông cụ bắt đầu hoài nghi tới trường hợp này.
Quản gia nói: "Đúng vậy, lão gia, tiên sinh để lại cho ông một lời."
"Chắc chắn chẳng phải lời hay ý đẹp gì." Ông cụ hừ một cái: "Nó muốn chọc tôi tức chết mới đúng."
Quản gia rất lúng túng, nói: "Tiên sinh nói, hỏi ngài xem biệt thự này của họ nào? Ngài họ nào?"
Ông cụ càng tức thêm: "Thằng nhóc thối tha."
"Tiên sinh còn nói thêm, nếu ông thấy Lư Hoan tốt như thế thì ông cưới cô ta đi, tiên sinh không ngại có thêm một bà ngoại ít tuổi như vậy. Chỉ cần cô ta phục vụ ngài tốt thì có thêm một chú nhỏ cũng không sao."
"Oan nghiệt!" Ông cụ tức tới mức gõ gậy chống còng cọc lên mặt đất: "Xem thằng nhóc kia nói cái gì đây."
Quản gia đứng im, không nói lời nào.
Ông cụ không nói không rằng bước vào trong biệt thự.
Quản gia tiến lên nói: "Nếu ngài không tin thì ngài vào xem thử xem, người thật sự không có bên trong, đã đi rồi."
"Người phụ nữ kia ở chỗ nào?" Ông cụ hừ lạnh, nói: "Có phải là loại phụ nữ không đứng đắn không?"
Quản gia lắc đầu: "Nhìn rất đứng đắn."
"Phụ nữ đứng đắn mà lại tới chỗ này lêu lổng với nó?"
"Lư tiểu thư cũng vừa tới, còn tự xưng là vị hôn thê của tiên sinh nữa."
"Sự thật chính là thế."
Quản gia không nói gì.
"Thằng nhóc thối tha, mau bước ra đây nhanh lên." Ông cụ vừa vào cửa đã hét lớn, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời.
Ông cụ cau mày nói: "Đi thật rồi?"
Quản gia gật đầu nói: "Vâng, đi thật rồi."
"Vậy sao lúc tôi đi trên đường tới lại không thấy xe của nó?"
"Cái này thì tôi không rõ, cũng có thể là do Hứa tiên sinh đổi xe khác."
"Nó đúng là cái gì cũng dám làm."
"Không phải ngài cũng thế sao?"
"Ông nói cái gì?" Ông cụ quay đầu nhìn quản gia dám nói chuyện với mình như thế, lập tức đổ cơn giận lên người quản gia: "Vừa rồi ông nói cái gì?"
Quản gia im lặng, cung kính đứng một bên.
Ông cụ nhìn quản gia đang ủ rũ cúi đầu, lạnh lùng nói: "Nếu tiếp tục chống đối thì tôi sẽ đuổi việc ông."
Quản gia im miệng.
"Có nghe rõ không?" Ông cụ lại hỏi.
Quản gia im lặng không lên tiếng.
"Nói cho thằng nhóc chết tiệt kia biết, hạn trong vòng một ngày phải mang người phụ nữ kia tới cho tôi nhìn thử, nếu không tôi tự tra."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.