Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 239: Lên đỉnh núi hóng gió

Hạ Lan Tình

01/06/2021

 

Lúc này quản gia mới nói: "Tiên sinh nói, nếu ngài còn nhúng tay vào việc của cậu ấy thì tiên sinh sẽ nói mọi chuyện cho lão thủ trưởng."

 

Ông cụ sững người một lúc, tức giận nói: "Nó dám."

 

Quảng gia nhìn ông cụ, nói: "Lão gia, tôi nghĩ ngài đứng nhúng tay vào chuyện của tiên sinh, cậu ấy không phải người thích bị người khác tham dự vào chuyện của mình, nếu ngài làm như vậy thì e rằng không tốt đâu."

 

Ông cụ sửng sốt.

 

Quản gia cũng không nói nhiều, ông cảm thấy lão gia sẽ hiểu lời của mình, lại nói thêm: "Nếu ngài tra xét, động tới vảy ngược của tiên sinh thì e rằng rất khó nhìn mặt nhau."

 

Ông cụ nghe vậy thì tức giận bỏ đi.

 

Quản gia thở phào nhẹ nhõm.

 

Trên đỉnh núi, một chiếc xe dừng ở nơi rộng rãi, tiếng gió rít qua từng cơn.

 

Trong xe, Cố Hảo nói: "Anh bảo quản gia nói với ông ngoại anh như vậy có ổn không?"

 

"Em đừng nhúng tay vào." Phong Dập Thần nói: "Cuộc đời là của anh, thứ anh không thích nhất là bị người khác nắm trong lòng bàn tay."

Chẳng ai muốn cuộc đời của mình bị người khác điều khiển cả.

 

Phong Dập Thần nắm tay cô: "Nhìn bóng tối tên tĩnh kia đi, đep không?" 

 

Cố Hảo nhìn, ngoài bóng đèn xe ra thì chỗ nào cũng tối thui.

 

"Không thấy được gì cả, đen thui như vậy có gì mỹ cảm sao?" Cô hỏi ngược lại.

 

Phong Dập Thần nhướn mày, hơi vươn người lên nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Em nhìn trước mặt đi."

 

Cố Hảo cũng vươn người lên, nhìn trước mặt. Vừa nhìn thì lập tức sợ ngây người.

 

Ở thành phố dưới chân núi, phía xa đèn đuối sáng trưng, tựa như những ngôi sao trên bầu trời đêm vậy.

 

Cố Hảo hít một hơi: "Thấy rồi, thật đẹp."

 

Phong Dập Thần dựa lưng vào ghế, không tiếp tục nhìn, chỉ mở miệng: "Ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố, khiến anh cảm thấy rất an tĩnh."

 

"Đúng thế." Cố Hảo gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu để cho tốc độ của thế giới chậm lại, trong tình huống không có phân tranh thưởng thức cảnh đem như vậy thực sự rất đẹp. Nhưng lòng người lại không thể tĩnh lặng được. Hàng ngày bôn ba, bận bịu như vậy thì làm gì có thời gian đi dọc đường nhìn phong cảnh chứ?"

Phong Dập Thần nhíu mày, nhìn gò má Cố Hảo.

 

Cô còn đang mải nhìn bóng tối bên dưới.

 

Cố Hảo không nháy mắt một cái nào, tiếp tục nói: "Có biết bao nhiêu người vì tranh gianh trong cuộc sống, không thể dừng lại để xem cảnh đêm xinh đẹp. Có những người còn chưa từng nhìn qua ngôi sao trên trời?"

 

Phong Dập Thần sững sờ, nói: "Nhìn sao trên trời khó tới mức đó sao? Mở cửa xe đi, chúng ta ra ngoài nhìn."

 

Cố Hảo ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Phong Dập Thần.

 

Trong mắt anh tràn ngập vẻ khích lệ.

 

Cô mỉm cười: "Vậy để em xuống xem."

Vừa nói cô vừa đẩy cửa xe bước xuống.

 

Đứng trên đỉnh núi, gió to quét qua khiến Cố Hảo co rúm lại vì lạnh.

 

Phong Dập hai mắt lóe sáng, xuống xe sau cô. Cởi áo khoác ra trực tiếp khoác lên vai Cố Hảo.



 

Trên người đột nhiên ấm áp khiến Cố Hảo sửng sốt, cảm giác được người đàn ông phía sau đang ôm chặt, bao bọc cô bởi hơi ấm trên người anh.

 

Cô dựa vào người phía sau, nhẹ nhàng nói: "Gió trên núi rất lớn, anh mặc áo của mình vào đi."

Phong Dập Thần lắc đầu, nâng mắt nhìn lên bầu trời, cau mày nói: "Ngày không trăng sao?"

 

Cố Hảo nhìn lên bầu trời đêm, phản ứng kịp thời nói: "Bảo sao hôm nay trời tối như vậy, hóa ra là đêm không trăng."

 

Phong Dập Thần nói: "Có thể sẽ mưa mấy hôm."

 

"Vậy thì vào trong xe thôi." Cố Hảo lo lắng Phong Dập Thần bị lạnh: "Dù sao cũng không thấy ngôi sao nào cả."

"Ừm." Phong Dập Thần gật đầu nói: "Được."

 

Hai người quay lại trong xe, đóng cửa lại. Cố Hảo lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, quay đầu nhìn anh thì phát hiện anh cũng đang nhìn cô.

 

Ánh mắt thẳng tắp mà nhìn, đôi con ngươi sâu thẳm khiến cô cả kinh.

 

Cô cảm thấy hoảng hốt trong lòng, hai mắt rũ xuống. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một vật.

 

Cố Hảo ngẩn ra, nâng mắt lên thì thấy một chiếc hộp màu bạc, phía trên còn thắt một cái nơ con bướm xinh đep.

 

Bọc bên ngoài vừa đẹp vừa tinh tế.

 

Bàn tay đang nắm cái hộp khớp xương rõ ràng.

 

"Đây là cái gì?" 

 

"Em mở ra xem thử đi." 

 

Cố Hảo nhận lấy, hơi chần chờ một chút mà không mở ra ngay, chỉ nâng mắt nhìn về phía Phong Dập Thần.

 

"Ý của em đây là cái gì?"

"Quà." Anh nói: "Anh tặng em."

 

Cố Hảo cả kinh trong lòng.

 

"Em mau mở ra đi." Anh thúc giục.

 

Cố Hảo đành phải mở hộp ra, vừa nhìn thì đã bị đồ bên trong hấp dẫn.

 

Đó là một sợi dây chuyền kim cương cực kì đẹp, kim cương được chạm khắc thành hình ngôi sao, lóe lên tia sáng chói mắt, vừa chói lại vừa sang trọng.

 

Viên kim cương này không hề nhỏ, khoảng một carat.

 

Cô lập tức sửng sốt, cảm thấy vật trong tay nặng ngàn vàng.

 

"Có thích không?" Anh hỏi.

 

Cố Hảo bị dọa sợ, không xác định được, hỏi: "Cho em?"

 

"Ừm."

 

Cô lập tức lắc đầu nói: "Không, thứ này quá quý giá, em không thể lấy được."

 

Hai mắt anh nhíu chặt, rõ ràng vừa rồi anh còn thấy cô tỏ ra kinh ngạc, chắc chắn là rất thích món đồ này.

 

Nhưng cô lại từ chối.



 

Phong Dập Thần cau mày, có chút không vui.

 

"Chỉ là một món quà mà thôi, tại sao em lại không lấy?" Anh kiên nhẫn hỏi.

 

Cô không nhận thẻ ngân hàng, thấy cô rõ ràng như vậy nên anh đã đi chọn quà, không ngờ quà mà cô cũng từ chối.

 

"Phong Dập Thần." Cố Hảo nói: "Em không phải là một món đồ, nếu anh cứ làm như vậy thì sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta bị phức tạp hóa."

 

"Ai nói quan hệ bị phức tạp hóa?" Phong Dập Thần nói: "Có phải là em quá nhạy cảm rồi hay không."

 

Trái tim Cố Hảo hơi nhói lên, lắc đầu: "Phong Dập Thần, lòng anh em hiểu được, nhưng món quà này quá đắt đỏ."

 

"Đây chỉ là một sợi giây chuyền mà thôi, em đeo nó lên đi, anh đưa em về."

 

"Em không muốn!"

 

"Nếu thế thì chúng ta cứ ngồi ở đây, ai cũng đừng mong về."

 

"Anh yêu cầu như vậy là không tôn trọng em." Cố Hảo nói: "Món quà này em không muốn nhận."

Vừa nói cô vừa đóng nắp hộp lại, đặt nó trong tay anh.

 

Phong Dập Thần trợn mắt nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự tức giận khi bị từ chối.

 

Cô thấy anh tức giận không nói gì thì bật cười, nói: "Thật xin lỗi."

 

Phong Dập Thần cầm điếu thuốc, mở cửa xuống xe.

 

Rầm một tiếng, đóng cửa xe lại.

 

Cố Hảo một mình ngồi trong xe.

 

Cô mím môi, tạm thời không thể hiểu được lòng mình.

 

Cô chỉ không thích lợi dụng người khác, cũng không muốn Phong Dập Thầm hiểu lầm rằng cô đang mưu đồ cái gì. Lời lần trước của anh thực sự đã làm cô tổn thương, người nghèo chí không ngắn.

 

Cô luôn khắc lời này vào trong đầu, nhưng không ngờ anh lại tức giận tới mức này.

 

Cố Hảo hít sâu một hơi, ngồi ngây ngẩn trong xe một lúc lâu.

 

Đột nhiên những giọt mưa rơi xuống đập vào kính chắn gió.

 

Chết rồi, trời mưa.

 

Cố Hảo bị dọa, vội vàng mở cửa xe ra, gọi người đang đứng bên ngoài: "Phong Dập Thần, trời mưa rồi, anh lên xe trước có được không?" 

 

Phong Dập Thần không nói gì, cũng phớt lờ cô.

 

Mưa ngày càng nặng hạt.

 

Cố Hảo không thấy Phong Dập Thần đâu liền vội vàng xuống xe.

 

Hạt mưa ngày càng dầy, quần áo nhanh chóng ướt hơn một nửa. Cô vòng ra phía sau xe vẫn không thấy bóng người nào.

 

Cố Hảo hoảng sợ trong lòng, lấy điện thoại di động ra mở đèn pin lên, chỉ thấy ở một nơi cách xe bảy tám mét, Phong Dập Thần đang ngã quỵ dưới đất, hình như đã bị thương.

 

Lúc đó, tim Cố Hảo như bị kim đâm đau nhói, vội vã chạy về hướng kia: "Phong Dập Thần?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook