Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 245: Anh ta căn bản không biết em đã trả

Hạ Lan Tình

02/06/2021

 

"Tại sao?" Tiểu Trúc cau mày nói: "Anh ta tình nguyện tự gánh vác, không phải anh ta ngốc rồi chứ? Có người đưa cho rồi thì cầm rồi đi đi, tôi cảm thấy đa số cầm rồi sẽ không có chuyện trả lại đâu."

 

Trì Tĩnh Tây bị lời của Tiểu Trúc chặn miệng không thể nói được gì.

 

Anh ta nhìn Cố Tiểu Trúc, một lúc lâu cũng không nói thêm gì.

 

"Cảnh sát Trì." Tiểu Trúc quay lại, đến gần anh ta, ánh mắt sắc bén: "Tôi là người có lòng đề phòng rất mạnh, nhưng tôi không phải đứa ngốc, chuyện này thực sự không có logic gì cả."

 

"Ha ha." Trì Tĩnh Tây bật cười, mặc dù trên mặt đang cười nhưng trong lòng lại vô cùng xoắn xuýt, cô bé này còn rất thông minh nữa.

 

"Nụ cười của anh quá qua loa cho có, mà tôi ghét nhất chính là nụ cười này, chẳng khác nào con hổ biết cười cả*, cực kì qua loa lấy lệ." Tiểu Trúc lạnh lùng nói rõ từng câu từng chữ.

 

(*Con hổ biết cười: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.)

 

Trì Tĩnh Tây câm nín tiếp.

 

"Được rồi, lòng phòng bị của em quá nặng, nghi ngờ không phải là không có lý, nhưng em đừng quên tôi là cảnh sát."

 

"Thế nên?"

"Mà người bị em đánh kia vốn dĩ đã bị thương từ trước." Trì Tĩnh Tây nhìn cô ấy, ánh mắt bình tĩnh thành thật: "Anh ta từng ăn trộm rất nhiều lần, là kẻ tái phạm. Trước khi gặp phải em, anh ta đã bị người khác đạp eo vì tội ăn trộm. Mà em chỉ vô tình làm gia tăng tốc độ rách lá lách của anh ta mà thôi."

 

Lúc này, Cố Tiểu Trúc không thể xác định được lời mà Trì Tĩnh Tây nói có thật hay không.

 

Cô ấy nghi ngờ nhìn Trì Tĩnh Tây, nói: "Thật sao?"

 

"Tại sao tôi phải lừa em chứ?" Trì Tĩnh Tây nhướn mày hỏi lại, giọng điệu nghiêm túc, không có chút nào gọi là đùa giỡn cả.

 

Cố Tiểu Trúc hơi ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Cảm ơn anh."

 

"Vậy tôi có thể đưa em đi không?" Trì Tĩnh Tây nói: "Em muốn đi đâu?"

 

"Thăm chị tôi." Lần này Cố Tiểu Trúc cũng không giấu giếm.

 

"Chị em bị làm sao?"

 

"Trúng độc rắn."

 

"Sao em biết?" Trì Tĩnh Tây kinh ngạc nói: "Sao tôi không biết? Phong Dập Thần có biết không?"

Lúc này Tiểu Trúc rất đau đầu, nghĩ tới chuyện chị gái mình trúng độc rắn nằm trong viện thì lại càng phiền não hơn: "Đừng hỏi gì cả, anh cũng đi cùng đi."

 

"Đi thôi."

Bọn họ cùng lên xe, chạy thẳng một mạch tới bệnh viện.

 

Vừa vào bệnh viện, từ xa, Tiểu Trúc đã nhìn thấy vệ sĩ đứng ngoài cửa, cô ấy cau mày bước tới.

 

Trì Tĩnh Tây đi theo sau cô, hai người nhanh chóng đi tới cửa phòng.

 

Vệ sĩ không biết Tiểu Trúc, mà Lương Thận lại vừa đổi ca với Lục Vân, bây giờ người phụ trách ở cửa chính là Lục Vân.

 

Anh ta ngăn Cố Tiểu Trúc lại, nhưng lại rất cung kính khi nói chuyện với Trì Tĩnh Tây: "Cảnh sát Trì, sao ngài lại tới đây?"

 



"Tổng tài của các cậu đâu rồi?"

 

"Ngài ấy ở bên trong."

"Tôi muốn vào trong." Tiểu Trúc lạnh lùng nói.

 

"Xin hỏi cô là ai?"

"Đây là em gái của Cố tiểu thư." Trì Tĩnh Tây giải thích: "Chúng tôi có thể vào trong không?"

"À, để tôi đi hỏi thử." Lục Vân vừa lễ phép vừa khách khí nói: "Xin hai người chờ một chút."

 

Sau đó, anh ta gõ cửa phòng.

 

Bên trong truyền ra một giọng nói: "Vào đi."

 

"Tổng tài, có cảnh sát Trì và em gái của Cố tiểu thư tới."

 

Phong Dập Thần nhướn mày, nhìn Cố Hảo một cái.

 

Cố Hảo chột dạ đáp: "Em nói với em gái."

 

Phong Dập Thần nhướn mày, cuối cùng vẫn nói: "Mời bọn họ vào."

 

Vừa dứt lời thì Cố Tiểu Trúc đã xông vào trong.

 

Mới vào tới cửa phòng đã nhìn thấy Phong Dập Thần đang ngồi ở mép giường bệnh của Cố Hảo. Cô ấy hung hăng liếc một cái, sau đó mới nhìn về phía chị gái.

 

"Chị." Tiểu Trúc thấy Cố Hảo đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhanh chóng xuất hiện hơi nước, nước mắt chẳng mấy chốc đã rơm rớm.

 

"Chị không sao." Cố Hảo nói: "Do bác sĩ còn lo nên mới bảo chị nằm viện quan sát thêm."

 

"Vậy thì nhất định phải khám kĩ." Tiểu Trúc nhanh chóng lau nước mắt, nhìn Phong Dập Thần vẫn ngồi ở mép giường bệnh, tức giận nói: "Làm phiền anh nhấc mông lên ngồi sang chỗ khác." 

 

Phong Dập Thần vừa nghe giọng điệu của cô ấy thì lập tức cau mày.

 

Cố Hảo nhanh chóng bắn ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía Phong Dập Thần.

 

Anh mím chặt môi, nếu là tính tình trước kia thì anh chắc chắn sẽ không thèm phản ứng.

 

Nhưng lần này, thôi được rồi.

 

Không nên so đo với trẻ nhỏ.

 

Anh đứng dậy, quay về giường bệnh của mình.

 

Tiểu Trúc ngồi trên ghế, nhìn Cố Hảo, bắn ra một chuỗi lời quan tâm: "Chị, chị có ngốc hay không? Còn giúp anh ta hút nọc độc của rắn ra làm gì, khả năng chết rất lớn chị có biết hay không? Chị mà có chuyện gì thì em và... Chúng em phải làm thế nào?"

 

Phong Dập Thần vừa nghe thấy lời của Tiểu Trúc thì đôi mắt sắc bén lập tức liếc qua nhìn cô ấy.

 

Với ai?

 

Chúng em?

 

"Chúng em" này là bao gồm cả ai nữa?



 

Cố Hảo thấy Cố Tiểu Trúc chưa kịp nói ra Mộ Mộ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Một màn này vừa hay rơi vào trong mắt Phong Dập Thần, đôi mắt anh hiện lên vẻ nghi ngờ.

 

Cố Hảo không để tâm tới, chỉ có thể trấn an Tiểu Trúc: "Không sao, không sao đâu, không nghiêm trọng tới mức đó."

 

"Cái gì mà không nghiêm trọng chứ, không nghiêm trọng thì tại sao chị lại phải nhập viện?" Tiểu Trúc không nhịn được mà nói lớn, trong lòng kiềm chế một đống lửa giận, nhưng lửa giận đó hoàn toàn là do Phong Dập Thần mà ra.

 

Cô ấy đột nhiên quay đầu lại, căm hận trừng mắt nhìn Phong Dập Thần.

 

Lúc này, Trì Tĩnh Tây phát hiện Cố Tiểu Trúc không đúng lắm, lập tức mở miệng phá vỡ tình hình trước mắt: "Dập Thần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người lại bị rắn cắn?"

 

Phong Dập Thần nhìn anh ta, hơi khó nói.

 

Cố Hảo lập tức bật cười, nói: "Cảnh sát Trì, đây là chuyện đột nhiên xảy ra, do tôi nên Phong Dập Thần mới bị rắn cắn."

 

"Chị, tại sao lại do chị chứ?" Tiểu Trúc nói: "Chị với anh ta ở chung một chỗ, tại sao lại gặp phải rắn?"

 

"Bọn chị lên đỉnh núi hóng gió."

 

"Lên đỉnh núi hóng gió thì gặp phải rắn? Ai là người lái xe?" Tiểu Trúc lập tức hỏi lại, giọng điệu có chút nghi ngờ, đôi mắt sắc lẹm như dao thái thịt lia thẳng về phía Phong Dập Thần.

 

Cố Hảo thấy em gái chuẩn bị tư thế đi tìm Phong Dập Thần tính sổ liền nhanh chóng nói thêm: "Tiểu Trúc."

 

"Chị, chị đừng quan tâm." Tiểu Trúc đứng lên, đi tới trước mặt Phong Dập Thần, nhìn tên đáng ghét đang ngồi trên giường bệnh rồi trầm giọng nói: "Anh tự mang chị tôi lên đỉnh núi hóng gió thì tại sao khi anh trúng độc rắn thì chị tôi phải hút máu độc cho anh chứ? Anh có phải đàn ông hay không, tại sao ngay cả người phụ nữ của mình cũng đưa vào hiểm cảnh như thế?"

Giọng nói mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.

 

Phong Dập Thần không nói gì, chỉ nhìn cô ấy, cũng không phản bác lại.

 

Tiểu Trúc càng nghĩ càng tức hơn.

 

"Anh dựa vào cái gì mà muốn chị của tôi mạo hiểm vì anh như vậy, ngay cả mạng cũng không cần? Phong Dập Thần, loại đàn ông như anh mặt quá dầy, anh đã làm hại cả đời của chị tôi rồi...."

"Tiểu Trúc!" Cố Hảo nhận ra Tiểu Trúc muốn nói chuyện của Mộ Mộ thì lập tức lên tiếng ngăn lại.

 

Từ giọng nói cho tới thái độ đều cực kì cứng rắn.

 

Tiểu Trúc bị cắt lời, mím chặt môi, trừng mắt nhìn Phong Dập Thần thêm cái nữa, hừ một cái tỏ vẻ bất mãn.

 

Phong Dập Thần nói trước mặt Cố Hảo, Trì Tĩnh Tây và Cố Tiểu Trúc: "Cô nói đúng, là tôi không tốt, làm hại Cố Hảo bị trúng độc."

 

Thái độ của anh nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trì Tĩnh Tây cũng không ngờ người này lại nhận lỗi trước mặt của mọi người.

 

Đây là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán.

 

Anh ta hơi do dự một lúc, nhìn Phong Dập Thần, vừa rồi trong cuộc đối thoại của họ anh ta đã hiểu ra một chút. Là Phong Dập Thần trúng độc, Cố Hảo hút độc rắn ra giúp nên mới trúng độc.

"Anh thừa nhận lỗi sai thì có ích gì nữa? Anh có thể quay về thời gian sao?" Tiểu Trúc lại lớn tiếng nói.

 

"Tiểu Trúc." Cố Hảo quát.

 

Hai mắt Tiểu Trúc đột nhiên ửng đỏ: "Chị, loại đàn ông này thì có gì tốt, không cần cũng được mà, anh ta hoàn toàn không biết chị đã phải trả giá bao nhiêu cả."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook