Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 244: Em có tin là tôi vừa vừa nhìn thấy em đã yêu không

Hạ Lan Tình

02/06/2021

 

Được một lúc, Cố Hảo và Phong Dập Thần đều ngủ rất sau, ngủ thẳng tới bảy rưỡi sáng sớm ngày hôm sau mới dậy.

 

"Tổng tài? Đã bảy rưỡi rồi, ngài có sao không?" Lương Thần lo lắng hai người họ ngủ quá sâu thì rất phiền phức.

 

Vì thế từ đêm tới giờ anh ta cứ vào trong nhìn mấy lần, thấy máy đo lường không có gì khác biệt cả.

 

Phong Dập Thần nghe được thanh âm thì mở mắt.

 

Vừa nhìn thì thấy người vào là Lương Thần, bọng mắt của anh ta rất đậm, trong mắt tràn đầy tia máu, vừa nhìn là biết di chứng do thức đêm quá lâu.

 

Thấy Phong Dập Thần đã tỉnh, Lương Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cảm ơn trời đất."

 

Phong Dập Thần cau mày nói: "Phải cảm ơn Cố Hảo mới đúng."

 

"Đúng vậy, phải cảm ơn Cố tiểu thư." Lương Thần xúc động thật lòng: "Cảm ơn Cố tiểu thư, tổng tài, Cố tiểu thư thực sự là người nghĩa khí ngút trời*."

 

(*Nghĩa bạc vân thiên: là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn. Câu có chút tương tự là nghĩa khí ngút trời.)

 

Phong Dập Thần cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, gương mặt tinh xảo rất bình tĩnh.

 

"Nhưng lại là một cô ngốc." Lúc anh nói lời này, giọng điệu rất dịu dàng, dịu dàng tới khắc cốt ghi tâm.

 

Lương Thần bật cười: "Nhưng lại khiến ai cũng phải ngưỡng mộ."

 

Phong Dập Thần dịu dàng nhìn Cố Hảo, cô đang gối đầu ngủ trên cánh tay của anh, lúc ngủ ngọt ngào không gì có thể sánh kịp.

 

Phong Dập Thần lại nói: "Chỉ số xét nghiệm máu của Cố Hảo có rồi, cậu đã nhìn chưa?"

 

"Tôi xem rồi, trong năm tiếng này chưa tăng thêm một lần nào." Lương Thần nói thật.

 

Lúc này Phong Dập Thần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

"Lương Thần, cậu cũng vất vả cả đêm rồi, nếu thấy mệt thì về nghỉ ngơi đi, giao công việc của cậu cho Lục Vân là được, để cậu ta làm giúp, cậu về nghỉ một giấc rồi lại tới."

 

Lương Thần lập tức nói: "Tổng tài, tôi vẫn có thể chịu đựng được, chiều này, khoảng thời gian này vẫn chưa ổn định mọi việc. Tôi lo lắng một khi bàn giao cho người khác thì sẽ gây bất lợi cho ngài với Cố tiểu thư."

 

Phong Dập Thần nghe vậy thì nhìn Lương Thần một cái, suy tính này của anh ta cũng khá là chu toàn.

 

Vì thế anh gật đầu, lại trầm giọng nói: "Ừm, được rồi, cậu cứ lo liệu đi. Chỉ số xét nghiệm máu của Cố Hảo cậu luôn phải nhìn sát sao một chút, bác sĩ có lúc sẽ bận rộn nên rất có khả năng sẽ xảy ra sai sót."

 

"Tổng tài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai sót gì."

 

"Đi đi."

Lương Thần ra ngoài.

 

Sau khi Phong Dập Thần dém góc chăn cho Cố Hảo xong thì cũng xuống giường, nhìn Cố Hảo một hồi thì cô mở mắt ra.

 

"Mấy giờ rồi?" Cố Hảo hỏi.

 

"Bảy giờ bốn mươi phút." 

 

"A, thế dậy thôi, bác sĩ sắp đi kiểm tra phòng bệnh rồi." 



 

"Em thấy thế nào rồi?" Phong Dập Thần giữ tay cổ tay của cô lại, tự mình thử xem mạch của cô thế nào.

 

"Hình như đã tốt lên rất nhiều rồi." Anh cảm thấy tình hình sẽ không tốt nhanh như thế được.

 

"Ngủ một giấc xong giờ cũng đỡ hơn nhiều rồi."

 

Phong Dập Thần thở phào nhẹ nhõm, thả tay cô ra đi rửa mặt.

 

Hai người nằm trong bệnh viện cả một buổi sáng.

 

Kết quả xét nghiệm máu đã có, không tăng cao, nhưng muốn khôi phục như cũ thì cần phải có thêm thời gian, có lẽ là khoảng hai hoặc ba ngày nữa.

 

Phong Dập Thần có thiên phú đặc biệt, bị rắn cắn nhưng lại không xảy ra chuyện gì, trưa cùng ngày đã được thông báo xuất viện.

 

Nhưng Cố Hảo thì vẫn phải nằm viện theo dõi.

 

Lòng cô nóng như lửa đốt.

 

"Phong Dập Thần, em cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, có thể xuất viện được không?"

"Đây không phải là chuyện đùa."

 

Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Chuyện này liên quan tới sự an toàn của em thì sao có thể không nhập viện được?"

 

"Nhưng em cảm thấy nằm viện rất phiền phức."

 

"Phiền cũng phải nằm." Anh kiên quyết nói.

 

Vì thế, Cố Hảo đành phải xin nghỉ thêm để nằm viện.

 

Ba giờ chiều, Cố Hảo lén chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho Tiểu Trúc ở cuối hành lang: "Tiểu Trúc, có thể chị sẽ phải nằm viện tiếp."

 

"Chị bị sao thế?" 

 

"Đừng nói gì cả." Cố Hảo giải thích ngắn gọn.

 

Tiểu Trúc không nhịn được thốt lên: "Chị đang ở chỗ nào? Bây giờ em sẽ tới ngay lập tức."

 

"Em đừng tới."

 

"Không được. Thái độ của Tiểu Trúc rất cương quyết: "Chị, em phải qua. Nếu không em phát điên lên mất."

 

"Vậy được rồi." Cố Hảo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói với Tiểu Trúc: "Được, em tới đi, để chị gửi định vị cho em."

"Vâng."

 

Tiểu Trúc nhanh nhẹn dọn đồ đạc trên bàn học, sau đó rời khỏi trường học rồi mới gọi điện xin nghỉ với giáo sư.

 

Cô ấy vừa định gọi xe thì đã có người gọi.

 

"Cố Tiểu Trúc!"

 

Cô vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Trì Tĩnh Tây mặc đồng phục cảnh sát đang bước xuống xe. Anh ta lái một chiếc xe màu đen, là xe riêng, nhưng trên người lại mặc đồng phục cảnh sát.

 

Bộ đồng phục cảnh sát được cắt may vừa vặn làm tôn lên dáng người chắc chắn thon dài của anh ta, thoạt nhìn cực kì vừa vặn, dáng dấp thon dài, khí chất phi thường.



 

Cô ấy hơi cau mày lại, trong lòng đề cao cảnh giác.

 

"Cảnh sát Trì? Sao anh lại tới trường của tôi bằng cửa sau?" Tiểu Trúc đi về phía anh ta.

 

Tim Trì Tĩnh Tây đập hơi mạnh, sao cô bé này lại cảnh giác nhiều như vậy chứ.

 

Anh ta bật cười, nói: "Tôi mà nói đi ngang qua thì chắc chắn tin sẽ không tin."

 

Mặt Tiểu Trúc hơi đanh lại, vẫn gật đầu đáp: "Đúng thế, anh nói đi qua thì tôi sẽ không tin, sao có thể đúng dịp như thế được?"

Trì Tĩnh Tây mỉm cười, nói: "Đúng, tôi không đi ngang qua, tôi tới là để tìm em."

 

"Tìm tôi sao?" Tiểu Trúc kinh ngạc nói: "Anh tìm tôi làm gì?"

 

Trì Tĩnh Tây nhìn cô, mỉm cười một cái, nói: "Nếu như tôi nói là vừa nhìn thấy em đã yêu thì em có tin không?"

 

Tiểu Trúc mở to hai mắt, miệng há lớn, không thể nào tiêu hóa được tin tức vừa rồi ngay được.

 

Sửng sốt khoảng mười giây, cô nhìn về phía người đàn ông đang dùng đôi mắt thâm thúy nhìn lại, thoạt nhìn không giống như đang nói đùa cho lắm.

 

Tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn, tình huống có hơi lúng túng. Cố Tiểu Trúc cúi đầu, mặt hơi đỏ lên.

 

Cô nói: "Tôi không tin, dù thế anh định nói gì thì những chuyện như này đừng tới tìm tôi để nói, xin lỗi tôi không có thời gian để nghe."

 

Nói xong liền lạnh lùng quay mặt rời đi.

 

Nhưng trái tim thì lại đang đập loạn xạ.

 

Cô ấy vốn ghét người đàn ông này, nhưng anh ta lại nói với cô rằng anh ta vừa gặp đã yêu cô.

 

Trong lòng, cô không thể nào tiếp nhận được chuyện này.

 

"Đùa mà thôi." Trì Tĩnh Tây nói: "Nếu giờ em mà đi thì em là người không chịu được một chút đùa đấy."

 

Tiểu Trúc sững người, dừng chân lại, quay đầu nhìn anh ta: "Chỉ là đùa?"

Trì Tĩnh Tây đi tới, nói: "Đùa em thôi, tôi thực sự chỉ tình cờ đi qua đây, vừa hay gặp em đi ra, đi thôi, muốn đi đâu? Tôi đưa em đi."

 

Trong lòng Tiểu Trúc tràn ra cảm giác khó chịu, lạnh lùng nói: "Tại sao phải cần anh đưa chứ?"

 

Trì Tĩnh Tây ngây người, sau đó bật cười, làm lộ ra hàm răng chỉnh tề, trắng đều tăm tắp làm tăng thêm vẻ quyến rũ của anh ta.

 

"Tiết kiệm tiền chứ sao, tôi đưa em đi thì sẽ giúp em tiết kiệm tiền gọi xe." Trì Tĩnh Tây nói: "Tôi cho rằng chúng ta có cùng chung một bí mật, dù thế nào cũng được coi là bạn rồi."

 

"Cùng chung bí mật?" Chân mày Tiểu Trúc nhíu lại: "Tôi và anh thì có chung bí mật gì?"

 

"Chị của em giúp em ứng tiền đống thuốc kia, tôi giúp em hòa giải trung gian, không lẽ em không muốn biết kết quả sao?"

 

Tiểu Trúc sững người, nhìn anh ta, nói: "Anh đang chờ tôi mắc câu sao?"

 

Tim Trì Tĩnh Tây đau nhói, cô gái này mang tâm thế đề phòng quá nặng.

 

Anh ta híp mắt lại, nói: "Lòng đề phòng của em quá nặng, tôi có thể nói ngay cho em biết. Kết quả chính là tiền thuốc có thể trả lại cho em, người kia nguyện ý tự mình gánh chịu."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook