Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 236: Anh Thần của cô

Hạ Lan Tình

31/05/2021

 

 Đột nhiên bị chê, Cố Hảo nói không nên lời.

 

Cô gạt tay anh xuống, hạ giọng nói: "Đúng thế, không thể so được với Phong tiên sinh được, trong nhà lúc nào cũng cất giấu sẵn loại đĩa như này, chắc anh thường xuyên xem đúng không?"

Phong Dập Thần ngẩn người, lập tức phản bác: "Lần đầu tiên xem, là do quản gia chuẩn bị."

 

Cố Hảo khẽ hừ một cái, hiển nhiên là không tin: "Anh lừa ai chứ?"

 

"Ông ấy có thể chuẩn bị thuốc bổ khí huyết và thuốc cường dương thì còn cái gì không thể làm được chứ?"

Cố Hảo vặn mi, không nóng không lạnh nói: "Nếu ông ấy có thể thản nhiên được như vậy thì không lẽ thường xem cùng anh?"

 

Phong Dập Thần: "..."

 

"Quan hệ hai người có thể hài hòa như vậy có phải hai người thực sự không bình thường không?" Cố Hảo cố tình nói.

 

Hai con mắt đen nhánh của Phong Dập Thần nhìn vào mắt cô, im lặng mà nhìn.

 

Một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào.

 

Cố Hảo cũng không sợ, trực tiếp nhìn lại anh, bình tĩnh mà đối mặt.

 

"Tại sao không nói gì cả?" Cô nhướn mi hỏi ngược lại.

 

Màn hình phía trên cũng đang phát ra hình ảnh khiến ai cũng phải đỏ mặt.

 

Im lặng một lúc, Phong Dập Thần đột nhiên đẩy Cố Hảo xuống.

 

Cô lập tức ngã xuống ghế sa lon mềm mại, sợ hết hồn.

 

"A, anh làm gì thế?" Cố Hảo bị dọa muốn ngồi dậy, người này đột nhiên giở tính tình ra, thực sự quá đáng sợ.

 

Phong Dập Thần ấn cô xuống, không cho cô đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Thực hành tiếp thu kinh nghiệm."

 

Nói xong lời thì không hề khách khí nữa.

 

Cố Hảo không ngờ anh lại có dáng vẻ này.

 

"Phim vừa mới bắt đầu mà anh lại..."

 

"Còn chưa tới bảy mươi phút nữa, em cho rằng anh còn nhiều thời gian sao?" Anh lạnh lùng phản bác, giọng điệu có phần nghiến răng nghiến lợi: "Em chính là người thiếu đòn."

 

"Anh mới đúng, anh đừng có thẹn quá hóa giận." Cố Hảo cãi lại.

 

"Hừ, em cứ kêu đi, dù sao anh cũng không sợ có động tĩnh lớn."

Cố Hảo hừ lạnh, nói: "Phong Dập Thần, anh có bản lĩnh thì để cho em im miệng đi."

 

"Anh sẽ không để em im miệng đâu, thậm chí còn khiến em phải kêu lên. Kêu cho tất cả mọi người đều biết dáng vẻ mất khống chế của em."

 

"Anh dám."

Phong Dập Thần nhìn cô, đôi mắt thâm thúy: "Chúng ta chờ xem."

 

"A...." Cố Hảo kêu lên một tiếng, bởi vì thật sự rất đáng sợ.

 

Anh vậy mà, vậy mà không làm bất kì chuẩn bị nào.



 

"Xem phim." Giọng nói trầm thấp vang lên: "Không được rời mắt đi chỗ khác."

 

Cô cảm thấy mặt mình đang nóng như đổ lửa.

 

Trong bóng tối, anh thực sự học tất cả như hướng dẫn trên phim.

 

Sáu giờ tối.

 

Cố Hảo đi ra từ phòng chiếu phim, quần áo nhăn nhúm, tóc xõa tung.

 

Cô chạy ra ngoài hệt như đang chạy trốn, chạy thẳng xuống tầng dưới.

 

Quản gia nhìn mà sợ hết vía, hỏi: "Cố tiểu thư?"

 

Cố Hảo lấy túi sách, trực tiếp chạy ra ngoài.

 

"Cố tiểu thư, cô đi đâu vậy?" Quản gia kêu lên từ phía sau.

 

"Nơi này là trên núi, cô đi một mình thì bao giờ mới có thể xuống được?" Quản gia lo lắng nói: "Tiên sinh đâu rồi?"

"Ở bên trên." Cố Hảo tức giận nói.

 

Quản gia cả kinh, đột nhiên nói: "Cố tiểu thư, có phải do tiên sinh không uống thuốc nên bị cô ép khô đúng không?"

 

Mặt Cố Hảo trở nên xấu hổ tột đột, vị quản gia này quả nhiên cái gì cũng có thể nói được.

 

Cô hét lên: "Ông mới là người ép khô."

Nói rồi quay người bước đi, không thèm để ý tới Phong Dập Thần, ngay cả quản gia cũng thế.

 

Lúc này, Phong Dập Thần kéo quần chạy từ trên xuống, thắt lưng của anh đã bị Cố Hảo ném đi, người phụ nữ này muốn bỏ chạy.

 

Còn nói không muốn hẹn hò với anh, vì hẹn hò quá mệt.

 

Trong lúc anh tức giận vì phát hiện không thấy thắt lưng đâu thì cô đã chạy mất.

 

Cố Hảo trực tiếp phi ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi biệt thự, chưa kịp chỉnh đốn lại quần áo thì đã nhìn thấy một người phụ nữ quần áo gọn gàng đang đứng ngoài cửa biệt thự đang chuẩn bị vào.

 

Chập choạng tối, Lư Hoan đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chạy ra từ trong biệt tự, cô ta lập tức sợ hết hồn, tưởng bản thân đã đến nhầm chỗ.

 

"Cô là ai?" Lư Hoan nói.

Cố Hảo cũng bị dọa sợ.

 

Cô nhớ ra rồi, đây là đối tượng hẹn hò lần trước của Phong Dập Thần.

 

Cố Hảo đứng yên nhìn cô ta, nhướn mày lên.

 

Không phải đối tượng hẹn hò này không có bất kì quan hệ gì với Phong Dập Thần hay sao? Sao đột nhiên lại tới đây?

 

Cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

 

"Tôi đang hỏi cô đấy." Tính tình đại tiểu thư của Lư Hoan xuất hiện, chỉ vào Cố Hảo nói: "Tại sao cô lại xuất hiện trong biệt thự của anh Thần!"



 

Cố Hảo nhìn cô ta, nói: "Bị anh ta mang tới."

 

"Anh ấy mang cô tới?" Lư Hoang đứng trước cửa, mượn ánh đèn nhìn thấy được mặt Cố Hảo, cô ta lập tức bừng tỉnh: "Là cô? Người phụ nữ không biết xấu hổ ngồi lên đùi của Phong Dập Thần, lần này cô lại tự động tới cửa sao, tại sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?"

Lư Hoan tức giận giương tay, định cho cô một bạt tai.

 

Cố Hảo sửng sốt trong giây lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, giơ tay chặn bàn tay của cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi không phải loại phụ nữ không xấu hổ, người tự mình tìm tới không phải là cô hay sao? Tôi là bị anh ta dẫn tới."

 

"Cô!" Lư Hoan bị Cố Hảo chặn tay, lại không thể tránh thoát được, vì tế kích động nói to: "Cô mới là người không biết xấu hổ, cô biết tôi là ai không?"

"Cô là ai thì liên quan gì tới tôi?" Cố Hảo hỏi ngược lại.

 

"Tôi, tôi là cháu dâu tương lai mà ông ngoại anh ấy coi trọng." Lư Hoan nhếch mi, đắc ý nói: "Cô, tôi cảnh cáo cô, cho dù cô muốn gả cho anh Thần cũng không thể được, ông ngoại đã nói tôi mới là cháu dâu tương lai của ông ấy."

 

Loại người không thể nhìn nhất là loại người luôn tự cho mình là đúng.

Cố Hảo thở dài trong lòng, nói: "Hóa ra là do ông ngoại anh ta coi trọng, nếu ông ngoại anh ta coi trọng cô thì cô đi mà cưới ông ngoại của anh ta."

"Cô!" Lư Hoan tức giận muốn hất tay ra, định tát Cố Hảo một cái.

 

Cố Hảo chưa từng thấy ai một lời không hợp lại muốn đánh người như vậy.

 

Cô cau mày lạnh lùng nói: 'Mặc kệ cô được ai coi trọng, nhưng động một tí là lại muốn đánh người thì thật quá đáng."

 

"Đối với loại phụ nữ như cô thì phải quá đáng." Lư Hoan không chút yếu thế hô lên.

 

Cố Hảo nhìn cô ta, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, trong mắt không thể nào đồng ý được với hành động của người này.

 

"Cô động chút là đánh người như vậy, ông ngoại của Phong Dập Thần có biết không?" Cố Hảo hỏi ngược lại: "Cô không sợ anh ta hiểu lầm cô là người phụ nữ chanh chua sao?"

 

Mặt Lư Hoan lập tức thay đổi, hoảng sợ vì bị nói trúng điểm yếu.

 

Cô ta hất tay ra, tránh khỏi tay của Cố Hảo.

 

Cố Hảo đứng trên bậc thang nhìn cô ta, đôi mắt lạnh nhạt.

 

"Tên của cô là gì?" Lư Hoan lạnh giọng nói.

 

"Tên của tôi là gì cô không cần biết, cô có nhu cầu thì có thể đi tìm Phong Dập Thần, có lẽ anh ta sẽ thỏa mãn cô." Giọng nói Cố Hảo không còn chút kiên nhẫn nào.

 

"Anh thỏa mãn cô ta cái gì?" Một giọng nói tức giận lạnh lùng vang lên từ sau lưng.

 

Sau đó, thân hình cao lớn của Phong Dập Thần đi tới.

 

Lư Hoan lập tức thay đổi biểu tình, mắt rũ xuống, bĩu môi, đôi mắt phiếm hồng, đột nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu: "Anh Thần...."

 

Cố Hảo bật cười.

 

Cô biết bản thân thật sự không hề phúc hậu.

 

Nhưng cô thực sự không nhịn được.

 

Anh Thần nữa chứ, làn như đang ở trong Hồng Lâu Mộng vậy, buồn cười muốn chết.

 

Cố Hảo bật cười, Phong Dập Thần cau mày nhìn cô.

 

Lư Hoan thẹn quá hóa giận, nói: "Cô cười cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook