Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 136: Bị bắt cóc
Hạ Lan Tình
12/05/2021
Lông mày Phong Dập Thần cau lại thành cục luôn, đứa trẻ cần có mẹ, đó là lẽ đương nhiên.
Duệ Hi còn nhỏ, mặc dù cậu bé rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn, cũng rất bình tĩnh, nhưng vẫn là một đứa trẻ 5 tuổi.
Phong Dập Thần dựa lưng ra sau, tư thế lười nhác, nhắm đôi mắt đen sâu thẳm lại, lông mi của anh rất dài, rơi xuống hõm mắt trắng trẻo, khiến cho người ta có cảm giác hốc mắt sâu thẳm.
Quản gia thấy như vậy, càng tôn trọng hơn: “Xin lỗi, là do tôi lỡ lời.”
“Không liên quan đến ông!” Phong Dập Thần mở mắt ra, nhìn quản gia trầm giọng nói: “Duệ Di sao cũng vẫn là một đứa trẻ.”
“Dạ,” Quản gia gật đầu, “Bản thân thiếu gia cũng không nói gì cả.”
“Ông lui xuống đi.” Phong Dập Thần nói.
“Dạ.” Quản gia Vương lùi xuống.
Lương Thần từ bên ngoài đi vào, nhìn chủ tịch, kính trọng nói: “Chủ tịch chúng ta bây giờ đến công ty chứ?”
“Ừ!” Phong Dập Thần đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Lương Thần nhanh chóng đi theo.
Phong Dập Thần vào trong xe, đợi đến khi ra khỏi biệt thự, mới nói: “Lương Thần, Trần Lập Phi gần đây thế nào rồi?”
Lương Thần hơi kinh ngạc, “Chủ tịch, Trần Lập Phi bị Lâm Phương Hoa đem về nhà nhốt lại rồi, không hề ra ngoài.”
“Cậu đã phái người đi theo dõi chưa?’ Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Lương Thần lập tức như hiểu ra gì đó, nói: “Chủ tịch, tôi lập tức phái ngừơi đi theo dõi.”
“Trần Lập Phi bị nhốt lại, không phải là giải pháp lâu dài.” Phong Dập Thần bình thản nói: “Cái loại người như ông ta, không thể nào thỏa mãn khi bị nhốt lại, cậu cần chủ động quan sát ông ta.”
“Dạ.”
Lương Thần nghĩ, ý của chủ tịch là, bảo vệ Cố tiểu thư đúng không nhỉ?
Anh ta vừa đến công ty lập tức điện thoại thu xếp người đến theo dõi chuyện này.
Ai mà biết, còn chưa thu xếp xong đã xảy ra chuyện.
Tòa soạn.
Lâm Phương Hoa sau khi đến nơi, nhìn thấy chỗ của Cố Hảo trống không.
Bà ta lập tức nói với Đỗ Cường: “Cố Hảo đến chưa?”
“Chưa thưa tổng biên tập.”
“Cố Hảo vẫn chưa đến?Lâm Phương Hoa kinh ngạc nhìn chỗ ngồi của cô: “Cô ấy bình thường tầm này là đến rồi.”
“Đúng vậy, hôm nay không biết có chuyện gì, lẽ nào là kẹt xe rồi?”
“Ừ.” Lâm Phương Hoa gật đầu: “Đợi một lát nữa xem cô ấy có đến không, cậu nói với cô ấy một tiếng,bảo cô ấy gặp tôi.”
“Được rồi tổng biên tập.”
Lâm Phương Hoa đi vào phòng tổng biên tập.
Đã 9 giờ 30, cô vẫn không thấy cô đến, một lần nữa đi tìm Cố Hảo: “Cố Hảo vẫn chưa đến sao?”
“Dạ, tổng biên tập, vẫn chưa đến!” Đỗ Cường lo lắng nói: “Không để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi tình hình xem.”
“Được.” Lâm Phương Hoa gật đầu: “Cậu nói với Cố Hảo một tiếng, nói tôi có chuyện quan trọng cần bàn với cô ấy.”
Đỗ Cường nhanh chóng gật đầu rồi gọi điện thoại, nhẫn số điện thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nữ tổng đài: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy.”
“Tổng biên tập, Cố Hảo tắt máy rồi.” Đỗ Cường rất kinh ngạc, “Tầm này bình thường sẽ không tắt máy, sao lại tắt máy rồi?”
Lâm Phương Hoa cũng lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho Cố Hảo, quả nhiên tắt máy rồi.
“Cô ấy có khi nào gặp chuyện gì rồi không? “Lâm Phương Hoa kinh ngạc nói: “Cậu có địa chỉ nhà cô ấy không?”
“Không có.” Đỗ Cường lắc đầu. “Tổng biên tập, hay là đợi chút nữa?’
Lâm Phương Hoa gật đầu: “Được, vậy đợi thêm chút nữa, nếu như đến trưa còn chưa đến, vậy điện thoại về nhà cô ấy hỏi thử.”
“Được ạ.”
Trong căn phòng tối.
“A---“Đột nhiên truyền đến tiếng kêu của một cô gái: “Thả tôi ra.”
“Thả cô ra?” Một giọng nói đầy ác ý và xấu xa của một người đàn ông vang lên: “Lão tử bị cô hại thảm như vậy, cô cùng con đàn bà họ Lâm kia hại tôi mất tự do ,mất tất cả, hào quang của các ngươi, tôi tại sao mà phải trong bóng tối làm một con côn trùng sống uất ức cơ chứ?”
“Trần Lập Phi.” Cố Hảo nghe thấy giọng nói của ông ta.
Quả nhiên là ông ta.
Cô đưa con đi, đi xe buýt đến tòa soạn, sau khi xuống xe, đang định đi đến tòa soạn, đột nhiên bị một người bịt chặt miệng.
Một mùi hương thơm truyền đến, cô còn không kịp nhìn rõ xem đó là ai lại làm như vậy với cô, lập tức ngất đi.
“Đúng, chính là ông đây.” Trần Lập Phi đi từ sau lưng cô ra, cúi đầu nhìn Cố Hảo bị trói chặt ở trên ghế, cười gian ác nói: “Lão tử đưa cô đến đây, đổi ít tiền tiêu.”
Cố Hảo trong lòng rất lo lắng, không ngờ ban ngày ban mặt mà cô còn bị người ta bắt cóc, không một ai phát hiện ra.
Cô hít một hơi, lấy lại lý trí.
Không hoảng loạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trần Lập Phi, lạnh lùng nói: “Bắt cóc người chỉ có hai loại, vì tiền vì sắc, hoặc là có thù hận, ông vừa nói là vì tiền.”
“Không chỉ có vì tiền.” Trần Lập Phi cắn răng, đen tối cười, nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của cô, trong ánh mắt chứa đầy sự thèm khát, không do dự mà nói: “Tôi lúc làm tổng biên tập có nhắm đến cô, bảo cô làm người phụ nữ của tôi, cô không chịu.”
Cố Hảo nghe đến đây lòng đầy tức giận: “Ông nhận nhầm người rồi, tôi không phải loại phụ nữ như ông nghĩ đâu.”
“A, không phải cũng như nhau sao.” Trần Lập Phi lạnh lùng cười, đầy chế giễu: “Phụ nữ,đều là nỗi sầu.”
Cố Hảo cắn chặt môi, tay bị trói phía sau, cô không thể thoát ra được, dùng lực là dây thừng thắt chặt vào da.
Rất đau.
Cô chỉ có thể cau mày, lạnh lùng nói: “Trần Lập Phi, ông tốt nhất nên thả tôi ra.”
“Thả cô ra, mơ à!” Trần Lập Phi trực tiếp cự tuyệt, xấu xa cười, tiến đến giữ cằm của cô: “Nhìn cái gương mặt này, thật xinh đẹp quá đi.”
“Thả tôi ra.” Cố Hảo gào lên: “Bỏ cái tay dơ bẩn của ông ra.”
“Cái người phụ nữ như cô, lòng quá nhẫn tâm.” Trần Lập Phi dùng lực, giữ chặt lấy cằm cô, trong mắt đầy ác ý: “Hại tôi ngã đau, hại tôi và Lý Cầm bị con đàn bà họ Lâm kia phát hiện ra----“
“Là tội lỗi của cô.”
“Chát!” Tần Lầm Phi tát tới tấp vào mặt Cố Hảo: “Câm mồm đi.”
Cái tát lại khiến tóc của cô rũ rượi xuống.
Những vết hằn do cái tát trên mặt của cô đỏ ứng rõ ràng.
Trần Lập Phi cúi đầu nhìn cô, cái gương mặt xinh đẹp động lòng người này, thật sự khiến người khác phải động lòng.
Tay của ông ta, lại giơ ra, để lên cổ cô.
Cố Hảo ánh mắt đầy tức giận. Ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí: “Bỏ tay của ông ra, Trần Lập Phi.”
“Lão từ không bỏ đấy.” Trần Lập Phi cười lạnh lùng: “Không chỉ không bỏ ra, còn phải sờ xuống, dạy dỗ cô.”
“Đừng có đụng vào tôi.”
“Con đàn bà chết tiệt.” Trần Lập Phi cắn răng gào lên: “Cô càng muốn chống đối lại, tôi lạo càng muốn chinh phục được, cô không biết sao, đàn ông đều thích cảm giác được chinh phục phụ nữ.”
“Cút.” Cố Hảo hét lên: “Ông mà dám đụng vào tôi, tôi nhất định không tha cho ông.”
“Cô yên tâm, tối lấy được tiền, rồi đụng vào cô, sau đó lại đưa mấy thứ tả tơi của tôi đã dùng qua cho Phong Dập Thần, sỉ nhục anh ta.” Ông ta gian ác cười, siết chặt tay nắm lấy cổ cô.
“Khốn nạn!” Cố Hảo gào lên chửi bới.
“Nhìn cô không được dạy dỗ thế này.” Trần Lập Phi tức giận, ánh mắt lóe lên một tia xấu xa, giật mạnh đồ của cô, xé toạc ra đầy chế nhạo.
Duệ Hi còn nhỏ, mặc dù cậu bé rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn, cũng rất bình tĩnh, nhưng vẫn là một đứa trẻ 5 tuổi.
Phong Dập Thần dựa lưng ra sau, tư thế lười nhác, nhắm đôi mắt đen sâu thẳm lại, lông mi của anh rất dài, rơi xuống hõm mắt trắng trẻo, khiến cho người ta có cảm giác hốc mắt sâu thẳm.
Quản gia thấy như vậy, càng tôn trọng hơn: “Xin lỗi, là do tôi lỡ lời.”
“Không liên quan đến ông!” Phong Dập Thần mở mắt ra, nhìn quản gia trầm giọng nói: “Duệ Di sao cũng vẫn là một đứa trẻ.”
“Dạ,” Quản gia gật đầu, “Bản thân thiếu gia cũng không nói gì cả.”
“Ông lui xuống đi.” Phong Dập Thần nói.
“Dạ.” Quản gia Vương lùi xuống.
Lương Thần từ bên ngoài đi vào, nhìn chủ tịch, kính trọng nói: “Chủ tịch chúng ta bây giờ đến công ty chứ?”
“Ừ!” Phong Dập Thần đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Lương Thần nhanh chóng đi theo.
Phong Dập Thần vào trong xe, đợi đến khi ra khỏi biệt thự, mới nói: “Lương Thần, Trần Lập Phi gần đây thế nào rồi?”
Lương Thần hơi kinh ngạc, “Chủ tịch, Trần Lập Phi bị Lâm Phương Hoa đem về nhà nhốt lại rồi, không hề ra ngoài.”
“Cậu đã phái người đi theo dõi chưa?’ Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Lương Thần lập tức như hiểu ra gì đó, nói: “Chủ tịch, tôi lập tức phái ngừơi đi theo dõi.”
“Trần Lập Phi bị nhốt lại, không phải là giải pháp lâu dài.” Phong Dập Thần bình thản nói: “Cái loại người như ông ta, không thể nào thỏa mãn khi bị nhốt lại, cậu cần chủ động quan sát ông ta.”
“Dạ.”
Lương Thần nghĩ, ý của chủ tịch là, bảo vệ Cố tiểu thư đúng không nhỉ?
Anh ta vừa đến công ty lập tức điện thoại thu xếp người đến theo dõi chuyện này.
Ai mà biết, còn chưa thu xếp xong đã xảy ra chuyện.
Tòa soạn.
Lâm Phương Hoa sau khi đến nơi, nhìn thấy chỗ của Cố Hảo trống không.
Bà ta lập tức nói với Đỗ Cường: “Cố Hảo đến chưa?”
“Chưa thưa tổng biên tập.”
“Cố Hảo vẫn chưa đến?Lâm Phương Hoa kinh ngạc nhìn chỗ ngồi của cô: “Cô ấy bình thường tầm này là đến rồi.”
“Đúng vậy, hôm nay không biết có chuyện gì, lẽ nào là kẹt xe rồi?”
“Ừ.” Lâm Phương Hoa gật đầu: “Đợi một lát nữa xem cô ấy có đến không, cậu nói với cô ấy một tiếng,bảo cô ấy gặp tôi.”
“Được rồi tổng biên tập.”
Lâm Phương Hoa đi vào phòng tổng biên tập.
Đã 9 giờ 30, cô vẫn không thấy cô đến, một lần nữa đi tìm Cố Hảo: “Cố Hảo vẫn chưa đến sao?”
“Dạ, tổng biên tập, vẫn chưa đến!” Đỗ Cường lo lắng nói: “Không để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi tình hình xem.”
“Được.” Lâm Phương Hoa gật đầu: “Cậu nói với Cố Hảo một tiếng, nói tôi có chuyện quan trọng cần bàn với cô ấy.”
Đỗ Cường nhanh chóng gật đầu rồi gọi điện thoại, nhẫn số điện thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nữ tổng đài: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy.”
“Tổng biên tập, Cố Hảo tắt máy rồi.” Đỗ Cường rất kinh ngạc, “Tầm này bình thường sẽ không tắt máy, sao lại tắt máy rồi?”
Lâm Phương Hoa cũng lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho Cố Hảo, quả nhiên tắt máy rồi.
“Cô ấy có khi nào gặp chuyện gì rồi không? “Lâm Phương Hoa kinh ngạc nói: “Cậu có địa chỉ nhà cô ấy không?”
“Không có.” Đỗ Cường lắc đầu. “Tổng biên tập, hay là đợi chút nữa?’
Lâm Phương Hoa gật đầu: “Được, vậy đợi thêm chút nữa, nếu như đến trưa còn chưa đến, vậy điện thoại về nhà cô ấy hỏi thử.”
“Được ạ.”
Trong căn phòng tối.
“A---“Đột nhiên truyền đến tiếng kêu của một cô gái: “Thả tôi ra.”
“Thả cô ra?” Một giọng nói đầy ác ý và xấu xa của một người đàn ông vang lên: “Lão tử bị cô hại thảm như vậy, cô cùng con đàn bà họ Lâm kia hại tôi mất tự do ,mất tất cả, hào quang của các ngươi, tôi tại sao mà phải trong bóng tối làm một con côn trùng sống uất ức cơ chứ?”
“Trần Lập Phi.” Cố Hảo nghe thấy giọng nói của ông ta.
Quả nhiên là ông ta.
Cô đưa con đi, đi xe buýt đến tòa soạn, sau khi xuống xe, đang định đi đến tòa soạn, đột nhiên bị một người bịt chặt miệng.
Một mùi hương thơm truyền đến, cô còn không kịp nhìn rõ xem đó là ai lại làm như vậy với cô, lập tức ngất đi.
“Đúng, chính là ông đây.” Trần Lập Phi đi từ sau lưng cô ra, cúi đầu nhìn Cố Hảo bị trói chặt ở trên ghế, cười gian ác nói: “Lão tử đưa cô đến đây, đổi ít tiền tiêu.”
Cố Hảo trong lòng rất lo lắng, không ngờ ban ngày ban mặt mà cô còn bị người ta bắt cóc, không một ai phát hiện ra.
Cô hít một hơi, lấy lại lý trí.
Không hoảng loạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trần Lập Phi, lạnh lùng nói: “Bắt cóc người chỉ có hai loại, vì tiền vì sắc, hoặc là có thù hận, ông vừa nói là vì tiền.”
“Không chỉ có vì tiền.” Trần Lập Phi cắn răng, đen tối cười, nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp của cô, trong ánh mắt chứa đầy sự thèm khát, không do dự mà nói: “Tôi lúc làm tổng biên tập có nhắm đến cô, bảo cô làm người phụ nữ của tôi, cô không chịu.”
Cố Hảo nghe đến đây lòng đầy tức giận: “Ông nhận nhầm người rồi, tôi không phải loại phụ nữ như ông nghĩ đâu.”
“A, không phải cũng như nhau sao.” Trần Lập Phi lạnh lùng cười, đầy chế giễu: “Phụ nữ,đều là nỗi sầu.”
Cố Hảo cắn chặt môi, tay bị trói phía sau, cô không thể thoát ra được, dùng lực là dây thừng thắt chặt vào da.
Rất đau.
Cô chỉ có thể cau mày, lạnh lùng nói: “Trần Lập Phi, ông tốt nhất nên thả tôi ra.”
“Thả cô ra, mơ à!” Trần Lập Phi trực tiếp cự tuyệt, xấu xa cười, tiến đến giữ cằm của cô: “Nhìn cái gương mặt này, thật xinh đẹp quá đi.”
“Thả tôi ra.” Cố Hảo gào lên: “Bỏ cái tay dơ bẩn của ông ra.”
“Cái người phụ nữ như cô, lòng quá nhẫn tâm.” Trần Lập Phi dùng lực, giữ chặt lấy cằm cô, trong mắt đầy ác ý: “Hại tôi ngã đau, hại tôi và Lý Cầm bị con đàn bà họ Lâm kia phát hiện ra----“
“Là tội lỗi của cô.”
“Chát!” Tần Lầm Phi tát tới tấp vào mặt Cố Hảo: “Câm mồm đi.”
Cái tát lại khiến tóc của cô rũ rượi xuống.
Những vết hằn do cái tát trên mặt của cô đỏ ứng rõ ràng.
Trần Lập Phi cúi đầu nhìn cô, cái gương mặt xinh đẹp động lòng người này, thật sự khiến người khác phải động lòng.
Tay của ông ta, lại giơ ra, để lên cổ cô.
Cố Hảo ánh mắt đầy tức giận. Ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí: “Bỏ tay của ông ra, Trần Lập Phi.”
“Lão từ không bỏ đấy.” Trần Lập Phi cười lạnh lùng: “Không chỉ không bỏ ra, còn phải sờ xuống, dạy dỗ cô.”
“Đừng có đụng vào tôi.”
“Con đàn bà chết tiệt.” Trần Lập Phi cắn răng gào lên: “Cô càng muốn chống đối lại, tôi lạo càng muốn chinh phục được, cô không biết sao, đàn ông đều thích cảm giác được chinh phục phụ nữ.”
“Cút.” Cố Hảo hét lên: “Ông mà dám đụng vào tôi, tôi nhất định không tha cho ông.”
“Cô yên tâm, tối lấy được tiền, rồi đụng vào cô, sau đó lại đưa mấy thứ tả tơi của tôi đã dùng qua cho Phong Dập Thần, sỉ nhục anh ta.” Ông ta gian ác cười, siết chặt tay nắm lấy cổ cô.
“Khốn nạn!” Cố Hảo gào lên chửi bới.
“Nhìn cô không được dạy dỗ thế này.” Trần Lập Phi tức giận, ánh mắt lóe lên một tia xấu xa, giật mạnh đồ của cô, xé toạc ra đầy chế nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.