Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 137: Có được tin tức
Hạ Lan Tình
12/05/2021
Cố Hảo chỉ cảm thấy người mình lạnh đi, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Trần Lập Phi nhìn cô cười lạnh, nói: "Muốn đi chung với tôi à, cô xứng sao?"
Cố Hảo hoảng hốt, gương mặt trắng bệch, vừa xanh vừa trắng.
Cô bị Trần Lập Phi bắt lại đây, chỉ e là không ai biết rồi.
Bây giờ, cô đang bị trói vào cây cột, muốn tự cứu mình cũng là chuyện khó khăn.
Nhưng mà còn có thể cầu cứu ai đây?
Cô phải bình tĩnh, không được hoảng loạn, càng không được tự dọa chính mình.
Cô tự an ủi chính mình, như mà Trần Lập Phi lại nhìn cô bằng đôi mắt khác lạ, từ ánh mắt đó thấy được lòng tham lam của ông ta.
Người phụ nữ này rất đẹp, cho dù là diện mạo hay dáng người đều thuộc hạng nhất.
Ông ta híp mắt nhìn Cố Hảo, từ lúc thấy cô vào tòa soạn phỏng vấn, ông đã muốn cô rồi.
Nhưng dù có ám thị hay chỉ rõ đều không có tác dụng, bởi vì cô ta mà ông cũng bị mất tòa soạn, mất luôn tự do. Hôm nay nhân lúc bảo vệ lười biếng, ông ta thừa dịp đó lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Người phụ nữ này, hiện tại ông không chỉ muốn lợi dụng cô để kiếm tiền, thậm chí còn muốn có được cô.
Tiền tài sắc đẹp, cái nào ông cũng muốn. Nếu không như vậy thật có lỗi với bản thân.
Hung hăng trừng mắt nhìn Cố Hảo, ông ta lại tiến về phía cô một bước, đưa hai tay ra.
Cố Hảo co rúm người lại.
"Ha ha ha!" Trần Lập Phi cười to: "Sợ à? Ha ha, nhìn cô giống như con thỏ vậy, đúng là rất đáng yêu."
"Cút ngay." Cố Hảo lạnh giọng nói: "Trần Lập Phi, ông đang phạm tội đó, với bộ dạng này của ông có thể khiến ông vô tù đó."
"Thì đã sao nào?" Trần Lập Phi đã sớm quyết định: "Nếu tôi đã dám bắt cóc cô, thì đã ngồi tù được rồi. Tôi cũng không ngại biến cô thành người của tôi đâu."
Trong lúc này, Cố Hảo cảm thấy có chút bất lực.
Cô càng tỏ ra mềm yếu, Trần Lập Phi càng tham lam, nhìn chằm chằm cô, tay cũng đưa ra.
Cố Hảo cố gắng tìm cách thoát khỏi dây thừng, nhưng mà dây bị buộc rất chặt, cô không thể thoát ra được.
Cách này không được.
Chỉ có cách nhờ Trần Lập Phi thôi.
Cố Hảo hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cười lớn.
"Cô cười cái gì?" Trần Lập Phi nhướng mày, bị tiếng cười của Cố Hảo làm cho hết hồn: "Nói, cô cười cái gì?"
Cố Hảo cũng không gấp.
Cô nghĩ cách để tự cứu mình ra.
Đầu tiên, cô phải thoát khỏi dây thừng, nhưng tự mình làm thì không ra nên chỉ có thể nhwof Trần Lập Phi cởi trói thôi.
Vậy là cô phải nghĩ cách rồi.
Cô vẫn cười, hơn nữa càng cười càng tự tin.
Trần Lập Phi híp mắt, rất kinh ngạc: "Cố Hảo, cô cười cái gì vậy?"
Cố Hảo từ từ giương mắt, nhìn thẳng vào mặt của Trần Lập Phi, khi nhìn thấy ông không hiểu vì sao mình cười, cũng luống cuống lên
Cuối cùng Cố Hảo cũng nói: "Trần Lập Phi, ông muốn tiền tài và tôi sao?"
"Phí lời." Trần Lập Phi liếc nhìn cô, bỗng nhiên ánh mắt phát ánh sáng nhạt: "Sao nào? Cô suy nghĩ thông suốt rồi à?"
Cố Hảo nhìn khuôn mặt của ông đã thấy khó chịu, tóc đã rụng hết, người thì đầy mỡ, nghĩ thông suốt mới lạ.
Nhưng bây giờ cô phải cứu mình trước.
Cô hơi kéo môi, nói: "Nghĩ thông suốt rất đơn giản, nếu tránh không được, thì tôi hà cớ gì phải làm khó mình, làm chính mình không được thoải mái, ông nói đúng không?"
Trần Lập Phi cười nhẹ: "Cô muốn thoải mái, chuyện đó không được. Làm sao tôi biết được cô có thành ý hợp tác với tôi hay không?"
"Vậy ông muốn thành ý gì đây!"
"Bây giờ tôi đang đòi tiền Phong Dập Thần, cô suy nghĩ cho kỹ, nếu cô phối hợp với tôi, nói một câu, tôi lấy tiền xong sẽ thả cô đi. Nếu như cô không phối hợp cho dù Phong Dập Thần có tìm thấy thì tôi cũng muốn cô, cô suy xét cho cẩn thận..."
"Được, tôi phối hợp với ông." Cố Hảo liền đồng ý.
Nhưng mà tống tiền Phong Dập Thần?
Trần Lập Phi này biết cô có quan hệ với Phong Dập Thần rồi.
"Cô nghe lời như vậy sao?" Trần Lập Phi đa nghi, đã từng có vết xe trước đó, đương nhiên là ông sẽ không tin Cố Hảo.
"Tôi hợp tác với ông, nhưng mà tôi không biết ông có thể lấy được tiền hay không." Cố Hảo thản nhiên nói: "Đối với Phong Dập Thần tôi không đáng giá vậy đâu."
"Cô cứ gọi đi." Trần Lập Phi nói.
"Được!" Cố Hảo gật đầu: "Ông bấm số đi!"
Ánh mắt của Trần Lập Phi sáng lên, cứ nhìn Cố Hảo.
Muốn lợi dụng ông sao?
Không có cửa đâu.
Bây giờ, áo khoác ngoài của Cố Hảo đã bị cởi ra, may là bên trong có mặc thêm cái áo, nếu không càng thảm.
Bỗng nhiên ông ta đi ra ngoài.
Cố Hảo ngẩn ngơ, :"Ông muốn đi đâu?"
"Ngậm miệng lại." Trần Lập Phi quay lại, cầm cái khăn, nhét vào miệng Cố Hảo: "Ông đây muốn gọi khi nào thì sẽ gọi lúc đó."
Cố Hảo bị bịt miệng, nói không được.
Trong lòng cô đã rất tức giận nhưng cô đang cố gắng kiềm lại.
Trần Lập Phi đa nghi, sợ là cô không thật lòng hợp tác với ông.
Trần Lập Phi lườm cô một cái: "Cho cô thời gian suy nghĩ, nếu như cô đồng ý hợp tác với tôi, thì đừng làm loạn. Nếu không khi tôi trở về sẽ giết cô."
Ông ta nói xong, quay người rời đi.
Cố Hảo ngồi trên ghế, đợi cửa đóng lại, cô nhìn xuyên qua khe cửa để nhìn cảnh tượng xung quanh.
Là một màu xanh.
Chỗ này nhất định là một hẻo lánh, nhưng cô không biết đây là đâu. Trong lòng cô đã rất khó chịu rồi.
Cô phải nghĩ cách thoát ra ngoài.
Tòa soạn báo.
Lâm Phương Hoa lại gọi điện cho Cố Hảo một lần nữa, nhưng vẫn là tắt máy.
Để điện thoại xuống, bà nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ rồi.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Bà nghe máy: "Alo?"
"Bà chủ, ông chủ chạy rồi." giọng của bảo vệ đầu bên kia hết sức lo sợ.
"Cái gì?" Lâm Phương Hoa kinh ngạc: "Ông ta chạy trốn sao?"
"Đúng vậy bà chủ, không thấy ông chủ đâu nữa."
"Các người quản ông ta chi mà cái gì cũng không biết?"
"Xin lỗi bà chủ, chúng tôi đã phái người đi tìm rồi, ông chủ lái xe đi."
"Đi điều tra đi." Lâm Phương Hoa nói: "Nhanh chóng bắt cho được ông ta."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Lâm Phương Hoa ngạc nhiên, đột nhiên bà nghĩ tới chuyện gì đó.
Bà từ từ đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.
Chẳng lẽ Trần Lập Phi đi làm Cố Hảo sao?
Nếu không thì tại sao Cố Hảo lại vô duyên vô cớ tắt máy như vậy?
Trong lòng bà dấy lên một dự cảm không tốt, Lâm Phương Hoa lại đi tới đi lui trong phòng, cau mày đợi tin tức.
Phong thị.
Lương Thần đẩy nhanh cửa đi vào: "Tổng giám đốc, Trần Lập Phi trốn đi rồi, nhà bọn họ đang cho người đi tìm."
Phong Dập Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh: "Trần Lập Phi trốn đi từ lúc nào?"
"Sáng nay, hơn 7h30 chút." Lương Thần nói: "Người mà anh kêu tôi sắp xếp lúc trước đã đi rồi."
"Chết tiệt." Phong Dập Thần nổi giận nói: "Ý của cậu là, cậu làm việc không có gì, là do tôi sắp xếp chậm?"
"Không!" Lương Thần lập tức lắc đầu: "Không phải, tổng giám đốc, là do tôi nghĩ không tới, là lỗi của tôi."
" Cố Hảo đâu?" Phong Dập Thần lần nữa trầm giọng hỏi: "Có ở tòa soạn báo hay không?"
"Để tôi đi gọi điện thoại." Lương Thần lại gọi điện cho người đã được sắp xếp ở bên tòa soạn.
Điện thoại xong, lấy được tin: "Cố Hảo chưa tới, từ sáng tới bây giờ vẫn chưa tới tòa soạn, chủ biên Lâm cũng tìm Cố Hảo rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy."
Trần Lập Phi nhìn cô cười lạnh, nói: "Muốn đi chung với tôi à, cô xứng sao?"
Cố Hảo hoảng hốt, gương mặt trắng bệch, vừa xanh vừa trắng.
Cô bị Trần Lập Phi bắt lại đây, chỉ e là không ai biết rồi.
Bây giờ, cô đang bị trói vào cây cột, muốn tự cứu mình cũng là chuyện khó khăn.
Nhưng mà còn có thể cầu cứu ai đây?
Cô phải bình tĩnh, không được hoảng loạn, càng không được tự dọa chính mình.
Cô tự an ủi chính mình, như mà Trần Lập Phi lại nhìn cô bằng đôi mắt khác lạ, từ ánh mắt đó thấy được lòng tham lam của ông ta.
Người phụ nữ này rất đẹp, cho dù là diện mạo hay dáng người đều thuộc hạng nhất.
Ông ta híp mắt nhìn Cố Hảo, từ lúc thấy cô vào tòa soạn phỏng vấn, ông đã muốn cô rồi.
Nhưng dù có ám thị hay chỉ rõ đều không có tác dụng, bởi vì cô ta mà ông cũng bị mất tòa soạn, mất luôn tự do. Hôm nay nhân lúc bảo vệ lười biếng, ông ta thừa dịp đó lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Người phụ nữ này, hiện tại ông không chỉ muốn lợi dụng cô để kiếm tiền, thậm chí còn muốn có được cô.
Tiền tài sắc đẹp, cái nào ông cũng muốn. Nếu không như vậy thật có lỗi với bản thân.
Hung hăng trừng mắt nhìn Cố Hảo, ông ta lại tiến về phía cô một bước, đưa hai tay ra.
Cố Hảo co rúm người lại.
"Ha ha ha!" Trần Lập Phi cười to: "Sợ à? Ha ha, nhìn cô giống như con thỏ vậy, đúng là rất đáng yêu."
"Cút ngay." Cố Hảo lạnh giọng nói: "Trần Lập Phi, ông đang phạm tội đó, với bộ dạng này của ông có thể khiến ông vô tù đó."
"Thì đã sao nào?" Trần Lập Phi đã sớm quyết định: "Nếu tôi đã dám bắt cóc cô, thì đã ngồi tù được rồi. Tôi cũng không ngại biến cô thành người của tôi đâu."
Trong lúc này, Cố Hảo cảm thấy có chút bất lực.
Cô càng tỏ ra mềm yếu, Trần Lập Phi càng tham lam, nhìn chằm chằm cô, tay cũng đưa ra.
Cố Hảo cố gắng tìm cách thoát khỏi dây thừng, nhưng mà dây bị buộc rất chặt, cô không thể thoát ra được.
Cách này không được.
Chỉ có cách nhờ Trần Lập Phi thôi.
Cố Hảo hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cười lớn.
"Cô cười cái gì?" Trần Lập Phi nhướng mày, bị tiếng cười của Cố Hảo làm cho hết hồn: "Nói, cô cười cái gì?"
Cố Hảo cũng không gấp.
Cô nghĩ cách để tự cứu mình ra.
Đầu tiên, cô phải thoát khỏi dây thừng, nhưng tự mình làm thì không ra nên chỉ có thể nhwof Trần Lập Phi cởi trói thôi.
Vậy là cô phải nghĩ cách rồi.
Cô vẫn cười, hơn nữa càng cười càng tự tin.
Trần Lập Phi híp mắt, rất kinh ngạc: "Cố Hảo, cô cười cái gì vậy?"
Cố Hảo từ từ giương mắt, nhìn thẳng vào mặt của Trần Lập Phi, khi nhìn thấy ông không hiểu vì sao mình cười, cũng luống cuống lên
Cuối cùng Cố Hảo cũng nói: "Trần Lập Phi, ông muốn tiền tài và tôi sao?"
"Phí lời." Trần Lập Phi liếc nhìn cô, bỗng nhiên ánh mắt phát ánh sáng nhạt: "Sao nào? Cô suy nghĩ thông suốt rồi à?"
Cố Hảo nhìn khuôn mặt của ông đã thấy khó chịu, tóc đã rụng hết, người thì đầy mỡ, nghĩ thông suốt mới lạ.
Nhưng bây giờ cô phải cứu mình trước.
Cô hơi kéo môi, nói: "Nghĩ thông suốt rất đơn giản, nếu tránh không được, thì tôi hà cớ gì phải làm khó mình, làm chính mình không được thoải mái, ông nói đúng không?"
Trần Lập Phi cười nhẹ: "Cô muốn thoải mái, chuyện đó không được. Làm sao tôi biết được cô có thành ý hợp tác với tôi hay không?"
"Vậy ông muốn thành ý gì đây!"
"Bây giờ tôi đang đòi tiền Phong Dập Thần, cô suy nghĩ cho kỹ, nếu cô phối hợp với tôi, nói một câu, tôi lấy tiền xong sẽ thả cô đi. Nếu như cô không phối hợp cho dù Phong Dập Thần có tìm thấy thì tôi cũng muốn cô, cô suy xét cho cẩn thận..."
"Được, tôi phối hợp với ông." Cố Hảo liền đồng ý.
Nhưng mà tống tiền Phong Dập Thần?
Trần Lập Phi này biết cô có quan hệ với Phong Dập Thần rồi.
"Cô nghe lời như vậy sao?" Trần Lập Phi đa nghi, đã từng có vết xe trước đó, đương nhiên là ông sẽ không tin Cố Hảo.
"Tôi hợp tác với ông, nhưng mà tôi không biết ông có thể lấy được tiền hay không." Cố Hảo thản nhiên nói: "Đối với Phong Dập Thần tôi không đáng giá vậy đâu."
"Cô cứ gọi đi." Trần Lập Phi nói.
"Được!" Cố Hảo gật đầu: "Ông bấm số đi!"
Ánh mắt của Trần Lập Phi sáng lên, cứ nhìn Cố Hảo.
Muốn lợi dụng ông sao?
Không có cửa đâu.
Bây giờ, áo khoác ngoài của Cố Hảo đã bị cởi ra, may là bên trong có mặc thêm cái áo, nếu không càng thảm.
Bỗng nhiên ông ta đi ra ngoài.
Cố Hảo ngẩn ngơ, :"Ông muốn đi đâu?"
"Ngậm miệng lại." Trần Lập Phi quay lại, cầm cái khăn, nhét vào miệng Cố Hảo: "Ông đây muốn gọi khi nào thì sẽ gọi lúc đó."
Cố Hảo bị bịt miệng, nói không được.
Trong lòng cô đã rất tức giận nhưng cô đang cố gắng kiềm lại.
Trần Lập Phi đa nghi, sợ là cô không thật lòng hợp tác với ông.
Trần Lập Phi lườm cô một cái: "Cho cô thời gian suy nghĩ, nếu như cô đồng ý hợp tác với tôi, thì đừng làm loạn. Nếu không khi tôi trở về sẽ giết cô."
Ông ta nói xong, quay người rời đi.
Cố Hảo ngồi trên ghế, đợi cửa đóng lại, cô nhìn xuyên qua khe cửa để nhìn cảnh tượng xung quanh.
Là một màu xanh.
Chỗ này nhất định là một hẻo lánh, nhưng cô không biết đây là đâu. Trong lòng cô đã rất khó chịu rồi.
Cô phải nghĩ cách thoát ra ngoài.
Tòa soạn báo.
Lâm Phương Hoa lại gọi điện cho Cố Hảo một lần nữa, nhưng vẫn là tắt máy.
Để điện thoại xuống, bà nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ rồi.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Bà nghe máy: "Alo?"
"Bà chủ, ông chủ chạy rồi." giọng của bảo vệ đầu bên kia hết sức lo sợ.
"Cái gì?" Lâm Phương Hoa kinh ngạc: "Ông ta chạy trốn sao?"
"Đúng vậy bà chủ, không thấy ông chủ đâu nữa."
"Các người quản ông ta chi mà cái gì cũng không biết?"
"Xin lỗi bà chủ, chúng tôi đã phái người đi tìm rồi, ông chủ lái xe đi."
"Đi điều tra đi." Lâm Phương Hoa nói: "Nhanh chóng bắt cho được ông ta."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Lâm Phương Hoa ngạc nhiên, đột nhiên bà nghĩ tới chuyện gì đó.
Bà từ từ đứng lên, đi tới đi lui trong phòng.
Chẳng lẽ Trần Lập Phi đi làm Cố Hảo sao?
Nếu không thì tại sao Cố Hảo lại vô duyên vô cớ tắt máy như vậy?
Trong lòng bà dấy lên một dự cảm không tốt, Lâm Phương Hoa lại đi tới đi lui trong phòng, cau mày đợi tin tức.
Phong thị.
Lương Thần đẩy nhanh cửa đi vào: "Tổng giám đốc, Trần Lập Phi trốn đi rồi, nhà bọn họ đang cho người đi tìm."
Phong Dập Thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh: "Trần Lập Phi trốn đi từ lúc nào?"
"Sáng nay, hơn 7h30 chút." Lương Thần nói: "Người mà anh kêu tôi sắp xếp lúc trước đã đi rồi."
"Chết tiệt." Phong Dập Thần nổi giận nói: "Ý của cậu là, cậu làm việc không có gì, là do tôi sắp xếp chậm?"
"Không!" Lương Thần lập tức lắc đầu: "Không phải, tổng giám đốc, là do tôi nghĩ không tới, là lỗi của tôi."
" Cố Hảo đâu?" Phong Dập Thần lần nữa trầm giọng hỏi: "Có ở tòa soạn báo hay không?"
"Để tôi đi gọi điện thoại." Lương Thần lại gọi điện cho người đã được sắp xếp ở bên tòa soạn.
Điện thoại xong, lấy được tin: "Cố Hảo chưa tới, từ sáng tới bây giờ vẫn chưa tới tòa soạn, chủ biên Lâm cũng tìm Cố Hảo rất lâu nhưng vẫn chưa tìm thấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.