Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 265: Biết được bí mật lớn

Hạ Lan Tình

08/06/2021

 

Sau khi kí xong chữ kí trong đồn cảnh sát, Tiểu Trúc chuẩn bị rời đi.

 

Trì Tĩnh Tây nhanh chóng đuổi theo: "Cố Tiểu Trúc, để tôi đưa em về."

 

"Đưa tôi về sao?" Cố Tiểu Trúc cau mày: "Không cần, tự tôi ngồi xe bus về là được."

 

"À, cũng không có gì cả." Trì Tĩnh Tây khụ một cái, hắng giọng, nói ra một chuỗi lời thoại: "Lần trước tôi có đi một siêu thị trong tiểu khu chỗ em thì phát hiện đồ ở đó rất tốt, giờ tính qua đó xem thử, mua ít đồ nên thuận đường muốn đưa em về luôn."

 

Tiểu Trúc sợ run lên, lắc đầu nói: "Không cần."

Mặt Trì Tĩnh Tây như đưa đám, nói: "Vậy cũng được, nếu em kiên trì như vậy thì tôi sẽ không tiễn em nữa, tôi tự đi vậy."

Cố Tiểu Trúc gật đầu nói: "Được."

Nói rồi, cô ấy xoay người rời đi.

 

Trì Tĩnh Tây nhìn bóng lưng quật cường của cô ấy, lòng buồn thối ruột, bất đắc dĩ không biết nên làm sao?

 

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngày anh ta có thể bước vào lòng qua quá xa xôi.

 

Lấy điện thoại ra, Trì Tĩnh Tây gọi điện cho Cố Hảo.

 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối

 

Cố Hảo rất kinh ngạc khi biết Trì Tĩnh Tây gọi điện thoại cho mình.

 

"Cảnh sát Trì?"

 

"Cố Hảo, em gái cô, Cố Tiểu Trúc thật là một người khiến người khác khó tới gần."

 

Cố Hảo ngẩn người, cảm thấy nhất định là Trì Tĩnh Tây đã làm gì đó nên mới không thành công. Tiểu Trúc là dạng người gì cô biết rất rõ.

 

"Cảnh sát Trì, đúng là em gái tôi không dễ đến gần, nhất là đối với đàn ông thì cô lại càng không thích hơn." Cố Hảo nói: "Nhưng tất cả đều có liên quan tới sáu năm trước."

 

Nghe vậy, Trì Tĩnh Tây lập tức không còn chút tinh thần nào.

 

"Xin lỗi, là tôi sai." Trì Tĩnh Tây thành khẩn nói: "Tôi sẽ cố gắng."

"Không sao, tôi biết tính tình em ấy mà." Cố Hảo nói: "Nhất định là anh rất đau đầu."

 

"Có một chút, cũng có thể là do tôi ngu ngốc." Trì Tĩnh Tây khó khăn nói: "A, đúng rồi, cô và Dập Thần thế nào rồi?"

 

Cố Hảo cứng người, nói: "Anh nghe được chuyện từ chỗ Phong Dập Thần hay là từ chỗ em gái tôi?"

 

"Từ chỗ Tiểu Trúc."

 

"Không có gì." Cố Hảo mím môi, nói: "Chuyện này không thể nói hết được, Phong Dập Thần quá võ đoán, cho dù không có hiểu lầm thì chúng tôi cũng khó tiến tới bên nhau, tính khí của cả hai đều lớn, không ai biết nhượng bộ, chỉ khiến cho cả hai bên đều bị thương mà thôi."

"Cố Hảo, cô đừng dùng mấy cách ứng phó như bên ngoài được không?" Trì Tĩnh Tây nói: "Cô nói cho tôi biết nguyên nhân là gì đi?"

"Anh đi hỏi Phong Dập Thần đi." Cố Hảo nói: "Tôi không muốn nói ra, nhưng anh cũng đừng khuyên tôi cái gì cả."

 

"A." Trì Tĩnh Tây kinh ngạc: "Cô kiên quyết vậy sao?"

 

"Ừm." Cố Hảo nói: "Không còn gì để nói cả, giờ tôi có việc rồi."

 

Cố Hảo nhìn đồng hồ, tới giờ đón Mộ Mộ rồi.

 



Trì Tĩnh Tây gật đầu nói: "Được rồi."

 

Ngắt điện thoại, Trì Tĩnh Tây khởi động xe, vừa quay xe đã thấy Cố Tiểu Trúc đang ngồi chờ ở trạm xe bus phía đối diện.

 

Cô ấy đang đứng chờ xe bus ở trạm, đầu hơi cúi thấp, không biết là đang nghĩ cái gì.

 

Trì Tĩnh Tây dừng xe, không vội vàng rời đi và nhìn Cố Tiểu Trúc từ xa.

 

Ba phút sau, xe tới, Cố Tiểu Trúc bước lên x.e

 

Trì Tĩnh Tây cũng khởi động xe, đuổi theo phía sau.

 

Đuổi theo mấy trạm anh ta chợt phát hiện ra bản thân hệt như một tên cuồng theo dõi, làm chuyện quá mức ngây thơ.

 

Anh ta lái xe nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã vượt qua cả xe bus.

 

Mãi tới khi sắp tới Tuệ Hải anh ta mới dừng xe lại, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy phía trước có rất nhiều người.

 

Trì Tĩnh Tây ngẩn người, đây không phải là nhà trẻ hay sao?

 

Hình như Duệ Hi cũng học tầm tuổi này.

 

Đang nghĩ thì chợt thấy được bóng người quen thuộc, đó không phải là Cố Hảo hay sao?

 

Trì Tĩnh Tây sửng sốt, tắt xe, chuẩn bị xuống.

 

Đột nhiên, một người khác lại xuất hiện. Đó là Cố Tiểu Trúc, cô ấy cũng đến, tuyến đi chuyên dụng của xe bus còn đi nhanh hơn cả xe riêng của anh ta.

 

Hai người cùng vào trong nhà trẻ.

 

Trì Tĩnh Tây ngây người.

 

Một lúc lâu cũng không phải ứng kịp, đây là tình huống gì.

 

Trong nhà trẻ, cả Cố Hảo và Tiểu Trúc cùng đi vào bên trng.

 

"Em quên gọi điện cho chị là em sẽ đi đón Mộ Mộ, chị vẫn chưa khỏi hẳn, không thích hợp ra ngoài hoạt động."

 

"Chị nhớ Mộ Mộ." Cố Hảo nói: "Mấy ngày không gặp thằng bé nên chị rất nhớ."

 

"Thân thể chị có sao không?"

"Không sao." Cố Hảo lắc đầu: "Chị không cảm thấy khác chỗ nào cả."

 

"Vậy thì tốt." 

 

Vì vậy, hai chị em cùng vào trong.

 

Mộ Mộ thấy mẹ thì nhào tới, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng cũng xuất hiện nụ cười: "Mẹ, mẹ đã về rồi sao?"

 

"Mẹ về rồi." Cố Hảo ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm vòng lấy thân thể nhỏ nhắn của con trai, ôm chặt vào lồng ngực, dịu dàng nói: "Mẹ rất nhớ con, cục cưng."

 

"Mẹ, con cũng nhớ mẹ." Cố Tiêu Mộ ôm Cố Hảo: "Bây giờ mẹ đã tốt hơn chưa?"



"Mẹ tốt lắm."

"Vậy thì tốt quá, chúng ta mau về nhà thôi, phải chúc mừng."

 

"Ừm, được."

 

Vì thế, Cố Hảo và Tiểu Trúc mỗi người một bên dắt tay Mộ Mộ, cùng nhau đi ra ngoài.

 

Khi Trì Tĩnh Tây nhìn thấy Cố Hảo và Cố Tiểu Trúc đang dắt tay một đứa bé ở giữa ra, anh ta lập tức sợ tới ngây người.

 

"Trời ạ!" Anh ta trợn mắt nghẹn họng.

 

Trì Tĩnh Tây nhanh chóng phản ứng kịp, khởi động xe, lặng lẽ bám theo đằng sau.

 

Cố Hảo và Cố Tiểu Trúc dẫn theo Mộ Mộ đi bộ về nhà.

 

Dọc theo đường đi, dường như ba người đang nói chuyện gì đó, không khí cực kì hòa thuận và ấm áp.

 

Đứa nhóc kia, không phải chính là đứa bé có bộ dáng cực kì giống Phong Dập Thần hôm đó hay sao?

 

Trì Tĩnh Tây ngây người toàn tập.

 

Anh ta luôn bám theo sau ba người Cố Hảo, đi mãi tới khi lượng xe trên đường giảm bớt, chẳng mấy chốc đã tới tiểu khu Tuệ Hải.

 

Trì Tĩnh Tây lái xe theo vào tiểu khu, cho tới khi Tiểu Trúc nghiêng đầu nhìn thấy xe của anh ta thì lập tức thất thanh nói: "Chị, là xe của Trì Tĩnh Tây."

 

Cố Hảo cũng sững sờ, quay đầu lại nhìn theo bản năng, quả nhiên là thấy được xe của Trì Tĩnh Tây.

 

Cô lập tức lạnh run người.

 

Trì Tĩnh Tây cũng cảm thấy được gì, vội vàng dừng xe lại, đi xuống.

 

Anh ta đi tới trước mặt Cố Hảo, Tiểu Trúc và Mộ Mộ.

 

Gương mặt anh ta kinh ngạc vô cùng, ngơ ngác nhìn Cố Hảo, nhìn Tiểu Trúc, lại nhìn Mộ Mộ, không thể tin vào mắt mình.

 

"Ơ?" Mộ Mộ nghi ngờ nói: "Đây không phải là chú cảnh sát kia sao?"

 

Cố Hảo nhanh chóng tỉnh táo lại, không nghĩ tới lại bị Trì Tĩnh Tây phát hiện. Nhưng chuyện này không sớm thì muộn cũng bị lộ.

 

Cô không cần phải nói thêm điều gì, cô tin rằng Trì Tĩnh Tây vừa nhìn đã biết.

 

Quả nhiên, Trì Tĩnh Tây nhanh chóng nói: "Cố Hảo, đứa bé này?"

 

Cố Hảo hít sâu một hơi, nói: "Cảnh sát Trì, đây là con trai của tôi."

 

"Con trai của cô?" Mặc dù Trì Tĩnh Tây đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng vẫn cực kì khiếp sợ khi biết chuyện này, khó tin nói: "Cô có con trai thế nào? Đây là con của..."

 

"Cảnh sát Trì!" Tiểu Trúc lập tức lên tiếng ngăn lại: "Tôi đã nói đừng nhắc tới tên của tên đó rồi." 

 

Trì Tĩnh Tây bị Tiểu Trúc nói phải im lặng, anh ta nhìn về phía Cố Hảo.

 

Cố Hảo mím môi, nói với Tiểu Trúc: "Tiểu Trúc, em mang Mộ Mộ vào trong trước đi, chị muốn nói mấy câu với cảnh sát Trì."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook