Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 266: Mới gặp mà tựa như đã quen từ lâu
Hạ Lan Tình
08/06/2021
Tiểu Trúc vừa nghe vậy thì nổi giận, nói thẳng: "Chị, nói cái gì mà nói? Nơi này không phải chỗ để nói chuyện."
Ở cửa tiểu khu người tới người đi, xe ra xe vào liên tục.
Dĩ nhiên, chuyện quan trọng không nằm ở đó.
Phong Dập Thần làm tổn thương chị gái cô ấy như vậy, thực sự rất bực mình.
Cố Hảo thấy biểu hiện của em gái mình còn kích động hơn so với cô, khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Trúc, chị chỉ muốn nói vài câu mà thôi."
"Chị, chỉ cần liên quan tới tên kia thì không cần phải nói gì cả." Cố Tiểu Trúc trầm giọng nói: "Em cảm thấy không cần thiết, anh ta đối xử với chị như vậy, chị cần gì phải như vậy?"
"Chị biết." Cố Hảo gật đầu. Cái gì cô cũng biết cả, em gái làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô.
Nhưng khi Cố Tiêu Mộ nghe được câu chuyện mới mẻ này thì con người cậu bé hơi chuyển, tại sao nhóc nghe câu này xong lại cảm thấy hình như mẹ và người cha kia của cậu nhóc lại cãi nhau thế.
Không được, chuyện này cậu bé phải quan tâm.
Cố Tiêu Mộ nhìn Cố Hảo, đầu nảy ra ý hay, nói: "Mẹ, đây là chú làm cảnh sát mà lần trước con gặp được ở siêu thị, dù sao mọi người cũng quen biết nhau rồi, không bằng dẫn người vào nhà, có gì về nhà lại nói."
Cố Hảo ngây người, hóa ra đứa bé mà Trì Tĩnh Tây gặp hôm qua lại chính là Mộ Mộ.
Tiểu Trúc cũng kinh ngạc, nhìn Mộ Mộ, nói: "Mộ Mộ biết anh ta?"
"Biết ạ, chú này không có nhiều tự tin nên hai người đừng bắt nạt chú ấy." Mộ Mộ nói: "Hôm qua Mộ Mộ trò chuyện với chú ấy ở trong siêu thị rất lâu, cũng gọi là có duyên phận. Mọi người đừng bắt nạt cú ấy, nhìn giọng điệu của hai người cứ như có thù với chú ấy vậy."
Hai mắt Trì Tĩnh Tây sáng lên, có thể vào nhà rồi, hình như giữa đứa nhóc này và Phong Dập Thần có bí mật nào đó.
Anh ta nhất định phải đào sâu được bí mật này.
Hơn nữa, có thể vào được nhà của cô ấy là chuyện vinh hạnh biết bao nhiêu.
Tiểu Trúc bị lời của Mộ Mộ làm kinh ngạc không thôi: "Mộ Mộ, con mời anh ta vào nhà làm gì?"
"Dì nhỏ, đây là chú cảnh sát mà, cháu và chú ấy cũng coi như quen biết đã lâu." Mộ Mộ nói: "Hai người không mời chú ấy thì để con mời, bạn của con, chú cảnh sát, chú có muốn tới nhà cháu làm khách không?"
"Muốn, muốn, muốn!" Trì Tĩnh Tây gật đầu như giã tỏi.
Cố Tiểu Trúc nhăn mày, lạnh lùng nói: "Hệt như tên ngốc, anh dựa vào đâu đòi vào nhà tôi?"
"Tôi là bạn của cậu nhóc này." Trì Tĩnh Tây chỉ vào Mộ Mộ rồi nói.
"Anh nói anh là bạn của Mộ Mộ vậy anh biết tên nó là gì không?" Tiểu Trúc cũng mạnh mẽ nói, vừa nghĩ tới tên này vào nhà cô cô đã cảm thấy đau đầu rồi.
"Biết." Trì Tĩnh Tây nói: "Mộ Mộ."
Tiểu Trúc nói: "Tên họ."
Trì Tĩnh Tây không nói được.
Cố Tiêu Mộ nói: "Dì nhỏ, tên chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, dì nhỏ so đo vậy làm gì. Đây là bạn bè của con, không phải hai người luôn nói không can thiệp vào chuyện kết bạn của con sao."
Bị cháu ngoại liên tục phá đám, Cố Tiểu Trúc cạn lời không biết nói sao.
Cố Hảo thì kinh ngạc không thôi.
Trì Tĩnh Tây lập tức nói: "Đúng, tôi là bạn của Mộ Mộ, chúng tôi mới gặp mà tựa như đã quen từ lâu."
Cố Hảo bất đắc dĩ, đành nói: "Được rồi, Mộ Mộ nói đúng, vào nhà đi. Cảnh sát Trì, làm phiền anh vào nhà chúng tôi một lúc, nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện."
Cố Hảo có ý muốn nói mấy câu với Trì Tĩnh Tây.
"Được rồi." Trì Tĩnh Tây lập tức gật đầu: "Mộ Mộ, lên xe đi, chú chở cháu vào tiểu khu."
"Vâng ạ." Mộ Mộ không hề khách sáo, lập tức trèo lên xe Trì Tĩnh Tây.
Cố Hảo và Tiểu Trúc vẫn đứng bên ngoài.
"Hai người cũng lên xe đi." Trì Tĩnh Tây mở cửa xe.
Tiểu Trúc nghiến răng, nói: "Chị lên xe đi, đừng để anh ta dẫn Mộ Mộ đi, lúc đó chúng ta không biết tìm người ở đâu đâu."
Cố Hảo phì cười: "Tiểu Trúc, em khẩn trương quá rồi."
"Tất cả mọi chuyện liên quan tới cháu trai em em đều có thể liều mạng với người ta." Tiểu Trúc nói xong thì lên xe.
Trì Tĩnh Tây ngay bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ.
Cố Hảo nhìn anh ta, hơi vuốt cằm nói: "Cảnh sát Trì, chúng ta đi thôi."
Vì vậy, mọi người cùng đi vào tiểu khu của Cố Hảo.
Vừa vào cửa nhà, Trì Tĩnh Tây đã nhanh chóng quan sát bốn phía. Nhà trọ này có ba phòng ngủ một phòng khách, một bếp một nhà vệ sinh, rất ấm áp, xem ra là mỗi người ở riêng một phòng, sắp xếp rất hợp lý.
Lúc này, anh ta nhìn về phía Cố Hảo, nói: "Cố Hảo, chuyện đứa bé là thế nào?"
"Mộ Mộ, con vào phòng chơi đi." Cố Hảo nói với Mộ Mộ.
Mộ Mộ nhìn mẹ, trong mắt xuất hiện thêm một chút nghi ngờ: "Mẹ, mẹ muốn lén con nói một vài chuyện liên quan tới con sao?"
Cố Hảo gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, có vài chuyện mẹ không muốn con biết."
Mộ Mộ thấy mẹ mình nghiêm túc như vậy liền bẹp miệng mấy cái, nói: "Được rồi, vậy con đi."
Cậu bé nhanh chóng quay về phòng, đóng cửa lại.
Cố Hảo lại nhìn về phía Cố Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc không tình nguyện, nói: "Chị, em đã là người lớn, em không cần phải vào phòng."
"Đi vào phòng đi." Cố Hảo nghiêm nghị nói.
Tiểu Trúc hơi mím môi, ánh mắt không tình nguyện, cuối cùng vẫn vào phòng.
Trì Tĩnh Tây nhìn cảnh này liền thở dài: "Cố Hảo, không ngờ tất cả mọi người trong nhà đều nghe lời cô."
"Nếu tôi nghiêm túc thì mọi người trong nhà đều sẽ nghe theo tôi."
Cố Hảo vừa nói vừa đứng dậy rót cho Trì Tĩnh Tây một ly trà, đặt trước mặt anh ta.
"Cảm ơn." Trì Tĩnh Tây không chờ được, hỏi: "Cố Hảo, đứa bé rốt cuộc có phải là con của Phong Dập Thần hay không?"
Cố Hảo nói: "Cảnh sát Trì, câu hỏi này tôi sẽ không trả lời."
Trì Tĩnh Tây nói: "Tại sao?"
"Nếu anh đã gặp được Mộ Mộ thì cũng đừng nói với Phong Dập Thần, anh ấy không hề nhớ tới chuyện sáu năm trước."
"Như vậy, đứa bé này đúng là con của Phong Dập Thần?"
Cố Hảo im lặng.
Trì Tĩnh Tây cảm thấy đây chính là ngầm đồng ý.
Anh ta đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Chẳng trách, sáu năm trước cậu ta phối hợp với tôi, giúp tôi truy bắt tội phạm ma túy, sau đó bị thương. Chúng tôi bị đánh thuốc, cậu ta bị thương, cuối cùng nhập viện.
Nhưng chuyện này cậu ta không nói cho tôi câu nào, tôi cũng không biết này đó cậu ta ở cùng cô."
"Chuyện này đã qua rồi." Cố Hảo nói: "Anh ấy biết tôi có con trai, cho rằng đứa con này là của người khác."
"Cô có thể nói cho cậu ấy mà."
"Tôi vốn định nói, dò xét thử mấy lần nhưng anh ấy chưa từng nói nửa lời. Tôi cũng cần mặt mũi, không thể mặt dầy mãi được."
"Để tôi nói cho cậu ấy." Trì Tĩnh Tây nói: "Để tôi nói thay cho."
"Anh là ai chứ?" Tiểu Trúc lao từ trong phòng ra: "Trì Tĩnh Tây, anh dựa vào đâu mà lắm lời?"
Trì Tĩnh Tây ngẩn người.
Tiểu Trúc lao tới trước mặt anh ta, trực tiếp tóm lấy cổ tay anh, lôi dậy: "Anh đi vào đây, tôi muốn nói chuyện với anh. Chuyện của chị tôi tuyệt đối không thể nói cho tên khốn kia."
Trì Tĩnh Tây chưa kịp nói gì đã bị Tiểu Trúc lôi vào phòng.
Cố Hảo nhìn một màn trước mắt, cực kì bất đắc dĩ.
Trong phòng trẻ con, Cố Tiêu Mộ dán sát tai vào cánh cửa, nghe được những lời này, cậu bé chớp mắt một cái.
Chẳng lẽ hành trình nhận cha cũng phải để nhóc tự thân xuất mã?
Nghe được ý của mẹ và dì nhỏ, hẳn là vị cha già cung cấp gen cho cậu nhóc rất không đáng tin, thật khốn khiếp, dì nhỏ có thể mắng cha già chưa biết mặt tới mức này chứng tỏ người cha già này rất kém.
Mộ Mộ thở dài.
Không được, cậu bé phải tính toán lại, làm sao để vừa có thể hả giận lại vừa có thể tuyên bố sự tồn tại của mình, để tên khốn cha kia biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.