Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 208: Chiếm tiện nghi vô ích
Hạ Lan Tình
25/05/2021
Cố Hảo ngẩn ra, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Là anh à?” Cố Hảo kinh ngạc nói.
Trì Tĩnh Tây cũng sửng sốt khi nhìn thấy ánh mắt đó của Cố Hảo.
Anh ta cảm thấy Cố Hảo hỏi thế nhất định có lý do.
Trì Tĩnh Tây hơi nhíu mày: “Em hỏi thế là có ý gì?”
Cố Hảo lắc đầu: “Không có ý gì, chỉ là cảm thấy trùng khớp đến kì lạ.
Chắc là Trì Tĩnh Tây không biết chuyện đêm đó của Phong Dập Thần.
Hoắc cũng có thể là anh ta đang giúp Phong Dập Thần che giấu chuyện gì đó.
Nhưng cô vẫn chưa thể chắc chắn được.
Trì Tĩnh Tây cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hồi tưởng lại quá khứ.
“Anh nhớ rõ lúc ấy anh vô tình đến một chiếc lều, sau đó bị một cô gái ôm lấy.”
Cố Hảo bị sốc, chuyện này cơ bản phù hợp với những gì Tiểu Trúc kể.
“Anh phát hiện cô gái này cũng uống khá nhiều, lúc đó sức tự chủ của anh đã rất kém, cô ấy còn ôm lấy anh. Thế là hai người bọn anh ôm lấy nhau, đó hình như là một cô gái khá nhỏ.”
Cố Hảo nhăn mặt: “Anh ngủ xong thì chạy? Không nhìn cô gái kia?”
Trì Tĩnh Tây bị chặn họng, sắc mặt cứng đờ, vô cùng xấu hổ.
Anh ta hít sâu một hơi, lúng túng trả lời: “Lúc anh tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng, nhìn xung quanh thì không thấy cô gái kia đâu nữa.”
Cố Hảo nghĩ đến chuyện em gái mình bị đối xử như vậy thì vô cùng đau đớn.
“Anh không biết cô gái đó đã đi đâu, không thấy cô ấy đâu cả. Anh, anh còn để lại một tờ giấy nhắn kèm số điện thoại, nhưng cô ấy không liên lạc với anh. Tất nhiên anh có để lại tiền nữa, trên người anh lúc đó có khoảng hai vạn, anh để lại hết cho cô ấy.”
“Anh cho rằng hai vạn có thể bù đắp tổn thương mà một cô gái phải chịu sao?” Ánh mắt Cố Hảo trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Anh có biết chuyện này với một cô gái mà nói là chuyện bi thảm đến mức nào không?”
“Không, không!” Trì Tĩnh Tây lập tức lắc đầu: “Anh không có ý đó, anh chỉ muốn nói cho em biết là lúc đó anh thật lòng muốn chịu trách nhiệm.”
“Vậy sao anh không đi tìm cô ấy?”
“Cô ấy đã rời đi từ sáng sớm rồi. Anh cảm thấy rất xấu hổ, anh làm cảnh sát mà lại làm ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài anh cảm thấy rất mất mặt...” Trì Tĩnh Tây giải thích, giải thích xong lại cảm thấy thà đừng nói còn hơn.
Cố Hảo nghe thế thì bốc hỏa: “Vậy còn những tổn thương mà anh gây ra cho người khác thì sao?”
Trì Tĩnh Tây bị cô nhìn thì vô cùng xấu hổ, lập tức nói: “Anh cho là cô gái đó vì không muốn người khác biết chuyện nên mới lặng lẽ rời đi như thế.”
“Hừ.” Cố Hảo lạnh lùng nhìn anh ta: “Theo tôi thấy thì chuyện này trong mắt đàn ông các anh chẳng là gì, nhưng đối với phụ nữ thì lại là tổn thương không gì sánh được.”
Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Anh cũng biết thế, thế nên mỗi lần nghĩ về nó anh đều cảm thấy vô cùng tội lỗi.”
“Thấy tội lỗi thì sao anh không đi tìm?” Cố Hảo hỏi thẳng.
Trì Tĩnh Tây đang định trả lời thì bị Cố Hảo cắt ngang: “Anh là cảnh sát, tôi tin nếu anh muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được.”
“Anh.” Trì Tĩnh Tây nghẹn họng, gương mặt càng thêm xấu hổ.
“Anh căn bản không muốn tìm, bởi vì anh không muốn chịu trách nhiệm, anh sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh có phải không?” Cố Hảo lớn tiếng chỉ trích.
“Cố Hảo, em đừng sắc bén như thế có được không?” Trì Tĩnh Tây bị nói đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cố Hảo không có ý định buông tha cho anh ta, tiếp túc nói: “Anh cho rằng đó là vết nhơ trong đời anh, thế nên anh không muốn đi tìm.”
“Cố Hảo.” Trì Tĩnh Tây xấu hổ trả lời: “Em đoán đúng rồi, đúng là như vậy.”
Cố Hảo mím môi, lửa giận trong mắt phun trào.
Đàn ông đều giống nhau.
Bản chất con người như vậy, khi xảy ra chuyện này thì ý nghĩ đầu tiên của họ không bao giờ là chịu trách nhiệm.
Mà ý nghĩ đầu tiên luôn là tự bảo vệ mình, đợi đến khi năm tháng trôi qua, những suy nghĩ đó dần dần lên men thì mới cảm thấy áy náy.
Bây giờ mới muốn bù đắp món nợ trong quá khứ, nhưng lại không tìm được người, cũng không còn manh mối.
Cố Hảo lườm Trì Tĩnh Tây, cứ nghĩ đến chuyện anh ta làm tổn thương em gái mình thì không sao kìm nén được cơn giận dữ.
Nhưng nghĩ đến Phong Dập Thần thì càng thêm ghê tởm.
Người đàn ông chết tiệt đó đến tận bây giờ vẫn không nghĩ đến việc bù đắp, sáu năm trước anh đã xảy ra quan hệ với cô mà không đoái hoài gì.
Thậm chí còn không chịu trách nhiệm.
Ngay cả việc đi tìm người phụ nữ sáu năm trước anh cũng chưa từng nghĩ đến.
Ha ha.
Nếu so sánh thì anh còn không bằng Trì Tĩnh Tây.
Nghĩ đến đây, Cố Hảo càng thêm tỉnh táo.
Phong Dập Thần không phải một người đàn ông tốt.
“Cố Hảo, em vẫn chưa nói cho anh biết cô gái kia rốt cuộc là ai.” Trì Tĩnh Tây nóng lòng: “Em mau nói cho anh biết đi.”
“Nói cho anh biết thì có ích gì?” Cố Hảo nói: “Anh làm tổn thương cô ấy, bây giờ cô ấy không có hứng thú với đàn ông, cũng không muốn yêu đương, thậm chí còn nói cả đời này sẽ ở vậy. Nói cho anh biết thì có ích gì?”
Trì Tĩnh Tây vô cùng áy náy, trong mắt đều là hổ thẹn: “Anh...”
Cố Hảo nhìn anh ta, gằn từng chữ: “Khi đó, cô ấy còn vị thành niên.”
Trì Tĩnh Tây nghe thế thì sắc mặt tái nhợt.
Ba chữ “vị thành niên” giống như một nhát búa đập thẳng vào trái tim anh ta, khiến anh ta đau đớn không chịu nổi.
Anh ta cụp mắt xuống, che giấu sự ngượng ngùng và xấu hổ, cảm giác tội lỗi đến tận cùng.
Tuổi tác càng tăng thì cảm giác tội lỗi đó càng lớn.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh ta lại cảm thấy hổ thẹn với cô gái kia.
Thế nên mấy năm nay anh ta vẫn độc thân, không yêu ai cả.
“Trì Tĩnh Tây, nếu như chuyện này bị điều tra thì anh nhất định sẽ phải ngồi tù. Cô gái đó chưa thành niên, anh là một tên tội phạm.”
Sắc mặt Trì Tĩnh Tây càng tái hơn, anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Hảo, ánh mắt khiếp sợ và uể oải, cuối cùng biến thành áy náy.
“Cố Hảo, em nói thế là sao? Cô ấy muốn kiện anh à?”
Cố Hảo nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Vậy nếu cô ấy muốn kiện anh thì anh nghĩ sao?”
Trì Tĩnh Tây lắc đầu: “Anh cũng không có gì để nói, chỉ có áy náy và hổ thẹn. Cô ấy muốn kiện anh cũng là chuyện đương nhiên.”
Cố Hảo thấy anh ta thực sự áy náy thì cuối cùng cũng mở miệng: “Cô gái ấy là em gái tôi, Tiểu Trúc.”
Trì Tĩnh Tây trố mắt, kinh ngạc nhìn Cố Hảo: “Em, em nói cái gì?”
Cố Hảo nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén, không hề né tránh mà nói gằn từng chữ: “Tôi nói, cô gái bị anh làm tổn thương chính là em gái tôi, người mà hôm qua anh đã gặp, Cố Tiểu Trúc.”
Trì Tĩnh Tây chết lặng.
“Năm đó Tiểu Trúc mới mười bảy tuổi.” Cố Hảo nói: “Trì Tĩnh Tây, em gái tôi không biết người năm đó là anh, con bé cũng chưa từng quen bạn trai, mấy năm nay đều độc thân.”
“Anh.” Trì Tĩnh Tây nỉ non: “Xin lỗi, anh... Cố Hảo, em nói xem, bây giờ em muốn anh làm gì.”
“Là anh à?” Cố Hảo kinh ngạc nói.
Trì Tĩnh Tây cũng sửng sốt khi nhìn thấy ánh mắt đó của Cố Hảo.
Anh ta cảm thấy Cố Hảo hỏi thế nhất định có lý do.
Trì Tĩnh Tây hơi nhíu mày: “Em hỏi thế là có ý gì?”
Cố Hảo lắc đầu: “Không có ý gì, chỉ là cảm thấy trùng khớp đến kì lạ.
Chắc là Trì Tĩnh Tây không biết chuyện đêm đó của Phong Dập Thần.
Hoắc cũng có thể là anh ta đang giúp Phong Dập Thần che giấu chuyện gì đó.
Nhưng cô vẫn chưa thể chắc chắn được.
Trì Tĩnh Tây cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hồi tưởng lại quá khứ.
“Anh nhớ rõ lúc ấy anh vô tình đến một chiếc lều, sau đó bị một cô gái ôm lấy.”
Cố Hảo bị sốc, chuyện này cơ bản phù hợp với những gì Tiểu Trúc kể.
“Anh phát hiện cô gái này cũng uống khá nhiều, lúc đó sức tự chủ của anh đã rất kém, cô ấy còn ôm lấy anh. Thế là hai người bọn anh ôm lấy nhau, đó hình như là một cô gái khá nhỏ.”
Cố Hảo nhăn mặt: “Anh ngủ xong thì chạy? Không nhìn cô gái kia?”
Trì Tĩnh Tây bị chặn họng, sắc mặt cứng đờ, vô cùng xấu hổ.
Anh ta hít sâu một hơi, lúng túng trả lời: “Lúc anh tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng, nhìn xung quanh thì không thấy cô gái kia đâu nữa.”
Cố Hảo nghĩ đến chuyện em gái mình bị đối xử như vậy thì vô cùng đau đớn.
“Anh không biết cô gái đó đã đi đâu, không thấy cô ấy đâu cả. Anh, anh còn để lại một tờ giấy nhắn kèm số điện thoại, nhưng cô ấy không liên lạc với anh. Tất nhiên anh có để lại tiền nữa, trên người anh lúc đó có khoảng hai vạn, anh để lại hết cho cô ấy.”
“Anh cho rằng hai vạn có thể bù đắp tổn thương mà một cô gái phải chịu sao?” Ánh mắt Cố Hảo trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Anh có biết chuyện này với một cô gái mà nói là chuyện bi thảm đến mức nào không?”
“Không, không!” Trì Tĩnh Tây lập tức lắc đầu: “Anh không có ý đó, anh chỉ muốn nói cho em biết là lúc đó anh thật lòng muốn chịu trách nhiệm.”
“Vậy sao anh không đi tìm cô ấy?”
“Cô ấy đã rời đi từ sáng sớm rồi. Anh cảm thấy rất xấu hổ, anh làm cảnh sát mà lại làm ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài anh cảm thấy rất mất mặt...” Trì Tĩnh Tây giải thích, giải thích xong lại cảm thấy thà đừng nói còn hơn.
Cố Hảo nghe thế thì bốc hỏa: “Vậy còn những tổn thương mà anh gây ra cho người khác thì sao?”
Trì Tĩnh Tây bị cô nhìn thì vô cùng xấu hổ, lập tức nói: “Anh cho là cô gái đó vì không muốn người khác biết chuyện nên mới lặng lẽ rời đi như thế.”
“Hừ.” Cố Hảo lạnh lùng nhìn anh ta: “Theo tôi thấy thì chuyện này trong mắt đàn ông các anh chẳng là gì, nhưng đối với phụ nữ thì lại là tổn thương không gì sánh được.”
Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Anh cũng biết thế, thế nên mỗi lần nghĩ về nó anh đều cảm thấy vô cùng tội lỗi.”
“Thấy tội lỗi thì sao anh không đi tìm?” Cố Hảo hỏi thẳng.
Trì Tĩnh Tây đang định trả lời thì bị Cố Hảo cắt ngang: “Anh là cảnh sát, tôi tin nếu anh muốn tìm thì chắc chắn sẽ tìm được.”
“Anh.” Trì Tĩnh Tây nghẹn họng, gương mặt càng thêm xấu hổ.
“Anh căn bản không muốn tìm, bởi vì anh không muốn chịu trách nhiệm, anh sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh có phải không?” Cố Hảo lớn tiếng chỉ trích.
“Cố Hảo, em đừng sắc bén như thế có được không?” Trì Tĩnh Tây bị nói đến mức cả người đầy mồ hôi lạnh.
Cố Hảo không có ý định buông tha cho anh ta, tiếp túc nói: “Anh cho rằng đó là vết nhơ trong đời anh, thế nên anh không muốn đi tìm.”
“Cố Hảo.” Trì Tĩnh Tây xấu hổ trả lời: “Em đoán đúng rồi, đúng là như vậy.”
Cố Hảo mím môi, lửa giận trong mắt phun trào.
Đàn ông đều giống nhau.
Bản chất con người như vậy, khi xảy ra chuyện này thì ý nghĩ đầu tiên của họ không bao giờ là chịu trách nhiệm.
Mà ý nghĩ đầu tiên luôn là tự bảo vệ mình, đợi đến khi năm tháng trôi qua, những suy nghĩ đó dần dần lên men thì mới cảm thấy áy náy.
Bây giờ mới muốn bù đắp món nợ trong quá khứ, nhưng lại không tìm được người, cũng không còn manh mối.
Cố Hảo lườm Trì Tĩnh Tây, cứ nghĩ đến chuyện anh ta làm tổn thương em gái mình thì không sao kìm nén được cơn giận dữ.
Nhưng nghĩ đến Phong Dập Thần thì càng thêm ghê tởm.
Người đàn ông chết tiệt đó đến tận bây giờ vẫn không nghĩ đến việc bù đắp, sáu năm trước anh đã xảy ra quan hệ với cô mà không đoái hoài gì.
Thậm chí còn không chịu trách nhiệm.
Ngay cả việc đi tìm người phụ nữ sáu năm trước anh cũng chưa từng nghĩ đến.
Ha ha.
Nếu so sánh thì anh còn không bằng Trì Tĩnh Tây.
Nghĩ đến đây, Cố Hảo càng thêm tỉnh táo.
Phong Dập Thần không phải một người đàn ông tốt.
“Cố Hảo, em vẫn chưa nói cho anh biết cô gái kia rốt cuộc là ai.” Trì Tĩnh Tây nóng lòng: “Em mau nói cho anh biết đi.”
“Nói cho anh biết thì có ích gì?” Cố Hảo nói: “Anh làm tổn thương cô ấy, bây giờ cô ấy không có hứng thú với đàn ông, cũng không muốn yêu đương, thậm chí còn nói cả đời này sẽ ở vậy. Nói cho anh biết thì có ích gì?”
Trì Tĩnh Tây vô cùng áy náy, trong mắt đều là hổ thẹn: “Anh...”
Cố Hảo nhìn anh ta, gằn từng chữ: “Khi đó, cô ấy còn vị thành niên.”
Trì Tĩnh Tây nghe thế thì sắc mặt tái nhợt.
Ba chữ “vị thành niên” giống như một nhát búa đập thẳng vào trái tim anh ta, khiến anh ta đau đớn không chịu nổi.
Anh ta cụp mắt xuống, che giấu sự ngượng ngùng và xấu hổ, cảm giác tội lỗi đến tận cùng.
Tuổi tác càng tăng thì cảm giác tội lỗi đó càng lớn.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh ta lại cảm thấy hổ thẹn với cô gái kia.
Thế nên mấy năm nay anh ta vẫn độc thân, không yêu ai cả.
“Trì Tĩnh Tây, nếu như chuyện này bị điều tra thì anh nhất định sẽ phải ngồi tù. Cô gái đó chưa thành niên, anh là một tên tội phạm.”
Sắc mặt Trì Tĩnh Tây càng tái hơn, anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Hảo, ánh mắt khiếp sợ và uể oải, cuối cùng biến thành áy náy.
“Cố Hảo, em nói thế là sao? Cô ấy muốn kiện anh à?”
Cố Hảo nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Vậy nếu cô ấy muốn kiện anh thì anh nghĩ sao?”
Trì Tĩnh Tây lắc đầu: “Anh cũng không có gì để nói, chỉ có áy náy và hổ thẹn. Cô ấy muốn kiện anh cũng là chuyện đương nhiên.”
Cố Hảo thấy anh ta thực sự áy náy thì cuối cùng cũng mở miệng: “Cô gái ấy là em gái tôi, Tiểu Trúc.”
Trì Tĩnh Tây trố mắt, kinh ngạc nhìn Cố Hảo: “Em, em nói cái gì?”
Cố Hảo nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén, không hề né tránh mà nói gằn từng chữ: “Tôi nói, cô gái bị anh làm tổn thương chính là em gái tôi, người mà hôm qua anh đã gặp, Cố Tiểu Trúc.”
Trì Tĩnh Tây chết lặng.
“Năm đó Tiểu Trúc mới mười bảy tuổi.” Cố Hảo nói: “Trì Tĩnh Tây, em gái tôi không biết người năm đó là anh, con bé cũng chưa từng quen bạn trai, mấy năm nay đều độc thân.”
“Anh.” Trì Tĩnh Tây nỉ non: “Xin lỗi, anh... Cố Hảo, em nói xem, bây giờ em muốn anh làm gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.