Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 207: Trả lại tiền
Hạ Lan Tình
25/05/2021
Ban đêm.
Sau khi Mặc Mặc đã ngủ, Cố Tiểu Trúc chạy đến phòng ngủ của Cố Hảo, trèo lên giường với cô, hai người nhìn trần nhà.
Triểu Trúc hỏi Cố Hảo: “Chị, chị có hối hận vì đã sinh Mặc Mặc không?”
Cố Hảo ngẩn ra.
Tiểu Trúc xoay lại nhìn cô: “Ý em là, sau này chị có từng hối hận về sự lựa chọn của mình không?”
“Trước khi sinh Mặc Mặc, ngày nào chị cũng nghĩ đến chuyện này. Chị luôn tự hỏi mình quyết định như vậy là đúng hay sai.” Cố Hảo nghĩ lại chuyện trước kia, lắc đầu bật cười: “Mặc dù có nhiều đau khổ dày vò, sống lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng chị chưa bao giờ hối hận.”
“Đúng vậy, chị, như bây giờ thật tốt.” Tiểu Trúc nói: “Mặc Mặc là một đứa bé hiểu chuyện, bây giờ đã có thể kiếm nhiều tiền như vậy.”
“Nó nhỏ quá, chị muốn thằng bé được vui vẻ.” Cố Hảo nhẹ giọng nói: “Chị không muốn nó quá hiểu chuyện, hiểu chuyện quá sẽ mất đi tuổi thơ.”
“Em hiểu tâm trạng của chị.” Tiểu Trúc nói: “Chị, nhưng bây giờ điều Mặc Mặc mong muốn nhất là có một người cha.”
Nói đến cha, Cố Hảo lại nhớ đến những chuyện kia.
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không cần phải nghĩ nữa, chị cảm thấy Phong Dập Thần không phải người có thể ở bên cả đời, hơn nữa anh ấy cũng không nhất định muốn cả đời ở bên một người phụ nữ như chị.”
“Tất cả các mối quan hệ không lấy hôn nhân làm tiền đề đều là đùa giỡn lưu manh.”
“Tổng biên tập của chị nói ở một mình cũng được, ai dám chắc chắn ở một mình không hạnh phúc chứ? Nhưng mà chị cảm thấy chủ yếu là do mình không đủ can đảm, sau khi chịu đựng những chuyện kia thì không muốn nghĩ đến chuyện đi thêm bước nữa.”
“Chị, thì ra tổng biên tập của chị là người tiên phong.” Tiểu Trúc kinh ngạc: “Có phải tổng biên tập tòa soạn mới của chị là vợ của tổng biên tập tòa soạn cũ không?”
“Ừ.” Cố Hảo gật đầu.
Cố Tiểu Trúc lập tức phân tích: “Chị làm sao so với bà ta được?”
“Không so gì.” Cố Hảo cười: “Bà ấy cũng là người tốt, cũng không muốn chị bỏ lỡ một người đàn ông như Phong Dập Thần.”
“Bà ấy bị đàn ông hại cho thê thảm, cảm thấy dễ thay lòng đổi dạ là bản chất của đàn ông, không thay đổi được?”
“Ừ.” Cố Hảo gật đầu: “Đúng là không thay đổi được.”
“Thế nên chị phải tự chăm sóc bản thân mình, tổng biên tập của chị nói rất có lý nhưng lại không phù hợp với đạo đức thông thường.” Tiểu Trúc nói: “Người bình thường đều muốn kết hôn, sinh con, có một gia đình trọn vẹn.”
“Tiểu Trúc, những lời em nói còn có lý hơn cả tổng biên tập của chị.” Cố Hảo nói: “Nhưng em thì sao?”
Tiểu Trúc sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Em? Em không có con, không cần lo lắng.”
Cố Hảo nghĩ một chút, không cách nào phản bác.
Đúng như thế, Cố Tiểu Trúc không có con, không giống cô.
Cố Hảo lúc này mới suy nghĩ kĩ về nó, nhất là mối quan hệ với Phong Dập Thần không chỉ liên quan đến mình cô mà còn liên quan đến Mặc Mặc.
Cô nhìn trần nhà, ánh mắt hiện lên một tia rối rắm: “Cứ để xem đã.”
“Chị, hôm nay em ngủ với chị được không?” Tiểu Trúc ôm lấy cánh tay cô, không muốn rời đi.
Giống như khi còn bé.
“Ừ.” Cố Hảo trả lời: “Em ngủ với chị.”
Ngày hôm sau.
Cố Hảo đi làm, buổi trưa thì đến ngân hàng làm một cái thẻ, sau đó chuyển hai mươi vạn vào đó.
Cô cầm thẻ đến đồn cảnh sát gặp Trì Tĩnh Tây.
Sau khi vào phòng làm việc của anh ta, cô ngồi xuống, đặt tấm thẻ lên bàn: “Cảnh sát Trì, trong này có hai mươi vạn, anh giúp tôi trả lại cho Phong Dập Thần.”
“Sao lại nhiều hơn năm vạn?” Trì Tĩnh Tây ngạc nhiên hỏi.
“Trước kia tôi bị cảm phải nằm viện, nằm trong khu VIP, chi phí lúc đó cũng là Phong tiên sinh giúp tôi. Còn cả một số chi phí trước đây nữa, nếu năm vạn không đủ thì anh ta cứ nói con số cụ thể, tôi sẽ trả thêm.”
Trì Tĩnh Tây nghe thế thì sửng sốt: “Cố Hảo, em việc gì phải tính toán rõ ràng như vậy?”
“Nói chung là anh cứ giúp tôi trả lại cho anh ta.” Cố Hảo giải thích: “Tôi không thích mắc nợ người khác.”
Sau khi trả tiền xong thì Cố Hảo phải nỗ lực kiếm tiền để trả lại tiền cho con trai.
Trì Tĩnh Tây thấy cô như vậy thì chỉ biết thở dài: “Cố Hảo, anh phát hiện em thực ra rất mạnh mẽ.”
“Đúng vậy, tôi phải trở nên mạnh mẽ.” Cố Hảo thừa nhận: “Có đôi khi, không nợ nần ai là điều tốt nhất.”
“Phong Dập Thần không có ý muốn đòi em trả lại tiền. Đừng nói là cậu ấy có tiền, cho dù không có thì cũng không phải loại người như vậy.” Trì Tĩnh Tây nói đỡ cho Phong Dập Thần: “Thế nên em thực sự không cần tính toán những chuyện đó.”
“Không, tốt nhất là vẫn tính toán.” Cố Hảo nói: “Nếu không thì sẽ bị người khác hiểu lầm là tôi vì tiền của anh ta, thế thì khó xử lắm.”
“Nói thì nói thế nhưng hai người cũng không phải không có quan hệ gì.”
“Không, cho dù có quan hệ thì phụ nữ cũng cần duy trì độc lập về tài chính và giữ được tôn nghiêm của mình, chuyện này đối với ai cũng tốt.” Cố Hảo cảm thấy nếu phụ nữ bị phụ thuộc kinh tế vào người khác thì mới là nỗi buồn lớn nhất.
Cuộc đời này, nếu không độc lập về tài chính thì rất khó độc lập về nhân cách.
Cố Hảo cảm thấy con người phải có tôn nghiêm, không chịu thua kém bất cứ ai. Nếu ngay cả tôn nghiêm cũng không có thì làm sao bắt người khác tôn trọng mình được?
“Được rồi.” Trì Tĩnh Tây nhận lấy tấm thẻ: “Anh giúp em trả lại cho Dập Thần.”
“Mật mã là sáu số không.” Cố Hảo nói.
Trì Tĩnh Tây khẽ cười, trêu cô: “Em không sợ anh lấy ra tiêu à?”
“Không đâu.” Cố Hảo thản nhiên trả lời: “Anh không phải người như vậy.”
“Cảm ơn sự tin tưởng của em.” Trì Tĩnh Tây cười: “Anh sẽ chuyển giúp em.”
“Cảm ơn.”
“Chỉ là, Cố Hảo, tại sao em lại chắc chắn anh không phải người như vậy?”
“Bởi vì anh vẫn luôn muốn chịu trách nhiệm với cô gái sáu năm trước, thế nên tôi nghĩ anh không phải người xấu.” Cố Hảo thẳng thắn nói.
Trì Tĩnh Tây biến sắc: “Đúng rồi, hôm qua em cũng nhắc đến chuyện này. Lúc anh hỏi em thì em nói chờ sau khi trả tiền sẽ nói. Bây giờ trả tiền rồi, em đã có thể nói cho anh biết được chưa?”
Cố Hảo nhìn anh ta, mím môi: “Đúng vậy, tôi nghĩ tôi biết cô gái đó là ai, nhưng vẫn không dám chắc chắn hoàn toàn.”
“Là ai?” Trì Tĩnh Tây vô cùng kích động: “Cố Hảo, em nói cho anh biết, người đó là ai?”
Cố Hảo dừng một chút, khẽ nói: “Cảnh sát Trì, cô bé đó bởi vì buổi tối hôm ấy mà có một bóng ma tâm lý, không có thiện cảm với đàn ông.”
Ánh mắt Trì Tình Tây hiện lên một tia xấu hổ: “Anh rất xin lỗi.”
“Tôi có thể biết chuyện xảy ra hôm đó không? Tại sao anh lại ra tay với một cô gái như thế?”
Đây cũng là điều mà mấy năm qua Cố Hảo muốn biết.
Tại sao anh ta và Phong Dập Thần đều cùng lúc xuất hiện ở khu nghỉ dưỡng đó, tại sao đều xảy ra chuyện kia.
Trì Tĩnh Tây nhìn cô một cái rồi thở dài: “Đêm hôm đó anh đuổi theo một tên buôn ma túy, kết quả lại bị bỏ thuốc. Anh trúng chiêu, bị tên buôn ma túy đó đuổi giết, chạy đến đây thì dược tính đã không thể khống chế nổi nữa.”
Sau khi Mặc Mặc đã ngủ, Cố Tiểu Trúc chạy đến phòng ngủ của Cố Hảo, trèo lên giường với cô, hai người nhìn trần nhà.
Triểu Trúc hỏi Cố Hảo: “Chị, chị có hối hận vì đã sinh Mặc Mặc không?”
Cố Hảo ngẩn ra.
Tiểu Trúc xoay lại nhìn cô: “Ý em là, sau này chị có từng hối hận về sự lựa chọn của mình không?”
“Trước khi sinh Mặc Mặc, ngày nào chị cũng nghĩ đến chuyện này. Chị luôn tự hỏi mình quyết định như vậy là đúng hay sai.” Cố Hảo nghĩ lại chuyện trước kia, lắc đầu bật cười: “Mặc dù có nhiều đau khổ dày vò, sống lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng chị chưa bao giờ hối hận.”
“Đúng vậy, chị, như bây giờ thật tốt.” Tiểu Trúc nói: “Mặc Mặc là một đứa bé hiểu chuyện, bây giờ đã có thể kiếm nhiều tiền như vậy.”
“Nó nhỏ quá, chị muốn thằng bé được vui vẻ.” Cố Hảo nhẹ giọng nói: “Chị không muốn nó quá hiểu chuyện, hiểu chuyện quá sẽ mất đi tuổi thơ.”
“Em hiểu tâm trạng của chị.” Tiểu Trúc nói: “Chị, nhưng bây giờ điều Mặc Mặc mong muốn nhất là có một người cha.”
Nói đến cha, Cố Hảo lại nhớ đến những chuyện kia.
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không cần phải nghĩ nữa, chị cảm thấy Phong Dập Thần không phải người có thể ở bên cả đời, hơn nữa anh ấy cũng không nhất định muốn cả đời ở bên một người phụ nữ như chị.”
“Tất cả các mối quan hệ không lấy hôn nhân làm tiền đề đều là đùa giỡn lưu manh.”
“Tổng biên tập của chị nói ở một mình cũng được, ai dám chắc chắn ở một mình không hạnh phúc chứ? Nhưng mà chị cảm thấy chủ yếu là do mình không đủ can đảm, sau khi chịu đựng những chuyện kia thì không muốn nghĩ đến chuyện đi thêm bước nữa.”
“Chị, thì ra tổng biên tập của chị là người tiên phong.” Tiểu Trúc kinh ngạc: “Có phải tổng biên tập tòa soạn mới của chị là vợ của tổng biên tập tòa soạn cũ không?”
“Ừ.” Cố Hảo gật đầu.
Cố Tiểu Trúc lập tức phân tích: “Chị làm sao so với bà ta được?”
“Không so gì.” Cố Hảo cười: “Bà ấy cũng là người tốt, cũng không muốn chị bỏ lỡ một người đàn ông như Phong Dập Thần.”
“Bà ấy bị đàn ông hại cho thê thảm, cảm thấy dễ thay lòng đổi dạ là bản chất của đàn ông, không thay đổi được?”
“Ừ.” Cố Hảo gật đầu: “Đúng là không thay đổi được.”
“Thế nên chị phải tự chăm sóc bản thân mình, tổng biên tập của chị nói rất có lý nhưng lại không phù hợp với đạo đức thông thường.” Tiểu Trúc nói: “Người bình thường đều muốn kết hôn, sinh con, có một gia đình trọn vẹn.”
“Tiểu Trúc, những lời em nói còn có lý hơn cả tổng biên tập của chị.” Cố Hảo nói: “Nhưng em thì sao?”
Tiểu Trúc sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Em? Em không có con, không cần lo lắng.”
Cố Hảo nghĩ một chút, không cách nào phản bác.
Đúng như thế, Cố Tiểu Trúc không có con, không giống cô.
Cố Hảo lúc này mới suy nghĩ kĩ về nó, nhất là mối quan hệ với Phong Dập Thần không chỉ liên quan đến mình cô mà còn liên quan đến Mặc Mặc.
Cô nhìn trần nhà, ánh mắt hiện lên một tia rối rắm: “Cứ để xem đã.”
“Chị, hôm nay em ngủ với chị được không?” Tiểu Trúc ôm lấy cánh tay cô, không muốn rời đi.
Giống như khi còn bé.
“Ừ.” Cố Hảo trả lời: “Em ngủ với chị.”
Ngày hôm sau.
Cố Hảo đi làm, buổi trưa thì đến ngân hàng làm một cái thẻ, sau đó chuyển hai mươi vạn vào đó.
Cô cầm thẻ đến đồn cảnh sát gặp Trì Tĩnh Tây.
Sau khi vào phòng làm việc của anh ta, cô ngồi xuống, đặt tấm thẻ lên bàn: “Cảnh sát Trì, trong này có hai mươi vạn, anh giúp tôi trả lại cho Phong Dập Thần.”
“Sao lại nhiều hơn năm vạn?” Trì Tĩnh Tây ngạc nhiên hỏi.
“Trước kia tôi bị cảm phải nằm viện, nằm trong khu VIP, chi phí lúc đó cũng là Phong tiên sinh giúp tôi. Còn cả một số chi phí trước đây nữa, nếu năm vạn không đủ thì anh ta cứ nói con số cụ thể, tôi sẽ trả thêm.”
Trì Tĩnh Tây nghe thế thì sửng sốt: “Cố Hảo, em việc gì phải tính toán rõ ràng như vậy?”
“Nói chung là anh cứ giúp tôi trả lại cho anh ta.” Cố Hảo giải thích: “Tôi không thích mắc nợ người khác.”
Sau khi trả tiền xong thì Cố Hảo phải nỗ lực kiếm tiền để trả lại tiền cho con trai.
Trì Tĩnh Tây thấy cô như vậy thì chỉ biết thở dài: “Cố Hảo, anh phát hiện em thực ra rất mạnh mẽ.”
“Đúng vậy, tôi phải trở nên mạnh mẽ.” Cố Hảo thừa nhận: “Có đôi khi, không nợ nần ai là điều tốt nhất.”
“Phong Dập Thần không có ý muốn đòi em trả lại tiền. Đừng nói là cậu ấy có tiền, cho dù không có thì cũng không phải loại người như vậy.” Trì Tĩnh Tây nói đỡ cho Phong Dập Thần: “Thế nên em thực sự không cần tính toán những chuyện đó.”
“Không, tốt nhất là vẫn tính toán.” Cố Hảo nói: “Nếu không thì sẽ bị người khác hiểu lầm là tôi vì tiền của anh ta, thế thì khó xử lắm.”
“Nói thì nói thế nhưng hai người cũng không phải không có quan hệ gì.”
“Không, cho dù có quan hệ thì phụ nữ cũng cần duy trì độc lập về tài chính và giữ được tôn nghiêm của mình, chuyện này đối với ai cũng tốt.” Cố Hảo cảm thấy nếu phụ nữ bị phụ thuộc kinh tế vào người khác thì mới là nỗi buồn lớn nhất.
Cuộc đời này, nếu không độc lập về tài chính thì rất khó độc lập về nhân cách.
Cố Hảo cảm thấy con người phải có tôn nghiêm, không chịu thua kém bất cứ ai. Nếu ngay cả tôn nghiêm cũng không có thì làm sao bắt người khác tôn trọng mình được?
“Được rồi.” Trì Tĩnh Tây nhận lấy tấm thẻ: “Anh giúp em trả lại cho Dập Thần.”
“Mật mã là sáu số không.” Cố Hảo nói.
Trì Tĩnh Tây khẽ cười, trêu cô: “Em không sợ anh lấy ra tiêu à?”
“Không đâu.” Cố Hảo thản nhiên trả lời: “Anh không phải người như vậy.”
“Cảm ơn sự tin tưởng của em.” Trì Tĩnh Tây cười: “Anh sẽ chuyển giúp em.”
“Cảm ơn.”
“Chỉ là, Cố Hảo, tại sao em lại chắc chắn anh không phải người như vậy?”
“Bởi vì anh vẫn luôn muốn chịu trách nhiệm với cô gái sáu năm trước, thế nên tôi nghĩ anh không phải người xấu.” Cố Hảo thẳng thắn nói.
Trì Tĩnh Tây biến sắc: “Đúng rồi, hôm qua em cũng nhắc đến chuyện này. Lúc anh hỏi em thì em nói chờ sau khi trả tiền sẽ nói. Bây giờ trả tiền rồi, em đã có thể nói cho anh biết được chưa?”
Cố Hảo nhìn anh ta, mím môi: “Đúng vậy, tôi nghĩ tôi biết cô gái đó là ai, nhưng vẫn không dám chắc chắn hoàn toàn.”
“Là ai?” Trì Tĩnh Tây vô cùng kích động: “Cố Hảo, em nói cho anh biết, người đó là ai?”
Cố Hảo dừng một chút, khẽ nói: “Cảnh sát Trì, cô bé đó bởi vì buổi tối hôm ấy mà có một bóng ma tâm lý, không có thiện cảm với đàn ông.”
Ánh mắt Trì Tình Tây hiện lên một tia xấu hổ: “Anh rất xin lỗi.”
“Tôi có thể biết chuyện xảy ra hôm đó không? Tại sao anh lại ra tay với một cô gái như thế?”
Đây cũng là điều mà mấy năm qua Cố Hảo muốn biết.
Tại sao anh ta và Phong Dập Thần đều cùng lúc xuất hiện ở khu nghỉ dưỡng đó, tại sao đều xảy ra chuyện kia.
Trì Tĩnh Tây nhìn cô một cái rồi thở dài: “Đêm hôm đó anh đuổi theo một tên buôn ma túy, kết quả lại bị bỏ thuốc. Anh trúng chiêu, bị tên buôn ma túy đó đuổi giết, chạy đến đây thì dược tính đã không thể khống chế nổi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.