Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 124: Chờ Tin Tốt Hai Người Ly Hôn. 

Hạ Lan Tình

09/05/2021

 

Cố Hảo giật mình.

 

Cố Mỹ mang thai? 

 

Năm năm, quả thật nên mang thai rồi.

 

“Chúc mừng chị mang thai.” Tiếng Cố Hảo có hơi nặng.

 

“Hảo Hảo.” Bên trong đôi mắt đỏ ngầu của Cố Mỹ toàn là hơi nước, “Chị nói đều là sự thật, Tiêu Mặc Đằng quả thật không yêu chị. Chị chẳng qua chỉ là một câu chuyện buồn cười, sai lầm đêm hôm đó không chỉ chôn vùi hạnh phúc của em mà còn cả chị.”

 

“Bây giờ chị nói với tôi những điều này, còn có ý nghĩa gì?” Cố Hảo chẳng buồn nhìn cô ta, một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, cô nhìn chằm chằm màn hình thang máy nhìn nó tăng lên, “Tình yêu là dành cho người rảnh rỗi, tôi bề bộn công việc, sớm không còn để ý nữa rồi.”

 

“Hảo Hảo.” Cố Mỹ sụt sịt một tiếng, thân thể yếu đuối khẽ phát run, lúc này cô ta mới lau nước mắt, “Chị biết trong lòng em có nỗi khổ riêng.”

 

Cố Mỹ làm bộ làm tịch nhưng vẫn không thấy cô nói gì nên lại gọi một tiếng.

 

“Hảo Hảo, chị cũng rất khổ.” Nước mắt của cô ta lại chảy ra, “Mấy năm nay, chị trông coi Tam Cố, lại trông coi người đàn ông không yêu chị. Cũng là trong lòng bi ai, không có chỗ để nói.”

 

“Tôi cảm thấy tôi không phải người phù hợp để chị nói những lời tâm sự này đâu.” Cố Hảo trực tiếp từ chối, “Chị nên đi tìm người thích hợp để nói thì hơn.” 

 

Cố Mỹ tới đây, rõ ràng thấy Tiêu Mặc Đằng ở bên ngoài  nhưng vẫn trốn ở chỗ rẽ dưới lầu. Cô ta không một lời nhắc tới chuyện liên quan đến sự hợp tác thất bại giữa Tam Cố và Duệ Phong, lại ở chỗ này đàm luận chuyện tình cảm với cô.

 

Cố Hảo thật sự không còn là cô gái nhỏ đơn thuần năm xưa nữa, cô trải qua quá trình thay gân đổi thịt. Một thân một mình nuôi lớn con trai, còn chăm sóc thêm em gái của mình, sớm đã bị năm tháng tôi luyện thuần thục.

 

Bị từ chối, nước mắt của Cố Mỹ cứ như cái van hỏng khóc lã chã rơi không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất.

 

Tinh tinh, thang máy tới nơi.

 

Cố Hảo kéo quần lên đi ra ngoài.

 

Cố Mỹ cũng vội vàng đi ra theo, sợ cô muốn vứt bỏ mình, âm thanh khô khốc, “Hảo Hảo, rốt cuộc chị đã làm sai điều gì? Sao em lại hận chị như vậy?”

 

Nghe thấy câu hỏi, cô im lặng rồi khẽ lắc đầu, “Chị thật sự suy nghĩ nhiều rồi, không nói tới chuyện hận chị. Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy chị mà thôi.”

 

Nhưng hiện thực chính là buồn cười như vậy, càng không muốn gặp, cô ta càng chạy tới tìm. Hết lần này đến lần khác lắc lư qua lại trước mặt khiến cô cực kỳ khó chịu.

 

“Vậy là em chán ghét chị sao? Chuyện cùng Tiêu Mặc Đằng đêm hôm đó, chị quả thật không biết gì hết.” Cố Mỹ nói, “Chị cũng là người bị hại.”

 

Cố Hảo bị câu nói của cô ta làm cho bật cười, thế nhưng cô cười rất âm trầm nguy hiểm.

 

Sự tức giận trong cô dường như là trong nháy mắt liền bốc lên, tươi đẹp trong đôi mắt hoá thành một mảnh hoang vu. Đột nhiên cô ném túi của mình xuống mặt đất rồi dùng hai tay nhấc nhấc quần, tức giận ngợp trời khẽ gầm lên, “Cố Mỹ, chị là người bị hại!?” 



 

Cố Mỹ ngẩn ngơ, đôi mắt to ngấn nước mở lớn sững sờ.

 

Cố Hảo dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, cô hướng về phía Cố Mỹ lạnh lùng lên tiếng, “Chị còn không biết xấu hổ nói chị không biết có chuyện gì xảy ra? Tôi uống một chén rượu chị đưa cho tôi khi tôi chuẩn bị thổ lộ với Tiêu Mặc Đằng xong thì cái gì cũng không nhận thức được nữa. Khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã ngủ với một người đàn ông xa lạ còn chị thì ngủ với Tiêu Mặc Đằng. Chị một bộ làm như mình là người bị hại nũng nịu yếu đuối, người đàn ông kia lưu lại tờ nhắn cho tôi cũng bị chị ném đi. Chị còn dám nói chị là người bị hại??!!”

 

“Cố Mỹ, rốt cuộc chị tính toán cái gì, hôm nay chúng ta liền nói trắng ra đi! Đừng ở trước mặt tôi giả bộ thành một đoá hoa sen trắng (*), tôi thật sự nhìn không vừa mắt chị như vậy. Chị có âm mưu hay không trong lòng chị tự biết rõ, tôi không muốn vạch trần chị không có nghĩa là tôi không biết!!”

 

(*) giả tạo, giả dối luôn đóng vai người bị hại nhưng thật ra rất tâm cơ.

 

“Chị chạy tới trước mặt tôi chạy nước mắt, để làm gì vậy!?”

 

“Là bởi vì Tiêu Mặc Đằng đến thổ lộ với tôi hay bởi vì Phong Dập Thần vừa lúc nhận ra tôi?”

 

“Bất kể là loại nào thì chị cũng mau thu lại ý đồ xấu đó cho tôi. Tôi không có hứng thú với Tam Cố, hứng thú với Tiêu Mặc Đằng càng không!”

 

“Chị hạnh phúc cũng tốt, không hạnh phúc cũng được. Đó là chuyện của chị, không liên quan gì đến tôi.”

 

“Tôi cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy chị nữa, chị không nên hơi một tí lại xuất hiện trước mặt tôi.”

 

“Chúng ta đều đừng khiến đối phương thêm ngột ngạt, tự sống tốt phần của mình chẳng phải là vui vẻ hơn sao?”

 

Cố Mỹ bị cô rống đến ngơ ngác, con mắt đỏ bừng, muốn khóc, nhưng không dám.

 

Cô ta khép mở miệng, rồi lại khẽ cắn đôi môi, nhìn đến là vô tội.

 

“Hảo Hảo, chị không ngờ em có thể nói như vậy, chị là chị gái của em, chúng ta là chị em ruột đó!”

 

Cố Hảo lạnh mặt trong lòng rất rõ ràng, từ ngày cô mất đi đứa con nhỏ thì đã không còn tình chị em nào ở đây. 

 

Trở về không được nữa rồi.

 

Mất đi Tiêu Mặc Đằng, cô cũng không có cảm giác đau lòng như bị khoan tim. Bị mất đi một đứa con khác, đó mới thật sự là đau nhức máu me đầm đìa.

 

Cô thật sự chịu đủ bộ dạng vô tội này của Cố Mỹ, giống như toàn thế giới đều có lỗi với cô ta. Người khác đều xấu xa, chỉ có cô ta là vô tội.

 

Cố Hảo mất kiên nhẫn phiền chán mở miệng uy hiếp, “Nếu chị còn tới tìm tôi nữa, chị tin hay không tôi lập tức khiến Tiêu Mặc Đằng ly hôn với chị!”

 

Đôi mắt Cố Mỹ tràn đầy hoảng loạn, “Hảo Hảo, em vẫn còn yêu Tiêu Mặc Đằng sao?” 

 

Cố Hảo triệt để bị đường não của cô ta doạ sợ. 

 

Cô yêu Tiêu Mặc Đằng, yêu ông nội nhà anh ta thì có!!



 

“Mặc kệ chị.” Cố Hảo xoay người nhặt túi lên, một tay cầm quần một tay cầm túi chuẩn bị về nhà.

 

“Nếu như em còn yêu Tiêu Mặc Đằng thì chị sẽ ly hôn với anh ta, chị thành toàn chúc phúc cho hai người.” Cố Mỹ cắn môi, sắp khóc tới nơi.

 

Cố Hảo khựng lại, trong lòng một mảng lạnh lẽo, lại là trò cũ. Cô thừa biết Cố Mỹ có tình cảm với Tiêu Mặc Đằng, còn lâu cô ta mới buông tay.

 

Đôi mắt cô chợt loé lên, xấu xa quét Cố Mỹ một cái, mặt không đổi sắc thản nhiên nói, “Vậy được, chị đi ly hôn với anh ta đi.”

 

Trong nháy mắt Cố Mỹ mở to mắt quên cả khóc như không tin vào tai mình.

 

Cố Hảo nói thêm, “Càng nhanh càng tốt.”

 

Cố Mỹ kẹt lại há to miệng, nhưng không thốt ra lời.

 

Cố Hảo nhìn kỹ cô ta, dáng vẻ rất nghiêm túc, “Chờ tin tốt hai người ly hôn, chị mau đi đi.”

 

Mắc ngang không thể xuống được, Cố Mỹ cũng không ngờ rằng Cố Hảo sẽ nói như vậy. Cô ta không còn cách nào khác ngoài việc đã đâm lao phải theo lao, “Để chị đi, tìm anh ta.”

 

“Không tiễn.”

 

Cố Mỹ mở cửa thang máy một lần nữa, cô ta đi vào, thang máy đóng, cuối cùng cô ta cũng đi.

 

Cố Hảo liếc mắt nhìn số thang máy đi xuống, cô đem hoa sen trắng Cố Mỹ nhổ đi rồi, thật mệt mỏi a. Cô đứng ở đó hít một hơi thật sâu, Cố Hảo vỗ vỗ mặt mình một chút cố gắng để cho bản thân trông thật bình thường.

 

Thế nhưng hai tay vừa nhấc, quần liền rơi xuống.

 

Cô đành phải buông xuôi quay người đi mở cửa, một tay xách quần một tay vặn chìa khoá. Vừa vào tới nhà, mùi thơm của rau xào len lỏi chui vào mũi, cô hít vào một hơi dịu dàng cười, giòn tan hô lên, “Cố Hảo về nhà rồi.”

 

“Mẹ!”

 

Một thân ảnh nho nhỏ nhanh như chớp lao như bay từ trong nhà ra, một đường phi thẳng tới cửa. 

 

Cố Hảo vừa vào tới nhà thì quần liền tụt thẳng xuống theo lực hút trái đất. Oanh oanh liệt liệt lộ ra chiếc quần nhỏ kiểu dáng của nam.

 

“Mẹ ơi, sao mẹ lại mặc quần áo đàn ông về nhà thế?” Cố Tiêu Mặc nhìn thấy cô mặc quần áo của người khác về nhà thì rất kinh ngạc, “Đến đồ bên trong cũng là của đàn ông a.” 

 

Bị chính con trai nhìn thấy, Cố Hảo có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.

 

Nhưng cuối cùng cô vẫn nâng quần lên, nhẫn nại nhanh chóng giải thích, “Ngoài ý muốn, quần áo của mẹ bị hỏng.”

 

“À~ quả thật là ngoài ý muốn ó nha.” Cố Tiêu Mặc nhìn mẹ của nhóc, cặp mắt to giảo hoạt loé sáng như hồ ly nhỏ, “Từ sau khi người bị nghi vấn là cha con xuất hiện, chuyện ngoài ý muốn của mẹ xảy ra cũng không ít nha~” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook