Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 123: Người Anh Ấy Yêu Chính Là Em..

Hạ Lan Tình

09/05/2021

 

Lương Thần bị hiểu sai không thể giải thích, một mặt xấu hổ, “Cô Cố, quả thật tôi có một người bác (*), thế nhưng tôi sợ nếu chủ tịch biết cô lỗ mãng với bác của tôi thì tôi sẽ bị phạt mất.” 

 

(*) ở đây là từ 大爷-đại gia: không phải chỉ người giàu hay gia trong gia đình lớn mà là chỉ cấp bậc trên như “lão gia, gia gia,....” bác, ông, chú,.... Cố Hảo đang giận muốn mắng tục một chút. Giống kiểu bên mk có kiểu “cha bố anh, mẹ nhà anh…..” này kia =))) 

 

Cố Hảo xám mặt, càng thêm bực bội, “Cút sang một bên! Lương Thần, tôi còn tưởng rằng anh là chính nhân quân tử, không ngờ rằng anh cũng là tiểu nhân như vậy. Không giúp đỡ thì thôi đi, còn muốn bỏ đá xuống giếng, anh đi mà làm quân cờ Phong Dập Thần đi!”

 

Cô nói xong thì lập tức quay người đi thẳng. 

 

Lương Thần bị ghét bỏ, chỉ biết đứng ở cửa xe mấp máy môi. 

 

Vệ sĩ ở bên cạnh thấy vậy chỉ dâm nhẹ giọng hỏi, “Trợ lý Lương, anh nói xem tôi phải truyền lời lại cho chủ tịch như thế nào đây?”

 

“Ăn ngay nói thật chứ sao nữa.” Lương Thần lườm cậu ta một cái.

 

“Nhưng cô Cố chính là người phụ nữ mạnh mẽ, hơn nữa còn thô bạo dám nói chủ tịch như vậy, mang lời đó về liệu có ổn không?”

 

“Cút.” Lương Thần cũng nhức cả đầu, tức giận phất tay, “Đi, trở về nghe lệnh.”

 

Lúc này, Phong Dập Thần còn đang ở biệt thự trên núi. Anh nhìn đống quần áo vẫn đang nằm tán loạn trên mặt đất của Cố Hảo, cổ họng không kiềm chế được lăn lên lăn xuống mấy lần, cố gắng ẩn nhẫn một chút cảm xúc.

 

Anh nhận ra, chỉ cần liên quan tới Cố Hảo thì anh liền khó hiểu mà hưng phấn. Cho dù cô đã rời đi rồi, chính mình ngồi nhìn đống vải vóc quần áo của cô cũng có thể sinh ra phản ứng. 

 

Điều này khiến trái tim của anh đập càng thêm nhanh.

 

Phong Dập Thần quyết định xuống núi, thử xem xem anh có tỉnh táo hơn được không. Anh thu dọn lại đống quần áo trên sàn rồi lái xe rời đi.

 

Cố Hảo đang mặc một chiếc quần thể thao rộng, không đi đường thì thôi. Vừa đi một bước, dây chun hoàn toàn không có tác dụng khiến quần sắp tụt xuống.

 

Cô không thể làm gì khác ngoài việc vừa cầm túi xách vừa giữ quần lững thững đi về nhà.

 

Nhưng ai ngờ rằng, vừa mới tới dưới tầng còn chưa bước tới chỗ thang máy thì Cố Hảo đã thấy Tiêu Mặc Đằng đứng ở đó.

 

Cố Hảo hơi kinh ngạc nhưng nhiều hơn là không vui.

 

Tiêu Mặc Đằng đang không ngừng đi qua đi lại, rõ ràng là đang đợi cô. 

 

Cô hoàn toàn dừng lại, rất là bực bội.

 

Tiêu Mặc Đằng rất nhanh đã phát hiện ra cô, anh ta quay đầu lại nhìn, ánh mắt sững sờ. Anh ta dường như khó chịu nhăn mày tập trung nhìn cô một lúc rồi trừng lớn đôi mắt.

 

Anh ta nhìn cô mặc quần áo đàn ông trở về nhà, dáng vẻ cũng xộc xệch không chỉnh tề. Tiêu Mặc Đằng là người từng trải, lập tức hiểu là chuyện gì đã xảy ra.

 



Ban đầu Tiêu Mặc Đằng muốn tới để xin lỗi Cố Hảo thế nhưng trong nháy mắt nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh ta lập tức mất lý trí gần như là hổn hển quát lớn, “Cô, cô đang mặc cái gì đây hả!?”

 

Cố Hảo ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, xác định là không có ai khác ở đây. Nếu không, chỉ bằng việc thấy cô như thế này, ai không quen biết còn tưởng rằng cô là kiểu phụ nữ không đứng đắn ấy chứ.

 

Không để ý tới Tiêu Mặc Đằng kinh ngạc và tức giận, cô nhấc chân đi lên từ bậc thang khác tiến vào trong toà nhà.

 

Tiêu Mặc Đằng nhanh chóng ngăn lại đường đi của cô, anh ta tiến lên một bước nắm gọn tay Cố Hảo, ánh mắt anh ta sắc bén lộ ra sát khí đằng đằng, gầm nhẹ tra hỏi, “Nói, rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì?”

 

Cố Hảo mãnh mẽ vung tay hất tay anh ta ra, trong giọng nói không che giấu chút chán ghét nào, “Tôi xảy ra chuyện gì thì cũng nào liên quan tới anh hả, anh rể?”

 

Bị cô ghét bỏ như thế, lưng Tiêu Mặc Đằng thoáng chốc cứng đờ, tay đặt bên người nắm chặt nổi gân xanh.

 

Càng châm chọc hơn chính là hai chữ “anh rể” kia.

 

Anh ta lập tức sững người tại chỗ.

 

Sau một hồi lâu, Tiêu Mặc Đằng khắc chế tâm trạng của mình, nhẹ giọng nói, “Hảo Hảo, chúng ta đều bình tĩnh lại một chút. Anh thừa nhận dạo gần đây anh vì em nên không thể kiềm chế được cơn giận của mình.”

 

“A.” Cố Hảo lạnh lùng cười một tiếng, “Bởi gì tôi? Đừng, anh rể, tôi không có loại vinh hạnh như thế. Hôm nay anh rể đến tấu hài sao?”

 

Tiêu Mặc Đằng không để ý tới sự châm chọc của cô, anh ta nhìn bộ trang phục chướng mắt đang được cô mặc. Trong lòng càng rỉ máu.

 

Anh ta hấp háy môi, mở miệng:

 

“Những lời anh nói trong văn phòng của Phong Dập Thần và trong thang máy không phải là ý của anh. Chỉ là anh ghen tị, anh bị sự ghen tị làm cho choáng váng đầu óc.”

 

Cố Hảo mặt không biểu tình nhìn anh ta giải thích, vốn là chán ghét cực kỳ, bây giờ thì thăng cấp thành buồn nôn.

 

Cô thật sự không có tâm trạng cùng anh ta dây dưa.

 

“Hảo Hảo, anh xin lỗi, những lời kia của anh đã làm tổn thương em.” Tiêu Mặc Đằng không ngờ rằng sau khi bản thân để tuột mất Cố Hảo, cô gặp anh ta đều là dáng vẻ chán nản. Điều này thật sự khiến Tiêu Mặc Đằng khoa chịu. 

 

Nghĩ đến cả đời này mỗi lần cô nhìn thấy anh ta đều lạnh lùng trừng mắt nhìn nhau, vậy thì chẳng khác gì nói rằng anh ta không thể có được Cố Hảo lần nữa hay sao?

 

Không thể có được, anh ta sẽ đau đớn chết mất.

 

“Hảo Hảo, em đừng giận anh, anh thật sự không thể quên được em. Những năm này anh rất muốn em, cho nên mới mất hết lý trí đến cả việc làm ăn cũng chẳng muốn quản. Hơn nữa còn dùng thái độ bén nhọn như thế đối với em và Phong Dập Thần.”

 

Cố Hảo nhíu chặt lông mày, lạnh lùng gật đầu, “Anh nói xong chưa?” 

 

“Hảo Hảo, em có thể tha thứ cho anh không?” Tiêu Mặc Đằng nói.

 



Cố Hải cả một ánh mắt cũng chẳng thèm cho anh ta, Tiêu Mặc Đằng triệt để bị chán ghét.

 

Anh ta mấp máy môi, vẫn không từ bỏ ý định, “Hảo Hảo, em đừng lạnh lùng như thế. Hôm nay có phải em bị người khác bắt nạt hay không, ai bắt nạt em, anh đi tìm tên đó tính sổ. Giống như trước đây, anh bảo vệ em.”

 

“Vẽ vời thêm chuyện.” Cố Hảo lạnh giọng, “Tiêu Mặc Đằng, rốt cuộc anh có một chút xíu tôn nghiêm nào không? Tôi đã từng nói rất nhiều lần, tôi cực kỳ chán ghét loại hành vi như này của anh. Anh có biết không, dáng vẻ này của anh, quả thật khiến người ta buồn nôn đến hoảng?”

 

“Vậy em bị người khác bắt nạt thì thoải mái sao?” Tiêu Mặc Đằng đến cùng vẫn không khống chế nổi tâm trạng của mình, vừa đụng đến chuyện của Cố Hảo thì lý trí hoàn toàn biến mất. Anh ta nói xong, lập tức nắm chặt nắm đấm, lắc đầu, đau khổ nói, “Thật xin lỗi, anh lại không khống chế được mình.”

 

Cố Hảo thấy dáng vẻ này của anh ta thì đắng chát cười một tiếng, có hơi im lặng: “Tôi khuyên anh vẫn nên quên đi thôi, anh là anh rể của tôi. Nếu anh không còn muốn qua lại với Cố Mỹ nữa thì cũng đừng gây tai hoạ cho tôi. Tôi cũng không muốn bản thân trở thành bia đỡ đạn của hai vợ chồng anh.”

 

“Hảo Hảo, anh ly hôn với cô ta.” Tiêu Mặc Đằng gần như là điên cuồng nói, “Anh trở về ly hôn với cô ta, em liền cho anh một cơ hội, có được không?”

 

“Bệnh thần kinh.” Cố Hảo quả thật cảm thấy anh ta có bệnh thật, chẳng lẽ cuộc sống hôn nhân hơn năm năm lại bệnh thành như vậy?

 

“Hảo Hảo, anh thật sự không thể không có em.” 

 

Cố Hảo lại lặng thinh, không để ý anh ta nữa, lách người đi lên tầng, “Tiêu Mặc Đằng, anh nói những lời này, quả thật khiến người ta cực kỳ chán ghét. Ai cũng không còn là cô cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu nữa, anh đừng vừa khiến người ta buồn nôn vừa làm giảm giá trị bản thân mình nữa, có được không?”

 

“Hảo Hảo.”

 

“Tự mình giải quyết cho tốt, ngài Tiêu.”

 

Cố Hảo đi vào bên trong, ai ngờ Tiêu Mặc Đằng lại lập tức xông lên nắm lấy tay cô lần nữa. 

 

Cố Hảo nhíu mày, hất tay.

 

Tiêu Mặc Đằng nhìn cô đi vào hành lang, anh ta ta quát lên, “Mấy năm qua anh chưa bao giờ yêu Cố Mỹ.”

 

Cô không phản ứng lại anh ta, yêu hay không yêu, đã sớm chẳng liên quan gì tới cô nữa rồi.

 

Cố Hảo không nghĩ rằng sẽ quản chuyện này, cũng không muốn quản.

 

Đi vào trong sảnh lớn, bước đến chỗ thang máy. Cô ấn nút mở, đi vào thang máy, rất nhanh bên ngoài cũng có một người cùng đi vào.

 

Cố Hảo liếc qua, là Cố Mỹ.

 

Cô ta dùng ánh mắt hung ác nhìn cô, rất có cảm giác đến đến hỏi tội.

 

Cố Mỹ đi vào nhấn nút đóng cửa, cô ta nhếch môi quay sang nhìn Cố Hảo, nước mắt bên trong vành mắt đảo quanh.

 

Cố Hảo nhăn lông mày, vợ chồng bọn họ đúng là âm hồn không tan.

 

“Hảo Hảo, chị mang thai rồi.” Cố Mỹ nói, nước mắt lã chã rơi xuống, “Những năm kia Tiêu Mặc Đằng quả thật không yêu chị, người anh ấy yêu là em.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook