Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 186
Hạ Lan Tình
21/05/2021
Chương 186:Thề độc
Cố Mỹ đang được che chở trong vòng tay Tiêu Mặc Đằng đột nhiên cả người cứng đờ, quay đầu nhìn Tiểu Trúc, trong ánh mắt chỉ có một màu cảm xúc: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc chị đã làm gì chứ?”
“À.” Cố Tiểu Trúc lạnh lùng nói: “Chị đã làm gì sao, chị có dám thề không?”
Tiểu Trúc cảm thấy, Cố Mỹ vẫn luôn để mắt đến công ty Tam Cố và Tiêu Mặc Đằng vì vậy lời thề này nhất định có thể vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
“Tại sao chị phải thề chứ?” giọng nói Cố Mỹ vang lên vô cùng sắc bén. “Tiểu Trúc, anh biết em hận chị cả em, anh biết trong lòng em nghiêng về chị hai, nhưng em không thể không phân biệt phải trái như thế được.”
“Em không phân biệt phải trái sao?” Cố Tiểu Trúc cười lạnh, trong mắt kèm theo vài phần sắc bén: “
“Tôi vẫn luôn muốn phân tích chuyện này, được, hôm nay cũng coi như là mọi người tề tựu đông đủ, chúng ta hãy đem chuyện này mổ xẻ ra trước mặt cánh đồng hoa nơi rãi tro cốt của bà ngoại đi.”
Sắc mặt Cố Mỹ trầm xuống, “Chị phải mổ xẻ chuyện gì với em chứ? Em có cần nói chuyện khó nghe đến vậy không? Hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại đó, hai người đến đây để làm gì, hai người còn nhớ không vậy?”
Tiểu Trúc cười nhẹ nhàng, nụ cười khinh bỉ: “Đừng lấy bà ngoại ra để hù dọa chúng tôi, hôm nay chúng ta phải thẳng thắng nói rõ chuyện này trước mặt bà ngoại.”
Cố Mỹ hoảng loạn, suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh.
Tiểu Trúc chất vấn cô ta: “sáu năm trước, chị đã lên kế hoạch hãm hại Tiêu Mặc Đằng và chị hai, chị có dám thề là chuyện đó không phải chị làm không? Chị lấy hạnh phúc của mình và Tiêu Mặc đằng ra thề đi, nếu chị chưa từng làm việc đó thì sợ gì mà không thề chứ.”
Tiểu Trúc không thể kiềm chế những kích động trong lòng khi đứng trước người chị Cố Mỹ này.
“Chị chưa từ làm.” Cố Mỹ lạnh lùng nói: “Sao chị lại phải nghe lời em chứ? Thề có tác dụng sao?”
“Chị không dám.” Tiểu Trúc nhìn Tiêu Mặc Đằng, “Tiêu Mặc Đằng, thật sự không có sao? Vậy tại sao buổi tối hôm đó anh lại ở cùng cô ta? Cô ta không dám thừa nhận bởi vì cô ta thực sự đã hãm hại chị hai, nếu không tại sao anh lại ngủ ở lều cùng với cô ta?”
Tiêu Mặc Đằng cứng người, trên người anh tỏa ra sát khí nồng nặc.
Anh nhìn về phía Cố Mỹ, bàn tay đang ôm eo cô cũng rút về.
Cố Mỹ nhận ra sự thay đổi của Tiêu Mặc Đằng, trong ánh mắt hiện rõ vẻ hoảng loạn, cô nhìn Tiêu Mặc Đằng, hai hàng mi dài run rẩy, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.
Mỗi lúc như vậy, người Cố Mỹ sẽ toát lên vẻ dịu dàng, yếu đuối đến cùng cực, làm ai nhìn cô cũng cảm thấy cô đáng thương.
Làm đàn ông sẽ không nhịn được muốn ôm cô vào trong vòng tay, người con gái khác nhìn vào trong lòng cũng cảm thấy xót thương cho cô ta.
“Cố Mỹ,” Tiểu Trúc càng gắt giọng hơn: “Chị còn muốn giả vờ yếu đuối sao? Muốn lợi dụng lòng thương hại của người khác sao?”
“Cố tiểu trúc.” Cố mỹ nhìn cô: “Sao em lại ngang nhiên châm ngòi ly gián bọn chị như vậy?”
Tiểu Trúc khinh bỉ nói: “Tôi châm ngòi ly gián các người sao? Buổi tối hôm đó tôi chỉ uống đúng một ly rượu mà trùng hợp ly rượu đó là chị đưa cho tôi, chị đưa cho tôi và chị hai mỗi người một lý, làm tôi…”
Ánh mắt Cố Tiểu Trúc sắc như dao nhìn cô ta, không tiếp tục nói nữa.
Cố Hảo đột nhiên hoàn hồn, không tin nổi lời Tiểu Trúc nói lại là sự thật.
“Hôm đó em uống rượu sao, Tiểu Trúc?”
Cố Tiểu Trúc lại vô cùng buồn lại có chút hoảng, nhìn cô nói: “Đúng vậy thưa chị hai, hôm đó em uống rượu xong bị chị ta hành vô cùng thê thảm. Em nghĩ là em không uống được rượu mạnh sau đó uống thử một chai cũng không có cảm giác say, đến buổi tối em đã say mèm rồi.”
Trong lòng Cố Hảo có chút ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Trúc.
“Ly rượu chị đưa cho em chị cũng uống mà.” Cố Mỹ trầm giọng nói: “Chị chỉ là đem ly rượu qua cho em thôi mà, chúng ta đều uống say, chị với Tiêu Mặc Đằng -----”
Cố Tiểu Trúc tức giận cắt ngang lời Cố Mỹ rồi nói: “Vậy là rượu đưa đến cho ba người chúng ta đều có vấn đề rồi, Tiêu Mặc Đằng ngủ với chị ở trong lều, chị hai thì đang mang thai Mặc Mặc, chị tính kế cũng hay thật đấy.
Chị thì có được Tiêu Mặc Đằng, chị hai lại thê thảm chưa kết hôn mà đã mang thai rồi, chị còn tiện thể lôi tôi vào chuyện.
Con đàn bà với tâm địa rắn rết Cố Mỹ này.”
Tiểu Trúc càng nói càng làm cho lòng cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
“Vậy còn em thì sao?” Cố Hảo bước đến nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay cô đã sớm ướt đẫm mồ hôi bởi vì quá lo lắng.
Chẳng lẽ người mà Trì Tĩnh Tây muốn tìm lại chính là Tiểu Trúc sao?
Khi đó, cô mới mấy tuổi chứ?
Cô ấy còn chưa thành niên mà.
Lửa giận trong lòng Quý Hảo lập tức dâng trào, cô nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Tiểu Trúc, và nỗi đau đó chỉ những ai đã thực sự nếm trải qua nỗi đau đó mới thực sự có thể thấu hiểu được.
Cô nhìn thấy Tiểu Trúc như vậy thì trong lòng đã hiểu rõ.
Cố Hảo vốn dĩ cho rằng Cố Mỹ chỉ đang tính kế cô và Tiêu Mặc Đằng thôi, nào ngờ cô ta cũng đưa đến cho Tiểu Trúc một ly, chỉ e trong ly rượu kia sớm đã bị bỏ thuốc rồi.
Lửa giận trong lòng cô càng sôi sục hơn nữa, buông tay Tiểu Trúc ra rồi đặt chiếc túi xách xuống đất.
Cô quay người lại, đi đến trước mặt Cố Mỹ, câu nói như phun lửa giận trong lòng trút hết ra ngoài: “Cố Mỹ, chị còn muốn giải thích thế nào nữa đây?”
“Chị không biết gì cả.” Cố Mỹ lớn tiếng phủ nhận: “Các em đúng là không ra làm sao cả.”
Tiêu Mặc Đằng đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhìn về phía Cố Mỹ lại nhìn Cố Hảo, đây là lần đầu tiên anh nghe được những chuyện như thế này.
“Cố Hảo, Tiểu Trúc,” Tiêu Mặc Đàng khó khăn lên tiếng gọi tên hai người: “Lời hai người nói là sự thật sao?”
“Mặc Đằng à, không phải như vậy đâu.” Cố Mỹ vừa nghe thấy Tiêu Mặc Đằng hỏi hai người kia như vậy trong lòng vô cùng hoang mang: “Anh đừng tin lời bọn họ nói, em không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, ngày hôm đó quả thật em đã uống quá nhiều.”
“Vậy chị thề đi.” Cố Tiểu Trúc lạnh giọng quát lớn: “Chị thề, chị không tính kế với ba người chúng tôi?”
“Chị không có.” Cố Mỹ lắc đầu: “Chị thề, chị thề đó.”
Cô giơ tay lên.
Cố Hảo lạnh lùng cười: “Dám dùng mạng sống của đứa trẻ trong bụng cô thề không?”
Mặt Cố Mỹ tái nhợt đi.
Mặt Tiêu Mặc Đằng cũng tái nhợt không còn chút máu. “Cố Myc, em nói cho anh biết đi, rượu mà tối hôm đó em cho anh uống có phải đã bỏ thứ gì vào đó rồi không?”
“Mặc Đằng.” Cố Mỹ lo lắng hét lên: “Anh phải tin tưởng em chứ, sao em có thể cho anh uống thứ đồ như vậy chứ, em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại như thế, anh nhất định phải tin em.”
“Vậy em lấy mạng của đứa bé trong bụng thề đi.” Tiêu Mặc Đằng nhìn cô, dường như anh đang đè nén mọi thứ, cảm xúc cũng bị kiềm chế lại: “Nếu em thực sự không tính kế anh thì đứa con trong bụng em sẽ ra đời khỏe mạnh, chúng ta cũng sẽ tiếp tục sống tiếp sống thật vui vẻ, nếu em thực sự tính kế anh, thì đứa con này không thể bình an mà ra đời.”
Mặt Cố Mỹ càng thêm trắng bệch, không còn một giọt máu, môi cô mấp máy, không thể tin được là Tiêu Mặc Đằng sẽ nói như thế: “Mặc Đằng, sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Đó là con của chúng ta đó.”
“Thề đi.” Tiêu Mặc Đằng lạnh lùng quát: “Em dám thề anh sẽ tuyệt đối tin tưởng em.”
“Cô ta không dám.” Cố Tiểu Trúc lạnh lùng nhìn Cố Mỹ: “Cô ta đã làm chuyện trái với lương tâm, nên đương nhiên không dám thừa nhận.”
“Em không làm.” Cố Mỹ hét to: “Em chưa từng làm gì cả.”
“Vậy đứng trước vườn hoa này, đối mặt với bà ngoại, lấy đứa trẻ trong bụng cô thề đi.” Tiểu Trúc lạnh lùng mở miệng nói.
Cố Mỹ mở miệng thở dốc, tay còn giơ giữa không trung, nước mắt cô rơi lã chã trên mặt: “Được, tôi thề, tôi lấy đứa con trong bụng mình thề, tôi Cố Mỹ này chưa từng bày mưu tính kế các người, nếu tôi tính kế các người thì đứa trẻ trong bụng tôi sẽ chết không có chỗ chôn thân.”
Cố Mỹ đang được che chở trong vòng tay Tiêu Mặc Đằng đột nhiên cả người cứng đờ, quay đầu nhìn Tiểu Trúc, trong ánh mắt chỉ có một màu cảm xúc: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc chị đã làm gì chứ?”
“À.” Cố Tiểu Trúc lạnh lùng nói: “Chị đã làm gì sao, chị có dám thề không?”
Tiểu Trúc cảm thấy, Cố Mỹ vẫn luôn để mắt đến công ty Tam Cố và Tiêu Mặc Đằng vì vậy lời thề này nhất định có thể vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
“Tại sao chị phải thề chứ?” giọng nói Cố Mỹ vang lên vô cùng sắc bén. “Tiểu Trúc, anh biết em hận chị cả em, anh biết trong lòng em nghiêng về chị hai, nhưng em không thể không phân biệt phải trái như thế được.”
“Em không phân biệt phải trái sao?” Cố Tiểu Trúc cười lạnh, trong mắt kèm theo vài phần sắc bén: “
“Tôi vẫn luôn muốn phân tích chuyện này, được, hôm nay cũng coi như là mọi người tề tựu đông đủ, chúng ta hãy đem chuyện này mổ xẻ ra trước mặt cánh đồng hoa nơi rãi tro cốt của bà ngoại đi.”
Sắc mặt Cố Mỹ trầm xuống, “Chị phải mổ xẻ chuyện gì với em chứ? Em có cần nói chuyện khó nghe đến vậy không? Hôm nay là ngày giỗ của bà ngoại đó, hai người đến đây để làm gì, hai người còn nhớ không vậy?”
Tiểu Trúc cười nhẹ nhàng, nụ cười khinh bỉ: “Đừng lấy bà ngoại ra để hù dọa chúng tôi, hôm nay chúng ta phải thẳng thắng nói rõ chuyện này trước mặt bà ngoại.”
Cố Mỹ hoảng loạn, suýt nữa thì không giữ được bình tĩnh.
Tiểu Trúc chất vấn cô ta: “sáu năm trước, chị đã lên kế hoạch hãm hại Tiêu Mặc Đằng và chị hai, chị có dám thề là chuyện đó không phải chị làm không? Chị lấy hạnh phúc của mình và Tiêu Mặc đằng ra thề đi, nếu chị chưa từng làm việc đó thì sợ gì mà không thề chứ.”
Tiểu Trúc không thể kiềm chế những kích động trong lòng khi đứng trước người chị Cố Mỹ này.
“Chị chưa từ làm.” Cố Mỹ lạnh lùng nói: “Sao chị lại phải nghe lời em chứ? Thề có tác dụng sao?”
“Chị không dám.” Tiểu Trúc nhìn Tiêu Mặc Đằng, “Tiêu Mặc Đằng, thật sự không có sao? Vậy tại sao buổi tối hôm đó anh lại ở cùng cô ta? Cô ta không dám thừa nhận bởi vì cô ta thực sự đã hãm hại chị hai, nếu không tại sao anh lại ngủ ở lều cùng với cô ta?”
Tiêu Mặc Đằng cứng người, trên người anh tỏa ra sát khí nồng nặc.
Anh nhìn về phía Cố Mỹ, bàn tay đang ôm eo cô cũng rút về.
Cố Mỹ nhận ra sự thay đổi của Tiêu Mặc Đằng, trong ánh mắt hiện rõ vẻ hoảng loạn, cô nhìn Tiêu Mặc Đằng, hai hàng mi dài run rẩy, đôi mắt ngân ngấn nước mắt.
Mỗi lúc như vậy, người Cố Mỹ sẽ toát lên vẻ dịu dàng, yếu đuối đến cùng cực, làm ai nhìn cô cũng cảm thấy cô đáng thương.
Làm đàn ông sẽ không nhịn được muốn ôm cô vào trong vòng tay, người con gái khác nhìn vào trong lòng cũng cảm thấy xót thương cho cô ta.
“Cố Mỹ,” Tiểu Trúc càng gắt giọng hơn: “Chị còn muốn giả vờ yếu đuối sao? Muốn lợi dụng lòng thương hại của người khác sao?”
“Cố tiểu trúc.” Cố mỹ nhìn cô: “Sao em lại ngang nhiên châm ngòi ly gián bọn chị như vậy?”
Tiểu Trúc khinh bỉ nói: “Tôi châm ngòi ly gián các người sao? Buổi tối hôm đó tôi chỉ uống đúng một ly rượu mà trùng hợp ly rượu đó là chị đưa cho tôi, chị đưa cho tôi và chị hai mỗi người một lý, làm tôi…”
Ánh mắt Cố Tiểu Trúc sắc như dao nhìn cô ta, không tiếp tục nói nữa.
Cố Hảo đột nhiên hoàn hồn, không tin nổi lời Tiểu Trúc nói lại là sự thật.
“Hôm đó em uống rượu sao, Tiểu Trúc?”
Cố Tiểu Trúc lại vô cùng buồn lại có chút hoảng, nhìn cô nói: “Đúng vậy thưa chị hai, hôm đó em uống rượu xong bị chị ta hành vô cùng thê thảm. Em nghĩ là em không uống được rượu mạnh sau đó uống thử một chai cũng không có cảm giác say, đến buổi tối em đã say mèm rồi.”
Trong lòng Cố Hảo có chút ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Trúc.
“Ly rượu chị đưa cho em chị cũng uống mà.” Cố Mỹ trầm giọng nói: “Chị chỉ là đem ly rượu qua cho em thôi mà, chúng ta đều uống say, chị với Tiêu Mặc Đằng -----”
Cố Tiểu Trúc tức giận cắt ngang lời Cố Mỹ rồi nói: “Vậy là rượu đưa đến cho ba người chúng ta đều có vấn đề rồi, Tiêu Mặc Đằng ngủ với chị ở trong lều, chị hai thì đang mang thai Mặc Mặc, chị tính kế cũng hay thật đấy.
Chị thì có được Tiêu Mặc Đằng, chị hai lại thê thảm chưa kết hôn mà đã mang thai rồi, chị còn tiện thể lôi tôi vào chuyện.
Con đàn bà với tâm địa rắn rết Cố Mỹ này.”
Tiểu Trúc càng nói càng làm cho lòng cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
“Vậy còn em thì sao?” Cố Hảo bước đến nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay cô đã sớm ướt đẫm mồ hôi bởi vì quá lo lắng.
Chẳng lẽ người mà Trì Tĩnh Tây muốn tìm lại chính là Tiểu Trúc sao?
Khi đó, cô mới mấy tuổi chứ?
Cô ấy còn chưa thành niên mà.
Lửa giận trong lòng Quý Hảo lập tức dâng trào, cô nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Tiểu Trúc, và nỗi đau đó chỉ những ai đã thực sự nếm trải qua nỗi đau đó mới thực sự có thể thấu hiểu được.
Cô nhìn thấy Tiểu Trúc như vậy thì trong lòng đã hiểu rõ.
Cố Hảo vốn dĩ cho rằng Cố Mỹ chỉ đang tính kế cô và Tiêu Mặc Đằng thôi, nào ngờ cô ta cũng đưa đến cho Tiểu Trúc một ly, chỉ e trong ly rượu kia sớm đã bị bỏ thuốc rồi.
Lửa giận trong lòng cô càng sôi sục hơn nữa, buông tay Tiểu Trúc ra rồi đặt chiếc túi xách xuống đất.
Cô quay người lại, đi đến trước mặt Cố Mỹ, câu nói như phun lửa giận trong lòng trút hết ra ngoài: “Cố Mỹ, chị còn muốn giải thích thế nào nữa đây?”
“Chị không biết gì cả.” Cố Mỹ lớn tiếng phủ nhận: “Các em đúng là không ra làm sao cả.”
Tiêu Mặc Đằng đột nhiên tỉnh táo trở lại, nhìn về phía Cố Mỹ lại nhìn Cố Hảo, đây là lần đầu tiên anh nghe được những chuyện như thế này.
“Cố Hảo, Tiểu Trúc,” Tiêu Mặc Đàng khó khăn lên tiếng gọi tên hai người: “Lời hai người nói là sự thật sao?”
“Mặc Đằng à, không phải như vậy đâu.” Cố Mỹ vừa nghe thấy Tiêu Mặc Đằng hỏi hai người kia như vậy trong lòng vô cùng hoang mang: “Anh đừng tin lời bọn họ nói, em không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, ngày hôm đó quả thật em đã uống quá nhiều.”
“Vậy chị thề đi.” Cố Tiểu Trúc lạnh giọng quát lớn: “Chị thề, chị không tính kế với ba người chúng tôi?”
“Chị không có.” Cố Mỹ lắc đầu: “Chị thề, chị thề đó.”
Cô giơ tay lên.
Cố Hảo lạnh lùng cười: “Dám dùng mạng sống của đứa trẻ trong bụng cô thề không?”
Mặt Cố Mỹ tái nhợt đi.
Mặt Tiêu Mặc Đằng cũng tái nhợt không còn chút máu. “Cố Myc, em nói cho anh biết đi, rượu mà tối hôm đó em cho anh uống có phải đã bỏ thứ gì vào đó rồi không?”
“Mặc Đằng.” Cố Mỹ lo lắng hét lên: “Anh phải tin tưởng em chứ, sao em có thể cho anh uống thứ đồ như vậy chứ, em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại như thế, anh nhất định phải tin em.”
“Vậy em lấy mạng của đứa bé trong bụng thề đi.” Tiêu Mặc Đằng nhìn cô, dường như anh đang đè nén mọi thứ, cảm xúc cũng bị kiềm chế lại: “Nếu em thực sự không tính kế anh thì đứa con trong bụng em sẽ ra đời khỏe mạnh, chúng ta cũng sẽ tiếp tục sống tiếp sống thật vui vẻ, nếu em thực sự tính kế anh, thì đứa con này không thể bình an mà ra đời.”
Mặt Cố Mỹ càng thêm trắng bệch, không còn một giọt máu, môi cô mấp máy, không thể tin được là Tiêu Mặc Đằng sẽ nói như thế: “Mặc Đằng, sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy chứ? Đó là con của chúng ta đó.”
“Thề đi.” Tiêu Mặc Đằng lạnh lùng quát: “Em dám thề anh sẽ tuyệt đối tin tưởng em.”
“Cô ta không dám.” Cố Tiểu Trúc lạnh lùng nhìn Cố Mỹ: “Cô ta đã làm chuyện trái với lương tâm, nên đương nhiên không dám thừa nhận.”
“Em không làm.” Cố Mỹ hét to: “Em chưa từng làm gì cả.”
“Vậy đứng trước vườn hoa này, đối mặt với bà ngoại, lấy đứa trẻ trong bụng cô thề đi.” Tiểu Trúc lạnh lùng mở miệng nói.
Cố Mỹ mở miệng thở dốc, tay còn giơ giữa không trung, nước mắt cô rơi lã chã trên mặt: “Được, tôi thề, tôi lấy đứa con trong bụng mình thề, tôi Cố Mỹ này chưa từng bày mưu tính kế các người, nếu tôi tính kế các người thì đứa trẻ trong bụng tôi sẽ chết không có chỗ chôn thân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.