Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 187: Té ngã
Hạ Lan Tình
22/05/2021
"Chát---"
Một âm thanh chói tai vang lên, Tiêu Mặc Đằng vung tay tát Cố Mỹ một cái.
"Anh đánh em?" Cố Mỹ trừng mắt nhìn về phía người đàn ông vừa đánh mình, vành mắt của Cố Mỹ dần dần đong đầy nước mắt.
Cố Mỹ không ngờ Tiêu Mặc Đằng lại đánh mình.
Cố Hảo và Tiểu Trúc cũng rất ngạc nhiên trước hành động của Tiêu Mặc Đằng.
Khi họ nhìn về phía Tiêu Mặc Đằng, thì thấy cả người anh ta chẳng còn chút sức lực nào, bàn tay đang giơ trên không trung vẫn chưa hạ xuống.
Bàn tay đó đang run rẩy, hơn nữa sắc mặt của anh ta rất khó coi. Anh ta nhìn Cố Mỹ rồi lạnh lùng nói: "Tôi không nghĩ rằng cô có thể lấy đứa bé ở trong bụng để thề như vậy."
"Em…" Cố Mỹ định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng cô ta cũng không thể nói nên lời.
Tiêu Mặc Đằng lại tiếp tục nói với giọng lạnh băng: "Là một người mẹ mà cô lại dám nguyền rủa con mình như vậy sao? Ngay cả khi cô chưa từng làm, thì cô cũng có thể lấy bản thân ra thề thốt chứng minh chính mình không làm điều đó, mà không nên lấy đứa trẻ ra để thề. Cố Mỹ, tôi thực sự rất thất vọng về cô."
Cố Mỹ vẫn chưa hoàn toàn nhận rõ tình cảnh vừa rồi.
Trên mặt cô ta đang hằn lên hình bàn tay đỏ lừ, rất bắt mắt.
Cái tát này khiến thần trí của Cố Mỹ trở nên hỗn loạn, cô ta không biết xoay xở thế nào trong tình trạng này.
"Mặc Đằng, em…"
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Mặc Đằng lại chặn đứng câu nói tiếp theo của Cố Mỹ: "Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, tối hôm đó rốt cuộc cô đã làm gì thì chỉ có trời mới biết.
Những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó đã thực sự đã thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta, cuộc sống của tôi cũng hoàn toàn bị đảo lộn.
Vì vậy, tôi không thể đối mặt với nó, dù vậy tôi vẫn cố gắng ổn định lại nỗi lòng sống cùng với cô, mà tôi không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy."
Tiêu Mặc Đằng nói một tràng dài rồi cười một cách trào phúng, ánh mắt của anh ta chuyển về phía Cố Hảo.
Trong ánh mắt ấy bao hàm rất nhiều thứ. Ngoài sự áy náy, day dứt, ánh mắt của anh ta như muốn oán trách số phận, chất vấn ông trời tại sao lại không công bằng như vậy, đúng là tạo hóa trêu người.
Ánh mắt của Tiêu Mặc Đằng chuyển từ sự áy náy sang hối tiếc sâu sắc, nhưng rồi dần dần mọi nỗi niềm trong đáy mắt anh ta khi nhìn Cố Hảo trở nên ảm đạm.
Cố Hảo không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ một chút.
Mà khi đối mặt với Cố Mỹ, trong lòng cô cũng sinh ra sự khiếp sợ, Cố Hảo không nghĩ rằng Cố Mỹ sẽ lấy danh nghĩa đứa trẻ trong bụng để thề.
Ngay cả đứa trẻ trong bụng mình cô ta còn dám lấy ra để lập lời thề, vậy thì còn có chuyện gì mà cô ta không dám làm chứ?
Cố Hảo nhìn cô ta, trong lòng bỗng thấy buồn bã, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi thực sự cảm thấy buồn cho đứa con trong bụng của chị, tôi hy vọng đứa trẻ này có thể bình an chào đời, dù nói thế nào đi nữa thì đứa trẻ cũng là vô tội."
Là một người mẹ, Cố Hảo có thể thấu hiểu tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con của mình, bản năng làm mẹ khiến cô không thể chấp nhận được hành động của Cố Mỹ. Cô ta đang mang thai nhưng lại lấy đứa trẻ trong bụng để thề, điều này thực sự khiến Cố Hảo cảm thấy khó chịu.
"Đó là vì các người ép tôi phải làm vậy." Cố Mỹ thấy rằng tất cả mọi người chỉ trích mình, những ánh mắt lên án của những người xung quanh khiến cô ta hoảng loạn, đặc biệt là thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Tiêu Mặc Đằng.
Một khi cô ta rơi vào hoảng loạn, thì sẽ không còn bình tĩnh nữa, Cố Mỹ đã phản bác bằng giọng điệu rất chói tai: "Nếu như tôi không thề, các người sẽ nghĩ rằng tôi đã làm việc trái với lương tâm. Mà khi tôi thề thì các người lại oán trách tôi vì tôi lấy đứa con trong bụng để thề, rốt cuộc là các người muốn tôi làm như thế nào thì mới hài lòng hả?"
Tiểu Trúc nguýt cô ta một cái rồi nghĩ về những gì mà mình đã phải trải qua, cô nói: "Con chị thật sự bất hạnh khi có một người mẹ như chị, đứa trẻ này thật tội nghiệp. Nó còn chưa được sinh ra liền bị mẹ của mình xem như một công cụ giành giật lợi thế."
Khi nghe thấy lời nói của Tiểu Trúc, cả người của Cố Mỹ không đứng vững, cô ta lảo đà lảo đảo như muốn ngã sấp xuống.
Tiểu Trúc nhìn thấy bộ dạng này của Cố Mỹ thì càng cảm thấy ghê tởm hơn, cô tiếp tục nói: "Chị bày ra bộ dạng như vậy để cho ai xem hả?"
Cố Mỹ đột nhiên cứng đờ.
Khi Cố Hảo nhìn thấy trong mắt Cố Mỹ tràn đầy sự oán hận thì cô liền nói: “Vì Tiêu Mặc Đằng mà chị giở trò với tôi, vậy còn Tiểu Trúc thì sao, vì sao chị lại bày mưu hại Tiểu Trúc?”
“Cố Mỹ, rốt cuộc thì trong lòng của chị đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ trong lòng chị chỉ có những suy nghĩ biến thái hãm hại người khác sao?”
“Tôi và Tiểu Trúc đều là em gái của chị, chị bày mưu tính kế hãm hại chúng tôi mà không quan tâm đến máu mủ tình thân, điều này thực sự là không thể tha thứ được.”
“Hơn nữa bây giờ trong bụng chị cũng có một sinh mệnh rồi, nó là con ruột của chị, tại sao đến cả nó chị cũng có thể lấy ra làm lợi thế cho mình.”
“Đến giờ phút này thì tôi cũng chẳng còn hận chị nhiều như trước nữa.”
“Bởi vì ngay cả cả đứa con chưa chào đời chị còn có thể lợi dụng, thì chị nói xem, còn điều gì là chị không dám làm nữa?"
Những lời chất vấn của Cố Hảo khiến Cố Mỹ ngơ ngác.
Tiêu Mặc Đằng nhìn về phía Cố Hảo rồi nói: "Cố Hảo, còn lễ truy điệu của bà ngoại nữa, em đi trước đi."
Không ai thèm để ý đến Cố Mỹ nữa.
"Tiểu Trúc, chúng ta đi thôi." Cố Hảo cũng không muốn nói nhiều với cô ta, bây giờ cô đã hoàn toàn thất vọng với Cố Mỹ.
Cố Tiểu Trúc gật đầu: "Chúng ta đi thôi chị."
Họ trực tiếp bỏ qua Cố Mỹ. Ba người cùng đi tới vườn hoa cát cánh, rồi cùng đứng đó tưởng niệm về bà ngoại.
Hoa tươi đặt trước mộ, rượu tưới trên mặt đất, tiền vàng cũng đã cháy hết.
Trong lòng Cố Hảo rất khó chịu, cô đau lòng đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Bà ngoại, cháu đã đến muộn." Cố Hảo thấp giọng lẩm bẩm: "Là do cháu quá tùy hứng, chính sự trẻ con của cháu đã khiến bà cháu mình âm dương cách trở, cháu xin lỗi vì đã không ở cạnh làm bạn với bà vào những giây phút cuối cùng, cháu đã khiến bà ra đi mà vẫn canh cánh trong lòng."
Bây giờ đến cả vườn hoa này, cô cũng không thể giữ được nó.
Sự xấu hổ và tự trách khiến Cố Hảo gục đầu xuống, trong mắt ngấn lệ, nhưng những giọt nước mắt lại không thể rơi xuống.
Tiểu Trúc cũng lầm bầm một lúc, sau đó họ chuẩn bị rời đi.
Cố Mỹ vẫn đứng ở chỗ cũ.
Hai chị em sượt qua người Cố Mỹ, đi về phía trước.
Cố Mỹ nắm lấy cổ tay của Cố Hảo: "Hai đứa đừng đi."
Cố Hảo ngớ ra, cô cảm nhận được tay của Cố Mỹ rất lạnh, lòng bàn tay của cô ta đầy mồ hôi lạnh toát. Cô ta dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của Cố Hảo.
Cố Hảo cau mày lại: "Cố Mỹ, chị cảm thấy làm như vậy thì thú vị lắm sao?"
"Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy, tại sao các người cứ phải gây xích mích mối quan hệ giữa tôi với Tiêu Mặc Đằng, chính các người mới là người có lòng dạ xấu xa."
Càng nói thì những ý nghĩ trong lòng của Cố Mỹ lại càng khẳng định, bàn tay cô ta càng ngày càng siết chặt hơn, móng tay của cô ta cũng bấm sâu vào da trên cổ tay của Cố Hảo.
Cố Hảo rất đau, nhưng cô không hất tay Cố Mỹ ra.
Bởi vì từ đầu tới cuối Cố Hảo vẫn luôn nhớ kỹ rằng Cố Mỹ là một người phụ nữ đang mang thai.
Dù cô có căm ghét Cố Mỹ như thế nào, thì cô cũng sẽ không làm tổn thương một phụ nữ đang mang thai.
"Tùy chị, chị muốn nghĩ sao thì nghĩ." Cố Hảo lạnh nhạt nói: "Chỉ cần những việc mà tôi làm không hổ thẹn với lương tâm là được rồi."
"Chính chị mới là người có lòng dạ xấu xa, không phải sao?" Tiểu Trúc trực tiếp châm biếm: "Mối quan hệ của chị và Tiêu Mặc Đằng vốn dĩ đã không vững chắc rồi, chỉ một chuyện nhỏ liền có thể khiến nó tan vỡ, mà chị còn có mặt mũi đi trách cứ người khác. Sao chị không nghĩ xem, rốt cuộc ai là người đã dựng lên tất cả những chuyện này chứ?"
"Là các người." Cố Mỹ thì thầm: "Đó là do các người."
"Buông tay tôi ra." Cố Hảo thật sự bị cô ta siết đau, móng tay của Cố Mỹ đã bấm sâu vào trong cổ tay của cô, sức mạnh đó của cô ta như muốn lột da của Cố Hảo vậy.
"Tôi không buông."
"Cố Mỹ, chị cứ lôi kéo tôi như vậy chỉ khiến Tiêu Mặc Đằng ghê tởm chị nhiều hơn thôi." Cố Hảo chầm chậm nói từng chữ một: "Nếu như chị còn muốn níu kéo Tiêu Mặc Đằng, thì tốt nhất là buông tay tôi ra đi."
Cố Mỹ ngơ ngác, bàn tay của cô ta bỗng cứng ngắc.
Cố Hảo nắm lấy cơ hội rút tay mình ra.
"Chị hai, chúng ta đi mau." Tiểu Trúc cũng không muốn ở lại chỗ này cùng với Cố Mỹ thêm giây phút nào nữa.
"Ừm."
Cố Hảo vừa đi, thì Cố Mỹ liền hét lên: "Các người không được đi."
Cố Hảo vẫn luôn đề phòng cô ta, nên cô bước về phía trước một bước dài, cô không muốn bị Cố Mỹ túm tay một lần nữa.
"Ahhhhh…" nhưng mà giây tiếp theo, Cố Mỹ đột nhiên ngã rạp xuống dưới đất.
Cố Hảo và Tiểu Trúc quay người lại, thì thấy Cố Mỹ đã ngã xuống đất, đôi giày của cô ta cũng văng ra ngoài, khuôn mặt cô ta trắng bệch, có vẻ như cô ta rất đau đớn.
"Cố Hảo, cô căm ghét tôi cũng được nhưng sao có thể ra tay với đứa trẻ trong bụng tôi chứ?" Cố Mỹ đột nhiên hét lên bằng giọng đầy trách móc.
Cố Hảo ngẩn ra.
"Chị nói rõ ràng ra, chúng tôi chưa sờ vào người chị mà." Lời nói của Cố Mỹ cũng khiến Tiểu Trúc rất kinh ngạc.
Lúc này, Tiêu Mặc Đằng cũng từ đằng xa chạy tới.
"Mặc Đằng." Cố Mỹ đau đớn khóc thét lên: "Hai người họ đã khiến em té ngã, bụng của em đau quá."
Một âm thanh chói tai vang lên, Tiêu Mặc Đằng vung tay tát Cố Mỹ một cái.
"Anh đánh em?" Cố Mỹ trừng mắt nhìn về phía người đàn ông vừa đánh mình, vành mắt của Cố Mỹ dần dần đong đầy nước mắt.
Cố Mỹ không ngờ Tiêu Mặc Đằng lại đánh mình.
Cố Hảo và Tiểu Trúc cũng rất ngạc nhiên trước hành động của Tiêu Mặc Đằng.
Khi họ nhìn về phía Tiêu Mặc Đằng, thì thấy cả người anh ta chẳng còn chút sức lực nào, bàn tay đang giơ trên không trung vẫn chưa hạ xuống.
Bàn tay đó đang run rẩy, hơn nữa sắc mặt của anh ta rất khó coi. Anh ta nhìn Cố Mỹ rồi lạnh lùng nói: "Tôi không nghĩ rằng cô có thể lấy đứa bé ở trong bụng để thề như vậy."
"Em…" Cố Mỹ định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng cô ta cũng không thể nói nên lời.
Tiêu Mặc Đằng lại tiếp tục nói với giọng lạnh băng: "Là một người mẹ mà cô lại dám nguyền rủa con mình như vậy sao? Ngay cả khi cô chưa từng làm, thì cô cũng có thể lấy bản thân ra thề thốt chứng minh chính mình không làm điều đó, mà không nên lấy đứa trẻ ra để thề. Cố Mỹ, tôi thực sự rất thất vọng về cô."
Cố Mỹ vẫn chưa hoàn toàn nhận rõ tình cảnh vừa rồi.
Trên mặt cô ta đang hằn lên hình bàn tay đỏ lừ, rất bắt mắt.
Cái tát này khiến thần trí của Cố Mỹ trở nên hỗn loạn, cô ta không biết xoay xở thế nào trong tình trạng này.
"Mặc Đằng, em…"
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Mặc Đằng lại chặn đứng câu nói tiếp theo của Cố Mỹ: "Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, tối hôm đó rốt cuộc cô đã làm gì thì chỉ có trời mới biết.
Những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó đã thực sự đã thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta, cuộc sống của tôi cũng hoàn toàn bị đảo lộn.
Vì vậy, tôi không thể đối mặt với nó, dù vậy tôi vẫn cố gắng ổn định lại nỗi lòng sống cùng với cô, mà tôi không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy."
Tiêu Mặc Đằng nói một tràng dài rồi cười một cách trào phúng, ánh mắt của anh ta chuyển về phía Cố Hảo.
Trong ánh mắt ấy bao hàm rất nhiều thứ. Ngoài sự áy náy, day dứt, ánh mắt của anh ta như muốn oán trách số phận, chất vấn ông trời tại sao lại không công bằng như vậy, đúng là tạo hóa trêu người.
Ánh mắt của Tiêu Mặc Đằng chuyển từ sự áy náy sang hối tiếc sâu sắc, nhưng rồi dần dần mọi nỗi niềm trong đáy mắt anh ta khi nhìn Cố Hảo trở nên ảm đạm.
Cố Hảo không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ một chút.
Mà khi đối mặt với Cố Mỹ, trong lòng cô cũng sinh ra sự khiếp sợ, Cố Hảo không nghĩ rằng Cố Mỹ sẽ lấy danh nghĩa đứa trẻ trong bụng để thề.
Ngay cả đứa trẻ trong bụng mình cô ta còn dám lấy ra để lập lời thề, vậy thì còn có chuyện gì mà cô ta không dám làm chứ?
Cố Hảo nhìn cô ta, trong lòng bỗng thấy buồn bã, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi thực sự cảm thấy buồn cho đứa con trong bụng của chị, tôi hy vọng đứa trẻ này có thể bình an chào đời, dù nói thế nào đi nữa thì đứa trẻ cũng là vô tội."
Là một người mẹ, Cố Hảo có thể thấu hiểu tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con của mình, bản năng làm mẹ khiến cô không thể chấp nhận được hành động của Cố Mỹ. Cô ta đang mang thai nhưng lại lấy đứa trẻ trong bụng để thề, điều này thực sự khiến Cố Hảo cảm thấy khó chịu.
"Đó là vì các người ép tôi phải làm vậy." Cố Mỹ thấy rằng tất cả mọi người chỉ trích mình, những ánh mắt lên án của những người xung quanh khiến cô ta hoảng loạn, đặc biệt là thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Tiêu Mặc Đằng.
Một khi cô ta rơi vào hoảng loạn, thì sẽ không còn bình tĩnh nữa, Cố Mỹ đã phản bác bằng giọng điệu rất chói tai: "Nếu như tôi không thề, các người sẽ nghĩ rằng tôi đã làm việc trái với lương tâm. Mà khi tôi thề thì các người lại oán trách tôi vì tôi lấy đứa con trong bụng để thề, rốt cuộc là các người muốn tôi làm như thế nào thì mới hài lòng hả?"
Tiểu Trúc nguýt cô ta một cái rồi nghĩ về những gì mà mình đã phải trải qua, cô nói: "Con chị thật sự bất hạnh khi có một người mẹ như chị, đứa trẻ này thật tội nghiệp. Nó còn chưa được sinh ra liền bị mẹ của mình xem như một công cụ giành giật lợi thế."
Khi nghe thấy lời nói của Tiểu Trúc, cả người của Cố Mỹ không đứng vững, cô ta lảo đà lảo đảo như muốn ngã sấp xuống.
Tiểu Trúc nhìn thấy bộ dạng này của Cố Mỹ thì càng cảm thấy ghê tởm hơn, cô tiếp tục nói: "Chị bày ra bộ dạng như vậy để cho ai xem hả?"
Cố Mỹ đột nhiên cứng đờ.
Khi Cố Hảo nhìn thấy trong mắt Cố Mỹ tràn đầy sự oán hận thì cô liền nói: “Vì Tiêu Mặc Đằng mà chị giở trò với tôi, vậy còn Tiểu Trúc thì sao, vì sao chị lại bày mưu hại Tiểu Trúc?”
“Cố Mỹ, rốt cuộc thì trong lòng của chị đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ trong lòng chị chỉ có những suy nghĩ biến thái hãm hại người khác sao?”
“Tôi và Tiểu Trúc đều là em gái của chị, chị bày mưu tính kế hãm hại chúng tôi mà không quan tâm đến máu mủ tình thân, điều này thực sự là không thể tha thứ được.”
“Hơn nữa bây giờ trong bụng chị cũng có một sinh mệnh rồi, nó là con ruột của chị, tại sao đến cả nó chị cũng có thể lấy ra làm lợi thế cho mình.”
“Đến giờ phút này thì tôi cũng chẳng còn hận chị nhiều như trước nữa.”
“Bởi vì ngay cả cả đứa con chưa chào đời chị còn có thể lợi dụng, thì chị nói xem, còn điều gì là chị không dám làm nữa?"
Những lời chất vấn của Cố Hảo khiến Cố Mỹ ngơ ngác.
Tiêu Mặc Đằng nhìn về phía Cố Hảo rồi nói: "Cố Hảo, còn lễ truy điệu của bà ngoại nữa, em đi trước đi."
Không ai thèm để ý đến Cố Mỹ nữa.
"Tiểu Trúc, chúng ta đi thôi." Cố Hảo cũng không muốn nói nhiều với cô ta, bây giờ cô đã hoàn toàn thất vọng với Cố Mỹ.
Cố Tiểu Trúc gật đầu: "Chúng ta đi thôi chị."
Họ trực tiếp bỏ qua Cố Mỹ. Ba người cùng đi tới vườn hoa cát cánh, rồi cùng đứng đó tưởng niệm về bà ngoại.
Hoa tươi đặt trước mộ, rượu tưới trên mặt đất, tiền vàng cũng đã cháy hết.
Trong lòng Cố Hảo rất khó chịu, cô đau lòng đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Bà ngoại, cháu đã đến muộn." Cố Hảo thấp giọng lẩm bẩm: "Là do cháu quá tùy hứng, chính sự trẻ con của cháu đã khiến bà cháu mình âm dương cách trở, cháu xin lỗi vì đã không ở cạnh làm bạn với bà vào những giây phút cuối cùng, cháu đã khiến bà ra đi mà vẫn canh cánh trong lòng."
Bây giờ đến cả vườn hoa này, cô cũng không thể giữ được nó.
Sự xấu hổ và tự trách khiến Cố Hảo gục đầu xuống, trong mắt ngấn lệ, nhưng những giọt nước mắt lại không thể rơi xuống.
Tiểu Trúc cũng lầm bầm một lúc, sau đó họ chuẩn bị rời đi.
Cố Mỹ vẫn đứng ở chỗ cũ.
Hai chị em sượt qua người Cố Mỹ, đi về phía trước.
Cố Mỹ nắm lấy cổ tay của Cố Hảo: "Hai đứa đừng đi."
Cố Hảo ngớ ra, cô cảm nhận được tay của Cố Mỹ rất lạnh, lòng bàn tay của cô ta đầy mồ hôi lạnh toát. Cô ta dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của Cố Hảo.
Cố Hảo cau mày lại: "Cố Mỹ, chị cảm thấy làm như vậy thì thú vị lắm sao?"
"Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy, tại sao các người cứ phải gây xích mích mối quan hệ giữa tôi với Tiêu Mặc Đằng, chính các người mới là người có lòng dạ xấu xa."
Càng nói thì những ý nghĩ trong lòng của Cố Mỹ lại càng khẳng định, bàn tay cô ta càng ngày càng siết chặt hơn, móng tay của cô ta cũng bấm sâu vào da trên cổ tay của Cố Hảo.
Cố Hảo rất đau, nhưng cô không hất tay Cố Mỹ ra.
Bởi vì từ đầu tới cuối Cố Hảo vẫn luôn nhớ kỹ rằng Cố Mỹ là một người phụ nữ đang mang thai.
Dù cô có căm ghét Cố Mỹ như thế nào, thì cô cũng sẽ không làm tổn thương một phụ nữ đang mang thai.
"Tùy chị, chị muốn nghĩ sao thì nghĩ." Cố Hảo lạnh nhạt nói: "Chỉ cần những việc mà tôi làm không hổ thẹn với lương tâm là được rồi."
"Chính chị mới là người có lòng dạ xấu xa, không phải sao?" Tiểu Trúc trực tiếp châm biếm: "Mối quan hệ của chị và Tiêu Mặc Đằng vốn dĩ đã không vững chắc rồi, chỉ một chuyện nhỏ liền có thể khiến nó tan vỡ, mà chị còn có mặt mũi đi trách cứ người khác. Sao chị không nghĩ xem, rốt cuộc ai là người đã dựng lên tất cả những chuyện này chứ?"
"Là các người." Cố Mỹ thì thầm: "Đó là do các người."
"Buông tay tôi ra." Cố Hảo thật sự bị cô ta siết đau, móng tay của Cố Mỹ đã bấm sâu vào trong cổ tay của cô, sức mạnh đó của cô ta như muốn lột da của Cố Hảo vậy.
"Tôi không buông."
"Cố Mỹ, chị cứ lôi kéo tôi như vậy chỉ khiến Tiêu Mặc Đằng ghê tởm chị nhiều hơn thôi." Cố Hảo chầm chậm nói từng chữ một: "Nếu như chị còn muốn níu kéo Tiêu Mặc Đằng, thì tốt nhất là buông tay tôi ra đi."
Cố Mỹ ngơ ngác, bàn tay của cô ta bỗng cứng ngắc.
Cố Hảo nắm lấy cơ hội rút tay mình ra.
"Chị hai, chúng ta đi mau." Tiểu Trúc cũng không muốn ở lại chỗ này cùng với Cố Mỹ thêm giây phút nào nữa.
"Ừm."
Cố Hảo vừa đi, thì Cố Mỹ liền hét lên: "Các người không được đi."
Cố Hảo vẫn luôn đề phòng cô ta, nên cô bước về phía trước một bước dài, cô không muốn bị Cố Mỹ túm tay một lần nữa.
"Ahhhhh…" nhưng mà giây tiếp theo, Cố Mỹ đột nhiên ngã rạp xuống dưới đất.
Cố Hảo và Tiểu Trúc quay người lại, thì thấy Cố Mỹ đã ngã xuống đất, đôi giày của cô ta cũng văng ra ngoài, khuôn mặt cô ta trắng bệch, có vẻ như cô ta rất đau đớn.
"Cố Hảo, cô căm ghét tôi cũng được nhưng sao có thể ra tay với đứa trẻ trong bụng tôi chứ?" Cố Mỹ đột nhiên hét lên bằng giọng đầy trách móc.
Cố Hảo ngẩn ra.
"Chị nói rõ ràng ra, chúng tôi chưa sờ vào người chị mà." Lời nói của Cố Mỹ cũng khiến Tiểu Trúc rất kinh ngạc.
Lúc này, Tiêu Mặc Đằng cũng từ đằng xa chạy tới.
"Mặc Đằng." Cố Mỹ đau đớn khóc thét lên: "Hai người họ đã khiến em té ngã, bụng của em đau quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.