Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 128: Có kết quả xét nghiệm rồi

Hạ Lan Tình

10/05/2021

Không thể hiểu được, mặt Cố Hảo hơi đỏ lên.

Những lời nói này khiến cho người ta bỗng dưng lại đỏ mặt lên.

Cô nhanh chóng định thần, cũng lãnh ngộ được ý nghĩa mà anh nói.

Cố Hảo bĩu môi nói: “Cám ơn anh đã dạy bảo, chỉ là bây giờ tổng biên tập Lâm làm tổng biên tập, đối với cấp dưới chúng tôi cũng không tệ, cô ta cũng có ước mơ, không dễ dàng, tôi cũng không muốn sài quy tắc trong công việc với cô ta, cũng không tính toán với cô ta.”

Phòng Dập Thần ánh mắt lóe lên, sâu thẳm, nhìn cô, trong mắt có chút tán dương lướt qua.

“Mấy quy tắc đó, tôi thấy không có vấn đề gì khi đối phó với mấy tên lão làng ngán ngẩm, nhưng đúng là cô Lâm không dễ dàng gì, tôi thật sự bội phục cô ta, cho nên cũng không muốn chơi đùa kiểu này với cô ta.”

Phong Dập Thần trợn trong mắt: “Lâm Phương Hoa trong lòng của cô lại là một người phụ nữ đơn thuần sạch sẽ như vậy sao?”

“Ít nhất là cho đến bây giờ, tốt hơn rồi.” Cố Hảo nói: “Đó đã là người tốt nhất tôi từng gặp trong suốt sự nghiệp của mình.”

Phong Dập Thần cau mày: “Cô ta là người tốt nhất mà cô từng gặp?”

Cố Hảo gật đầu, rất nghiêm túc.

Kết quả, khuôn mặt của Phong Dập Thần lập tức bị kéo dài xuống.

Hóa ra anh trong lòng cô không hề được coi là một người tốt.

Anh rất không vui.

Gương mặt trầm lại, Phong Dập Thần tiếp tục nhìn thứ anh đang cầm trong tay, không nói gì nữa.

Cố Hảo lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Lâm Phương Hoa, nói cho bà ta bản thảo thông qua rồi.

Phong Dập Thần ngước đầu lên, nhìn cô, giọng điệu không còn tức giận như trước, trầm giọng nói: “Được rồi, còn liên quan đến chuyện quảng cáo, cô nghĩ kỹ rồi có thể đến tìm tôi.”

Cố Hảo sửng sốt, lộ ra vẻ vui mừng không giấu được: “Anh nghiêm túc sao?”

Lúc này cô mới nhận thức được, anh có lẽ không phải trêu chọc cô.

Anh không nói gì, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, cau mày, ngón tay mảnh khảnh đưa lên day lông mày, hình như đang có chút đau đầu.

Cố Hảo nhìn thấy anh cau mày, không kìm được mà hỏi một câu: “Anh đau đầu hả?”

Anh là đang đau đầu, đau chết đi được.

Cái người phụ nữ này, khiến anh bây giờ không thể dễ chịu nổi, nhưng mà anh biết, vội vàng là không được.

“Không sao.” Phong Dập Thần đưa bản thảo cho cô, nói: “Cô có thể quay về rồi.”

“Nhưng mà, cái chuyện quảng cáo anh vừa nói đến.” Cố Hảo nhìn anh, nếu như anh nghiêm túc, có thể bàn bạc chút.

Phong Dập Thần coi vẻ không có hứng thú nói chuyện này nữa, giọng nói lãnh đạm vang lên: “Sau này nói đi.”

Cố Hảo cũng không biết anh có chuyện gì,  đột nhiên lại không có tinh thần như vậy, cứ như không muốn nhắc đến.

Cô bĩu môi, cầm lấy bản thảo, để lại vào trong túi của mình, kéo khóa , đeo lên lưng, nói với Phong Dập Thần: “Phong tiên sinh, tôi đi trước đây.”



“Ừ.”

“Cảm ơn sự phối hợp trog buổi phỏng vấn với tôi.” Cố Hảo một lần nữa chân thành cảm ơn: “Cảm ơn.”

Phong Dập Thần chỉ bình thản nhìn cô một cái, rồi trở nên đờ đẫn.

Cố Hảo quay người rời đi.

Đi thẳng đến cầu thang máy xuống lầu, cô không thể hiểu nổi,Phong Dập Thần sao đột nhiên lại không còn chút vui vẻ gì mà lại trầm ngâm xuống.

Nghĩ không ra,lại không muốn nghĩ nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, tờ báo vì có bài phỏng vấn về Phong Dập Thần mà bán được rất nhiều, đến trưa là không còn báo nữa.

Lâm Phương Hao rất vui mừng.

Tòa soạn cũng nhần được điện thoại, rất nhiều người dân đã gọi đến đồng tình vì tờ báo đã được thay đổi, vô cùng hoan nghênh vì tờ báo đã không còn đăng tin về những người ít nổi tiếng lại không mấy thú vị nữa.

Lâm Phương Hoa rất vui mừng, bắt đầu tìm kiếm những người thành công khác để phỏng vấn.

Cố Hảo còn bận hơn.

Như vậy, một tuần trôi qua.

Cô bận bịu đi phỏng vấn tiếp hai người thành đạt nữa, mặc dù không nổi tiếng bằng Phong Dập Thần , nhưng vì danh tiếng trước đó của Phong Dập Thần, đem đến nhiều may mắn, với Cố Hảo có sự giúp đỡ rất nhiều trong công việc, rất thuận lợi mà phỏng vấn được những người khác.

Cô bận rộn, nhưng đột nhiên nhớ ra, cái kết quả xét nghiêm DNA cũng nên có rồi chứ.

Vừa nghĩ đến, điện thoại reo lên.

Cô nhìn, tình cờ là điện thoại bàn, là điện thoại của bệnh viện.

“Alo.” Cố Hảo nghe điện thoại.

“Cố tiểu thư, có kết quả rồi, cô đến lấy đi.”

“Được, tôi đến ngay đây.” Cố Hảo lập tức đứng dậy, có chút hồi hộp, cô cầm lấy túi, đi đến phòng tổng biên tập xin nghỉ: “Tổng biên tập, tôi có chút chuyện, muốn về sớm một tiếng, bản thảo tôi đã gửi đến hòm thư của cô.”

“Có gập lắm không?” Lâm Phương Hoa nhìn cô có vẻ kích động, quan tâm hỏi: “Nếu như rất gấp, tôi bảo tài xế đưa cô đi.”

“Không sao. Không cần đưa tôi đi, tôi tự đi là được rồi.”

“Vậy thì thôi, tôi cũng không khách sáo nữa, có chuyện cứ gọi điện đến cho tôi bất cứ khi nào.” Lâm Phương Hoa càng ngày càng khen ngợi cô, cũng càng ngày càng quan tâm: “Không cần khách sáo với tôi.”

“Ừ! Được ạ.”

Cố Hảo nhanh chóng rời khỏi tào soạn, đi đến bệnh viện.

Trên đường đi, trong đầu cô rất hỗn loạn, tim cũng đập nhanh hơn, không biết kết quả là gì, có phải hai người họ khớp với nhau không.

Mà một tuần, Phong Dập Thần cũng không tìm cô.

Một lần cũng không.



Bài báo có rồi,phản hồi rất tốt, cô có gửi một in nhắn cho anh, hỏi anh đọc báo chưa, anh không trả lời lại.

Cho nên, Cố Hảo cũng không tìm anh nữa.

Chớp mắt đã qua một tuần rồi, cô đột nhiên phát hiện, một tuần không gặp, trong lòng cứ trống trải.

Trên đường đi tâm trí cứ hỗn loạn, đến bệnh viện.

Xuống xe đi đến phòng xét nghiệm, lấy kết quả.

Bác sỹ đưa báo cáo kết quả cho cô xem: “Cố tiểu thư, kết quả di truyền được báo cáo lại, hai người có tồn tại mối quan hệ ruột thịt.”

Trái tim Cố Hảo như bay lên.

Trong đầu cứ ong ong lên, một tia sáng trắng lóe lên, chỉ nghe được một câu nói: “Hai người có quan hệ ruột thịt----“

Mặc Mặc là con trai của Phong Dập Thần?

Cô sững sờ, ngơ ngác nhìn lại mấy lần: “Là con trai của anh ta đúng không?”

“Đúng vậy, nói cách khác, chính là như vậy, con trai của cô qua mẫu máu xét nhiệm có quan hệ cha con với mẫu máu để lại trên móng tay của cô.”

“Không có sai sót?’ Cố Hảo vẫn khó khăn không dám tin.

Bác sỹ cười giải thích: “Cố tiểu thư, chúng tôi là một tổ chức có thẩm quyền, y học khoa học không thể làm giả, thật là thật, nếu như cô có nghi ngờ với kết quả xét nghiệm của chúng tôi, có thể đi đến một bệnh viện khác có thẩm quyền để làm lại xét nghiệm.”

“Không có, không có.” Cố Hảo lập tức lắc đầu: “Tôi chỉ là có chút kích động, không phải nghi ngờ kết quả.”

Cái cô muốn, không phải là kết quả này sao?

Cô cầm lấy phần báo cáo, nắm chặt trong tay, cảm ơn rồi rời đi,

Cô đi từ bệnh viện ra, đi rất chậm, một bước đi rất lâu, tìm một lúc lâu mới đến được trạm đón xe ở đầu phố, sau khi ngồi đợi xe, ngồi không nhúc nhích.

Ánh mắt cô trống rỗng, nhìn xe chạy đi.

Mặc Mặc là con trai của Phong Dập Thần, không phải là của Trì Tĩnh Tây, thật sự không phải.

Cô 6 năm trước có một đến sai lầm với Phong Dập Thần, lại có được Mặc Mặc.

Đột nhiên, cô đứng dậy, nhanh chóng đón lấy một chiếc xe.

Một chiếc xe dừng lại, cô bước lên xe.

“Tiểu thư, đi đâu đây?”

“Tòa cao ốc Phong Thị.” Giọng của Cố Hảo run rẩy.

Tài xế nhanh chóng đưa cô đến tào cao ốc Phong Thị.

Cô xuống xe, đứng trước tòa cao ốc Phong thị, ngước đầu lên, nhìn tòa nhà cao ngất,lầm bẩm, “Phong Dập Thần, tôi phải đối mặt với anh như thế nào đây?”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook