Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 127: Lần đầu tiên cho cô rồi đó
Hạ Lan Tình
10/05/2021
Đúng thật là một quý cô văn minh trầm tính, nhìn cô rất sạch sẽ, có vẻ rất thoải mái.
Chỗ không thoái mái duy nhất chính là biểu cảm trên khuôn mặt cô, cứ như cô sắp đi lên đoạn đầu đài vậy.
Cái biểu cảm này là gì vậy?
Lẽ nào cô không muốn gặp anh?
Phong Dập Thần cau mày, trầm giọng nói: “Sao đấy? Bảo cô đến đưa bản thảo mà có vẻ như không mấy vui vẻ gì ha?”
Cố Hảo khẽ mím môi, che đi sự xấu hổ của bản thân,nói: “Không có, đưa bản thảo đến cho anh, đó là sự vinh dự của tôi.”
“Nhưng tôi lại không thấy một chút hạnh phúc hay vinh dự gì trên mặt cô hết cả.”
Cố Hảo hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Mắt của anh không tốt, nhìn được ai cơ chứ?”
“Khụ.” Phong Dập Thần giọng lạnh lùng nói: “Mắt không tốt? Tôi nhìn cô cứ như không muốn đến đây ấy.”
“Không có.” Cố Hảo lắc đầu, bình tĩnh nói: “Lần nữa được gặp Phong tiên sinh, đó thật sự là vinh hạnh cho tôi.”
“Đừng có diễn trò với tôi nữa,tôi ăn không nổi bộ này.”
“Vậy tôi quay về trước.” Cố Hảo nói: “Phong tiên sinh cứ xem kỹ bản thảo, có vấn đề thì cứ gọi điện cho tôi.”
“Đứng lại.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Tôi đã cho phép cô đi đâu?”
Cố Hảo chỉ có thể dừng lại, đứng im ở đó, căm hận nhìn anh, phải nhẫn nhịn lắm mới không trơn trắng mắt lên mà xông đến chỗ anh, nói:” Vậy tôi đợi anh xem qua, anh nói cái gì thì là cái đó.”
“Lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, là muốn lấy lòng tôi sao?” Phong Dập Thần vô cùng kiêu ngạo hỏi.
Cố Hảo từ sớm đã quen với cái sự tự tin hơn bình thường của người đàn ông này rồi,xấu xa.
“Đúng, Phong tiên sinh, tôi lấy lòng anh, anh mau thông qua cho tôi cái bản thảo này đi.”
“Lấy lòng tôi? “Ánh mắt anh sáng lên, nói: “Nếu như tôi vui vẻ, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về việc quảng cảo cho mấy người sau khi xuất bản.”
Cố Hảo ngơ ra, cô vô thức nhìn anh, trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc.
Anh ta lại chủ động đề cập đến việc phí quảng cáo, thật sự là ngoài dự đoán.
Cố Hảo lại không dám mở miệng, cô sợ giờ mà nói gì sẽ bị rơi vào bẫy.
Xét cho cùng thì cái tên Phong Dập Thần này cứ như một tên trộm gà.
Cô nhìn anh một lúc, vẻ mặt bình thản.
Địch không động cô không động, địch động cô không động, quyết định xong mới động.
Cô vẫn cứ giữ im phương pháp bất động này, chỉ nhìn anh.
Phong Dập Thần nhìn cô không nói gì, cau mày lại, nói: “Cô cứ như vậy không nói gì, lẽ nào không muốn tôi đầu tư cho quỹ quảng cáo của cô sao?”
Cố Hảo nói: “Tôi không phải là người ra quyết định , anh có đầu tư hay không, không có liên quan lớn lắm đối với tôi.”
Cố ý nói như vậy, thật ra cũng là nói thật.
Dù gì cô cũng chỉ làm ở tòa soạn cho người ta, cô chỉ lấy lương, trước đây những gì Trần Lập Phi đặt ra cũng chỉ là để tính toán với cô, cô bây giờ cần kiếm tiền, trên nền tảng không bị tính toán trước đã.
Nếu như bây giờ cô bị người ta kháng nghị lại việc kiếm tiền của cô, thật sự không đáng giá lắm.
Cho nên Cố Hảo vẫn là nên xem sét lại rõ ràng xem có thích hợp hay không.
“Ha.” Phong Dập Thần cười lạnh lùng: “Đưa tiền cho cô, cô lại không muốn.”
“Quân tử nhận tiền cũng cần biết rõ con đường phải đi.” Cố Hảo nói: “Phong tiên sinh, anh vẫn nên nói rõ điều kiện ra trước đi, tôi cũng không phải quá lớn, kinh nghiệm sống cũng không nhiều, không chịu nổi tính toán của anh đâu.”
“Tôi đưa tiền cho cô mà sao giờ lại thành tôi tính toán cô rồi?” Phong Dập Thần cười chế nhạo, rất tức giận, lẽ nào trong lòng cô, anh là người đàn ông vô lương tâm như vậy sao?
Không thể tin được anh lại như vậy?
Mặt anh có viết hai chữ ‘người xấu’ lên hay sao?
Phong Dập Thần rất không vui.
Cố Hảo vẫn cảnh giác nhìn anh, nói: “Tôi không nói anh tính toán tôi, tôi chỉ là có cảm giác như vậy, chiếc bánh ngon không tự dưng lại may mắn rơi vào người tôi.”
“Tôi chỉ muốn đập chết cô.” Anh trầm giọng nói.
“Anh cứ xem bản thảo trước đi.” Cố Hảo nói,”Tôi khá ngu xuẩn, chuyện lại nhiều, sợ cái gì cũng làm không tốt.”
Phong Dập Thần cáu kỉnh cầm lấy bản thảo, nhìn một lượt, lạnh lùng nói: “Cô khiến tôi không thoải mái như vậy, không sợ tôi không duyệt cái bản thảo này cho cô hay sao?”
Cố Hảo do dự, nói: “Anh muốn thoái mái sao?”
“Đúng.” Anh liếc nhìn cô một cách trống rỗng, cái người phụ nữ này không biết thời vụ, anh cũng vẫn là không muốn cô qua một cách dễ dàng, cho tiền không không như vậy còn không muốn, cũng khá cẩn thận.
Cố Hảo nói: “Muốn vui vẻ cũng không phải không được, có nhiều cách lắm.”
“Cô cho tôi xem một cách coi.” Phong Dập Thần nói thẳng.
Điều anh muốn là niềm vui mà Cố Hảo đưa đến.
“Anh đi đến hộp đêm đi, ở trong đó nam nữ đều có, tôi thấy anh mới sáng sớm đã tức giận như vậy, đi giải tỏa chút, hạ hỏa, là tốt nhất.” Cố Hảo thành thật đưa ý kiến,” Mà cũng là cho tiền, người ta sẽ làm anh thấy rất khoái đó.”
Phong Dập Thần lập tức đứng dậy, anh nhìn Cố Hảo, cắn rắng cắn lợi nói: “Cái người phụ nữ như cô, tôi bảo cô khiến tôi vui vẻ, cô lại bảo tôi đi tìm cái loại phụ nữ không ra gì đó.”
Cố Hảo không vừa ý, nhìn anh, nói: “Nếu như anh không cần phụ nữ, đàn ông cũng được mà.”
“Cố Hảo,” Phong Dập Thần tức giận hét lớn, giọng như tiếng gầm của sư tử Hà Đông.
Lập tức, bên ngoài phòng chủ tịch, ai cũng nghe thấy hết.
Cả bàn thư ký sửng sốt, một tấm kính cách âm tốt như vậy, còn có thể nghe thấy tiếng giám đốc tức giận, xem ra Cố tiểu thư đã sờ vào đuôi hùm của giám đốc rồi
Tất cả đều đổ mồ hôi thay cho Cố Hảo.
Cố Hảo cũng dứng hết tóc gáy lên.
“Phong tiên sinh, tôi xin lỗi, tôi nghĩ sai lệch rồi.” Cố Hảo ngy lập tức cúi đầu thấp nhất với tư thế của một người phụ nữ ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Phong Dập Thần tức giận vô cùng, đồng tử mắt co lại mấy phần,cắn răng nói: “Cố Hảo, coi như cô được lắm.”
“Ngài mau xem bản thảo đi.” Cố Hảo chắp tay cúi đầu, “Tôi sai rồi, quên mất anh là một người tốt đầy rộng lượng, sạch sẽ tự giác, không có tật xấu, là một người đàn ông vô cùng tốt, cao quý trong sáng như kim cương đá quý, tất cả phụ nữ Tế Bắc đếu muốn gả cho anh.”
“Đừng có đội mũ cao cho tôi!” Phong Dập Thần lại ngồi xuống, bất mãn liếc cô một cái rồi nói: “Cái người phụ nữ như cô, mồm đầy lưỡi”
“Tôi đâu phải chó .” Cố Hảo phản đối lại.
Chó mới có mồm đầy lưỡi, phải thè cả ra ngoài, đỏ đỏ hồng hồng.
Phong Dập Thần hình như trong đầu nghĩ đến cái gì đó, hai mặt nhìn chằm chằm vào miệng cô, ánh mắt thay đổi, giọng cũng hạ thấp xuống mấy phần : “Bản thảo này không có vấn đề gì cả.”
Anh nghiêm túc nhìn qua mấy lần, đưa ra kết luận, bọn họ cuối cùng cũng muốn trở thành một tờ báo tích cực như những gì bọn họ đã nói.
Cho nên, anh mới cho cô cái quảng cáo này, để cô không bị nhầm lẫn ở tòa soạn.
“Cảm ơn Phong tiên sinh.” Cố Hảo lập tức vui vẻ hẳn lên: “Vậy là có thể quyết định xuất bản rồi đúng không?”
“Tất nhiên có thể.”
“Tôi lập tức đi nói cho tổng biên tập.” Vẻ mặt phấn kích của cô không thể diễn tả bằng lời.
“Từ đã.” Anh trầm giọng.
Cố Hảo ngơ ra, kinh ngạc nhìn anh: “Còn có vấn đề gì sao?”
“Từ từ đã, muộn một chút hãy nói cho chủ biên.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Cố Hảo ngơ ra, có chút khó hiểu: “Không phải anh đã đồng ý rồi hay sao?”
Phong Dập Thần nheo mắt lại, liếc nhìn cô, nói ra ba chữ: “Ngu chết đi.”
“Có ý gì?” Cố Hảo không hiểu gì.
“Tôi đang dạy cô nội quy nơi làm việc, cô không nhìn ra được à? “Phong Dập Thần cau mày không hài lòng nói.
Cố Hảo đơ ra, hỏi lại: “Có à? Tôi hình như nhìn không ra luôn ấy.”
“Cho nên cô mới ngu.” Anh khó chịu nói: “Để người ta theo cô hối bản thảo, với cô chủ động đưa bản thảo ra, cái nào đáng giá hơn, Phong Dập Thần tôi đây cũng đâu phải dễ dàng gì mà phỏng vấn được, lần đầu tiên, cho cô rồi đó.”
Chỗ không thoái mái duy nhất chính là biểu cảm trên khuôn mặt cô, cứ như cô sắp đi lên đoạn đầu đài vậy.
Cái biểu cảm này là gì vậy?
Lẽ nào cô không muốn gặp anh?
Phong Dập Thần cau mày, trầm giọng nói: “Sao đấy? Bảo cô đến đưa bản thảo mà có vẻ như không mấy vui vẻ gì ha?”
Cố Hảo khẽ mím môi, che đi sự xấu hổ của bản thân,nói: “Không có, đưa bản thảo đến cho anh, đó là sự vinh dự của tôi.”
“Nhưng tôi lại không thấy một chút hạnh phúc hay vinh dự gì trên mặt cô hết cả.”
Cố Hảo hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Mắt của anh không tốt, nhìn được ai cơ chứ?”
“Khụ.” Phong Dập Thần giọng lạnh lùng nói: “Mắt không tốt? Tôi nhìn cô cứ như không muốn đến đây ấy.”
“Không có.” Cố Hảo lắc đầu, bình tĩnh nói: “Lần nữa được gặp Phong tiên sinh, đó thật sự là vinh hạnh cho tôi.”
“Đừng có diễn trò với tôi nữa,tôi ăn không nổi bộ này.”
“Vậy tôi quay về trước.” Cố Hảo nói: “Phong tiên sinh cứ xem kỹ bản thảo, có vấn đề thì cứ gọi điện cho tôi.”
“Đứng lại.” Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Tôi đã cho phép cô đi đâu?”
Cố Hảo chỉ có thể dừng lại, đứng im ở đó, căm hận nhìn anh, phải nhẫn nhịn lắm mới không trơn trắng mắt lên mà xông đến chỗ anh, nói:” Vậy tôi đợi anh xem qua, anh nói cái gì thì là cái đó.”
“Lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, là muốn lấy lòng tôi sao?” Phong Dập Thần vô cùng kiêu ngạo hỏi.
Cố Hảo từ sớm đã quen với cái sự tự tin hơn bình thường của người đàn ông này rồi,xấu xa.
“Đúng, Phong tiên sinh, tôi lấy lòng anh, anh mau thông qua cho tôi cái bản thảo này đi.”
“Lấy lòng tôi? “Ánh mắt anh sáng lên, nói: “Nếu như tôi vui vẻ, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về việc quảng cảo cho mấy người sau khi xuất bản.”
Cố Hảo ngơ ra, cô vô thức nhìn anh, trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc.
Anh ta lại chủ động đề cập đến việc phí quảng cáo, thật sự là ngoài dự đoán.
Cố Hảo lại không dám mở miệng, cô sợ giờ mà nói gì sẽ bị rơi vào bẫy.
Xét cho cùng thì cái tên Phong Dập Thần này cứ như một tên trộm gà.
Cô nhìn anh một lúc, vẻ mặt bình thản.
Địch không động cô không động, địch động cô không động, quyết định xong mới động.
Cô vẫn cứ giữ im phương pháp bất động này, chỉ nhìn anh.
Phong Dập Thần nhìn cô không nói gì, cau mày lại, nói: “Cô cứ như vậy không nói gì, lẽ nào không muốn tôi đầu tư cho quỹ quảng cáo của cô sao?”
Cố Hảo nói: “Tôi không phải là người ra quyết định , anh có đầu tư hay không, không có liên quan lớn lắm đối với tôi.”
Cố ý nói như vậy, thật ra cũng là nói thật.
Dù gì cô cũng chỉ làm ở tòa soạn cho người ta, cô chỉ lấy lương, trước đây những gì Trần Lập Phi đặt ra cũng chỉ là để tính toán với cô, cô bây giờ cần kiếm tiền, trên nền tảng không bị tính toán trước đã.
Nếu như bây giờ cô bị người ta kháng nghị lại việc kiếm tiền của cô, thật sự không đáng giá lắm.
Cho nên Cố Hảo vẫn là nên xem sét lại rõ ràng xem có thích hợp hay không.
“Ha.” Phong Dập Thần cười lạnh lùng: “Đưa tiền cho cô, cô lại không muốn.”
“Quân tử nhận tiền cũng cần biết rõ con đường phải đi.” Cố Hảo nói: “Phong tiên sinh, anh vẫn nên nói rõ điều kiện ra trước đi, tôi cũng không phải quá lớn, kinh nghiệm sống cũng không nhiều, không chịu nổi tính toán của anh đâu.”
“Tôi đưa tiền cho cô mà sao giờ lại thành tôi tính toán cô rồi?” Phong Dập Thần cười chế nhạo, rất tức giận, lẽ nào trong lòng cô, anh là người đàn ông vô lương tâm như vậy sao?
Không thể tin được anh lại như vậy?
Mặt anh có viết hai chữ ‘người xấu’ lên hay sao?
Phong Dập Thần rất không vui.
Cố Hảo vẫn cảnh giác nhìn anh, nói: “Tôi không nói anh tính toán tôi, tôi chỉ là có cảm giác như vậy, chiếc bánh ngon không tự dưng lại may mắn rơi vào người tôi.”
“Tôi chỉ muốn đập chết cô.” Anh trầm giọng nói.
“Anh cứ xem bản thảo trước đi.” Cố Hảo nói,”Tôi khá ngu xuẩn, chuyện lại nhiều, sợ cái gì cũng làm không tốt.”
Phong Dập Thần cáu kỉnh cầm lấy bản thảo, nhìn một lượt, lạnh lùng nói: “Cô khiến tôi không thoải mái như vậy, không sợ tôi không duyệt cái bản thảo này cho cô hay sao?”
Cố Hảo do dự, nói: “Anh muốn thoái mái sao?”
“Đúng.” Anh liếc nhìn cô một cách trống rỗng, cái người phụ nữ này không biết thời vụ, anh cũng vẫn là không muốn cô qua một cách dễ dàng, cho tiền không không như vậy còn không muốn, cũng khá cẩn thận.
Cố Hảo nói: “Muốn vui vẻ cũng không phải không được, có nhiều cách lắm.”
“Cô cho tôi xem một cách coi.” Phong Dập Thần nói thẳng.
Điều anh muốn là niềm vui mà Cố Hảo đưa đến.
“Anh đi đến hộp đêm đi, ở trong đó nam nữ đều có, tôi thấy anh mới sáng sớm đã tức giận như vậy, đi giải tỏa chút, hạ hỏa, là tốt nhất.” Cố Hảo thành thật đưa ý kiến,” Mà cũng là cho tiền, người ta sẽ làm anh thấy rất khoái đó.”
Phong Dập Thần lập tức đứng dậy, anh nhìn Cố Hảo, cắn rắng cắn lợi nói: “Cái người phụ nữ như cô, tôi bảo cô khiến tôi vui vẻ, cô lại bảo tôi đi tìm cái loại phụ nữ không ra gì đó.”
Cố Hảo không vừa ý, nhìn anh, nói: “Nếu như anh không cần phụ nữ, đàn ông cũng được mà.”
“Cố Hảo,” Phong Dập Thần tức giận hét lớn, giọng như tiếng gầm của sư tử Hà Đông.
Lập tức, bên ngoài phòng chủ tịch, ai cũng nghe thấy hết.
Cả bàn thư ký sửng sốt, một tấm kính cách âm tốt như vậy, còn có thể nghe thấy tiếng giám đốc tức giận, xem ra Cố tiểu thư đã sờ vào đuôi hùm của giám đốc rồi
Tất cả đều đổ mồ hôi thay cho Cố Hảo.
Cố Hảo cũng dứng hết tóc gáy lên.
“Phong tiên sinh, tôi xin lỗi, tôi nghĩ sai lệch rồi.” Cố Hảo ngy lập tức cúi đầu thấp nhất với tư thế của một người phụ nữ ngoan ngoãn nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Phong Dập Thần tức giận vô cùng, đồng tử mắt co lại mấy phần,cắn răng nói: “Cố Hảo, coi như cô được lắm.”
“Ngài mau xem bản thảo đi.” Cố Hảo chắp tay cúi đầu, “Tôi sai rồi, quên mất anh là một người tốt đầy rộng lượng, sạch sẽ tự giác, không có tật xấu, là một người đàn ông vô cùng tốt, cao quý trong sáng như kim cương đá quý, tất cả phụ nữ Tế Bắc đếu muốn gả cho anh.”
“Đừng có đội mũ cao cho tôi!” Phong Dập Thần lại ngồi xuống, bất mãn liếc cô một cái rồi nói: “Cái người phụ nữ như cô, mồm đầy lưỡi”
“Tôi đâu phải chó .” Cố Hảo phản đối lại.
Chó mới có mồm đầy lưỡi, phải thè cả ra ngoài, đỏ đỏ hồng hồng.
Phong Dập Thần hình như trong đầu nghĩ đến cái gì đó, hai mặt nhìn chằm chằm vào miệng cô, ánh mắt thay đổi, giọng cũng hạ thấp xuống mấy phần : “Bản thảo này không có vấn đề gì cả.”
Anh nghiêm túc nhìn qua mấy lần, đưa ra kết luận, bọn họ cuối cùng cũng muốn trở thành một tờ báo tích cực như những gì bọn họ đã nói.
Cho nên, anh mới cho cô cái quảng cáo này, để cô không bị nhầm lẫn ở tòa soạn.
“Cảm ơn Phong tiên sinh.” Cố Hảo lập tức vui vẻ hẳn lên: “Vậy là có thể quyết định xuất bản rồi đúng không?”
“Tất nhiên có thể.”
“Tôi lập tức đi nói cho tổng biên tập.” Vẻ mặt phấn kích của cô không thể diễn tả bằng lời.
“Từ đã.” Anh trầm giọng.
Cố Hảo ngơ ra, kinh ngạc nhìn anh: “Còn có vấn đề gì sao?”
“Từ từ đã, muộn một chút hãy nói cho chủ biên.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Cố Hảo ngơ ra, có chút khó hiểu: “Không phải anh đã đồng ý rồi hay sao?”
Phong Dập Thần nheo mắt lại, liếc nhìn cô, nói ra ba chữ: “Ngu chết đi.”
“Có ý gì?” Cố Hảo không hiểu gì.
“Tôi đang dạy cô nội quy nơi làm việc, cô không nhìn ra được à? “Phong Dập Thần cau mày không hài lòng nói.
Cố Hảo đơ ra, hỏi lại: “Có à? Tôi hình như nhìn không ra luôn ấy.”
“Cho nên cô mới ngu.” Anh khó chịu nói: “Để người ta theo cô hối bản thảo, với cô chủ động đưa bản thảo ra, cái nào đáng giá hơn, Phong Dập Thần tôi đây cũng đâu phải dễ dàng gì mà phỏng vấn được, lần đầu tiên, cho cô rồi đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.