Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 114: Cô ta là gái hết thời
Hạ Lan Tình
07/05/2021
Cố Hảo kinh ngạc, trố mắt nhìn anh, đôi mắt to xinh đẹp của cô lóe lên sự kinh ngạc khó tả.
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt của cô trong veo sau khi bị nước mắt làm cho ẩm ướt, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, tràn đầy rực rỡ như hoa đào tháng ba.
Hàng mi dài giống như cây quạt nhỏ, vừa dày vừa dài, không dùng mascara cũng có thể xinh đẹp như thế, có thể nói là vẻ đẹp tự nhiên.
Cố Hảo bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy ngại ngùng, hơi quẫn bách cúi đầu: “Cần gì ô uế tay của tôi, hơn nữa anh ta cũng không được coi như bạn trai cũ của tôi.”
Đuôi lông mày đẹp của Phong Dập Thần nhếch lên, khóe môi anh cũng không khỏi cong lên.
Không phải bạn trai cũ?
“Kia sao anh ta lại nói như vậy?” Anh vẫn hỏi một câu.
“Suýt chút nữa mà thôi.” Cố Hảo cãi lại: “Khi đó thật sự rất thích anh ta, thích đến mức có thể vứt bỏ toàn thế giới, chỉ có anh ta, nhưng chờ đến khi thật sự bị phản bội, cũng vẫn là buông tay, thật ra cũng chỉ là như thế.
Cuộc sống có rất nhiều chuyện, không có cách nào đoán trước được. Đã trải qua chuyện bi ai nhất, tất cả đều không còn đau như vậy.”
Cô ngước đôi mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy của Phong Dập Thần, cô khẽ mỉm cười.
Nụ cười đó khiến trái tim Phong Dập Thần đột ngột bị nhói lên, có chút đau.
Nụ cười của cô tựa như đóa hoa đẹp nhất trên vách núi, trải qua sương gió vẫn không ngã, vô cùng rực rỡ.
Đôi mắt anh nhắm chặt, đau nhói, anh chuyển tầm mắt đi chỗ khác, cổ họng trượt lên xuống, trầm giọng nói: "Cô đã trải qua chuyện vô cùng bi ai gì?"
Nỗi đau mất con có tính không?
Cố Hảo muốn nói, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không nói ra. Cô chỉ nhìn anh, nói: “Nỗi đau mất đi người thân.”
Anh cứng lại, yên lặng không nói gì.
Hai người liếc nhau.
Anh lại nói: “Lần sau, nếu anh ta tìm cô gây phiền toái, thì trực tiếp tát anh ta.”
Cố Hảo mỉm cười. “Không cần, đánh là chuyện thô lỗ.”
“Vậy gọi điện thoại cho.” Anh dừng lại, lại nói: “Gọi điện thoại cho Trì Tĩnh Tây đi.”
Cố Hảo lập tức ngẩn ngơ, nhìn đáy mắt Phong Dập Thần hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cô rất mất tự nhiên nói: “Không cần làm phiền anh cảnh sát, tôi không để ý tới là được rồi.”
Phong Dập Thần nhìn cảm xúc thay đổi của cô, nhắc tới Trì Tĩnh Tây, cô dường như lập tức thay đổi sắc mặt.
Nói không có quan hệ, cũng chỉ sợ là không thể.
Ánh mắt Phong Dập Thần cũng lóe lên, anh trở lại ngồi xuống ghế điều hành, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan sở.
“Thu dọn một chút, trở về đi, ngày mai tới phỏng vấn chính thức đi.”
Cố Hảo sững sờ, gật đầu: “Được.”
Không có cãi nhau, rất yên tĩnh, từng người thu dọn đồ rồi tan tầm.
Cố Hảo thu dọn xong, trên lưng đeo túi của mình, cô nói với Phong Dập Thần: “Anh Phong, tôi đi trước.”
Phong Dập Thần gật đầu, “Được.”
Cố Hảo đi ra ngoài.
Phong Dập Thần nhìn cô mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, đầu cũng không quay lại nhìn mà đi thẳng.
Anh đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài.
Cố Hảo đi qua hành lang, đi đến cửa thang máy, ấn phím xuống lầu.
Thang máy chưa lên, cô chỉ có thể chờ thang máy.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân, cô hít vào một hơi thật sâu, trong lòng chua xót rồi lại cảm thấy ấm áp.
Bỗng nhiên, mi mắt xuất hiện một đôi giày da. Cô hơi ngước mắt, là chân dài, lại hướng lên trên, là Phong Dập Thần.
Cô sửng sốt, nhìn anh: “Anh Phong?”
“Tôi cũng tan tầm về nhà.” Anh nói: “Tiện đường đưa cô đi.”
“Không cần, tự tôi có thể đi.” Cố Hảo lắc đầu.
Phong Dập Thần cũng không nhiều lời.
Thang máy tới, bọn họ nhanh chóng vào thang máy.
Chỉ có hai người.
Vẫn yên lặng như vậy.
Ai cũng không nói chuyện.
Nhanh chóng tới dưới lầu, Cố Hảo đi ra ngoài, Phong Dập Thần cũng đi ra theo.
Ra khỏi cao ốc, bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ đang cãi nhau.
Tiêu Mặc Đằng rống lên với Cố Mỹ: “Không làm vụ làm ăn này thì thế nào? Anh vốn dĩ đã không muốn làm vụ làm ăn này, không muốn buôn bán với anh ta, thật uất ức, không có anh ta, thì có thể có rất nhiều người khác.”
Cố Mỹ cũng không la to, mà thấp giọng nói gì đó.
Tiêu Mặc Đằng rống lên: “Tùy em đi.”
Cố Mỹ liếc anh ta một cái, quay đầu rời đi.
Cô ta không chạy về phía xe, mà là đi lên đường lớn.
Tiêu Mặc Đằng cao giọng hô: “Cố Mỹ.”
Cố Mỹ không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Mặc Đằng tức giận dậm chân, dáng vẻ rất tức giận. Anh ta quay người lại, nhìn thấy Cố Hảo đi ra từ bên trong, anh ta lập tức giận sôi máu, đi thẳng đến chỗ Cố Hảo.
Cố Hảo nhăn mày lại.
Phong Dập Thần cũng nhanh chóng tiến lên, đứng ở bên cạnh Cố Hảo để phòng bất trắc.
Tiêu Mặc Đằng nhanh chóng tới trước mặt Cố Hảo, trong mắt anh ta đều là phẫn nộ, nhìn Cố Hảo, rồi lại nhìn Phong Dập Thần, lạnh lùng nói: “Cố Hảo, cô vừa lòng chưa?”
“Liên quan gì đến tôi chứ?” Cố Hảo hỏi ngược lại.
“Đây đều là vì cô, tôi phá hỏng cuộc làm ăn của chúng tôi, cô phá hỏng tình cảm của tôi và chị cô, tại sao cô lại trở về? Cô không nên trở về.”
“Anh tới giờ uống thuốc rồi.” Cố Hảo lạnh lùng nói một câu: “Nếu không thể tự khống chế cảm xúc của mình, thì đến khoa thần kinh khám xem, không khéo lại bị chập mạch.”
“Cô nói tôi có bệnh?” Tiêu Mặc Đằng nôn nóng gầm nhẹ.
“Biểu hiện của anh giống như có bệnh.” Cố Hảo lạnh lùng nói xong, nhấc chân rời đi.
Tiêu Mặc Đằng vươn tay ngăn cô đi: “Nói rõ ràng đi.”
Cố Hảo không nhúc nhích, Phong Dập Thần tiến lên một bước, chặn giữa cô và Tiêu Mặc Đằng.
Dáng người anh hơi cao lớn một chút, cho nên nhìn Tiêu Mặc Đằng cũng mang theo khí thế, anh trầm giọng nói: “Anh Tiêu thua không nổi còn là người có vấn đề.”
“Liên quan gì đến anh?” Tiêu Mặc Đằng không thể hợp tác với Phong Dập Thần nữa, anh ta liền không hề khách khí với anh nữa.
“Ha.” Phong Dập Thần lạnh lùng cười: “Anh nói liên quan gì tới tôi?”
Tiêu Mặc Đằng đối mặt với nụ cười mỉa mai của anh, ánh mắt anh ta lướt qua tia không cam lòng, anh ta nói với Phong Dập Thần: "Anh Phong, không phải anh hiểu quan hệ của Cố Hảo với tôi. Nếu anh muốn ở bên cạnh Cố Hảo, tốt nhất là anh nên hiểu quá khứ của cô ta."
Ánh mắt Phong Dập Thần lóe lên, trong mắt hiện lên một tia tức giận: "Anh Tiêu, anh khắc nghiệt với Cố Hảo như vậy thật là xấu xa. Một người đàn ông thiếu phong thái như vậy thật sự là đáng khinh thường."
Trên mặt Tiêu Mặc Đằng xấu hổ, muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời, anh ta chỉ có thể hung hăng trừng nhìn Cố Hảo đứng phía sau Phong Dập Thần.
Cố Hảo bước ra từ phía sau thân hình to lớn của Phong Dập Thần, nhìn Tiêu Mặc Đằng, trầm giọng nói: "Tiêu Mặc Đằng, quá khứ của tôi liên quan gì đến anh? Tôi ở bên ai thì liên quan gì đến anh? Anh yên tâm, tất cả đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không liếc anh một cái."
“Cô!” Tiêu Mặc Đằng thẹn quá thành giận, chỉ vào Cố Hảo, nói với Phong Dập Thần: “Phong Dập Thần, anh cũng đừng hối hận.”
“Ha.” Phong Dập Thần lại cười khẽ một tiếng: “Liên quan gì đến anh?”
“Cô ta chỉ là gái hết thời.” Tiêu Mặc Đằng chỉ vào Cố Hảo, quát: “Anh coi cô ta như bảo bối, hoàn toàn không hiểu cô ta.”
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt của cô trong veo sau khi bị nước mắt làm cho ẩm ướt, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, tràn đầy rực rỡ như hoa đào tháng ba.
Hàng mi dài giống như cây quạt nhỏ, vừa dày vừa dài, không dùng mascara cũng có thể xinh đẹp như thế, có thể nói là vẻ đẹp tự nhiên.
Cố Hảo bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì cảm thấy ngại ngùng, hơi quẫn bách cúi đầu: “Cần gì ô uế tay của tôi, hơn nữa anh ta cũng không được coi như bạn trai cũ của tôi.”
Đuôi lông mày đẹp của Phong Dập Thần nhếch lên, khóe môi anh cũng không khỏi cong lên.
Không phải bạn trai cũ?
“Kia sao anh ta lại nói như vậy?” Anh vẫn hỏi một câu.
“Suýt chút nữa mà thôi.” Cố Hảo cãi lại: “Khi đó thật sự rất thích anh ta, thích đến mức có thể vứt bỏ toàn thế giới, chỉ có anh ta, nhưng chờ đến khi thật sự bị phản bội, cũng vẫn là buông tay, thật ra cũng chỉ là như thế.
Cuộc sống có rất nhiều chuyện, không có cách nào đoán trước được. Đã trải qua chuyện bi ai nhất, tất cả đều không còn đau như vậy.”
Cô ngước đôi mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy của Phong Dập Thần, cô khẽ mỉm cười.
Nụ cười đó khiến trái tim Phong Dập Thần đột ngột bị nhói lên, có chút đau.
Nụ cười của cô tựa như đóa hoa đẹp nhất trên vách núi, trải qua sương gió vẫn không ngã, vô cùng rực rỡ.
Đôi mắt anh nhắm chặt, đau nhói, anh chuyển tầm mắt đi chỗ khác, cổ họng trượt lên xuống, trầm giọng nói: "Cô đã trải qua chuyện vô cùng bi ai gì?"
Nỗi đau mất con có tính không?
Cố Hảo muốn nói, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không nói ra. Cô chỉ nhìn anh, nói: “Nỗi đau mất đi người thân.”
Anh cứng lại, yên lặng không nói gì.
Hai người liếc nhau.
Anh lại nói: “Lần sau, nếu anh ta tìm cô gây phiền toái, thì trực tiếp tát anh ta.”
Cố Hảo mỉm cười. “Không cần, đánh là chuyện thô lỗ.”
“Vậy gọi điện thoại cho.” Anh dừng lại, lại nói: “Gọi điện thoại cho Trì Tĩnh Tây đi.”
Cố Hảo lập tức ngẩn ngơ, nhìn đáy mắt Phong Dập Thần hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cô rất mất tự nhiên nói: “Không cần làm phiền anh cảnh sát, tôi không để ý tới là được rồi.”
Phong Dập Thần nhìn cảm xúc thay đổi của cô, nhắc tới Trì Tĩnh Tây, cô dường như lập tức thay đổi sắc mặt.
Nói không có quan hệ, cũng chỉ sợ là không thể.
Ánh mắt Phong Dập Thần cũng lóe lên, anh trở lại ngồi xuống ghế điều hành, nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan sở.
“Thu dọn một chút, trở về đi, ngày mai tới phỏng vấn chính thức đi.”
Cố Hảo sững sờ, gật đầu: “Được.”
Không có cãi nhau, rất yên tĩnh, từng người thu dọn đồ rồi tan tầm.
Cố Hảo thu dọn xong, trên lưng đeo túi của mình, cô nói với Phong Dập Thần: “Anh Phong, tôi đi trước.”
Phong Dập Thần gật đầu, “Được.”
Cố Hảo đi ra ngoài.
Phong Dập Thần nhìn cô mở cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, đầu cũng không quay lại nhìn mà đi thẳng.
Anh đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài.
Cố Hảo đi qua hành lang, đi đến cửa thang máy, ấn phím xuống lầu.
Thang máy chưa lên, cô chỉ có thể chờ thang máy.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân, cô hít vào một hơi thật sâu, trong lòng chua xót rồi lại cảm thấy ấm áp.
Bỗng nhiên, mi mắt xuất hiện một đôi giày da. Cô hơi ngước mắt, là chân dài, lại hướng lên trên, là Phong Dập Thần.
Cô sửng sốt, nhìn anh: “Anh Phong?”
“Tôi cũng tan tầm về nhà.” Anh nói: “Tiện đường đưa cô đi.”
“Không cần, tự tôi có thể đi.” Cố Hảo lắc đầu.
Phong Dập Thần cũng không nhiều lời.
Thang máy tới, bọn họ nhanh chóng vào thang máy.
Chỉ có hai người.
Vẫn yên lặng như vậy.
Ai cũng không nói chuyện.
Nhanh chóng tới dưới lầu, Cố Hảo đi ra ngoài, Phong Dập Thần cũng đi ra theo.
Ra khỏi cao ốc, bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ đang cãi nhau.
Tiêu Mặc Đằng rống lên với Cố Mỹ: “Không làm vụ làm ăn này thì thế nào? Anh vốn dĩ đã không muốn làm vụ làm ăn này, không muốn buôn bán với anh ta, thật uất ức, không có anh ta, thì có thể có rất nhiều người khác.”
Cố Mỹ cũng không la to, mà thấp giọng nói gì đó.
Tiêu Mặc Đằng rống lên: “Tùy em đi.”
Cố Mỹ liếc anh ta một cái, quay đầu rời đi.
Cô ta không chạy về phía xe, mà là đi lên đường lớn.
Tiêu Mặc Đằng cao giọng hô: “Cố Mỹ.”
Cố Mỹ không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Mặc Đằng tức giận dậm chân, dáng vẻ rất tức giận. Anh ta quay người lại, nhìn thấy Cố Hảo đi ra từ bên trong, anh ta lập tức giận sôi máu, đi thẳng đến chỗ Cố Hảo.
Cố Hảo nhăn mày lại.
Phong Dập Thần cũng nhanh chóng tiến lên, đứng ở bên cạnh Cố Hảo để phòng bất trắc.
Tiêu Mặc Đằng nhanh chóng tới trước mặt Cố Hảo, trong mắt anh ta đều là phẫn nộ, nhìn Cố Hảo, rồi lại nhìn Phong Dập Thần, lạnh lùng nói: “Cố Hảo, cô vừa lòng chưa?”
“Liên quan gì đến tôi chứ?” Cố Hảo hỏi ngược lại.
“Đây đều là vì cô, tôi phá hỏng cuộc làm ăn của chúng tôi, cô phá hỏng tình cảm của tôi và chị cô, tại sao cô lại trở về? Cô không nên trở về.”
“Anh tới giờ uống thuốc rồi.” Cố Hảo lạnh lùng nói một câu: “Nếu không thể tự khống chế cảm xúc của mình, thì đến khoa thần kinh khám xem, không khéo lại bị chập mạch.”
“Cô nói tôi có bệnh?” Tiêu Mặc Đằng nôn nóng gầm nhẹ.
“Biểu hiện của anh giống như có bệnh.” Cố Hảo lạnh lùng nói xong, nhấc chân rời đi.
Tiêu Mặc Đằng vươn tay ngăn cô đi: “Nói rõ ràng đi.”
Cố Hảo không nhúc nhích, Phong Dập Thần tiến lên một bước, chặn giữa cô và Tiêu Mặc Đằng.
Dáng người anh hơi cao lớn một chút, cho nên nhìn Tiêu Mặc Đằng cũng mang theo khí thế, anh trầm giọng nói: “Anh Tiêu thua không nổi còn là người có vấn đề.”
“Liên quan gì đến anh?” Tiêu Mặc Đằng không thể hợp tác với Phong Dập Thần nữa, anh ta liền không hề khách khí với anh nữa.
“Ha.” Phong Dập Thần lạnh lùng cười: “Anh nói liên quan gì tới tôi?”
Tiêu Mặc Đằng đối mặt với nụ cười mỉa mai của anh, ánh mắt anh ta lướt qua tia không cam lòng, anh ta nói với Phong Dập Thần: "Anh Phong, không phải anh hiểu quan hệ của Cố Hảo với tôi. Nếu anh muốn ở bên cạnh Cố Hảo, tốt nhất là anh nên hiểu quá khứ của cô ta."
Ánh mắt Phong Dập Thần lóe lên, trong mắt hiện lên một tia tức giận: "Anh Tiêu, anh khắc nghiệt với Cố Hảo như vậy thật là xấu xa. Một người đàn ông thiếu phong thái như vậy thật sự là đáng khinh thường."
Trên mặt Tiêu Mặc Đằng xấu hổ, muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời, anh ta chỉ có thể hung hăng trừng nhìn Cố Hảo đứng phía sau Phong Dập Thần.
Cố Hảo bước ra từ phía sau thân hình to lớn của Phong Dập Thần, nhìn Tiêu Mặc Đằng, trầm giọng nói: "Tiêu Mặc Đằng, quá khứ của tôi liên quan gì đến anh? Tôi ở bên ai thì liên quan gì đến anh? Anh yên tâm, tất cả đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không liếc anh một cái."
“Cô!” Tiêu Mặc Đằng thẹn quá thành giận, chỉ vào Cố Hảo, nói với Phong Dập Thần: “Phong Dập Thần, anh cũng đừng hối hận.”
“Ha.” Phong Dập Thần lại cười khẽ một tiếng: “Liên quan gì đến anh?”
“Cô ta chỉ là gái hết thời.” Tiêu Mặc Đằng chỉ vào Cố Hảo, quát: “Anh coi cô ta như bảo bối, hoàn toàn không hiểu cô ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.