Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 115: Không thể thả cô đi
Hạ Lan Tình
08/05/2021
“Binh!”
Một cú đấm nặng nề giáng vào mặt Tiêu Mặc Đằng.
Phong Dập Thần giống như đấm thẳng vào như một con sư tử giận dữ, không cho Tiêu Mặc Đằng có cơ hội phản kích.
Anh tím cổ áo của Tiêu Mặc Đằng, hung hăng đấm anh ta.
Cố Hảo bị doạ một phen.
Mỗi nắm đấm của Phong Dập Thần đều rất sắc bén, cú đấm xinh đẹp trực tiếp dập nát gương mặt người đàn ông.
Tiêu Mặc Đằng hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Vẻ mặt của Phong Dập Thần căng thẳng, trên mặt là vẻ lạnh lùng và phẫn nộ. Anh thật sự tức giận, đánh đấm 6 – 7 lần, trực tiếp đánh vào mặt của Tiêu Mặc Đằng.
“Đừng đánh nữa.” Cố Hảo thấy anh thật sự phẫn nộ, doạ cô một phen phải kêu anh dừng lại: “Anh Phong, không thể đánh nữa, anh thật sự không thể đánh nữa đâu.”
Phong Dập Thần hoàn toàn không để tâm tới cô.
Cố Hảo thấy mình không ngăn được Phong Dập Thần, trạng thái anh ra tay vừa đẹp vừa chuẩn, khí thế toả ra xung quanh hoàn toàn đe doạ người khác.
“Anh Phong, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó.” Cố Hảo đành lao qua, một tay bắt lấy tay của Phong Dập Thần, xém chút cô bị té nhào.
Phong Dập Thần đột nhiên đơ người, quay đầu nhìn cô rồi chau mày.
“Đừng đánh nữa.” Cố Hảo lắc đầu với anh.
“Anh ta bôi nhọ cô như vậy, cô còn che chở cho anh ta ư?” Phong Dập Thần như sắp nổ tung.
“Không phải che chở.” Cố Hảo lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy không cần phải tức giận với anh ta, người đàn ông không có phóng độ không đáng để anh ra tay, làm bẩn tay anh.”
Phong Dập Thần nghiêm nghị, ánh mắt loé lên tia sáng, anh nhìn chằm chằm vào Cố Hảo.
Cô lại nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt cầu xin rõ ràng.
Phong Dập Thần buông Tiêu Mặc Đằng ra.
Mặt của anh ta đã sưng đỏ, khoé miệng còn tơ máu.
Phong Dập Thần nhìn anh ta, từ trên cao nhìn xuống: “Cố Hảo là người như thế nào, không cho anh đi phán xét, anh không xứng.”
Khoé môi của Tiêu Mặc Đằng giật giật, tỏ ra bí hiểm: “Hừ.”
Anh ta vẫn vậy, hoàn toàn không biết hối cãi.
Cố Hảo nhìn anh ta, trong mắt loé lên tia lạnh lùng, cô nói ra từng câu từng chữ: “Tiêu Mặc Đằng, trước giờ anh giấu tâm tư nham hiểm gì tôi không biết, nhưng nhân phẩm của anh quả thật khiến tôi bất ngờ.
5 năm không gặp, tôi không biết con người anh vốn như vậy, hay là tâm linh anh bị bóp méo từ 5 năm trước hay đây vốn là tính cách của anh.
Mảng tối trong nhân cách của anh lớn như vậy khiến tôi thấy bất ngờ.
Nhưng thấy anh như vậy, tôi rất may người gả cho anh không phải là tôi.
Ngoài ra, tôi và anh, trước nay hoàn toàn trong sạch, tôi có là hoa tàn cũng không liên quan tới anh.”
Mỗi một chữ nói ra chậm rãi, có sức vang, truyền tới bên tai của Tiêu Mặc Đằng.
Anh ta nheo mắt, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Cố Hảo nhìn Phong Dập Thần: “Anh Phong, cảm ơn anh ra mặt vì tôi.”
Phong Dập Thần chau mày: “Người bội nhọ tình yêu thì cô không cần để tâm.”
“Sẽ không để tâm.” Cố Hảo nhìn Phong Dập Thần, cô giương khoé môi và nhẹ nhàng nói: “Những gì anh ta nói cũng không sai.”
Đôi mắt của Phong Dập Thần loé sáng, trong mắt mang theo tia đau lòng và bất ngờ.
“Tôi vốn không phải cô gái hoa vàng gì cả. Nhưng tôi không cảm thấy có lỗi với bất cứ ai.” Cô cười khổ: “Tạm biệt anh Phong.”
Nói xong thì cô quay người bỏ đi.
Cô không có lỗi với ai. Cô chỉ có lỗi với Mặc Mặc và con trai quá cố. Những người khác đều không liên quan gì tới cô.”
Vì vậy, cô sẽ không cảm thấy tự ti.
Nhìn thấy bóng lưng của cô, Phong Dập Thần cau mày, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.
Cô đi tới đường cái, đưa tay gọi xe, nhanh chóng rời khỏi.
Toà soạn.
Cố Hảo vừa tới cửa nhưng chưa đi vào thì nghe có người gọi mình.
“Cố Hảo, Cố Hảo.”
Cô đơ ra, chỉ thấy giọng nói rất quen thuộc. Cô quay đầu thì thấy Trì Tĩnh Tây đứng bên xe ô tô màu đen, tay cầm bó hoa tươi.
Cố Hảo chau mày.
Đôi mắt đen của Trì Tĩnh Tây nhìn chằm chằm vào cô, tứ xa đã thấy, anh nhanh chóng đi tới chỗ Cố Hảo.
Đi tới gần, Cố Hảo phát hiện đó là một bó hoa hồng phấn, loại này giống hoa hồng Diana, vòng ngoài được bao quanh bởi hoa dianthus và mận, và bao bì rất lộng lẫy.
Nhìn sơ chắc là 33 đoá.
Cố Hảo từng làm công việc bán thời gian trong một cửa hàng hoa, nên nhìn thoáng qua, cô cũng hiểu được ngôn ngữ của loài hoa này là gì.
Vì duyên phận, trong ngàn hoa, chỉ vì tìm được gương mặt xinh đẹp của bạn, bạn chính là nỗi nhớ nhung của tôi, còn tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Cô đơ ra, càng chau mày hơn.
Trì Tĩnh Tây đi tới trước mặt cô và nói: “Cố Hảo, hoa này tặng cô.”
Cố Hảo cau mày và nói: “Cảnh sat Trì, sao anh lại tặng hoa cho tôi?”
“Cùng nhau ăn cơm đi.” Trì Tĩnh Tây nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, chuyện chúng ta nói sáng nay.”
“Chuyện sáng nay, tôi đã giao cho tổng biên tập của toà soạn rồi, tôi sẽ liên hệ với anh sau khi xác nhận bản thảo.” Cô nói.
“Không phải chuyện này.” Trì Tĩnh Tây nói.
Cố Hảo đơ người, trong lòng hình như hiểu ra gì đó.
“Chuyện về lều ở làng nghỉ mát trên núi.” Trì Tĩnh Tây nhìn chằm chằm vào mắt của Cố Hảo: “Cô biết, tôi không muốn làm chuyện không chịu trách nhiệm.”
Cố Hảo ngạc nhiên, trừng to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, cô có cảm giác dở khóc dở cười.
“Cảnh sát Trì, anh không cảm thấy như vậy quá đường đột sao?”
Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Có hơi đường đột. Nhưng chí ít bây giờ cô cũng từng là đối tượng nảy sinh quan hệ với tôi. Tôi cũng biết rồi, thì không thể để cô đi được.”
Cố Hảo không nói nên lời.
“Cảnh sát Trì, anh đúng là bác ái. Nếu anh nảy sinh quan hệ với vô số các cô gái thì anh không phải đều tặng hoa, niềm nở chịu trách nhiệm với cô gái anh nghi ngờ sao?”
“Không có.” Trì Tĩnh Tây lắc đầu: “Người tôi xảy ra quan hệ một lần chỉ có cô. Hơn nữa cô thấy đó, người đó gần như chính là cô.”
“Ai nói vậy?” Cố Hảo lập tức phản bác: “Không thể nào.”
“Hôm nay cô nói những chuyện này với tôi, tôi lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện.” Trì Tĩnh Tây nói: “Tôi đã cho người điều tra, em thử hôm đó ai đã thuê lều thì nhanh chóng có thể tìm được nhật ký và gửi lại cho tôi. Tới lúc đó tôi có thể biết, có phải cô ở bên trong hay không.”
Anh ta còn điều tra nhật ký thuê lều ư?
Cô ngạc nhiên.
Cố Hảo chỉ cảm thấy người đàn ông này làm việc quá bình thường, nhưng trong lòng cô rõ, hôm đó người thuê lều quả thật là tên của mình, thuê 2 người, một là tên cô, một là tên của Tiêu Mặc Đằng.
Cô vẫn còn ngạc nhiên thì điện thoại của Trì Tĩnh Tây reo lên.
Anh ta cầm điện thoại lên xem, đưa bó hoa cho Cố Hảo, lắc điện thoại nói với Cố Hảo: “Kết quả có rồi.”
Nói xong, anh ta đi nghe điện thoại.
Chế độ rảnh tay.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên: “Anh Tây, tôi điều tra rồi. Quả thật có cô gái tên Cố Hảo thuê lều. Chứng minh thư cho thấy cô ấy và một người đàn ông khác thuê 2 chiếc lều cạnh nhau.”
“Được, tôi biết rồi.”
Trì Tĩnh Tây cúp máy và nhìn sang Cố Hảo. Anh ta xoè tay: “Cô xem, cô đã xuất hiện ở khu nghỉ mát năm đó, còn thuê lều nữa.”
Một cú đấm nặng nề giáng vào mặt Tiêu Mặc Đằng.
Phong Dập Thần giống như đấm thẳng vào như một con sư tử giận dữ, không cho Tiêu Mặc Đằng có cơ hội phản kích.
Anh tím cổ áo của Tiêu Mặc Đằng, hung hăng đấm anh ta.
Cố Hảo bị doạ một phen.
Mỗi nắm đấm của Phong Dập Thần đều rất sắc bén, cú đấm xinh đẹp trực tiếp dập nát gương mặt người đàn ông.
Tiêu Mặc Đằng hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Vẻ mặt của Phong Dập Thần căng thẳng, trên mặt là vẻ lạnh lùng và phẫn nộ. Anh thật sự tức giận, đánh đấm 6 – 7 lần, trực tiếp đánh vào mặt của Tiêu Mặc Đằng.
“Đừng đánh nữa.” Cố Hảo thấy anh thật sự phẫn nộ, doạ cô một phen phải kêu anh dừng lại: “Anh Phong, không thể đánh nữa, anh thật sự không thể đánh nữa đâu.”
Phong Dập Thần hoàn toàn không để tâm tới cô.
Cố Hảo thấy mình không ngăn được Phong Dập Thần, trạng thái anh ra tay vừa đẹp vừa chuẩn, khí thế toả ra xung quanh hoàn toàn đe doạ người khác.
“Anh Phong, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó.” Cố Hảo đành lao qua, một tay bắt lấy tay của Phong Dập Thần, xém chút cô bị té nhào.
Phong Dập Thần đột nhiên đơ người, quay đầu nhìn cô rồi chau mày.
“Đừng đánh nữa.” Cố Hảo lắc đầu với anh.
“Anh ta bôi nhọ cô như vậy, cô còn che chở cho anh ta ư?” Phong Dập Thần như sắp nổ tung.
“Không phải che chở.” Cố Hảo lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy không cần phải tức giận với anh ta, người đàn ông không có phóng độ không đáng để anh ra tay, làm bẩn tay anh.”
Phong Dập Thần nghiêm nghị, ánh mắt loé lên tia sáng, anh nhìn chằm chằm vào Cố Hảo.
Cô lại nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt cầu xin rõ ràng.
Phong Dập Thần buông Tiêu Mặc Đằng ra.
Mặt của anh ta đã sưng đỏ, khoé miệng còn tơ máu.
Phong Dập Thần nhìn anh ta, từ trên cao nhìn xuống: “Cố Hảo là người như thế nào, không cho anh đi phán xét, anh không xứng.”
Khoé môi của Tiêu Mặc Đằng giật giật, tỏ ra bí hiểm: “Hừ.”
Anh ta vẫn vậy, hoàn toàn không biết hối cãi.
Cố Hảo nhìn anh ta, trong mắt loé lên tia lạnh lùng, cô nói ra từng câu từng chữ: “Tiêu Mặc Đằng, trước giờ anh giấu tâm tư nham hiểm gì tôi không biết, nhưng nhân phẩm của anh quả thật khiến tôi bất ngờ.
5 năm không gặp, tôi không biết con người anh vốn như vậy, hay là tâm linh anh bị bóp méo từ 5 năm trước hay đây vốn là tính cách của anh.
Mảng tối trong nhân cách của anh lớn như vậy khiến tôi thấy bất ngờ.
Nhưng thấy anh như vậy, tôi rất may người gả cho anh không phải là tôi.
Ngoài ra, tôi và anh, trước nay hoàn toàn trong sạch, tôi có là hoa tàn cũng không liên quan tới anh.”
Mỗi một chữ nói ra chậm rãi, có sức vang, truyền tới bên tai của Tiêu Mặc Đằng.
Anh ta nheo mắt, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Cố Hảo nhìn Phong Dập Thần: “Anh Phong, cảm ơn anh ra mặt vì tôi.”
Phong Dập Thần chau mày: “Người bội nhọ tình yêu thì cô không cần để tâm.”
“Sẽ không để tâm.” Cố Hảo nhìn Phong Dập Thần, cô giương khoé môi và nhẹ nhàng nói: “Những gì anh ta nói cũng không sai.”
Đôi mắt của Phong Dập Thần loé sáng, trong mắt mang theo tia đau lòng và bất ngờ.
“Tôi vốn không phải cô gái hoa vàng gì cả. Nhưng tôi không cảm thấy có lỗi với bất cứ ai.” Cô cười khổ: “Tạm biệt anh Phong.”
Nói xong thì cô quay người bỏ đi.
Cô không có lỗi với ai. Cô chỉ có lỗi với Mặc Mặc và con trai quá cố. Những người khác đều không liên quan gì tới cô.”
Vì vậy, cô sẽ không cảm thấy tự ti.
Nhìn thấy bóng lưng của cô, Phong Dập Thần cau mày, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn.
Cô đi tới đường cái, đưa tay gọi xe, nhanh chóng rời khỏi.
Toà soạn.
Cố Hảo vừa tới cửa nhưng chưa đi vào thì nghe có người gọi mình.
“Cố Hảo, Cố Hảo.”
Cô đơ ra, chỉ thấy giọng nói rất quen thuộc. Cô quay đầu thì thấy Trì Tĩnh Tây đứng bên xe ô tô màu đen, tay cầm bó hoa tươi.
Cố Hảo chau mày.
Đôi mắt đen của Trì Tĩnh Tây nhìn chằm chằm vào cô, tứ xa đã thấy, anh nhanh chóng đi tới chỗ Cố Hảo.
Đi tới gần, Cố Hảo phát hiện đó là một bó hoa hồng phấn, loại này giống hoa hồng Diana, vòng ngoài được bao quanh bởi hoa dianthus và mận, và bao bì rất lộng lẫy.
Nhìn sơ chắc là 33 đoá.
Cố Hảo từng làm công việc bán thời gian trong một cửa hàng hoa, nên nhìn thoáng qua, cô cũng hiểu được ngôn ngữ của loài hoa này là gì.
Vì duyên phận, trong ngàn hoa, chỉ vì tìm được gương mặt xinh đẹp của bạn, bạn chính là nỗi nhớ nhung của tôi, còn tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Cô đơ ra, càng chau mày hơn.
Trì Tĩnh Tây đi tới trước mặt cô và nói: “Cố Hảo, hoa này tặng cô.”
Cố Hảo cau mày và nói: “Cảnh sat Trì, sao anh lại tặng hoa cho tôi?”
“Cùng nhau ăn cơm đi.” Trì Tĩnh Tây nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, chuyện chúng ta nói sáng nay.”
“Chuyện sáng nay, tôi đã giao cho tổng biên tập của toà soạn rồi, tôi sẽ liên hệ với anh sau khi xác nhận bản thảo.” Cô nói.
“Không phải chuyện này.” Trì Tĩnh Tây nói.
Cố Hảo đơ người, trong lòng hình như hiểu ra gì đó.
“Chuyện về lều ở làng nghỉ mát trên núi.” Trì Tĩnh Tây nhìn chằm chằm vào mắt của Cố Hảo: “Cô biết, tôi không muốn làm chuyện không chịu trách nhiệm.”
Cố Hảo ngạc nhiên, trừng to mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, cô có cảm giác dở khóc dở cười.
“Cảnh sát Trì, anh không cảm thấy như vậy quá đường đột sao?”
Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Có hơi đường đột. Nhưng chí ít bây giờ cô cũng từng là đối tượng nảy sinh quan hệ với tôi. Tôi cũng biết rồi, thì không thể để cô đi được.”
Cố Hảo không nói nên lời.
“Cảnh sát Trì, anh đúng là bác ái. Nếu anh nảy sinh quan hệ với vô số các cô gái thì anh không phải đều tặng hoa, niềm nở chịu trách nhiệm với cô gái anh nghi ngờ sao?”
“Không có.” Trì Tĩnh Tây lắc đầu: “Người tôi xảy ra quan hệ một lần chỉ có cô. Hơn nữa cô thấy đó, người đó gần như chính là cô.”
“Ai nói vậy?” Cố Hảo lập tức phản bác: “Không thể nào.”
“Hôm nay cô nói những chuyện này với tôi, tôi lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện.” Trì Tĩnh Tây nói: “Tôi đã cho người điều tra, em thử hôm đó ai đã thuê lều thì nhanh chóng có thể tìm được nhật ký và gửi lại cho tôi. Tới lúc đó tôi có thể biết, có phải cô ở bên trong hay không.”
Anh ta còn điều tra nhật ký thuê lều ư?
Cô ngạc nhiên.
Cố Hảo chỉ cảm thấy người đàn ông này làm việc quá bình thường, nhưng trong lòng cô rõ, hôm đó người thuê lều quả thật là tên của mình, thuê 2 người, một là tên cô, một là tên của Tiêu Mặc Đằng.
Cô vẫn còn ngạc nhiên thì điện thoại của Trì Tĩnh Tây reo lên.
Anh ta cầm điện thoại lên xem, đưa bó hoa cho Cố Hảo, lắc điện thoại nói với Cố Hảo: “Kết quả có rồi.”
Nói xong, anh ta đi nghe điện thoại.
Chế độ rảnh tay.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên: “Anh Tây, tôi điều tra rồi. Quả thật có cô gái tên Cố Hảo thuê lều. Chứng minh thư cho thấy cô ấy và một người đàn ông khác thuê 2 chiếc lều cạnh nhau.”
“Được, tôi biết rồi.”
Trì Tĩnh Tây cúp máy và nhìn sang Cố Hảo. Anh ta xoè tay: “Cô xem, cô đã xuất hiện ở khu nghỉ mát năm đó, còn thuê lều nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.