Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 194: Đây là cái giá cho việc cướp đàn ông của cô
Hạ Lan Tình
23/05/2021
Cố Mỹ vẫn là cắn môi, không lên tiếng.
“Thế nào?” Phong Dập Thần nhướng mày: “Không phải vừa rồi nói rằng Cố Hảo hại cô sảy thai sao? Sao bây giờ tôi hỏi, thì cô lại không dám nói?”
Cố Mỹ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hét lên: “Vốn dĩ chính là nó, nó hại tôi trượt chân ngã xuống.”
“Thật sao?” Phong Dập Thần nhìn cô ta một cách lạnh lùng: “Bằng chứng đâu?”
Cố Mỹ sửng sốt.
“Cô có bằng chứng xác thực không?” Phong Dập Thần lạnh lùng chất vấn: “Có quay lại không? Có chụp được không? Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng sao? Có nhân chứng tận mắt nhìn thấy không?”
“Mặc Đằng, Mặc Đằng nhìn thấy.” Cố Mỹ lập tức chỉ về phía Tiêu Mặc Đằng, đưa mắt tha thiết nhìn Tiêu Mặc Đằng một cách mong chờ, rất là mong đợi.
Cô ta hy vọng Tiêu Mặc Đằng có thể nói ra việc Cố Hảo hại cô ta biết bao nhiêu.
Tiêu Mặc Đằng cũng nhìn về phía Cố Mỹ, chỉ là anh ta cũng không nhìn thấy, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước đó Cố Mỹ nắm lấy Cố Hảo, việc này có thể thấy rất rõ ràng, anh ta vẫn luôn cho rằng là Cố Hảo đẩy Cố Mỹ ra cho nên mới hại cô ta ngã xuống.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Mặc Đằng lại tức giận như thế, anh ta cho rằng là lỗi của Cố Hảo, nhưng ánh mắt trong veo thẳng thắn kia của Cố Hảo, lại khiến anh ta vô cùng nghi ngờ chuyện này.
Cố Hảo trong lòng anh ta, là kiểu cô gái dám yêu dám hận, không phải là một người phụ nữ biết làm những chuyện mờ ám kia.
Chỉ là trong tình huống bây giờ, đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Cố Mỹ, anh ta vẫn là mở miệng.
Vừa định lên tiếng, liền nhìn thấy ánh mắt Phong Dập Thần sắc bén lên rất nhiều.
Anh ta vẫn là nghiến răng nói: “Là Cố Hảo đẩy Cố Mỹ ra, cho nên hại cô ấy ngã xuống.”
“Thật sao?” Phong Dập Thần cười khẩy: “Cố Hảo đẩy Cố Mỹ ra? Tiêu Mặc Đằng, tốt hơn hết là anh kiện Cố Hảo cho tôi, nếu như anh không kiện được, không lấy ra được bằng chứng thiết thực có hữu hiệu, vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ kiện ngược lại anh.”
Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ đều là sửng sốt.
“Còn có cô, Cố Mỹ.” Phong Dập Thần bước lên trước, nhìn Cố Mỹ từ khoảng cách gần hơn, trầm giọng nói: “Cô nghe kỹ cho tôi, tất cả mọi chuyện cô làm đối với Cố Hảo, tôi đều sẽ điều tra một cách kỹ càng tỉ mỉ, sẽ tính sổ với cô từng món một.”
Cố Mỹ lập tức đóng băng ở đó.
“Còn có cánh đồng hoa ở làng du lịch dã ngoại Cao Sơn kia, cô muốn mở rộng khách sạn, vậy thì cô nằm mơ đi.”
Nói xong, anh lại liếc nhìn Tiêu Mặc Đằng, lạnh lùng nói: “Tiêu Mặc Đằng, anh nói chuyện tốt hơn hết là đừng làm chuyện mờ ám, nếu không sẽ trả giá.”
“Phong Dập Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tiêu Mặc Đằng cũng là bị sự uy hiếp trực tiếp này của anh dọa sợ.
“Thực ra bây giờ anh hẳn là rất không cam tâm nhỉ?” Phong Dập Thần lạnh lùng chế nhạo lần nữa: “Trước giờ anh chưa từng có được Cố Hảo, mà lại đi cưới Cố Mỹ, người anh không yêu, bây giờ nhìn thấy Cố Hảo, anh vẫn muốn nhớ thương, nhưng cô ấy lại không có tình cảm với anh, anh không cam tâm.”
“Phong Dập Thần, bây giờ Cố Hảo cũng không muốn gặp anh.” Tiêu Mặc Đằng lập tức trầm giọng nói: “Anh đừng cho rằng tôi không biết, các người sớm đã náo loạn xích mích rồi.”
“Yo yo!” Phong Dập Thần nhếch khóe môi một cách hứng thú, thở dài chậc chậc có tiếng nói: “Ở trước mặt cô vợ vừa mới sảy thai của mình, anh vậy mà lại lộ ra sự nhớ thương và quan tâm đối với cô em vợ không chút che giấu nào như vậy, không sợ vợ anh ra nhiều máu không mang thai được nữa à?”
“Phong Dập Thần, anh đang nguyền rủa chúng tôi.” Tiêu Mặc Đằng lớn tiếng chỉ trích.
“Nguyền rủa các người thì thế nào?” Phong Dập Thần ngược lại lại thẳng thắn vô cùng, lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết là đời này các người cũng không sinh được con cháu.”
“Anh ----” Cố Mỹ giận run lên.
Phong Dập Thần vẫn là nở nụ cười một cách thản nhiên: “Đây là đang tức giận sao? Lúc cô nói Cố Hảo, tôi còn tức giận hơn cô đấy.”
“Phong Dập Thần, đừng quá đáng!” Tiêu Mặc Đằng cũng lên tiếng cảnh cáo.
Phong Dập Thần quát lạnh nói: “Chính là quá đáng đấy, các người nghe rõ cho tôi.”
Tiêu Mặc Đằng sững sờ.
Cố Mỹ cũng là nguội lạnh trong lòng.
Ánh mắt Phong Dập Thần đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị lại, dùng ánh mắt khát máu quét nhìn Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ, lạnh lùng nói ra từng chữ từng câu, “Nếu hai người các người tính toán với Cố Hảo nữa, vậy thì tôi sẽ lấy cả Phong thị tới chơi với các người, xem thử ai chơi qua ai.”
Cố Mỹ thật sự bị dọa sợ rồi, hô hấp cũng ngưng đọng lại.
Tiêu Mặc Đằng lại là nhếch môi, nói một cách rất mỉa mai: “Phong Dập Thần, anh đừng cho rằng anh có chút khả năng tài chính thì thật sự làm được.”
Phong Dập Thần cười rất là tự tin: “Chút khả năng tài chính này, không cần quá nhiều, nhưng dùng để chơi chết cẩu nam nữ tính toán Cố Hảo thì vẫn có thể đấy.”
Tiêu Mặc Đằng hít vào một hơi, cơ thể giận run lên, ánh mắt đều là lạnh lùng sắc bén, anh ta nhìn Phong Dập Thần trước mặt kiêu ngạo như thế, thì vô cùng căm ghét, nhưng khí thế áp bức kia, lại khiến anh ta không dám làm ra hành động nào thêm nữa, chỉ có thể cứ như vậy mà ngậm bồ hòn này.
Cố Mỹ nằm trên giường, nhíu mày lại, bởi vì bị sỉ nhục, bị uy hiếp trực tiếp, cho nên tâm trạng cô ta vẫn là bị ảnh hưởng.
Bụng rất đau, trán cô ta đều đã toát mồ hôi lạnh, bụng càng ngày càng đau, cô ta vốn muốn kiên cường chịu đựng, nhưng khoảnh khắc này, quả thực quá đau rồi.
Cố Mỹ lập tức mở miệng nói: “Mặc Đằng, bụng em đau quá!”
Tiêu Mặc Đằng nghe thấy, liền căng thẳng lên trong nháy mắt, anh ta nhanh chóng quay đầu, nhìn Cố Mỹ, mở miệng hỏi: “Tiểu Mỹ, em sao thế? Khó chịu ở đâu?”
“Bụng em đau quá, bụng em đau quá!” Cố Mỹ nói liền hai tiếng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi tone, xem ra quả thực đau đớn không ít.
Phong Dập Thần nheo mắt lại, nhìn họ một cách sâu sắc, lạnh lùng mở miệng nói: “Nỗi đau của cô, còn thua xa nỗi đau của Cố Hảo, cướp đi người yêu của người khác thì sau này nên chấp nhận cái giá của việc cướp đi người yêu của người khác.”
Cố Mỹ đóng băng trong lòng.
“Cố Mỹ, đây là điều cô nên nhận phải.” Hiển nhiên Phong Dập Thần sẽ không đặt chút đau đớn nhỏ này của cô ta vào trong đáy mắt.
“Phong Dập Thần, anh quá chọc người rồi!” Cố Mỹ đau đớn chỉ trích.
“Còn chưa chọc chết cô.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Thứ người da mặt dày như cô, cũng sẽ không bị tức chết đâu. Đừng nói tới chuyện Cố Hảo không hại cô ngã, cho dù cô ấy hại cô ngã, sảy thai, thì đây cũng là cái giá bản thân cô nên trả.”
“Anh ----”
“Cướp đi người yêu của em gái, còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, thậm chí còn làm ra một vài chuyện mờ ám hãm hại Cố Hảo ở sau lưng, loại người phụ nữ như cô, trả giá đắt một chút, cũng không có gì lạ.”
Cố Mỹ cắn môi, phớt lờ nỗi đau của mình, tay run cầm cập chỉ vào Phong Dập Thần: “Anh, anh ----”
“Ngậm cái miệng thối của cô lại đi.” Phong Dập Thần quát lạnh: “Lương Thần, chúng ta đi!”
“Vâng, chủ tịch.” Lương Thần nhanh chóng gật đầu.
Anh ta cũng là lau mồ hôi theo, chỉ cảm thấy miệng mồm chủ tịch đại nhân quả thực quá độc ác rồi.
Những lời anh nói, thật sự là khiến người khác đổ mồ hôi lạnh liên tục, nói tới mức có lẽ Cố Mỹ lại muốn ra máu nhiều gấp hai lần.
Lương Thần cẩn thận theo sau, hai người đi ra ngoài, đứng yên trong hành lang.
Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Phái người nhìn chằm chằm một chút, sự xấu bụng của người phụ nữ này quá nhiều rồi, phải nhìn chằm chằm cho tôi.”
“Vâng, chủ tịch.” Lương Thần cung kính nói: “Tôi lập tức sắp xếp.”
Anh ta móc điện thoại ra sắp xếp hai người tới nhìn chằm chằm Cố Mỹ.
Phong Dập Thần đứng ở cửa, nhìn Cố Mỹ đang ôm Tiêu Mặc Đằng khóc huhu bên trọng.
Anh hừ một tiếng.
Lương Thần cũng nhìn thử.
Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Mắt bị mù.”
Lương Thần chớp mắt, là ai?
Sau nửa ngày, anh ta mới suy nghĩ ra, vốn dĩ là nói tiểu thư Cố, có lẽ ý của chủ tịch chính là, tiểu thư Có có tình cảm đối với Tiêu Mặc Đằng vào lúc trẻ chính là mù mắt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai mà lại chưa từng gặp phải tra nam vào lúc trẻ chứ?
Nếu tiểu thư Cố không gặp được Tiêu Mặc Đằng, thì cũng sẽ không như thế này với chủ tịch đâu, cho nên nói, tất cả mọi chuyện đều là duyên phận mà.
“Thế nào?” Phong Dập Thần nhướng mày: “Không phải vừa rồi nói rằng Cố Hảo hại cô sảy thai sao? Sao bây giờ tôi hỏi, thì cô lại không dám nói?”
Cố Mỹ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng hét lên: “Vốn dĩ chính là nó, nó hại tôi trượt chân ngã xuống.”
“Thật sao?” Phong Dập Thần nhìn cô ta một cách lạnh lùng: “Bằng chứng đâu?”
Cố Mỹ sửng sốt.
“Cô có bằng chứng xác thực không?” Phong Dập Thần lạnh lùng chất vấn: “Có quay lại không? Có chụp được không? Có thể nhìn thấy một cách rõ ràng sao? Có nhân chứng tận mắt nhìn thấy không?”
“Mặc Đằng, Mặc Đằng nhìn thấy.” Cố Mỹ lập tức chỉ về phía Tiêu Mặc Đằng, đưa mắt tha thiết nhìn Tiêu Mặc Đằng một cách mong chờ, rất là mong đợi.
Cô ta hy vọng Tiêu Mặc Đằng có thể nói ra việc Cố Hảo hại cô ta biết bao nhiêu.
Tiêu Mặc Đằng cũng nhìn về phía Cố Mỹ, chỉ là anh ta cũng không nhìn thấy, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước đó Cố Mỹ nắm lấy Cố Hảo, việc này có thể thấy rất rõ ràng, anh ta vẫn luôn cho rằng là Cố Hảo đẩy Cố Mỹ ra cho nên mới hại cô ta ngã xuống.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tiêu Mặc Đằng lại tức giận như thế, anh ta cho rằng là lỗi của Cố Hảo, nhưng ánh mắt trong veo thẳng thắn kia của Cố Hảo, lại khiến anh ta vô cùng nghi ngờ chuyện này.
Cố Hảo trong lòng anh ta, là kiểu cô gái dám yêu dám hận, không phải là một người phụ nữ biết làm những chuyện mờ ám kia.
Chỉ là trong tình huống bây giờ, đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Cố Mỹ, anh ta vẫn là mở miệng.
Vừa định lên tiếng, liền nhìn thấy ánh mắt Phong Dập Thần sắc bén lên rất nhiều.
Anh ta vẫn là nghiến răng nói: “Là Cố Hảo đẩy Cố Mỹ ra, cho nên hại cô ấy ngã xuống.”
“Thật sao?” Phong Dập Thần cười khẩy: “Cố Hảo đẩy Cố Mỹ ra? Tiêu Mặc Đằng, tốt hơn hết là anh kiện Cố Hảo cho tôi, nếu như anh không kiện được, không lấy ra được bằng chứng thiết thực có hữu hiệu, vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ kiện ngược lại anh.”
Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ đều là sửng sốt.
“Còn có cô, Cố Mỹ.” Phong Dập Thần bước lên trước, nhìn Cố Mỹ từ khoảng cách gần hơn, trầm giọng nói: “Cô nghe kỹ cho tôi, tất cả mọi chuyện cô làm đối với Cố Hảo, tôi đều sẽ điều tra một cách kỹ càng tỉ mỉ, sẽ tính sổ với cô từng món một.”
Cố Mỹ lập tức đóng băng ở đó.
“Còn có cánh đồng hoa ở làng du lịch dã ngoại Cao Sơn kia, cô muốn mở rộng khách sạn, vậy thì cô nằm mơ đi.”
Nói xong, anh lại liếc nhìn Tiêu Mặc Đằng, lạnh lùng nói: “Tiêu Mặc Đằng, anh nói chuyện tốt hơn hết là đừng làm chuyện mờ ám, nếu không sẽ trả giá.”
“Phong Dập Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tiêu Mặc Đằng cũng là bị sự uy hiếp trực tiếp này của anh dọa sợ.
“Thực ra bây giờ anh hẳn là rất không cam tâm nhỉ?” Phong Dập Thần lạnh lùng chế nhạo lần nữa: “Trước giờ anh chưa từng có được Cố Hảo, mà lại đi cưới Cố Mỹ, người anh không yêu, bây giờ nhìn thấy Cố Hảo, anh vẫn muốn nhớ thương, nhưng cô ấy lại không có tình cảm với anh, anh không cam tâm.”
“Phong Dập Thần, bây giờ Cố Hảo cũng không muốn gặp anh.” Tiêu Mặc Đằng lập tức trầm giọng nói: “Anh đừng cho rằng tôi không biết, các người sớm đã náo loạn xích mích rồi.”
“Yo yo!” Phong Dập Thần nhếch khóe môi một cách hứng thú, thở dài chậc chậc có tiếng nói: “Ở trước mặt cô vợ vừa mới sảy thai của mình, anh vậy mà lại lộ ra sự nhớ thương và quan tâm đối với cô em vợ không chút che giấu nào như vậy, không sợ vợ anh ra nhiều máu không mang thai được nữa à?”
“Phong Dập Thần, anh đang nguyền rủa chúng tôi.” Tiêu Mặc Đằng lớn tiếng chỉ trích.
“Nguyền rủa các người thì thế nào?” Phong Dập Thần ngược lại lại thẳng thắn vô cùng, lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết là đời này các người cũng không sinh được con cháu.”
“Anh ----” Cố Mỹ giận run lên.
Phong Dập Thần vẫn là nở nụ cười một cách thản nhiên: “Đây là đang tức giận sao? Lúc cô nói Cố Hảo, tôi còn tức giận hơn cô đấy.”
“Phong Dập Thần, đừng quá đáng!” Tiêu Mặc Đằng cũng lên tiếng cảnh cáo.
Phong Dập Thần quát lạnh nói: “Chính là quá đáng đấy, các người nghe rõ cho tôi.”
Tiêu Mặc Đằng sững sờ.
Cố Mỹ cũng là nguội lạnh trong lòng.
Ánh mắt Phong Dập Thần đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị lại, dùng ánh mắt khát máu quét nhìn Tiêu Mặc Đằng và Cố Mỹ, lạnh lùng nói ra từng chữ từng câu, “Nếu hai người các người tính toán với Cố Hảo nữa, vậy thì tôi sẽ lấy cả Phong thị tới chơi với các người, xem thử ai chơi qua ai.”
Cố Mỹ thật sự bị dọa sợ rồi, hô hấp cũng ngưng đọng lại.
Tiêu Mặc Đằng lại là nhếch môi, nói một cách rất mỉa mai: “Phong Dập Thần, anh đừng cho rằng anh có chút khả năng tài chính thì thật sự làm được.”
Phong Dập Thần cười rất là tự tin: “Chút khả năng tài chính này, không cần quá nhiều, nhưng dùng để chơi chết cẩu nam nữ tính toán Cố Hảo thì vẫn có thể đấy.”
Tiêu Mặc Đằng hít vào một hơi, cơ thể giận run lên, ánh mắt đều là lạnh lùng sắc bén, anh ta nhìn Phong Dập Thần trước mặt kiêu ngạo như thế, thì vô cùng căm ghét, nhưng khí thế áp bức kia, lại khiến anh ta không dám làm ra hành động nào thêm nữa, chỉ có thể cứ như vậy mà ngậm bồ hòn này.
Cố Mỹ nằm trên giường, nhíu mày lại, bởi vì bị sỉ nhục, bị uy hiếp trực tiếp, cho nên tâm trạng cô ta vẫn là bị ảnh hưởng.
Bụng rất đau, trán cô ta đều đã toát mồ hôi lạnh, bụng càng ngày càng đau, cô ta vốn muốn kiên cường chịu đựng, nhưng khoảnh khắc này, quả thực quá đau rồi.
Cố Mỹ lập tức mở miệng nói: “Mặc Đằng, bụng em đau quá!”
Tiêu Mặc Đằng nghe thấy, liền căng thẳng lên trong nháy mắt, anh ta nhanh chóng quay đầu, nhìn Cố Mỹ, mở miệng hỏi: “Tiểu Mỹ, em sao thế? Khó chịu ở đâu?”
“Bụng em đau quá, bụng em đau quá!” Cố Mỹ nói liền hai tiếng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi tone, xem ra quả thực đau đớn không ít.
Phong Dập Thần nheo mắt lại, nhìn họ một cách sâu sắc, lạnh lùng mở miệng nói: “Nỗi đau của cô, còn thua xa nỗi đau của Cố Hảo, cướp đi người yêu của người khác thì sau này nên chấp nhận cái giá của việc cướp đi người yêu của người khác.”
Cố Mỹ đóng băng trong lòng.
“Cố Mỹ, đây là điều cô nên nhận phải.” Hiển nhiên Phong Dập Thần sẽ không đặt chút đau đớn nhỏ này của cô ta vào trong đáy mắt.
“Phong Dập Thần, anh quá chọc người rồi!” Cố Mỹ đau đớn chỉ trích.
“Còn chưa chọc chết cô.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Thứ người da mặt dày như cô, cũng sẽ không bị tức chết đâu. Đừng nói tới chuyện Cố Hảo không hại cô ngã, cho dù cô ấy hại cô ngã, sảy thai, thì đây cũng là cái giá bản thân cô nên trả.”
“Anh ----”
“Cướp đi người yêu của em gái, còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, thậm chí còn làm ra một vài chuyện mờ ám hãm hại Cố Hảo ở sau lưng, loại người phụ nữ như cô, trả giá đắt một chút, cũng không có gì lạ.”
Cố Mỹ cắn môi, phớt lờ nỗi đau của mình, tay run cầm cập chỉ vào Phong Dập Thần: “Anh, anh ----”
“Ngậm cái miệng thối của cô lại đi.” Phong Dập Thần quát lạnh: “Lương Thần, chúng ta đi!”
“Vâng, chủ tịch.” Lương Thần nhanh chóng gật đầu.
Anh ta cũng là lau mồ hôi theo, chỉ cảm thấy miệng mồm chủ tịch đại nhân quả thực quá độc ác rồi.
Những lời anh nói, thật sự là khiến người khác đổ mồ hôi lạnh liên tục, nói tới mức có lẽ Cố Mỹ lại muốn ra máu nhiều gấp hai lần.
Lương Thần cẩn thận theo sau, hai người đi ra ngoài, đứng yên trong hành lang.
Phong Dập Thần trầm giọng nói: “Phái người nhìn chằm chằm một chút, sự xấu bụng của người phụ nữ này quá nhiều rồi, phải nhìn chằm chằm cho tôi.”
“Vâng, chủ tịch.” Lương Thần cung kính nói: “Tôi lập tức sắp xếp.”
Anh ta móc điện thoại ra sắp xếp hai người tới nhìn chằm chằm Cố Mỹ.
Phong Dập Thần đứng ở cửa, nhìn Cố Mỹ đang ôm Tiêu Mặc Đằng khóc huhu bên trọng.
Anh hừ một tiếng.
Lương Thần cũng nhìn thử.
Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Mắt bị mù.”
Lương Thần chớp mắt, là ai?
Sau nửa ngày, anh ta mới suy nghĩ ra, vốn dĩ là nói tiểu thư Cố, có lẽ ý của chủ tịch chính là, tiểu thư Có có tình cảm đối với Tiêu Mặc Đằng vào lúc trẻ chính là mù mắt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai mà lại chưa từng gặp phải tra nam vào lúc trẻ chứ?
Nếu tiểu thư Cố không gặp được Tiêu Mặc Đằng, thì cũng sẽ không như thế này với chủ tịch đâu, cho nên nói, tất cả mọi chuyện đều là duyên phận mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.