Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 195: Trước tiên phải giành lại anh

Hạ Lan Tình

23/05/2021

Cố Hảo và Cố Tiểu Trúc từ trong quán cơm đi ra ngoài.

Cố Hảo có chút lo lắng, cô nói với Cố Tiểu Trúc: “Không biết Cố Mỹ bây giờ thế nào?”

“Chị, chị lo cho cô ta?” Cố Tiểu Trúc hừ nhẹ, nói: “Loại người đó, chúng ta lo cho cô ta làm gì?”

“Chị không lo cho cô ta, chị chỉ cảm thấy, người như cô ta e là sẽ không chịu để yên.”

“Haiz, quan tâm làm gì?” Tiểu Trúc ngược lại rất tự nhiên, không chút sợ hãi: “Cô ta thích cái gì thì là cái đó, liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta đã nhân nhượng cô ta nhiều rồi nhưng cô ta vẫn đối xử với chị như vậy, thật chướng mắt.”

“Chị cũng không hiểu tại sao cô ta lại níu chặt chị không buông?” Cố Hảo nghĩ tới cũng không biết làm sao.

“Để em nói cho chị biết tại sao.” Tiểu Trúc lập tức phân tích: “Cô ta đang đố kị, chị, chị nghĩ xem, Tiêu Mặc Đằng đối với chị lúc nào cũng nhớ mãi không quên, cho dù là bị cô ta tính kế, phải cưới Cố Mỹ nhưng cũng không quên chị, Cố Mỹ là đang lo rằng hai người sẽ lại tro tàn rồi lại cháy, cô ta cũng không nghĩ lại xem, cô ta coi Tiêu Mặc Đằng như bảo bối, còn chị chẳng thèm ngó tới Tiêu Mặc Đằng.”

“Không sai.” Cố Hảo cũng đồng ý với cách nói của Tiểu Trúc: “Chỉ là thương cho đứa con trong bụng cô ta.”

“Chị, không được thương đứa con trong bụng cô ta dù chỉ một chút.” Tiểu Trúc nói: “Chị nghe em nói.”

“Hửm?”

“Là Cố Mỹ hại em và chị trước, đây là cái giá cô ta phải trả, chị không cần phải cảm thấy đứa bé đó vô tội, ai kêu nó đầu thai vào trong bụng của Cố Mỹ chứ?”

“Nhưng suy cho cùng cũng là một mạng người.” Cố Hảo nói.

“Chị, không sinh ra cũng là hạnh phúc và may mắn của nó, nếu như sinh ra, có một người mẹ như vậy, ngược lại cũng không bằng không sinh ra.”

Cố Tiểu Trúc như gãi đúng chỗ ngứa, nhưng trong lòng Cố Hảo cũng ngầm thông cảm cho đứa bé vô tội.

Cô cũng không nhịn được mà nghĩ tới đứa con của mình.

“Ai lại muốn có một người mẹ như thế, đúng là xui tám đời.” Tiểu Trúc bĩu môi: “Chị, chị đã quên chị nói gì rồi sao, cô ta nói với chị cô ta mang thai rồi nhưng lúc đó thật sự không mang thai, cô ta là cố ý muốn chọc tức chị, kết quả không ngờ lại mang thai thật, còn sinh non, đứa bé đáng thương chưa được sinh ra bị cô ta coi như một con cờ, cô ta thật sự là không từ thủ đoạn.”

Nghe Tiểu Trúc nói như vậy, Cố Hảo chỉ cảm thấy trong lòng có một chút cảm giác.

Cô gật đầu: “Tuy là nói như vậy, nhưng dù sao đứa bé cũng vô tội, chị vừa nghĩ tới đứa bé đó của chị, trong lòng khó chịu.”

“Chị, chịt thật là tốt bụng.” Tiểu Trúc nói: “Đứa bé đó, chúng ta đừng nghĩ tới nữa, nuôi dưỡng Mặc Mặc cho thật tốt, những cái khác không quan trọng.”



“Ừ.” Cố Hảo gật đầu.

“Đối với Cố Mỹ thì đứa bé này là sự nhân từ lớn nhất, suy cho cùng, nó được sinh ra thì cũng chịu khổ, Cố Mỹ còn tính kế với chị em ruột thịt như chúng ta, Cố Mỹ lại xem đứa bé này như một lợi thế, người này ngay cả con của mình cũng xem như là quân cờ để lợi dụng, còn chuyện gì mà không làm chứ.”

“Cho nên tất cả đều là Cố Mỹ tự gieo gió gặt bão, chúng ta không càn phải cảm thấy có lỗi, hơn nữa chúng ta cũng đã tận tình tận nghĩa, không cần phải áy náy với chuyện này, cô ta không xứng.”

Lời của Tiểu Trúc vẫn là đang an ủi Cố Hảo.

Cô nhìn em gái mình, ôn nhu nói: “Tiểu Trúc, em nhìn chuyện này thật thông suốt, nhưng em có nghĩ tới chuyện của bản thân chưa?”

Tiểu Trúc mỉm cười, xấu hổ nói: “Chị, em nào có chuyện gì, chuyện của em chính là không bao giờ rời xa chị và Mặc Mặc,.”

 “Không bao giờ rời xa.” Cố Hảo lặp lại những chữ này một lần nữa, trong lòng rất ấm áp: “Cảm ơn em, nếu không có em, một mình chị không thể giữ nổi Mặc Mặc, em ủng hộ cổ vũ chị rất nhiều, còn giúp đỡ nữa.”

“Chị, chị nói làm em xấu hổ đấy.” Tiểu Trúc chớp chớp mắt, bộ dáng dễ thương: “Em vĩ đại như vậy à?”

“Nha đầu ngốc.” Cố Hảo vươn tay xoa đầu cô ấy: “Đương nhiên rồi, em là em gái tốt nhất của chị, là người thân của chị, chị có em, thật sự rất ấm áp.”

“Chị, em cũng vậy.” Đôi mắt Tiểu Trúc rưng rưng.

“Cho nên chị hy vọng em có thể giải tỏa khúc mắc vì chị đại khái biết được người đàn ông đó là ai, bộ dáng cũng không tệ.”

Tiểu Trúc sửng sốt, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng.

Cô ấy kinh ngạc nhìn Cố Hảo, “Chị, chị biết rồi?”

Cố Hảo gật đầu: “Em muốn biết không? Chị có thể nói cho em biết, anh ta là cảnh sát, nếu như nói không lầm, anh ta chính là người đàn ông đó.”

“Chị, chị đừng nói cho em biết, để em nghĩ xem.” Tiểu Trúc nói: “Bây giờ em đang rất là mâu thuẫn, em muốn về trường suy nghĩ.”

“Được.” Cố Hảo rất vui, thậm chí đến Tiểu Trúc cũng nguyện ý suy nghĩ. “Em suy nghĩ cho cẩn thận, nếu là phải, chúng ta liền đi tìm anh ta, anh ta chắc cũng sẽ bằng lòng chịu trách nhiệm.”

“Chị, em cũng không phải tìm người chịu trách nhiệm.”

“Chị biết rồi.” Cố Hảo gật đầu, nói: “Nếu như không tốt, không cần vì một lần mà làm chậm trễ cả đời, em suy nghĩ thấu đáo hơn chị, bây giờ chị cũng nghĩ kỹ rồi, Phong Dập Thần chưa hẳn là chồng của chị, chỉ là Mặc Mặc ở đó, chị cũng không nên nói cho nó quá sớm.”



“Chị, thằng nhóc đó rất thông minh, cho dù là chị không nói, e là nó cũng sẽ đoán được, chị không biết nó thông minh cỡ nào đâu.”

“Chị biết.” Cố Hảo nói.

“Chị, bây giờ em đến trường, buổi chiều em còn hát ở trên phố nữa, em hát có một bài mà lại trả em mấy trăm đấy, đúng rồi, buổi chiều chị đón Mặc Mặc nhé.”

“Được, em đi đi.” Có Hảo nói: “Đừng vất vả quá.”

“Uhm.”

“Còn nữa, suy nghĩ về những gì chị nói.”

“Biết rồi.”

Hai chị em lúc này mới chia tay nhau.

Cố Hảo đi về tòa soạn thì lập tức tìm Lâm Phương Hoa trả phép.

Cô đi vào, Lâm Phương Hoa nhìn thấy cô lập tức nói: “Cố Hảo, cô đến thật đúng lúc, sáng sớm hôm nay Phong Dập Thần có đến tòa soạn của chúng ta, gặp tôi ở trước cửa, tôi có nói thêm mấy câu, sẽ không nói nhiều rồi chứ?”

Có Hảo liền hiểu được vì sao Phong Dập Thần lại tìm mình, thì ra là vì lời nói của Lâm Phương Hoa.

Anh biết mình đi bệnh viện, cho nên anh mới giải thích chuyện đứa bé kia.

Cô cười cười, nói: Không có gì, tổng biên tập, không nói nhiều đâu.”

“Vậy cô với anh ta?”

“Tôi với anh ta.” Ngược lại là Cố Hảo ngượng ngùng. “Lúc trước nói không có quan hệ gì, bây giờ thì rất phức tạp, thật ngại quá tổng biên tập.”

“Không có gì, tôi hiểu.” Lâm Phương Hoa gật đầu: “Cố Hảo, tôi là người từng trải, cái gì cũng hiểu, thẳng thắn mà nói, Phong Dập Thần cao cao tại thượng không thể trèo cao, nhưng nói thật, người phụ nữ không tự ti mới có thể sánh bước cùng anh ta.”

Giống như bà ta và Trần Lập Phi, lúc đầu tưởng rằng ông ta thành thật, kết quả thì sao, bản tính con người không phải nghèo giàu là có thể quyết định, không hiền lành thì vĩnh viễn cũng sẽ không hiền lành.

Cố Hảo nghe được liền sửng sốt, địa khái hiểu được ý của Lâm Phương Hoa.

“Cho nên Cố Hảo à, cô đừng sợ, chỉ cần thích, chỉ cần thật lòng thật dạ, cho dù là bước không qua đầu, trước tiên cô cũng phải giành người đàn ông đó về tay mình, cho dù sau này có chia tay thì cô cũng không thiệt thòi, dù sao được ngủ cùng với một người đàn ông đẹp như vậy, rất đáng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook