Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 148: Để lại tờ giấy
Hạ Lan Tình
14/05/2021
Cố Hảo mặc đồ chỉnh tề, cầm lấy túi xác rồi vội xuống giường. Vừa nhấc bước xém chút là ngã nhào xuống đất.
Đây có lẽ là trường hợp đau thắt lưng và chuột rút chân.
Cô hoàn toàn không thể hoạt động mạnh, đi đường cũng đi không nổi.
Từ trên giường đi xuống, cô đứng thẳng người, hít một hơi, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mỗi một bước đi giống như dẫm phải gai, đau chết được.
Cô còn đau hơn nhiều so với 6 năm trước.
Cô mở cổng biệt thự xông ra ngoài, thì nhìn thấy Phong Dập Thần và Trì Tĩnh Tây ngồi trên bậc thềm hút thuốc, bên cạnh còn có Lương Thần nghiêm chỉnh ngồi đó.
Cô ngơ ngác, lúc nhìn thấy Trì Tĩnh Tây thì rất ngạc nhiên, sao anh ta lại tới đây?
Trì Tĩnh Tây nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Cố Hảo, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thấy dấu vết do Phong Dập Thần để lại trên cổ ngỗng xinh đẹp của cô.
Những dấu vết rõ ràng như quả dâu tây, nhìn là biết ngay điều gì đã xảy ra.
Cô thật sự trở thành người phụ nữ của Phong Dập Thần.
Hôm nay 2 người đã công khai ngủ ở đây.
Trì Tĩnh Tây phẫn nộ nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm.
Cứ cảm thấy giống như đồ của mình bị cướp vậy.
Cố Hảo nhìn thấy Trì Tĩnh Tây, thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta thì cô nhìn sang nơi khác, không nhìn anh ta nữa.
Phong Dập Thần vừa thấy cô mặc đồ ngay ngắn, anh cau mày rồi đi về phía cô: “Sao lại dậy rồi?”
“Tôi có việc gấp cần đi ngay.” Cô không nhìn Phong Dập Thần, hơi xấu hổ, dù gì phụ nữ sau chuyện đó thì cũng thấy xấu hổ.
Vừa nghe cô muốn đi, Phong Dập Thần xụ mặt, anh cau mày.
“Anh để Lương Thần đưa tôi về đi.” Cố Hảo thấy anh không nói, lúc này mới ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vẫn là né tránh.
Gương mặt căng thẳng của Phong Dập Thần thấy gương mặt ửng đỏ của cô, đầu tóc hơi rối, trên mặt rất sạch sẽ, một gương mặt sạch sẽ, trẻ trung hơn bình thường.
Cổ họng anh hơi căng thẳng, nhớ tới 3 lần trước, hết sức vừa ý như vậy, anh định tối nay để cô nghỉ ngơi rồi tiếp tục, nhưng cô lại muốn đi.
Anh hơi khó chịu.
Hoàn toàn không vui chút nào, đi như vậy, tối nay anh phải làm sao?
“Hả?” Cố Hảo thấy anh không nói, vẻ mặt căng thẳng rồi lại nói: “Có được không?”
“Cô Cố, cô có chuyện gì, ngày mai hãy đi.” Lương Thần thấy dáng vẻ của Phong Dập Thần, rõ ràng không muốn người ta đi.
“Không được.” Cố Hảo trực tiếp từ chối: “Tôi cần phải về ngay.”
“Chuyện gì?” Phong Dập Thần nhìn thấy dáng vẻ rất vội vàng của cô thì hơi lo.
“Trong nhà có chuyện.” Cố Hảo không giải thích. Liên quan Mặc Mặc, cần một quá trình, một cơ hội thích hợp hãy nói.
Phong Dập Thần quét mắt nhìn cô, lại nhìn sang ánh mắt Trì Tĩnh Tây đang nhìn Cố Hảo. Anh đột nhiên khó chịu, một tay bắt lấy cổ tay của Cố Hảo, đi xuống bậc thềm rồi thấp giọng dặn dò: “Lương Thần, cậu dưa cô Cố về đi.”
“Rõ.” Lương Thần lập tức cung kính chạy đi lái xe.
Trì Tĩnh Tây vẫn đứng yên tại bậc thềm, quay đầu nhìn sang bóng lưng của họ, người đàn ông cao ráo, người phụ nữ nhỏ bé, đứng cạnh nhau hệt như một bức tranh đẹp.
Không có chuyện của anh ta.
Anh ta ngồi lại bậc thềm.
Phong Dập Thần đưa cô lên xe, ánh mắt sâu thẳmg nhìn vào mắt cô, tỏ vẻ khó chịu.
Tức là đã ngủ với anh rồi, có chuyện cũng không nói.
Anh cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Lương Thần đưa cô về, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Cô gật đầu: “Cảm ơn.”
Đóng cửa xe, Cố Hảo nhìn qua cửa sổ nhìn anh, anh vẫn đứng đó, dáng người cao ráo, giống như vị thần hiên ngang.
Đôi mắt cô chợp loé sáng, xe vụt qua nên cô không nhìn thấy nữa.
Cố Hảo cũng không quay đầu lại.
Xe lái rất nhanh trên đường, cô cũng không ngừng thúc giục: “Lương Thần, anh lái nhanh một chút nha.”
“Đi đâu ạ?”
“Anh đưa tôi tới đường Cảnh Tây đi.” Cố Hảo không trực tiếp nói rõ địa chỉ nhà trẻ, chỉ có tên đường.
“Đường Cảnh Tây?” Lương Thần ngơ ngác: “Nơi đó hình như là nhà trẻ thì phải.”
“Chính là nơi đó.” Cố Hảo nói.
“Cô Cố, cô vội như vậy, phải làm chuyện gì sao?” Lương Thần lại hỏi, định quay về báo với chủ tịch. Anh ta thấy chủ tịch chắc muốn biết, cũng không hỏi, chắc do kiêu ngạo.
“Có chuyện.” Cố Hảo vội nói: “Anh đừng hỏi nữa.”
Lương Thần đơ ra, anh ta hơi xấu hổ.
Xe nhanh chóng tới đường Cảnh Tây.
Vẫn chưa tới nhà trẻ, Cố Hảo trực tiếp nói: “Chính là ở đây, anh cho tôi xuống đây đi.”
“Được.” Lương Thần dừng xe bên đường.
Cố Hảo tức tốc xuống xe, mở cửa rồi đóng cửa xe lại, nhanh chóng chạy tới nhà trẻ.
Lương Thần nhất thời không đi vội, nhìn cô chạy về phía một cô gái. Cô gái kia hình như có chiều cao tương đồng với cô, mặc áo thun, quần jeans, giày trắng, sau lưng còn đeo cặp, tóc buộc đuôi ngựa, xem ra rất trẻ, chắc nhỏ hơn Cố Hảo một chút.
2 người vội gặp nhau, cùng chạy về phía nhà trẻ.
Lương Thần lẩm bẩm: “Đây không phải nhà trẻ cậu chủ nhà mình đi học sao? Cô Cố tới đây làm gì? 2 người vội vàng như vậy, xem ra hình như đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Anh ta lập tức gọi điện báo cáo với Phong Dập Thần.
Kết quả điện thoại vừa nói máy, anh ta quay đầ lại thì trống không, không thấy Cố Hảo và cô gái kia đâu.
Lương Thần nhanh chóng báo cáo đơn giản rồi lái xe đi tìm.
Kết quả vẫn không thấy người đâu cả.
Lúc này Cố Hảo và Tiểu Trúc cùng nhau vào phòng giám sát của nhà trẻ.
Lấy được CCTV.
Trong đó, Cố Tiêu Mặc vừa ngước đầu lên nhìn CCTV, trong tay cầm một tờ giấy, đặt tờ giấy vào ngăn tủ ở hành lang.”
Cố Hảo ngơ ngác: “Thằng bé để lại tờ giấy.”
GV cũng kinh ngạc: “Đứa trẻ này biết viết rất nhiều chữ. Cậu bé rất có tư tưởng, IQ phát triển rất cao so với đứa trẻ thông thường, hơn nữa logic của cậu bé rất mạnh.”
Cố Hảo không kịp nói gì, cô quay người chạy tới chỗ ngăn tủ của Mặc Mặc, kéo ra thì thấy một tờ giấy nhét ngay ngắn ở trong đó.
Cố Hảo nhanh chóng mở ra, chỉ thấy vài câu trong đó: “Mami, con muốn đi tìm người đã cung cấp nửa gen còn lại cho con. Mẹ không cần tìm con. Buổi tối con gọi xe về nhà, con trai kính bút.”
Cố Hảo đơ ra.
Cô nhìn tờ giấy mà muốn khóc.
GV cũng đi theo nhìn và há hốc: “Cô Cố, theo trực giác của tôi, tôi thấy Mặc Mặc vẫn rất mong chờ cha của mình. Trên hồ sơ của cô viết là mẹ đơn thân, tôi luôn ngại hỏi về cha của Mặc Mặc ……”
“Anh ấy rất tốt.” Cố Hảo xấu hổ giương khoé môi: “Nhưng có vài lời tôi không tiện nói. Tôi biết đứa bé đi đâu rồi. Bây giờ tôi đi tìm thằng bé ngay.”
“Được.”
Cố Hảo kéo tay của Cố Tiểu Trúc, cùng ra khỏi nhà trẻ. Họ vẫy tay gọi xe: “Phong thị Đại hạ.”
Xe trên đường chạy qua tốc độ, Tiểu Trúc thấp giọng hỏi cô: “Chị, chị chắc chắn Mặc Mặc đi tới Phong thị Đại hạ chứ?”
“Thằng bé nhất định tra ra địa chỉ để đi tới đó rồi.” Cố Hảo nói: “Đứa bé này có chủ ý, có chủ ý vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Có quá nhiều chủ ý thì chị lại nơm nớp lo sợ.”
“Chị, em cũng thấy vậy.” Đôi mắt của Cố Tiểu Trúc hơi đỏ, lúc nãy không tìm thấy Mặc Mặc, cô ấy đã khóc bù lu bù loa. Bây giờ vẫn chưa tìm thấy nên trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ.
Nhưng họ tới Phong thị Đại hạ thì vẫn không thấy ai cả.
Trái tim của Cố Hảo giật thót, vô cùng lạnh lẽo. Thằng nhóc này, rốt cuộc đã đi đâu vậy?
Đây có lẽ là trường hợp đau thắt lưng và chuột rút chân.
Cô hoàn toàn không thể hoạt động mạnh, đi đường cũng đi không nổi.
Từ trên giường đi xuống, cô đứng thẳng người, hít một hơi, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mỗi một bước đi giống như dẫm phải gai, đau chết được.
Cô còn đau hơn nhiều so với 6 năm trước.
Cô mở cổng biệt thự xông ra ngoài, thì nhìn thấy Phong Dập Thần và Trì Tĩnh Tây ngồi trên bậc thềm hút thuốc, bên cạnh còn có Lương Thần nghiêm chỉnh ngồi đó.
Cô ngơ ngác, lúc nhìn thấy Trì Tĩnh Tây thì rất ngạc nhiên, sao anh ta lại tới đây?
Trì Tĩnh Tây nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Cố Hảo, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt sắc bén của anh ta nhìn thấy dấu vết do Phong Dập Thần để lại trên cổ ngỗng xinh đẹp của cô.
Những dấu vết rõ ràng như quả dâu tây, nhìn là biết ngay điều gì đã xảy ra.
Cô thật sự trở thành người phụ nữ của Phong Dập Thần.
Hôm nay 2 người đã công khai ngủ ở đây.
Trì Tĩnh Tây phẫn nộ nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm.
Cứ cảm thấy giống như đồ của mình bị cướp vậy.
Cố Hảo nhìn thấy Trì Tĩnh Tây, thấy ánh mắt kỳ lạ của anh ta thì cô nhìn sang nơi khác, không nhìn anh ta nữa.
Phong Dập Thần vừa thấy cô mặc đồ ngay ngắn, anh cau mày rồi đi về phía cô: “Sao lại dậy rồi?”
“Tôi có việc gấp cần đi ngay.” Cô không nhìn Phong Dập Thần, hơi xấu hổ, dù gì phụ nữ sau chuyện đó thì cũng thấy xấu hổ.
Vừa nghe cô muốn đi, Phong Dập Thần xụ mặt, anh cau mày.
“Anh để Lương Thần đưa tôi về đi.” Cố Hảo thấy anh không nói, lúc này mới ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vẫn là né tránh.
Gương mặt căng thẳng của Phong Dập Thần thấy gương mặt ửng đỏ của cô, đầu tóc hơi rối, trên mặt rất sạch sẽ, một gương mặt sạch sẽ, trẻ trung hơn bình thường.
Cổ họng anh hơi căng thẳng, nhớ tới 3 lần trước, hết sức vừa ý như vậy, anh định tối nay để cô nghỉ ngơi rồi tiếp tục, nhưng cô lại muốn đi.
Anh hơi khó chịu.
Hoàn toàn không vui chút nào, đi như vậy, tối nay anh phải làm sao?
“Hả?” Cố Hảo thấy anh không nói, vẻ mặt căng thẳng rồi lại nói: “Có được không?”
“Cô Cố, cô có chuyện gì, ngày mai hãy đi.” Lương Thần thấy dáng vẻ của Phong Dập Thần, rõ ràng không muốn người ta đi.
“Không được.” Cố Hảo trực tiếp từ chối: “Tôi cần phải về ngay.”
“Chuyện gì?” Phong Dập Thần nhìn thấy dáng vẻ rất vội vàng của cô thì hơi lo.
“Trong nhà có chuyện.” Cố Hảo không giải thích. Liên quan Mặc Mặc, cần một quá trình, một cơ hội thích hợp hãy nói.
Phong Dập Thần quét mắt nhìn cô, lại nhìn sang ánh mắt Trì Tĩnh Tây đang nhìn Cố Hảo. Anh đột nhiên khó chịu, một tay bắt lấy cổ tay của Cố Hảo, đi xuống bậc thềm rồi thấp giọng dặn dò: “Lương Thần, cậu dưa cô Cố về đi.”
“Rõ.” Lương Thần lập tức cung kính chạy đi lái xe.
Trì Tĩnh Tây vẫn đứng yên tại bậc thềm, quay đầu nhìn sang bóng lưng của họ, người đàn ông cao ráo, người phụ nữ nhỏ bé, đứng cạnh nhau hệt như một bức tranh đẹp.
Không có chuyện của anh ta.
Anh ta ngồi lại bậc thềm.
Phong Dập Thần đưa cô lên xe, ánh mắt sâu thẳmg nhìn vào mắt cô, tỏ vẻ khó chịu.
Tức là đã ngủ với anh rồi, có chuyện cũng không nói.
Anh cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Lương Thần đưa cô về, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Cô gật đầu: “Cảm ơn.”
Đóng cửa xe, Cố Hảo nhìn qua cửa sổ nhìn anh, anh vẫn đứng đó, dáng người cao ráo, giống như vị thần hiên ngang.
Đôi mắt cô chợp loé sáng, xe vụt qua nên cô không nhìn thấy nữa.
Cố Hảo cũng không quay đầu lại.
Xe lái rất nhanh trên đường, cô cũng không ngừng thúc giục: “Lương Thần, anh lái nhanh một chút nha.”
“Đi đâu ạ?”
“Anh đưa tôi tới đường Cảnh Tây đi.” Cố Hảo không trực tiếp nói rõ địa chỉ nhà trẻ, chỉ có tên đường.
“Đường Cảnh Tây?” Lương Thần ngơ ngác: “Nơi đó hình như là nhà trẻ thì phải.”
“Chính là nơi đó.” Cố Hảo nói.
“Cô Cố, cô vội như vậy, phải làm chuyện gì sao?” Lương Thần lại hỏi, định quay về báo với chủ tịch. Anh ta thấy chủ tịch chắc muốn biết, cũng không hỏi, chắc do kiêu ngạo.
“Có chuyện.” Cố Hảo vội nói: “Anh đừng hỏi nữa.”
Lương Thần đơ ra, anh ta hơi xấu hổ.
Xe nhanh chóng tới đường Cảnh Tây.
Vẫn chưa tới nhà trẻ, Cố Hảo trực tiếp nói: “Chính là ở đây, anh cho tôi xuống đây đi.”
“Được.” Lương Thần dừng xe bên đường.
Cố Hảo tức tốc xuống xe, mở cửa rồi đóng cửa xe lại, nhanh chóng chạy tới nhà trẻ.
Lương Thần nhất thời không đi vội, nhìn cô chạy về phía một cô gái. Cô gái kia hình như có chiều cao tương đồng với cô, mặc áo thun, quần jeans, giày trắng, sau lưng còn đeo cặp, tóc buộc đuôi ngựa, xem ra rất trẻ, chắc nhỏ hơn Cố Hảo một chút.
2 người vội gặp nhau, cùng chạy về phía nhà trẻ.
Lương Thần lẩm bẩm: “Đây không phải nhà trẻ cậu chủ nhà mình đi học sao? Cô Cố tới đây làm gì? 2 người vội vàng như vậy, xem ra hình như đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Anh ta lập tức gọi điện báo cáo với Phong Dập Thần.
Kết quả điện thoại vừa nói máy, anh ta quay đầ lại thì trống không, không thấy Cố Hảo và cô gái kia đâu.
Lương Thần nhanh chóng báo cáo đơn giản rồi lái xe đi tìm.
Kết quả vẫn không thấy người đâu cả.
Lúc này Cố Hảo và Tiểu Trúc cùng nhau vào phòng giám sát của nhà trẻ.
Lấy được CCTV.
Trong đó, Cố Tiêu Mặc vừa ngước đầu lên nhìn CCTV, trong tay cầm một tờ giấy, đặt tờ giấy vào ngăn tủ ở hành lang.”
Cố Hảo ngơ ngác: “Thằng bé để lại tờ giấy.”
GV cũng kinh ngạc: “Đứa trẻ này biết viết rất nhiều chữ. Cậu bé rất có tư tưởng, IQ phát triển rất cao so với đứa trẻ thông thường, hơn nữa logic của cậu bé rất mạnh.”
Cố Hảo không kịp nói gì, cô quay người chạy tới chỗ ngăn tủ của Mặc Mặc, kéo ra thì thấy một tờ giấy nhét ngay ngắn ở trong đó.
Cố Hảo nhanh chóng mở ra, chỉ thấy vài câu trong đó: “Mami, con muốn đi tìm người đã cung cấp nửa gen còn lại cho con. Mẹ không cần tìm con. Buổi tối con gọi xe về nhà, con trai kính bút.”
Cố Hảo đơ ra.
Cô nhìn tờ giấy mà muốn khóc.
GV cũng đi theo nhìn và há hốc: “Cô Cố, theo trực giác của tôi, tôi thấy Mặc Mặc vẫn rất mong chờ cha của mình. Trên hồ sơ của cô viết là mẹ đơn thân, tôi luôn ngại hỏi về cha của Mặc Mặc ……”
“Anh ấy rất tốt.” Cố Hảo xấu hổ giương khoé môi: “Nhưng có vài lời tôi không tiện nói. Tôi biết đứa bé đi đâu rồi. Bây giờ tôi đi tìm thằng bé ngay.”
“Được.”
Cố Hảo kéo tay của Cố Tiểu Trúc, cùng ra khỏi nhà trẻ. Họ vẫy tay gọi xe: “Phong thị Đại hạ.”
Xe trên đường chạy qua tốc độ, Tiểu Trúc thấp giọng hỏi cô: “Chị, chị chắc chắn Mặc Mặc đi tới Phong thị Đại hạ chứ?”
“Thằng bé nhất định tra ra địa chỉ để đi tới đó rồi.” Cố Hảo nói: “Đứa bé này có chủ ý, có chủ ý vừa là chuyện tốt vừa là chuyện xấu. Có quá nhiều chủ ý thì chị lại nơm nớp lo sợ.”
“Chị, em cũng thấy vậy.” Đôi mắt của Cố Tiểu Trúc hơi đỏ, lúc nãy không tìm thấy Mặc Mặc, cô ấy đã khóc bù lu bù loa. Bây giờ vẫn chưa tìm thấy nên trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ.
Nhưng họ tới Phong thị Đại hạ thì vẫn không thấy ai cả.
Trái tim của Cố Hảo giật thót, vô cùng lạnh lẽo. Thằng nhóc này, rốt cuộc đã đi đâu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.