Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 147: Mặc Mặc mất tích
Hạ Lan Tình
14/05/2021
Lương Thần xem đồng hồ.
Thời gian đã là năm giờ rưỡi rồi.
Mặt trời cũng nghiêng về phía tây.
Chủ tịch và cô Cố còn chưa ra cửa, cũng không có tiếng động.
Anh nhìn sang hướng bên kia, đột nhiên phát hiện cửa sổ đóng rồi.
Trời ơi, lúc nãy anh ta còn chưa phát hiện cửa sổ bị đóng lại từ lúc nào vậy?
Anh ta đang ngơ ngác thì đột nhiên có tiếng động cơ của chiếc xe từ ngoài cửa truyền tới.
Lương Thần nhìn ra hướng cửa, chỉ thấy chiếc xe đang bấm còi ở ngoài cửa.
Bảo vệ nhanh chóng cho xe vào.
Lương Thần nhìn từ xa thì thấy, đó là xe của Trì Tĩnh Tây.
Cảnh sát Trì tới rồi.
Anh ta nhanh chóng qua đón.
Xe dừng lại, Trì Tĩnh Tây xuống xe, vẻ mặt lo lắng và u sầu nhìn Lương Thần rồi hỏi: “Thần và Cố Hảo đâu?”
Trì Tĩnh Tây chỉ vào hướng toà nhà: “Cảnh sát trì, chủ tịch và cô Cố ở trong phòng.”
“Tôi vào trong tìm họ.” Trì Tĩnh Tây đi thẳng vào torng.
Lương Thần nhanh chóng tiến lên chặn đường của Trì Tĩnh Tây.
“Cảnh sát Trì, bây giờ anh không tiện vào đâu.”
“Không tiện?” Trì Tĩnh Tây quét mắt nhìn, đáy mắt chợt loé lên một tia sáng, anh ta vô tình nhìn lên lầu, lại nhìn Lương Thần. Anh ta không nhịn được hỏi han: “Lương Thần, ý cậu là, Cố Hảo và Phong Dập Thần từ khi vào trong thì vẫn chưa ra ngoài hả?”
“Nói một cách nghiêm túc thì, đúng là như vậy ạ.” Lương Thần gật đầu: “Cô Cố sau khi vào, quả thật vẫn chưa ra ngoài.”
“Còn Thần đâu?”
“Chủ tịch ra ngoài một lần, dặn dò tôi đem quần áo cho cô Cố. Sau đó tôi vào lần nữa thì thấy họ đang ăn rồi đi vào phòng ngủ.” Lương Thần nói xong thấy vẻ mặt của Trì Tĩnh Tây càng tối sầm lại, anh ta không nhịn được hỏi: “Tóm lại chủ tịch của chúng ta bây giờ đang ở phòng ngủ với cô Cố.”
“Anh nói tôi nghe, Cố Hảo đã phát sinh quan hệ với Phong Dập Thần hả?” Trì Tĩnh Tây tức tối phản bác.
Lương Thần không ngờ tính khí của Trì Tĩnh Tây lại lớn tới vậy.
Anh ta cảm thấy khó hiểu.
Nhìn sang Trì Tĩnh Tây, Lương Thần thành thật gật đầu: “Đúng vậy, cảnh sát Trì. Cô Cố bây giờ là người phụ nữ của chủ tịch chúng tôi rồi.”
Trì Tĩnh Tây bỗng dưng dừng bước và ngồi phịch xuống bậc thềm.
Anh ta rút điều thuốc ra và châm lên, rít một hơi thật mạnh, phun ra làn khói trắng.
Phía sau làn khói trắng đó là khuôn mặt tái nhợt của anh ta hiện lên vẻ cộc cằn vô cùng.
Đúng là khó chịu.
Anh ta thở dài rồi tự chế giễu.
Còn tưởng có thể ôm ảo tưởng, thì ra còn bị đả kích như vậy.
Đã bên nhau rồi à.
Anh ta quay đầu nhìn biệt thực, nhìn cánh cửa tách biệt.
Anh ta cho rằng người phụ nữ của mình bây giờ là người phụ nữ của anh em mình.
Chuyện này làm sao mới tốt đây?
Anh ta không hề quên chuyên 6 năm trước.
Lương Thần thấy khó hiểu nên hỏi: “Cảnh sát Trì, anh sao vậy?”
Trì Tĩnh Tây nhìn Lương Thần và nói: “Nếu tôi nói, tôi cũng thích Cố Hảo, cậu nói thử xem?”
Lương Thần trừng to mắt nhìn sang Trì Tĩnh Tây, một lúc sau mới hoàn hồn lên tiếng: “Cảnh sát Trì, không phải tôi nói anh, anh, anh không biết tự lượng sức đó.”
“Ngay cả cậu cũng nói vậy à.” Trì Tĩnh Tây hút thuốc, cầm tàn thuốc trong tay và thở dài: “So với Thần, tôi là viên cảnh sát nghèo nên không phải là lựa chọn tốt nhất cho phụ nữ.”
“Vậy thì chưa chắc.” Lương Thần nói: “Tôi cảm thấy, dựa vào vẻ bề ngoài, cô Cố không phải đoá hoa lửa bình thường của chủ tịch chúng tôi. Hoa lửa 2 người họ mang ra cũgn không phải bình thường.
“Cậu trực tiếp nói tôi không xứng với Cố Hảo là được rồi.” Trì Tĩnh Tây tức tối nói: “Tôi cũng đâu có ngại.”
Bây giờ anh ta hoàn toàn từ bỏ, một cách triệt để.
“Không phải vậy.” Lương Thần giải thích lần nữa: “Cô Cố và chủ tịch quen nhau, không thể so sánh với bất kỳ ai. Hơn nữa chủ tịch chúng tôi bao nhiêu năm qua không gần nữ giới, hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ. Chỉ có hứng thú với một mình cô Cố, cho nên cảnh sát Trì, anh đừng tranh giành với chủ tịch. Anh là cảnh sát, chi bằng tìm một nữ cảnh sát cùng chung chí hướng là được.”
“Được cái đầu cậu, Lương Thần. Cậu chỉ lo nghĩ cho chủ tịch của cậu thôi.”
“Đúng rồi!” Lương Thần nghiêm túc nói: “Bưng chén cơm nhà người thì dĩ nhiên phải giải nguy cho chủ chứ.”
Trì Tĩnh Tây ảm đạm nhìn anh ta một cái, sau đó ném cho anh ta một điếu thuốc: “Hút với tôi một điếu đi.”
“Ừm.” Lương Thần nhận lấy, châm thuốc, ngồi trên bậc thềm cùng hút thuốc với Trì Tĩnh Tây.
Lúc này Cố Hảo gào thét khóc ròng, cô không thể hiểu nổi sao Phong Dập Thần lại có sức như vậy.
Mãi một lúc sau, anh đưa cô đi tới thiên đường, rồi bình tĩnh lại.
Cô được anh ôm vào phòng ngủ.
Sau đó, cô mới ngủ sâu.
Phong Dập Thần thay đồ và đi xuống lầu.
Trong hoàng hôn, chỉ thấy Trì Tĩnh Tây và Lương Thần ngồi ở bậc thềm trong biệt thự hút thuốc.
Trên bậc thang trước mặt họ đã rơi nhiều tàn thuốc.
Phong Dập Thần quét mắt nhìn họ rồi thấp giọng: “Các cậu ngồi đây làm gì vậy?”
Trì Tĩnh Tây hoảng hốt, quay người, nhìn thấy Phong Dập Thần và lên tiếng: “Trần Lập Phi bị đưa vào bệnh viện chữa trị, hỏng rồi, đầu đạn bị giẫm nát, cũng không may lại được, phần thể hang hoàn toàn bị tách biệt, cả đời sao chỉ có thể là thái giám.”
“Nếu vậy thì tốt rồi.” Phong Dập Thần nhẹ nhàng nhướng mày: “Kết cục này còn không đủ thảm!”
Trì Tĩnh Tây đơ người nhìn anh.
Ánh mắt của Phong Dập Thần rất tàn nhẫn, làm bị thương Cố Hảo, xém chút Cố Hảo bị cưỡng bức, để lại tính mạng cho ông ta đã là nhân từ lắm rồi.
Trì Tĩnh Tây ngụ ý sâu xa hỏi lại: “Vậy có cần chờ anh ta ngồi tù, sau đó tìm người vào xử lý ông ta không?”
Phong Dập Thần liếc nhìn anh ta và hỏi ngược lại: “Cậu muốn thăm dò tôi chuyện gì?”
Trì Tĩnh Tây đột nhiên nhìn anh và nói: “Cậu nghiêm túc thật hả?”
Phong Dập Thần không nói.
“Ý tôi là đối với Cố Hảo, cậu nghiêm túc thật sao?”
“Chuyện này không liên quan tới cậu.” Giọng của Phong Dập Thần đã không còn độ ám, nhưng Trì Tĩnh Tây hiểu anh, nghe ra sự bá đạo và khí thế của anh.
Anh không thích chuyện anh ta hỏi liên quan tới Cố Hảo.
“Bây giờ là không liên quan tới tôi, tôi thật lòng bỏ cuộc.” Trì Tĩnh Tây nói: “Lúc nãy vào cửa tôi còn ôm lấy ảo tưởng, sau khi vào thì tôi biết rồi.”
Phong Dập Thần nghe lời anh ta nói, ánh mắt nhìn anh ta rồi trầm giọng: “Cho tôi một điếu.”
Trì Tĩnh Tây ngơ ngác, anh ta mỉm cười đưa điếu thuốc qua rồi châm dùm anh.
Anh ta biết, Phong Dập Thần không quan tâm đến điều đó.
Họ vẫn là anh em tốt.
Trong lòng anh bức bối, người phụ nữ đêm đó, là người phụ nữ nhỏ bé, là cô gái bé nhỏ, sao lại không tìm thấy?
Cố Hảo ngủ rất ngon, đột nhiên nghe tiếng điện thoại, cô nhanh chóng mò lấy và nhìn điện thoại, là em gái gọi tới.
“Tiểu Trúc hả?”
“Chị, Mặc Mặc mất tích rồi.” Giọng của Cố Tiểu Trúc khóc lóc: “Em không biết đi đâu rồi. Em vừa tan học là tới đón, nhưng Mặc Mặc không có trong lớp học, thầy nói quay qua nhìn thì không thấy đâu.”
“Chị lập tức qua ngay.” Sống lưng của Cố Hảo đều tê dại, cô hồi hộp đi thay quần áo rồi đi tìm con trai.
Thời gian đã là năm giờ rưỡi rồi.
Mặt trời cũng nghiêng về phía tây.
Chủ tịch và cô Cố còn chưa ra cửa, cũng không có tiếng động.
Anh nhìn sang hướng bên kia, đột nhiên phát hiện cửa sổ đóng rồi.
Trời ơi, lúc nãy anh ta còn chưa phát hiện cửa sổ bị đóng lại từ lúc nào vậy?
Anh ta đang ngơ ngác thì đột nhiên có tiếng động cơ của chiếc xe từ ngoài cửa truyền tới.
Lương Thần nhìn ra hướng cửa, chỉ thấy chiếc xe đang bấm còi ở ngoài cửa.
Bảo vệ nhanh chóng cho xe vào.
Lương Thần nhìn từ xa thì thấy, đó là xe của Trì Tĩnh Tây.
Cảnh sát Trì tới rồi.
Anh ta nhanh chóng qua đón.
Xe dừng lại, Trì Tĩnh Tây xuống xe, vẻ mặt lo lắng và u sầu nhìn Lương Thần rồi hỏi: “Thần và Cố Hảo đâu?”
Trì Tĩnh Tây chỉ vào hướng toà nhà: “Cảnh sát trì, chủ tịch và cô Cố ở trong phòng.”
“Tôi vào trong tìm họ.” Trì Tĩnh Tây đi thẳng vào torng.
Lương Thần nhanh chóng tiến lên chặn đường của Trì Tĩnh Tây.
“Cảnh sát Trì, bây giờ anh không tiện vào đâu.”
“Không tiện?” Trì Tĩnh Tây quét mắt nhìn, đáy mắt chợt loé lên một tia sáng, anh ta vô tình nhìn lên lầu, lại nhìn Lương Thần. Anh ta không nhịn được hỏi han: “Lương Thần, ý cậu là, Cố Hảo và Phong Dập Thần từ khi vào trong thì vẫn chưa ra ngoài hả?”
“Nói một cách nghiêm túc thì, đúng là như vậy ạ.” Lương Thần gật đầu: “Cô Cố sau khi vào, quả thật vẫn chưa ra ngoài.”
“Còn Thần đâu?”
“Chủ tịch ra ngoài một lần, dặn dò tôi đem quần áo cho cô Cố. Sau đó tôi vào lần nữa thì thấy họ đang ăn rồi đi vào phòng ngủ.” Lương Thần nói xong thấy vẻ mặt của Trì Tĩnh Tây càng tối sầm lại, anh ta không nhịn được hỏi: “Tóm lại chủ tịch của chúng ta bây giờ đang ở phòng ngủ với cô Cố.”
“Anh nói tôi nghe, Cố Hảo đã phát sinh quan hệ với Phong Dập Thần hả?” Trì Tĩnh Tây tức tối phản bác.
Lương Thần không ngờ tính khí của Trì Tĩnh Tây lại lớn tới vậy.
Anh ta cảm thấy khó hiểu.
Nhìn sang Trì Tĩnh Tây, Lương Thần thành thật gật đầu: “Đúng vậy, cảnh sát Trì. Cô Cố bây giờ là người phụ nữ của chủ tịch chúng tôi rồi.”
Trì Tĩnh Tây bỗng dưng dừng bước và ngồi phịch xuống bậc thềm.
Anh ta rút điều thuốc ra và châm lên, rít một hơi thật mạnh, phun ra làn khói trắng.
Phía sau làn khói trắng đó là khuôn mặt tái nhợt của anh ta hiện lên vẻ cộc cằn vô cùng.
Đúng là khó chịu.
Anh ta thở dài rồi tự chế giễu.
Còn tưởng có thể ôm ảo tưởng, thì ra còn bị đả kích như vậy.
Đã bên nhau rồi à.
Anh ta quay đầu nhìn biệt thực, nhìn cánh cửa tách biệt.
Anh ta cho rằng người phụ nữ của mình bây giờ là người phụ nữ của anh em mình.
Chuyện này làm sao mới tốt đây?
Anh ta không hề quên chuyên 6 năm trước.
Lương Thần thấy khó hiểu nên hỏi: “Cảnh sát Trì, anh sao vậy?”
Trì Tĩnh Tây nhìn Lương Thần và nói: “Nếu tôi nói, tôi cũng thích Cố Hảo, cậu nói thử xem?”
Lương Thần trừng to mắt nhìn sang Trì Tĩnh Tây, một lúc sau mới hoàn hồn lên tiếng: “Cảnh sát Trì, không phải tôi nói anh, anh, anh không biết tự lượng sức đó.”
“Ngay cả cậu cũng nói vậy à.” Trì Tĩnh Tây hút thuốc, cầm tàn thuốc trong tay và thở dài: “So với Thần, tôi là viên cảnh sát nghèo nên không phải là lựa chọn tốt nhất cho phụ nữ.”
“Vậy thì chưa chắc.” Lương Thần nói: “Tôi cảm thấy, dựa vào vẻ bề ngoài, cô Cố không phải đoá hoa lửa bình thường của chủ tịch chúng tôi. Hoa lửa 2 người họ mang ra cũgn không phải bình thường.
“Cậu trực tiếp nói tôi không xứng với Cố Hảo là được rồi.” Trì Tĩnh Tây tức tối nói: “Tôi cũng đâu có ngại.”
Bây giờ anh ta hoàn toàn từ bỏ, một cách triệt để.
“Không phải vậy.” Lương Thần giải thích lần nữa: “Cô Cố và chủ tịch quen nhau, không thể so sánh với bất kỳ ai. Hơn nữa chủ tịch chúng tôi bao nhiêu năm qua không gần nữ giới, hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ. Chỉ có hứng thú với một mình cô Cố, cho nên cảnh sát Trì, anh đừng tranh giành với chủ tịch. Anh là cảnh sát, chi bằng tìm một nữ cảnh sát cùng chung chí hướng là được.”
“Được cái đầu cậu, Lương Thần. Cậu chỉ lo nghĩ cho chủ tịch của cậu thôi.”
“Đúng rồi!” Lương Thần nghiêm túc nói: “Bưng chén cơm nhà người thì dĩ nhiên phải giải nguy cho chủ chứ.”
Trì Tĩnh Tây ảm đạm nhìn anh ta một cái, sau đó ném cho anh ta một điếu thuốc: “Hút với tôi một điếu đi.”
“Ừm.” Lương Thần nhận lấy, châm thuốc, ngồi trên bậc thềm cùng hút thuốc với Trì Tĩnh Tây.
Lúc này Cố Hảo gào thét khóc ròng, cô không thể hiểu nổi sao Phong Dập Thần lại có sức như vậy.
Mãi một lúc sau, anh đưa cô đi tới thiên đường, rồi bình tĩnh lại.
Cô được anh ôm vào phòng ngủ.
Sau đó, cô mới ngủ sâu.
Phong Dập Thần thay đồ và đi xuống lầu.
Trong hoàng hôn, chỉ thấy Trì Tĩnh Tây và Lương Thần ngồi ở bậc thềm trong biệt thự hút thuốc.
Trên bậc thang trước mặt họ đã rơi nhiều tàn thuốc.
Phong Dập Thần quét mắt nhìn họ rồi thấp giọng: “Các cậu ngồi đây làm gì vậy?”
Trì Tĩnh Tây hoảng hốt, quay người, nhìn thấy Phong Dập Thần và lên tiếng: “Trần Lập Phi bị đưa vào bệnh viện chữa trị, hỏng rồi, đầu đạn bị giẫm nát, cũng không may lại được, phần thể hang hoàn toàn bị tách biệt, cả đời sao chỉ có thể là thái giám.”
“Nếu vậy thì tốt rồi.” Phong Dập Thần nhẹ nhàng nhướng mày: “Kết cục này còn không đủ thảm!”
Trì Tĩnh Tây đơ người nhìn anh.
Ánh mắt của Phong Dập Thần rất tàn nhẫn, làm bị thương Cố Hảo, xém chút Cố Hảo bị cưỡng bức, để lại tính mạng cho ông ta đã là nhân từ lắm rồi.
Trì Tĩnh Tây ngụ ý sâu xa hỏi lại: “Vậy có cần chờ anh ta ngồi tù, sau đó tìm người vào xử lý ông ta không?”
Phong Dập Thần liếc nhìn anh ta và hỏi ngược lại: “Cậu muốn thăm dò tôi chuyện gì?”
Trì Tĩnh Tây đột nhiên nhìn anh và nói: “Cậu nghiêm túc thật hả?”
Phong Dập Thần không nói.
“Ý tôi là đối với Cố Hảo, cậu nghiêm túc thật sao?”
“Chuyện này không liên quan tới cậu.” Giọng của Phong Dập Thần đã không còn độ ám, nhưng Trì Tĩnh Tây hiểu anh, nghe ra sự bá đạo và khí thế của anh.
Anh không thích chuyện anh ta hỏi liên quan tới Cố Hảo.
“Bây giờ là không liên quan tới tôi, tôi thật lòng bỏ cuộc.” Trì Tĩnh Tây nói: “Lúc nãy vào cửa tôi còn ôm lấy ảo tưởng, sau khi vào thì tôi biết rồi.”
Phong Dập Thần nghe lời anh ta nói, ánh mắt nhìn anh ta rồi trầm giọng: “Cho tôi một điếu.”
Trì Tĩnh Tây ngơ ngác, anh ta mỉm cười đưa điếu thuốc qua rồi châm dùm anh.
Anh ta biết, Phong Dập Thần không quan tâm đến điều đó.
Họ vẫn là anh em tốt.
Trong lòng anh bức bối, người phụ nữ đêm đó, là người phụ nữ nhỏ bé, là cô gái bé nhỏ, sao lại không tìm thấy?
Cố Hảo ngủ rất ngon, đột nhiên nghe tiếng điện thoại, cô nhanh chóng mò lấy và nhìn điện thoại, là em gái gọi tới.
“Tiểu Trúc hả?”
“Chị, Mặc Mặc mất tích rồi.” Giọng của Cố Tiểu Trúc khóc lóc: “Em không biết đi đâu rồi. Em vừa tan học là tới đón, nhưng Mặc Mặc không có trong lớp học, thầy nói quay qua nhìn thì không thấy đâu.”
“Chị lập tức qua ngay.” Sống lưng của Cố Hảo đều tê dại, cô hồi hộp đi thay quần áo rồi đi tìm con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.