Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 263: Ghê tởm

Hạ Lan Tình

07/06/2021

Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Trúc lập tức dọn dẹp sàn nhà, trở lại phòng, nói với Cố Hảo: "Chị ơi, em đi ra ngoài một chuyến."

“Đi đâu?” Cố Hảo đi ra từ phòng bếp.

"Em có một người bạn có việc. Em đi ra ngoài một chuyến, một tiếng sẽ về. Không, hơn một tiếng."

“Được rồi, em đi đi.” Cố Hảo không hỏi thêm gì.

Tiểu Trúc thay quần áo, mang theo rác đi xuống cầu thang.

Vừa xuống lầu, cô ấy chợt nhìn thấy Tiêu Mặc Đằng.

Anh ta đứng một mình dưới tòa nhà, vẻ mặt anh ta tiều tụy, suy sụp.

Tiểu Trúc giật mình, cô ấy cau mày, lạnh lùng nói: " Tiêu Mặc Đằng, tại sao anh còn chưa rời đi?"

"Anh ——" Tiêu Mặc Đằng giật mình khi thấy Tiểu Trúc đi xuống, sau đó đáy mắt anh ta hiện lên một tia sáng nhạt.

“Có phải anh muốn đợi tôi đi sẽ lên nói chuyện riêng với chị tôi không?” Cố Tiểu Trúc lập tức biến sắc, ánh mắt sắc như dao. "Nhìn liếc qua tôi có thể biết chút tâm tư này của anh."

Tiêu Mặc Đằng quả thực là sửng sốt, trong giây lát anh ta quả thực vừa ngạc nhiên vừa mừng thầm, nghĩ rằng Tiểu Trúc đi rồi thì anh ta còn có cơ hội đi lên lần nữa.

Nhưng một câu của Cố Tiểu Trúc đã giết chết suy nghĩ của anh ta, phơi bày chút tâm tư này của anh ta.

Tiêu Mặc Đằng giống như bị nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ, quẫn bách không thôi.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tiểu Trúc, anh ta nói: “Tiểu Trúc, em có thành kiến lớn như vậy với anh sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Trúc gật đầu nói thẳng không cố kỵ: “Tôi đâu chỉ là có thành kiến với anh, anh còn là người đàn ông vô liêm sỉ, thật sự khiến người ta ghê tởm.”

Tiêu Mặc Đằng thấy cô ấy cầm theo rác, thay quần áo, hẳn là ra ngoài.

Anh ta hơi sững người, hơi hé miệng: “Bỏ đi, anh đi là được rồi.”

“Anh nên cút đi lâu rồi.” Tiểu Trúc trừng anh ta một cái: “Vẫn luôn là dáng vẻ này, thật sự đáng giận.”

Tiêu Mặc Đằng vào trong xe, lái xe rời đi.

Tiểu Trúc không ném rác ở trạm rác, cô ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó. Tiêu Mặc Đằng vui vẻ rời đi như vậy, vậy vừa rồi cần gì phải ở lại dưới lầu.

Tiểu Trúc cảm thấy, Tiêu Mặc Đằng có thể sẽ quay lại, sao anh ta có thể từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.

Tiểu Trúc lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cố Hảo trước: “Chị, Tiêu Mặc Đằng còn chưa đi, chị chú ý chút, đừng tùy tiện mở cửa.”

“Chưa đi?” Cố Hảo rất kinh ngạc: “Sao anh ta còn chưa đi?”



“Chắc chắn là muốn nói riêng gì đó với chị, có lẽ lòng mang ý xấu.” Tiểu Trúc dặn dò nói: “Chị, nếu không chúng ta đổi chỗ ở đi, bất động sản nơi này quá rời rạc, chúng ta đổi bất động sản có quản lý nghiêm khắc, những người không liên quan liền không vào được.”

Cố Hảo sửng sốt, nghĩ một lát: “Em nói cũng có lý.”

"Chờ buổi tối Mặc Mặc về, chúng ta cùng nhau lên kế hoạch. Không được sẽ chuyển nhà."

“Được, buổi tối mở họp.” Cố Hảo nói: “Hội nghị gia đình.”

“Được.” Tiểu Trúc cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Trì Tĩnh Tây.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại được thông.

Bên kia vang lên giọng của Trì Tĩnh Tây: “Tiểu Trúc, cô đến chưa?”

“Vẫn chưa, cảnh sát Trì, tôi vướng một chút chuyện, anh có thể tới chung cư Tuệ Hải một chuyến không?”

Trì Tĩnh Tây ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Đương nhiên có thể, hiện tại tôi liền qua. Là tôi suy xét không chu toàn, nên đưa cô trở về.”

Cố Tiểu Trúc ngẩn ra, không ngờ Trì Tĩnh Tây dễ nói chuyện như vậy, còn xin lỗi như vậy.

Cô ấy mím môi, nói: “Được, vậy phiền cảnh sát Trì.”

Cúp điện thoại, Cố Tiểu Trúc nhanh chóng trở về.

Vừa xuống dưới lầu, cô ấy quả nhiên nhìn thấy xe của Tiêu Mặc Đằng lại quay lại.

Anh ta đúng lúc xuống xe xuống, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, biểu cảm đề phòng. 

“Hừ hừ.” Tiểu Trúc lạnh lùng cười một tiếng, thật sự là người đàn ông khốn nạn, trình độ không biết xấu hổ khiến người ta giận sôi.

Cô ấy nhanh chóng đi ra, hét lớn một tiếng: “Tiêu Mặc Đằng, anh lén lút làm gì?”

Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, xoay người lại, liền nhìn thấy Cố Tiểu Trúc nhanh chóng đi tới. Cô ấy hùng hổ, dáng vẻ muốn tính sổ.

Tiêu Mặc Đằng rất xấu hổ, trong lòng ảo não không thôi, anh ta quá nóng vội.

“Tiểu Trúc ——”

“Ngậm miệng thối của anh lại.” Cố Tiểu Trúc hung dữ trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Có phải anh cảm thấy hiện tại anh đi lên nói chuyện riêng với chị tôi thì chị tôi thật sự có thể tha thứ anh hay không?”

Tiêu Mặc Đằng thật sự nghĩ như vậy.

Anh ta nhìn Tiểu Trúc, nói: “Anh tin, chuyện thành do người.”

“Ha ha!” Cố Tiểu Trúc cười nhạo nói: “Hay cho câu chuyện thành do người. Anh cho rằng anh là thứ gì chứ, còn chuyện thành do người. Tình cảm của chị tôi, chả lẽ lại để cho anh giẫm đạp?”

“Anh còn chưa quên được Cố Hảo.” Tiêu Mặc Đằng lại nói: “Tiểu Trúc, đây là chuyện của anh và chị em, em đừng ở giữa làm khó.”



“Tôi ở giữa làm khó đấy, thì làm sao?”

“Em không ngăn được.” Ánh mắt Tiêu Mặc Đằng không có gợn sóng: “Trái tim anh đã trào dâng từ lâu, cuối cùng không áp chế được.”

“Thật là không biết xấu hổ.” Tiểu Trúc mắng: “Ngay từ đầu anh đã làm gì? Sáu năm này, chị tôi chịu khổ, anh cùng Cố Mỹ sắm vai vợ chồng thắm thiết, lương tâm anh ở đâu? Anh còn trào dâng, anh thực sự có ý tứ.”

“Là anh không đúng.” Tiêu Mặc Đằng nhắm mắt lại: “Anh thật sự không nên nghĩ chịu trách nhiệm với Cố Mỹ, bỏ qua Cố Hảo.”

“Mẹ nó.” Tiểu Trúc thật sự sắp tức chết rồi. “Tiêu Mặc Đằng, chẳng lẽ anh còn muốn chịu trách nhiệm với Cố Mỹ, còn muốn chịu trách nhiệm với chị hai tôi?”

“Không, bây giờ anh đã tận tình tận nghĩa với Cố Mỹ rồi. Anh chỉ muốn đối tốt với Cố Hảo, cô ấy mới là người anh nên chịu trách nhiệm làm bạn đời cả đời.”

“Ồ.” Tiểu Trúc lại cười nhạo, châm chọc nhếch môi: “Không phải anh cảm thấy có thể Cố Mỹ không thể sinh con, cho nên mới quay đầu tìm chị hai tôi chứ?”

Sắc mặt Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, hơi bối rối.

“Bị tôi nói trúng rồi chứ.” Tiểu Trúc nhẹ nhàng cười: “Chút tâm tư này của anh cũng thật sự dơ bẩn.”

“Không phải.” Tiêu Mặc Đằng lập tức lắc đầu: “Anh không dơ bẩn như vậy, anh muốn tìm người sinh con rất đơn giản.”

“Hừ!”

“Tiêu Mặc Đằng anh không được coi là rất ưu tú, nhưng không phải không có phụ nữ nguyện ý sinh con cho anh. Anh thật sự là nhớ mãi không quên Cố Hảo.”

“Thật sự chịu đủ rồi.” Tiểu Trúc hô: “Anh mau cút đi, đừng lải nhải trước cửa nhà tôi nữa.”

Tiêu Mặc Đằng đứng ở đó, vẫn kiên trì không đi: “Tiểu Trúc, em không thể luôn ngăn cản anh, cho nên lần này, khẩn cầu em đừng ngăn cảm. Anh muốn gặp chị em, tâm sự riêng.”

“Anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao?” Tiểu Trúc lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi đánh anh. Nếu không phải sợ ô uế tay của tôi, thì tôi đã đánh anh lâu rồi.”

“Nếu muốn ra tay, thì em không phải đối thủ của anh.” Tiêu Mặc Đằng trầm giọng nói: “Anh chỉ không muốn xung đột với em, vẫn luôn khẩn cầu em.”

“Tiêu Mặc Đằng, anh thị phi muốn dây dưa?” Ánh mắt Cố Tiểu Trúc lạnh hơn vài phần, giọng căm hận nói: “Tôi theo anh đến cùng.”

“Tránh ra.” Giọng nói của Tiêu Mặc Đằng trầm vài phần, đi vào bên trong.

Tiểu Trúc lập tức tiến lên ngăn cản: “Anh không được đi lên, nghe không hiểu sao?”

Tiêu Mặc Đằng nhăn mày lại, vòng qua cô ấy, tiếp tục đi vào bên trong.

Tiểu Trúc thật sự tức giận, nhảy dựng lên, cô ấy trực tiếp dùng một chân đá Tiêu Mặc Đằng.

Tiêu Mặc Đằng có phòng bị, nhanh chóng tránh, Tiểu Trúc đá vào không khí.

Khi Trì Tĩnh Tây lái xe qua, anh ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Trúc nhảy lên không, cả người anh ta rùng mình, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook