Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 262: Vậy đi chết được rồi đó
Hạ Lan Tình
06/06/2021
Nghe thấy yêu cầu của Tiêu Mặc Đằng, Cố Hảo giật mình, sau đó cười nhạo một tiếng.
Cô cảm thấy Tiêu Mặc Đằng rất thú vị, muốn nói chuyện với mình?
"Anh có lời muốn nói với em." Tiêu Mặc Đằng hơi sợ ánh mắt lạnh lùng của Cố Hảo, có dự cảm không hề tốt.
"Nói gì?" Cố Hảo lạnh lùng nhìn Tiêu Mặc Đằng, ánh mắt sắc bén trực tiếp chèn ép ánh mắt Mặc Đằng.
"Em có thể ra ngoài không?" Tiêu Mặc Đằng nhìn cô, vẫn mặc áo ngủ kín đáo, mái tóc dài xõa tung, vừa sạch sẽ lại vừa nhàn nhã.
Vẫn là dáng vẻ trước kia, một cô gái thích đồ ngủ kín đáo như trước đây.
"Không tiện." Cố Hảo trầm giọng nói.
"Anh có thể chờ em thay quần áo." Tiêu Mặc Đằng lùi lại để tiến một bước, mở miệng.
"Không cần." Cố Hảo lại nói: "Tôi và anh không còn gì để nói."
"Hảo Hảo." Tiêu Mặc Đằng kích động gọi một tiếng, trong giọng nói đều là đau khổ: "Anh sẽ ly hôn với Cố Mĩ."
Cố Hảo cứng đờ.
Tiểu Trúc vừa mới cầm chổi tới, nghe nói như thế, cô ấy nhìn Cố Hảo ngẩn người, lại nhìn Tiêu Mặc Đằng đang mặt dày đứng ngoài cửa, trầm giọng nói: "Tiêu Mặc Đằng, anh có ý gì? Anh ly hôn với Cố Mĩ còn báo cáo với chị tôi làm gì? Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?"
Sắc mặt Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành khẩn nói: "Tiểu Trúc, anh biết em giận anh, nhưng anh còn giận bản thân mình hơn thế nhiều."
Tiểu Trúc nhíu mày, không nhìn nổi Tiêu Mặc Đằng bày ra cái vẻ mặt sa sút tinh thần này, cô ấy không hề khách sáo, nói: "Anh bày cái vẻ mặt này ra cho ai xem? Để chúng tôi thông cảm cho anh à? Tôi nói cho anh biết, anh không có cửa đâu, loại người như anh không xứng được thông cảm."
"Đúng vậy, anh đáng đời." Tiêu Mặc Đằng mỉm cười chua xót, cực kỳ đau buồn: "Anh vẫn cảm thấy mình không đúng, lúc trước phạm phải sai lầm, anh muốn chịu trách nhiệm, kết quả tổn thương lại càng sâu."
"Đi đi." Tiểu Trúc không kiên nhẫn, nói: "Anh không cần phải nói với chúng tôi, mất hứng, cho dù anh ly hôn với Cố Mĩ, chị hai tôi cũng sẽ không ở bên anh đâu."
Tiêu Mặc Đằng nhìn về phía Cố Hảo, trong mắt đều là mong đợi.
"Đúng, Tiểu Trúc nói rất đúng." Cố Hảo nói thẳng: "Kết quả của anh và Cố Mĩ có như thế nào thì cũng không liên quan đến tôi, anh cũng không cần phải nói cho tôi biết."
"Hảo Hảo." Tiêu Mặc Đằng nhìn cô, chút ánh sáng hy vọng trong đáy mắt hoàn toàn bị dập tắt, anh ta rất khó chịu, đau khổ: "Mấy năm nay, anh sống cứ như một cái xác không hồn."
"Vậy sao?" Tiểu Trúc tiếp lời nói: "Vậy không bằng chết đi thì hơn, hay là anh đi chết đi."
Thật sự là không chịu nổi loại đàn ông tới cửa ăn năn sám hối này, vừa thấy Cố Mĩ không ổn là đã nghĩ đến quay đầu.
Bị Tiểu Trúc chọc cho không thể nói gì, Tiêu Mặc Đằng biết, hai người không chào đón mình.
Nhìn Cố Hảo, trong lòng anh ta vẫn rất hy vọng Cố Hảo cho mình một cơ hội.
Nhưng Cố Hảo lại hoàn toàn không hề để ý tới anh ta.
Tiêu Mặc Đằng chỉ có thể nhìn cô, lại nói: "Hảo Hảo, em cũng muốn anh chết đi sao?"
Cố Hảo cười khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
"Đúng vậy." Cô gần như là không hề suy nghĩ, gật đầu: "Anh sống như cái xác không hồn, không bằng đi chết đi, tôi cũng cảm thấy Tiểu Trúc nói rất đúng."
Tiêu Mặc Đằng lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.
Nhưng anh ta vẫn không chịu đi, đứng ở cửa, đôi mắt nhìn thẳng Cố Hảo, không thể tin được, cô lại tàn nhẫn như thế, hy vọng anh ta chết đi.
Người ngày xưa tốt đẹp vậy mà lại hy vọng anh ta như thế.
Anh ta không thể hiểu nổi, không thể tin được.
Tiểu Trúc cầm chổi bắt đầu quét rác, vừa quét rác vừa liếc Tiêu Mặc Đằng một cái, nói với Cố Hảo: "Chị, đám rác rưởi này thật ghê tởm, chị xem, hạt đậu vốn đang xanh tươi, từng viên chắc nịch, màu sắc đỏ hồng, dính nước vào, pha lẫn bùn đất lập tức trở nên kém chất lượng ngay.
Nếu rửa đi thì vẫn là đậu đỏ, nhưng nếu người nào không biết chúng vừa rơi xuống đất bám bụi thì vẫn cho rằng chúng là đậu đỏ, nhưng người nào nhìn thấy chúng rơi trên mặt đất, bẩn như vậy, cho dù rửa sạch thì trong lòng vẫn cảm thấy thật bẩn."
Những lời này nghĩa trên mặt chữ.
Hàm ý rất sâu sắc.
Cố Hảo gật đầu, "Đúng vậy, rửa sạch cũng sẽ không ăn, trong lòng ghê tởm."
"Đúng, đúng, "Tiểu Trúc ra sức gật đầu, "Hắt vào người loại phụ nữ bẩn như Cố Mĩ, bị cô ta lây vào càng bẩn hơn, thật làm người ta buồn nôn."
Hai chị em chị một câu em một câu, không cho Tiêu Mặc Đằng chút thể diện nào.
Sắc mặt anh ta càng ngày càng tái nhợt.
Anh ta xoay người một cái, bóng lưng hiu quạnh rời đi.
Cố Tiểu Trúc dừng chổi, ngẩng đầu nhìn anh ta rời đi, đến khi vào thang máy, cánh cửa tháng máy đóng lại, không nhìn thấy người nữa, cô ấy mới nhún vai.
"Chị, chị nhìn xem, tên Tiêu Mặc Đằng này sắc mặt giống như người chết đến trước mặt chị giả vờ đáng thương, thật ghê tởm."
"Cứ kệ anh ta đi." Cố Hảo nói: "Dù sao thì chị cũng sẽ không về bên anh ta đâu."
"Đúng đó, anh ta thật khiến người ta ghê tởm, mặc dù Phong Dập Thần nhát gán, vô lại, nhưng anh ấy đẹp trai hơn Tiêu Mặc Đằng nhiều, nếu là phụ nữ có xuất phát điểm cao, sẽ không thèm nhìn thứ hàng chất lượng kém đó. Huống chi Tiêu Mặc Đằng còn là thứ hàng chất lượng kém ô uế!"
"Phì ——" Cố Hảo phì một tiếng, bật cười: "Em nói như vậy thật không công bằng với Tiêu Mặc Đằng."
"Chị, chị thương xót anh ta à?"
"Tùy việc mà xét thôi." Cố Hảo nói thẳng: "Công bằng mà nói, Tiêu Mặc Đằng cũng không phải là hàng kém chất lượng, chỉ là anh ta hơi thiếu chút nhân phẩm, coi như trước kia mắt chị bị mù đi, chị gái của chúng ta cũng như thế, sao có thể yêu cầu những người khác cũng có tam quan chuẩn được?"
"Chúng ta thế này là được rồi." Tiểu Trúc nói.
"Yêu đương và hôn nhân đều phải có tam quan chuẩn." Cố Hảo nói.
Tiểu Trúc mỉm cười, lập tức cúi đầu, "Chị, chị vào nhà đi, em đi quét rác, mấy hạt đậu đỏ này ở đây dễ trượt chân lắm, chị mới ra viện, bệnh nặng mới khỏi, cần nghỉ ngơi, cẩn thận trúng gió."
Thấy em gái như thế, trong lòng Cố Hảo hiểu, con bé không muốn nhắc tới chuyện yêu đương và hôn nhân, bóng ma ở trong lòng con bé vẫn không thể trừ tận gốc.
Cố Hảo chăm chú nhìn em gái một lúc rồi mới mở miệng nói: "Tiểu Trúc, chị hy vọng em vui vẻ, đừng trốn tránh, thẳng thắn đối mặt với những tăm tối của đời người, đối diện hết tất cả, vận may sẽ không ít đâu."
Tiểu Trúc nghe xong, cúi đầu, cuối cùng mới gật đầu.
Cố Hảo thu hồi tầm mắt, lúc này mới xoay người đi vào nhà.
Cô cũng không nói gì khác, cô biết Tiểu Trúc cần chút thời gian.
Vừa mới vào phòng, điện thoại của Tiểu Trúc liền vang lên.
Cô ấy nhìn qua, là Trì Tĩnh Tây gọi đến.
Tiểu Trúc nhướng mày, bắt máy: "A lô, cảnh sát Trì, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Ra đi, Cố Tiểu Trúc, tiền của cô đã lấy được rồi này."
"Tiền gì?" Tiểu Trúc nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Tiền thuốc men, mười lăm vạn tiền thuốc men chị cô thanh toán." Trì Tĩnh Tây nói thẳng.
"Bây giờ lấy được rồi à?" Tiểu Trúc rất ngạc nhiên, không dám tin tưởng.
"Đúng vậy, cô đến làm thủ tục đi, tôi đích thân trả lại cho cô."
"Ồ, được rồi." Tiểu Trúc cầm điện thoại di động, nói: "Anh chờ tôi một lát, tôi sẽ sớm qua."
Trì Tĩnh Tây nói: "Ừ, tôi đợi cô."
Cô cảm thấy Tiêu Mặc Đằng rất thú vị, muốn nói chuyện với mình?
"Anh có lời muốn nói với em." Tiêu Mặc Đằng hơi sợ ánh mắt lạnh lùng của Cố Hảo, có dự cảm không hề tốt.
"Nói gì?" Cố Hảo lạnh lùng nhìn Tiêu Mặc Đằng, ánh mắt sắc bén trực tiếp chèn ép ánh mắt Mặc Đằng.
"Em có thể ra ngoài không?" Tiêu Mặc Đằng nhìn cô, vẫn mặc áo ngủ kín đáo, mái tóc dài xõa tung, vừa sạch sẽ lại vừa nhàn nhã.
Vẫn là dáng vẻ trước kia, một cô gái thích đồ ngủ kín đáo như trước đây.
"Không tiện." Cố Hảo trầm giọng nói.
"Anh có thể chờ em thay quần áo." Tiêu Mặc Đằng lùi lại để tiến một bước, mở miệng.
"Không cần." Cố Hảo lại nói: "Tôi và anh không còn gì để nói."
"Hảo Hảo." Tiêu Mặc Đằng kích động gọi một tiếng, trong giọng nói đều là đau khổ: "Anh sẽ ly hôn với Cố Mĩ."
Cố Hảo cứng đờ.
Tiểu Trúc vừa mới cầm chổi tới, nghe nói như thế, cô ấy nhìn Cố Hảo ngẩn người, lại nhìn Tiêu Mặc Đằng đang mặt dày đứng ngoài cửa, trầm giọng nói: "Tiêu Mặc Đằng, anh có ý gì? Anh ly hôn với Cố Mĩ còn báo cáo với chị tôi làm gì? Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?"
Sắc mặt Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành khẩn nói: "Tiểu Trúc, anh biết em giận anh, nhưng anh còn giận bản thân mình hơn thế nhiều."
Tiểu Trúc nhíu mày, không nhìn nổi Tiêu Mặc Đằng bày ra cái vẻ mặt sa sút tinh thần này, cô ấy không hề khách sáo, nói: "Anh bày cái vẻ mặt này ra cho ai xem? Để chúng tôi thông cảm cho anh à? Tôi nói cho anh biết, anh không có cửa đâu, loại người như anh không xứng được thông cảm."
"Đúng vậy, anh đáng đời." Tiêu Mặc Đằng mỉm cười chua xót, cực kỳ đau buồn: "Anh vẫn cảm thấy mình không đúng, lúc trước phạm phải sai lầm, anh muốn chịu trách nhiệm, kết quả tổn thương lại càng sâu."
"Đi đi." Tiểu Trúc không kiên nhẫn, nói: "Anh không cần phải nói với chúng tôi, mất hứng, cho dù anh ly hôn với Cố Mĩ, chị hai tôi cũng sẽ không ở bên anh đâu."
Tiêu Mặc Đằng nhìn về phía Cố Hảo, trong mắt đều là mong đợi.
"Đúng, Tiểu Trúc nói rất đúng." Cố Hảo nói thẳng: "Kết quả của anh và Cố Mĩ có như thế nào thì cũng không liên quan đến tôi, anh cũng không cần phải nói cho tôi biết."
"Hảo Hảo." Tiêu Mặc Đằng nhìn cô, chút ánh sáng hy vọng trong đáy mắt hoàn toàn bị dập tắt, anh ta rất khó chịu, đau khổ: "Mấy năm nay, anh sống cứ như một cái xác không hồn."
"Vậy sao?" Tiểu Trúc tiếp lời nói: "Vậy không bằng chết đi thì hơn, hay là anh đi chết đi."
Thật sự là không chịu nổi loại đàn ông tới cửa ăn năn sám hối này, vừa thấy Cố Mĩ không ổn là đã nghĩ đến quay đầu.
Bị Tiểu Trúc chọc cho không thể nói gì, Tiêu Mặc Đằng biết, hai người không chào đón mình.
Nhìn Cố Hảo, trong lòng anh ta vẫn rất hy vọng Cố Hảo cho mình một cơ hội.
Nhưng Cố Hảo lại hoàn toàn không hề để ý tới anh ta.
Tiêu Mặc Đằng chỉ có thể nhìn cô, lại nói: "Hảo Hảo, em cũng muốn anh chết đi sao?"
Cố Hảo cười khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
"Đúng vậy." Cô gần như là không hề suy nghĩ, gật đầu: "Anh sống như cái xác không hồn, không bằng đi chết đi, tôi cũng cảm thấy Tiểu Trúc nói rất đúng."
Tiêu Mặc Đằng lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.
Nhưng anh ta vẫn không chịu đi, đứng ở cửa, đôi mắt nhìn thẳng Cố Hảo, không thể tin được, cô lại tàn nhẫn như thế, hy vọng anh ta chết đi.
Người ngày xưa tốt đẹp vậy mà lại hy vọng anh ta như thế.
Anh ta không thể hiểu nổi, không thể tin được.
Tiểu Trúc cầm chổi bắt đầu quét rác, vừa quét rác vừa liếc Tiêu Mặc Đằng một cái, nói với Cố Hảo: "Chị, đám rác rưởi này thật ghê tởm, chị xem, hạt đậu vốn đang xanh tươi, từng viên chắc nịch, màu sắc đỏ hồng, dính nước vào, pha lẫn bùn đất lập tức trở nên kém chất lượng ngay.
Nếu rửa đi thì vẫn là đậu đỏ, nhưng nếu người nào không biết chúng vừa rơi xuống đất bám bụi thì vẫn cho rằng chúng là đậu đỏ, nhưng người nào nhìn thấy chúng rơi trên mặt đất, bẩn như vậy, cho dù rửa sạch thì trong lòng vẫn cảm thấy thật bẩn."
Những lời này nghĩa trên mặt chữ.
Hàm ý rất sâu sắc.
Cố Hảo gật đầu, "Đúng vậy, rửa sạch cũng sẽ không ăn, trong lòng ghê tởm."
"Đúng, đúng, "Tiểu Trúc ra sức gật đầu, "Hắt vào người loại phụ nữ bẩn như Cố Mĩ, bị cô ta lây vào càng bẩn hơn, thật làm người ta buồn nôn."
Hai chị em chị một câu em một câu, không cho Tiêu Mặc Đằng chút thể diện nào.
Sắc mặt anh ta càng ngày càng tái nhợt.
Anh ta xoay người một cái, bóng lưng hiu quạnh rời đi.
Cố Tiểu Trúc dừng chổi, ngẩng đầu nhìn anh ta rời đi, đến khi vào thang máy, cánh cửa tháng máy đóng lại, không nhìn thấy người nữa, cô ấy mới nhún vai.
"Chị, chị nhìn xem, tên Tiêu Mặc Đằng này sắc mặt giống như người chết đến trước mặt chị giả vờ đáng thương, thật ghê tởm."
"Cứ kệ anh ta đi." Cố Hảo nói: "Dù sao thì chị cũng sẽ không về bên anh ta đâu."
"Đúng đó, anh ta thật khiến người ta ghê tởm, mặc dù Phong Dập Thần nhát gán, vô lại, nhưng anh ấy đẹp trai hơn Tiêu Mặc Đằng nhiều, nếu là phụ nữ có xuất phát điểm cao, sẽ không thèm nhìn thứ hàng chất lượng kém đó. Huống chi Tiêu Mặc Đằng còn là thứ hàng chất lượng kém ô uế!"
"Phì ——" Cố Hảo phì một tiếng, bật cười: "Em nói như vậy thật không công bằng với Tiêu Mặc Đằng."
"Chị, chị thương xót anh ta à?"
"Tùy việc mà xét thôi." Cố Hảo nói thẳng: "Công bằng mà nói, Tiêu Mặc Đằng cũng không phải là hàng kém chất lượng, chỉ là anh ta hơi thiếu chút nhân phẩm, coi như trước kia mắt chị bị mù đi, chị gái của chúng ta cũng như thế, sao có thể yêu cầu những người khác cũng có tam quan chuẩn được?"
"Chúng ta thế này là được rồi." Tiểu Trúc nói.
"Yêu đương và hôn nhân đều phải có tam quan chuẩn." Cố Hảo nói.
Tiểu Trúc mỉm cười, lập tức cúi đầu, "Chị, chị vào nhà đi, em đi quét rác, mấy hạt đậu đỏ này ở đây dễ trượt chân lắm, chị mới ra viện, bệnh nặng mới khỏi, cần nghỉ ngơi, cẩn thận trúng gió."
Thấy em gái như thế, trong lòng Cố Hảo hiểu, con bé không muốn nhắc tới chuyện yêu đương và hôn nhân, bóng ma ở trong lòng con bé vẫn không thể trừ tận gốc.
Cố Hảo chăm chú nhìn em gái một lúc rồi mới mở miệng nói: "Tiểu Trúc, chị hy vọng em vui vẻ, đừng trốn tránh, thẳng thắn đối mặt với những tăm tối của đời người, đối diện hết tất cả, vận may sẽ không ít đâu."
Tiểu Trúc nghe xong, cúi đầu, cuối cùng mới gật đầu.
Cố Hảo thu hồi tầm mắt, lúc này mới xoay người đi vào nhà.
Cô cũng không nói gì khác, cô biết Tiểu Trúc cần chút thời gian.
Vừa mới vào phòng, điện thoại của Tiểu Trúc liền vang lên.
Cô ấy nhìn qua, là Trì Tĩnh Tây gọi đến.
Tiểu Trúc nhướng mày, bắt máy: "A lô, cảnh sát Trì, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Ra đi, Cố Tiểu Trúc, tiền của cô đã lấy được rồi này."
"Tiền gì?" Tiểu Trúc nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Tiền thuốc men, mười lăm vạn tiền thuốc men chị cô thanh toán." Trì Tĩnh Tây nói thẳng.
"Bây giờ lấy được rồi à?" Tiểu Trúc rất ngạc nhiên, không dám tin tưởng.
"Đúng vậy, cô đến làm thủ tục đi, tôi đích thân trả lại cho cô."
"Ồ, được rồi." Tiểu Trúc cầm điện thoại di động, nói: "Anh chờ tôi một lát, tôi sẽ sớm qua."
Trì Tĩnh Tây nói: "Ừ, tôi đợi cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.