Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 247: Ghét đàn ông
Hạ Lan Tình
02/06/2021
Phong Dập Thần lập tức gật đầu bày tỏ sự đồng ý.
Cố Hảo cũng gật đầu, nói: "Vậy thì làm phiền cảnh sát Trì rồi."
Tiểu Trúc đã mở cửa đi ra ngoài.
Trì Tĩnh Tây không kịp nói thêm gì, chỉ kịp hơi gật đầu với Cố Hảo và Phong Dập Thần một cái, rồi nhanh chóng đi theo sau.
Lúc này Tiểu Trúc đang mất tập trung và phiền não.
Trì Tĩnh Tây nhìn bước chân của cô ấy rất nhanh liền nhanh chóng đuổi theo kịp, nói: "Tiểu Trúc, chờ tôi với."
"Tiểu Trúc là tên mà anh có thể gọi sao?" Cố Tiểu Trúc tức giận hét lên.
"Ồ, không phải để tôi gọi." Trì Tĩnh Tây lập tức tiếp lại: "Vậy tôi nên gọi thế nào? Cố Tiểu Trúc tiểu thư, Cố tam tiểu thư?"
Tiểu Trúc cau mày dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Trì Tĩnh Tây, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?"
Trì Tĩnh Tây đã nhìn ra thái độ lúc này của Cố Tiểu Trúc cực kì bất thiện.
Anh ta biết, lúc này Cố Tiểu Trúc đang giận cá chém thớt với anh ta, nhưng anh vẫn nở nụ cười, nói: "Tôi đang nghe mệnh lệnh của chị gái em đưa em về nhà."
Tiểu Trúc cau mày nói: "Anh còn có thể nghe lời của chị tôi cơ à? Tại sao chứ?"
Trì Tĩnh Tây nhoẻn miệng cười, nói: "Làm gì có nhiều tại sao như vậy Về tình về lý thì tôi nên đưa em về mới đúng."
"Về tình về lý cái gì?" Tiểu Trúc nghe thấy vậy thì càng giận hơn, cô sắc sảo hỏi ngược lại: "Cái gì tình? Cái gì lý?"
Trì Tĩnh Tây nhìn cô nàng đang giơ gai nhọn trước mặt, đôi mắt kia vừa rồi còn đỏ bừng vì khóc thì hiện tại đã quay về trạng thái thông minh sáng suốt.
Anh ta biết cô gái này có lòng phòng bị rất mạnh, vì thế liền mỉm cười, nói: "Tôi và chị của em là bạn. Tôi đưa em về thì không phải em sẽ bớt rất nhiều chuyện hay sao?"
Tiểu Trúc nhấn nút thang máy, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi có thể tự đi được."
"Nhưng nếu em tự đi về thì không phải rất phiền phức hay sao, dù sao hao tài tốn của cũng chẳng phải chuyện gì tốt, đúng không?"
"Anh có biết nói chuyện không thế?" Tiểu Trúc nghe giọng điệu của anh ta thì không còn kiên nhẫn.
Trì Tĩnh Tây vẫn mỉm cười nói: "Tôi đưa em về còn có rất nhiều chỗ tốt nữa."
"Chỗ tốt gì?"
"Em có thể tiết kiệm tiền xe, có xe đưa lại không phải trả tiền, lại nói có tôi mặc đồng phục cảnh sát ngồi cùng xe thì không phải em càng an toàn hơn sao, đúng không?"
Cố Tiểu Trúc: "..."
"Nhỡ đâu gặp phải tình huống bất ngờ, mà thân thủ của em lại bất phàm. Nếu em lỡ tay đánh người ta nhập viện tiếp thì không phải rất phiền phức hay sao?" Trì Tĩnh Tây thấy cô cau mày, nén giận nói thêm: "Tới lúc đó chị gái em lại lo lắng, bận tâm theo, đúng không?"
Tiểu Trúc há miệng, nhưng lại không thể phản bác được.
Trì Tĩnh Tây lại nói tiếp: "Em xem, chị gái em khá là tin tưởng tôi, còn để tôi đưa em về. Nếu vậy thì em cứ miễn cưỡng đồng ý đi, vừa tiết kiệm lại đỡ khiến chị gái em phải lo lắng."
Tiểu Trúc cau mày nhìn Trì Tĩnh Tây đang cười đùa hí hửng, chỉ cảm thấy người này mặc đồng phục cảnh sát trên người mà nói ra những loại lời này thì thực sự không hợp lý chút nào.
Đôi mắt cô ấy trầm xuống.
"Làm người đừng nên quá không tin vào người khác..."
"Được rồi, anh đừng có lải nhải nữa, phiền muốn chết." Tiểu Trúc nói: "Nếu anh tình nguyện đưa thì cứ đưa đi."
"Được." Trì Tĩnh Tây lập tức nói: "Dĩ nhiên là tôi tình nguyện đưa rồi."
Trên đường về, ngồi trên của Trì Tĩnh Tây, Tiểu Trúc cả đường không nói câu nào.
Trì Tĩnh Tây thử mở miệng thăm dò: "Buổi tối em có thời gian rảnh rồi?"
"Không rảnh."
"Dù sao cũng phải ăn cơm đúng không?"
"Anh quan tâm làm gì?"
"Tôi muốn hẹn em dùng cơm tối."
"Không."
Trì Tĩnh Tây: "..."
Mặt Tiểu Trúc không biểu cảm nhìn người đang lái xe: "Đừng có nói chuyện với tôi, tôi đang rất bực."
Trì Tĩnh Tây nâng mắt lên nhìn cô, cô gái này thực sự bảo vệ chị gái một cách thái quá.
Nhưng anh ta vẫn nói: "Em không thể giận cá chém thớt tôi thế được, chị của em bị thương là do Phong Dập Thần mà ra, tôi vô tội. Em không thể giận cá chém thớt tôi được đúng không?"
Tiểu Trúc nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mắt lạnh lùng, khi nhìn anh ta cũng chẳng chứa nổi một chút nhiệt độ nào: "Anh là bạn thân của tên kia, cũng chẳng vô tội."
Trì Tĩnh Tây bị đánh đồng lập tức ngây người, cương cứng lái xe, lúng túng nói: "Tôi là bạn của Phong Dập Thần không sai, nhưng tôi cũng là bạn của chị gái em mà."
Tiểu Trúc dựa người vào ghế, thật ra cô ấy cũng biết bản thân giận cá chém thớt với Trì Tĩnh Tây là không đúng,
Nhưng anh ta chủ động lại gần cô như vậy khiến cô rất khó chịu.
"Vậy thì anh đừng tới gần tôi, tôi ghét đàn ông." Cô ấy nói thẳng.
Trì Tĩnh Tây tạm thời không biết nói gì, anh ta tập trung nhìn về phía trước, biết mọi chuyện là do sáu năm trước.
Anh ta nhấp môi, không nói cái gì.
Mãi tới khi đi tới tiểu khu Tuệ Hải, Tiểu Trúc mới nói: "Được rồi, dừng ở đây đi!"
Trì Tĩnh Tây dừng xe lại, xuống xe cùng Tiểu Trúc.
Anh ta đứng đó nhìn Tiểu Trúc, trong mắt nhiều thêm một phần sương mù: "Tiểu Trúc, em có thể nói cho tôi biết lý do em ghét đàn ông không?"
Tiểu Trúc cứng người, lạnh lùng nhìn Trì Tĩnh Tây.
Trì Tĩnh Tây cũng nhìn cô ấy, mắt không nháy lấy một cái.
Cố Tiểu Trúc dường như thấy được vẻ đau lòng trong mắt anh ta.
Cô ấy không biết có phải do bản thân mình gặp ảo giác hay không nữa.
Dù sao lúc này cô ấy cũng đang rất phiền lòng, lạnh lùng nói: "Bởi vì đàn ông không phải thứ tốt lành gì!"
Thấy thái độ cứng đầu như này của Tiểu Trúc, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo. Trì Tĩnh Tây lập tức cảm thấy tim mình như vừa bị hàng nghìn hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Lúc này, anh ta mới ý thức được buổi tối đó anh ta đã tạo ra cho cô một bóng ma. Hậu quả là sáu năm trôi qua, cô ấy luôn cảm thấy ác cảm với đàn ông.
Tổn thương này là rất lớn.
Anh ta sững sờ, không biết nên mở miệng nói thế nào.
"Anh cũng thế, đừng tưởng tôi không nhìn ra được mục đích của anh, dù là gì thì tôi cũng không có hứng thú."
Tiểu Trúc nói xong liền quay người rời đi.
Trì Tĩnh Tây đứng tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Trúc không vào trong tiểu khu mà quay người bước vào con đường bên cạnh, cô phải đi đón cháu.
Trì Tĩnh Tây không biết cô sẽ đi đâu, anh ta lên xe, chuẩn bị đi theo cô thì phát hiện cô đã biến mất không thấy.
Anh ta ngồi trong xe, châm một điếu thuốc rồi hút.
Một lát sau, điện thoại vang lên.
Anh ta bấm nhận, là Cố Hảo gọi.
"Cố Hảo?"
"Cảnh sát Trì, em gái tôi đã về chưa?"
"Tôi đã đưa em ấy tới cửa tiểu khu rồi, sau đó em ấy đã đi chỗ khác nhưng tôi không biết em ấy đi đâu cả."
"A, được rồi." Cố Hảo nói: "Nếu em ấy nói gì khó nghe thì mong anh tha thứ nhé."
"Không." Trì Tĩnh Tây lập tức nói: "Là tôi không đúng, giờ tôi mới hiểu được cái gì gọi là tổn thương, giờ tôi cảm thấy rất hối h ận."
Cố Hảo hơi ngừng lại, lúc sau mới nói: "Vết thương đã khép lại, nhưng nỗi đau vẫn tích lũy lại theo thời gian, đôi khi sẽ thối rữa bên trong lớp vảy. Muốn chữa khỏi hoàn toàn thì cần phải mất một thời gian rất lâu."
"Tôi biết rồi, Cố Hảo, cảm ơn cô." Trì Tĩnh Tây hơi nghẹn ngào nói: "Còn nữa, tôi xin lỗi."
"Không sao." Cố Hảo nhẹ nhàng nói: "Cứ vậy đi."
Nói xong, Cố Hảo cúp điện thoại.
Phong Dập Thần đang nhìn cô, nói: "Em gọi điện thoại cho cậu ta làm gì?"
Lúc này Cố Hảo mới nhìn anh, nói: "Hỏi xem em gái em đã về chưa."
"Lời mà em vừa nói hồi nãy có ý gì?" Phong Dập Thần càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.
"Không có gì." Cố Hảo lắc đầu nói: "Sau này anh sẽ biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.