Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 248: Cố tình mặc đồng phục cảnh sát để khoe khoang, tán gái?

Hạ Lan Tình

02/06/2021

 

"Dì nhỏ, sắc mặt của dì không tốt lắm, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

 

Cố Tiêu Mộ được Tiểu Trúc đón, hai người dắt tay nhau ra khỏi nhà trẻ.

 

Mấy lần Mộ Mộ nâng mắt nhìn dì nhỏ, phát hiện dì một lúc thì cau mày, một lúc lại than thở, một lúc thì ngẩn người, dường như đã xảy ra chuyện gì đó vậy.

 

Không cần nói cũng cảm thấy kỳ lạ rồi.

 

Cậu bé ngước khuôn mặt nho nhỏ hơi Tiểu Trúc.

 

Tiểu Trúc sững sờ, cúi đầu nhìn cháu ngoại cưng, lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không có gì."

 

"Trông bộ dáng của dì nhỏ thì hình như không phải là không có gì đâu." Mộ Mộ nghiêm mặt nói: "Nếu dì không nói cho Mộ Mộ thì sau này có chuyện gì Mộ Mộ cũng không nói cho dì nhỏ nữa."

 

Tiểu Trúc bất đắc dĩ nói: "Mộ Mộ đang uy hiếp dì nhỏ sao?"

 

"Đúng thế."

 

"Vậy cũng được." Tiểu Trúc nói: "Chị gái dì nhỏ, cũng là mẹ của Mộ Mộ hôm nay vẫn không về được."

 

"Đang yêu đương sao?"

 

"Cứ coi như thế đi."

 

"Tại sao dì nhỏ lại nói cứ coi như thế?"

 

"Người cha mà Mộ Mộ chưa từng gặp bị rắn cắn, mẹ Mộ Mộ liều mạng hút máu độc cho anh ta nên bây giờ cả hai đều đang nằm viện điều trị." Tiểu Trúc nói.

 

"Rất nghiêm trọng sao?" Mặt Mộ Mộ thay đổi, cậu bé cau mày, rất lo lắng nói: "Mẹ sao rồi ạ? Mộ Mộ phải đi thăm mẹ."

 

"Không sao cả." Tiểu Trúc nói: "Thoạt nhìn thì tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng."

 

"Mẹ của Mộ Mộ đã giúp người kia hút máu độc sao?" Mộ Mộ không thể nào tin được nói.

 

Tiểu Trúc gật đầu: "Đúng thế, mẹ của Mộ Mộ như không thiết sống nữa vậy, còn giúp tên kia hút máu độc khiến dì nhỏ tức gần chết."

 

"Dì nhỏ tức cái gì?" Mộ Mộ cau mày nói.

 

Tiểu Trúc nhìn cậu bé, hỏi ngược lại: "Không lẽ dì nhỏ không tức được sao? Do mẹ của Mộ Mộ không biết tự thương bản thân."

 

"Đó là lựa chọn của mẹ." Mộ Mộ nói: "Mặc dù Mộ Mộ rất đau lòng, nhưng nếu mẹ lựa chọn không muốn sống thì chúng ta có tức giận cũng vô ích."

 

"Mộ Mộ." Tiểu Trúc cau mày nói: "Mộ Mộ nói thế có phải là vì người mà mẹ con hút máu độc là cha con không?"

"Không phải." Mộ Mộ lắc đầu, nói: "Mộ Mộ chỉ cảm thấy mẹ của Mộ Mộ là đồ ngốc thôi."

 

"A!"

 



"Ban đầu, đáng lẽ mẹ không nên sinh Mộ Mộ, nhưng mẹ vẫn lựa chọn con đường này. Giờ mẹ lại liều mạng đi hút máu độc cho người kia thì có thể thấy mẹ của Mộ Mộ thật ngốc." Mộ Mộ thở dài: "Thế nên Mộ Mộ mới muốn lớn lên thật nhanh để bảo vệ mẹ."

 

Cố Tiểu Trúc nghe thấy cháu trai nói vậy liền cúi đầu nhìn cậu bé, nhìn vào mắt một lúc lâu.

 

Cuối cùng, Tiểu Trúc thở dài: "Mộ Mộ, con nói đúng, mẹ con thật ngu, dì nhỏ con cũng ngu."

 

"Dì nhỏ là do lo lắng và đau lòng mẹ."

 

"Haiz!'

 

"Con hiểu tâm ý của dì nhỏ, cái gì con cũng biết cả, nhưng con cảm thấy dì nhỏ không cần thiết phải xoắn xuýt nhiều như vậy."

 

"Dì nhỏ cũng không muốn xoắn xuýt đâu, nhưng dì nhỏ thực sự không thể nào nhịn được." Tiểu Trúc lại thở dài: "Được rồi, mẹ con có Phong Dập Thần bảo vệ rồi, chúng ta không cần phải lo lắng quá. Bây giờ dì cháu ta đi mua đồ ăn, phải ăn một bữa thật no thì mới có thể mạnh mẽ được."

 

"Vâng, được ạ." Mộ Mộ gật đầu, nói: "Chúng ta đi siêu thị đi."

 

Hai dì cháu dắt tay nhau đi vào siêu thị lớn nhất dưới lòng đất trong tiểu khu.

 

Vừa đi vào, Tiểu Trúc đẩy theo một xe đựng đồ đang chọn rau cải tươi.

 

Mộ Mộ đi theo bên cạnh.

 

Đột nhiên, dường như cậu bé vừa thấy được thứ gì, liền nói với Tiểu Trúc: "Dì nhỏ, con qua bên kia một chút, dì nhỏ cứ đi chọn thức ăn đi, một lúc nữa Mộ Mộ sẽ đi tìm dì nhỏ."

 

"Mộ Mộ đi đâu?" Tiểu Trúc nhìn sang hướng mà cậu bé chỉ, là một khu có con cá lớn mấy trăm cân đang được đặt trên bàn, nhân viên siêu thị đang cắt thịt cá, xung quanh có một đống người đang vây xem.

 

"Bên khu kia đang bán cá, Mộ Mộ muốn qua xem một chút." Mộ Mộ thành thật đáp: "Con cá kia thật là lớn."

"Đi đi." Tiểu Trúc dặn dò: "Nhưng con không được chạy loạn đó. Nếu mà lạc mất thì nhớ phải đi tìm radio của siêu thị để tìm dì nhỏ, cũng không được đi cùng người lạ ra khỏi siêu thị, được không?"

"Dạ, Mộ Mộ biết mà, dì nhỏ cứ yên tâm." Mộ Mỗ hào hùng vỗ ngực.

 

Cố Tiểu Trúc gật đầu nói: "Ừm, bởi vì Mộ Mộ quá thông minh nên dì nhỏ mới yên tâm như thế, nhưng dù sao con vẫn còn nhỏ."

 

"Vâng." Mộ Mộ chưa nghe hết đã chạy về phía khu bán cá.

 

Tiểu Trúc thì đi chọn rau.

 

Ở khu bán cá, lúc này có một đám người đang vây xem, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

 

Mộ Mộ chạy vào, chui trng đám người. Kia là cá biển, đã được ướp, cũng được phơi khô rồi. Giờ đang bị cắt thành từng khối để bán cho khách.

 

Cậu bé rất hưng phấn, hỏi nhân viên siêu thị: "Chú ơi, đây là cá gì ạ?"

 

"Đây là cá ngừ ca-li đã được ướp sẵn, cậu bạn nhỏ, có muốn mua một miếng hay không?" Nhân viên siêu thị nhìn thấy người bạn nhỏ có vẻ ngoài đẹp đẽ liền thích, không nhịn được trêu chọc một chút: "Có hơi mặn nhưng ăn cùng với cơm là được rồi."

 

Mộ Mộ nói: "Vậy lấy cho cháu miếng cá ngon nhất đi ạ."

 

"Cháu muốn mua thật sao?" Nhân viên siêu thị vừa làm vừa bật cười.

 

"Vâng ạ." 



 

"Vậy được, để chú cắt cho cháu miếng cá tốt nhất."

 

Vừa nói, nhân viên siêu thị vừa lóc một miếng thịt cá ngon cho cậu bé, thịt cá màu sáng trông rất đẹp mắt.

 

Sau khi đóng túi chân không xong liền dán giá lên túi.

 

"Được rồi, cậu bạn nhỏ, mau cầm đi."

"Vâng, cảm ơn chú ạ." Mộ Mộ xách túi thịt cá, mắt vẫn dán vào con cá lớn kia.

 

Lúc này, Trì Tĩnh Tây cũng vào trong siêu thị, vừa rồi anh ta đã thấy cửa siêu thị này ở cửa lớn của tiểu khu nên nhân tiện vào trong mua ít nguyên liệu về nấu bữa tối.

 

Vừa vào cửa đã nhìn thấy khu bên này đang cắt thịt cá ướp muối, lại bị cậu bé xinh đẹp trắng hồng hấp dẫn, vừa nhìn kĩ một chút thì cơ thể lập tức cứng đờ.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia cực kì giống Phong Dập Thần.

 

Anh ta lập tức đi tới, dừng lại bên cạnh Mộ Mộ. Nhìn Mộ Mộ nói: "Người bạn nhỏ, tên cháu là gì?"

 

Cố Tiêu Mộ nâng mắt lên, lập tức nhìn thấy một chú cảnh sát thì cảm thấy cực kì kinh ngạc.

 

"Chú cảnh sát, chú hỏi cháu phải không?"

 

Trì Tĩnh Tây nhích tới gần để nhìn kĩ gương mặt của cậu bé, vừa nhìn liền ngây người.

 

Khuôn mặt này... không phải là phiên bản thu nhỏ của Phong Dập Thần hay sao?

 

Thật sự quá giống.

 

Anh ta kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình. Đứa bé này nói là con trai của Phong Dập Thần thì ai cũng tin cả.

 

Anh ta hơi kích động, hỏi: "Cậu nhóc, cháu tên là gì? Cha mẹ của cháu đâu?"

"Chú hỏi cái này làm gì?" Cậu bé rất thông minh, dĩ nhiên sẽ không bị tra hỏi dễ dàng như thế được: "Bộ đồng phục cảnh sát trên người chú có phải là đồ giả h ay không? Chú là cảnh sát thật sao? Không phải là giả mạo đó chứ?"

 

Bị một chuỗi câu hỏi ngây ngô đập vào mặt, Trì Tĩnh Tây cực kì vui vẻ nói: "Cậu nhóc, cháu phải trả lời câu hỏi của chú trước đã."

 

"Mẹ và cha của cháu đang ở cùng nhau, cháu ra ngoài cùng với dì nhỏ, được chưa?" Mộ Mộ hỏi ngược lại.

 

Trì Tĩnh Tây hơi sửng sốt, đáp: "Được rồi!"

 

"Vậy chú mau trả lời vấn đề của cháu đi." Mộ Mộ thúc giục: "Chuyện cháu hỏi chú vẫn chưa trả lời đâu đó."

 

"Chú là cảnh sát thật." Trì Tĩnh Tây nói: "Bộ đồng phục cảnh sát trên người cũng là thật, không phải giả mạo, được chưa"

 

"Tại sao chú lại mặc đồng phục cảnh sát ra ngoài?"

 

"Chú chưa thay kịp, hôm nay có cuộc họp."

 

"Chú có chắc không phải là cố tình mặc đồng phục cảnh sát để khoe khoang, tán gái chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook