Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 241: Hối hận vì không nhận dây chuyền
Hạ Lan Tình
01/06/2021
Trong màn mưa.
Cố Hảo lái xe vào bãi đậu trong trung tâm cấp cứu, không còn chỗ đậu.
Đột nhiên, cô thấy một chiếc xe cấp cứu đi ra từ trong trung tâm, tiếp theo là tiếng còi báo động vang lên.
Hai mắt cô chợt lóe, đạp chân ga tới số mạnh nhất, xe hơi phát ra âm thanh chói tai, cuối cùng, xe thắng một cái cua vào bên trong, xe đã đỗ được.
Phong Dập Thần ngồi trong xe suýt nữa thì bị cú cua ngã bay ra ngoài.
Anh ngồi vững nâng mắt lên nhìn Cố Hảo.
Cô dừng ở vị trí đỗ vừa rồi của xe cứu thương, người phụ nữ này thực sự cái gì cũng dám làm cả.
Phong Dập Thần dở khóc dở cười, nhưng cũng bội phục sự quả cảm của cô vào thời điểm mấu chốt.
Chỉ thấy cô nhanh chóng mở giây an toàn, mở cửa xe, nhảy xuống, rồi gọi lớn với đám Lương Thần: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mọi người nhanh lên một chút đi."
Lương Thần và mấy vệ sĩ giật mình thon thót.
Vừa rồi người mở cửa ghế lái chính là Cố tiểu thư phải không?
Quá suất sắc, không khác gì tay đua xe chuyên chính cả.
Lương Thần nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới chỗ Cố Hảo.
Cố Hảo mở cửa xe sau, thấy Phong Dập Thần với vẻ mặt tái nhợt nhìn mình, đôi mắt thâm thúy của anh khiến cô nhìn mà kinh hãi.
"Anh sao thế?"
"Hơi hoảng sợ một chút." Anh nói.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Cố Hảo hoảng sợ nói.
"Em thì sao?" Phong Dập Thần nhìn cô hỏi ngược lại.
"Em không sao cả." Cố Hảo lắc đầu.
Phong Dập Thần nói với Lương Thần: "Lương Thần, vừa rồi Cố Hảo hút máu độc ra giúp tôi, gọi bác sĩ kiểm tra cho cả cô ấy đi, xem có trúng độc hay không."
"Vâng!" Lương Thần và đám vệ sĩ nghe vậy thì sững sờ.
Bác sĩ tới, vây quanh đẩy Dập Thần vào trong khoa cấp cứu.
Không biết là ai còn lấy thêm cả một chiếc giường đẩy cấp cứu nữa tới, đặt Cố Hảo nằm lên rồi đẩy vào bên trong.
"Tôi không sao cả." Cố Hảo bị ép nằm bên trên, trông rất chật vật. Cô và Phong Dập Thần đều bị nước mưa xối cho ướt sĩnh, quần áo bó chặt vào người khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
"Cố tiểu thư, không sao cũng phải kiểm tra một chút." Vệ sĩ nói với cô: "Ý của tổng tài rất rõ ràng, chúng tôi không dám vi phạm."
Cố Hảo bất đắc dĩ nói: "Vậy làm phiền một người đi mua giúp tôi hai bộ quần áo, bộ này quá ướt."
"Thư kí Lương đã chuẩn bị trước rồi, chúng tôi sẽ phái người vào phòng bệnh lấy."
Cuối cùng, Cố Hảo bất đắc dĩ bị đẩy vào phòng khám rút máu kiểm tra toàn diện.
Sau đó là được tiêm thuốc kháng độc rắn.
"Tôi cảm thấy không sao cả." Cố Hảo nói.
Bác sĩ rất nghiêm túc nói với cô: "Tiểu thư, cô nói như vậy là vì bây giờ cô không có cảm giác gì cả, chúng tôi từng chữa cho rất nhiều người rồi, có người phải hai, ba ngày sau mới cả phản ứng. Cô hút máu độc ra, nhỡ gặp phải trường hợp bị lở loét đường tiêu hóa, xui thì không thể qua được luôn."
"Nghiêm trọng tới mức đó luôn sao?" Cố Hảo giật mình: "Thế Phong Dập Thần thì sao? Anh ấy sao rồi?"
"Đã tiêm thuốc cho cậu ấy rồi, đang dùng nước muối sinh lý để khử trùng vết thương."
"Có phải rất nghiêm trọng không?" Cố Hảo lo lắng nói.
"Phải nằm viện quan sát mấy hôm."
"Ông có biết là loại rắn nào cắn không?"
"Căn cứ theo vết thương thì có khả năng là do rắn cạp nong cắn."
"Rắn cạp nong sao?" Cố Hảo kinh ngạc nói, chưa từng nghe qua chuyện này: "Nó ra ngoài vào buổi tối?"
Bác sĩ gật đầu, nói: "Căn cứ theo tư liệu thì rắn cạp nong hoạt động vào ban đê,, ban ngày thì ẩn núp dưới đá hoặc là trong động."
Cố Hảo kinh ngạc, lẩm bẩm nói nhỏ: "Vậy mà nó lại lên đỉnh núi, thật xui xẻo."
"Loại rắn này là loại kịch độc, khi bị cắn mà không xử lý kịp thời thì sẽ chết."
Cố Hảo hoảng sợ, nói: "Từng có người bị chưa?"
"Dĩ nhiên, có rất nhiều."
"Vậy nhanh chữa trị cho Phong Dập Thần đi!" Cố Hảo lập tức nói.
"Cô cũng cần phải chữa."
"Được, mau chữa cho tôi đi."
"Cứ cách hai tiếng phải rút máu một lần, hai người đều phải làm thủ tục nhập viện."
Cố Hảo ngẩn người.
Từ khi quen biết Phong Dập Thần tới nay, cô ở trong viện quá nhiều lần.
"Được."
Sau khi kiểm tra xong, cô và Phong Dập Thần được đẩy vào phòng bệnh.
Cố Hảo đi thay một bộ quần áo.
Phong Dập Thần cũng thay quần áo, hai người một trái một phải nằm lên giường.
Cố Hảo nhìn lên trần phòng bệnh, tự trách bản thân xin lỗi: "Phong Dập Thần, xin lỗi anh."
Phong Dập Thần nghiêng đầu nhìn cô: "Em nói xin lỗi với anh làm gì?"
"Là do em sai." Cô áy nói nói: "Nếu như em nhận sợi dây chuyện kia thì anh sẽ không vì tức giận mà xuống xe, không xuống xe sẽ không gặp phải rắn độc, cũng không tới mức bị nhập viện như bây giờ."
Chân mày Phong Dập Thần hơi nhếch lên, nhìn cô nói: "Đúng, nếu như em nhận sớm một chút thì cũng không tới mức như bây giờ."
Cố Hảo càng thêm tự trách.
Phong Dập Thần nhìn cô hạ mi mắt, cô nàng này thực sự tự trách bản thân. Hai mắt anh lập tức lóe sáng.
"Thật ra thì nếu không có chuyện này thì anh không biết trên đời lại có một cô gái ngốc như em."
Thật là một cô gái ngu ngốc, cô hoàn toàn không màng tới nguy hiểm, không sợ chết mà hút máu độc cho anh.
Loại tình cảm này đủ để thấy được nhân phẩm của một người.
Có cô gái như này thì cần gì nữa?
Đôi mắt dịu dàng của anh như lá cờ bay phấp phơi đập vào mặt khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Cố Hảo đỏ lên, thoạt nhìn trông càng xinh đep hơn.
"Cô gái ngốc?" Cố Hảo kinh ngạc nhìn anh.
"Không lẽ em không ngốc sao." Anh mỉm cười nói, giọng nói mang theo cảm giác cưng chiều.
Cố Hảo cau mày.
Phong Dập Thần nghiêm nghị đứng lên, trầm giọng nói: "Cố Hảo, ân tình của em Phong Dập Thần này sẽ nhớ mãi trong lòng.
Cố Hảo nhanh chóng hiểu, ý của anh là chuyện hút máu độc.
Cố Hảo ngượng ngùng cười, nói: "Một chút chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng như vậy."
"Chuyện liều mình có thể coi là chuyện nhỏ được sao?" Tầm mắt của anh chăm chú nhìn vào cô, hỏi ngược lại.
Cố Hảo im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: "Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy."
Phong Dập Thần nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng cực kì cảm động. Người phụ nữ này trong lúc mấu chốt đã liều mình cứu anh, đó mới là thứ đáng quý.
Loại người cân nhắc nặng nhẹ xong mới liều mình không thể so được với bản năng của cô.
"Em phải gọi điện thoại cho em gái." Cố Hảo thở dài trong lòng: "Em không nghĩ lại không được về như này."
"Thoát được nguy hiểm hẳn rồi nói." Anh nói.
"Được."
Lấy điện thoại di động, Cố Hảo mở ra, nhắn tin cho Tiểu Trúc: "Tiểu Trúc, tối nay chị không về có được không?"
Chưa tới một phút Tiểu Trúc đã trả lời tin nhắn, là icon một hình mặt cười, sau đó là một dòng chữ, chị, chị cứ yên tâm, tất cả đều bình thường, cứ giao cho em.
Cố Hảo lại đáp: Tiểu Trúc, cảm ơn em.
Tiểu Trúc trả lời: Chị, em phải cảm ơn chị mới đúng, có chị bên cạnh em rất hạnh phúc.
Cất điện thoại xuống, lòng Cố Hảo cảm thấy rất yên bình.
"Em muốn ngủ một giấc, chờ bao giờ lấy máu thì gọi em dậy." Cô hơi mệt, bây giờ mí mắt sắp díu lại với nhau rồi, chỉ muốn được ngủ mà thôi.
Phong Dập Thần gật đầu, nói: "Em ngủ đi."
Cố Hảo không nói, vừa nhắm mắt lại đã ngủ.
Nửa tiếng sau, y tá đi tới. Nhìn thấy Cố Hảo đang ngủ lập tức hoảng sợ: "Ai cho cô ấy ngủ thế?"
"Không được ngủ sao?" Phong Dập Thần hỏi ngược lại.
"Không được ngủ." Y tá đáp.
"Ngủ có thể sẽ khiến nọc độc lan tràn tới hệ thống thần kinh, khống chế hệ thống thần kinh của con người rồi làm tê liệt, khiến con người rơi vào giấc ngủ mê man."
Hai mắt Phong Dập Thần rét lạnh, trầm giọng nói: "Nhanh lên, mau gọi cô ấy dậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.