Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 242: Đầu lưỡi tê dại

Hạ Lan Tình

01/06/2021

 

Y tá tiến lên, nhẹ nhàng đẩy Cố Hảo.

 

Cố Hảo không nhúc nhích.

 

"Cố tiểu thư." Y tá lại đẩy rồi gọi thêm lần nữa: "Cố tiểu thư, tỉnh lại đi."

 

Cố Hảo vẫn không tỉnh.

 

Lần này Phong Dập Thần càng lo lắng hơn, vén chăn muốn xuống giường.

 

Y ta lập tức ngăn lại: "Phong tiên sinh, ngài cũng không được động."

Nhưng Phong Dập Thần không quan tâm, nhất định phải xuống. Chạy thẳng tới mép giường của Cố Hảo, đưa tay vuốt mặt cô, dịu dàng gọi: "Cố Hảo, Cố Hảo?"

 

Nhưng Cố Hảo vẫn nằm bất tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh.

 

"Mau gọi bác sĩ." Phong Dập Thần hô lên.

 

Lúc này, Lương Thần đã mang theo bác sĩ tới.

 

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra toàn diện cho Cố Hảo, rút máu thêm lần nữa.

 

Cố Hảo bị bất tỉnh.

 

Sắc mặt Phong Dập Thần thay đổi, nhìn bác sĩ trầm giọng nói: "Chuyện này là sao?"

 

"Phong tiên sinh." Bác sĩ nói: "Ngài đừng nóng nảy."

 

"Tôi có thể không nóng nảy được sao?" Ánh mắt Phong Dập Thần trở nên lạnh lùng hơn: "Có phải cô ấy trúng độc hay không?"

"Tôi mới chẩn đoán qua mà thôi, có khả năng độc đã lan truyền tới hệ thần kinh của Cố tiểu thư, khiến hệ thần kinh bị trúng độc tính."

"Cái này phải chữa thế nào?"

"Trước tiên cứ tiêm thuốc trước." Bác sĩ nói.

 

Phong Dập Thần cau mày nhìn Cố Hảo, mặt cô rất an bình hệt như chỉ ngủ say một giấc mà thôi, nhưng gọi thế nào cũng không dậy được.

 

Anh không nhịn nổi mà hỏi bác sĩ: "Tôi thì không sao, nhưng tại sao cô ấy lại nghiêm trọng tới vậy?"

 

"Trước đó ngài đã nói, có khả năng là do Cố tiểu thư hút máu độc ra cho ngài không cẩn thận đã nuốt phải một ít nên mới thành ra như này."

 

"Tại sao cô ấy lại hôn mê bất tỉnh?"

 

"Trúng độc gây mệt mỏi." Bác sĩ giải thích: "Tim của cô ấy gia tốc lên nhiều, một phút đã đập tới một trăm linh một lần. Mặc dù đập nhanh như thế rất khó chịu nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng được, không khó chịu tới mức phải ngủ mê man như này. Có lẽ là do cô ấy mệt nữa."

 

Mặt Phong Dập Thần thay đổi.

 

"Phong tiên sinh, có phải trước đó Cố tiểu thư đã làm gì đó hao phí thể lực không?"

 

Mặt Phong Dập Thần thay đổi, có chút không được tự nhiên: "Trước đó cô ấy chỉ hơi mệt một chút mà thôi, cái tôi lo lắng là độc của cô ấy ảnh hưởng tới mức nào?"

 

"Phải chờ kết quả kiểm tra có thì tôi mới có thể trả lời ngài được." Bác sĩ nghiêm túc mở miệng nói: "Ngài không nên vội vàng như vậy."



 

Phong Dập Thần nghe vậy lại càng gấp gáp hơn.

 

Anh nhìn bác sĩ, nghiêm túc nói: "Mau kiểm tra xong cho Cố Hảo đi, tôi không tiếc bất kì giá nào để có thể chữa khỏi cho cô ấy cả."

 

"Được!"

 

Tiêm thuốc xong, Cố Hảo an vị trên giường. Mắt Phong Dập Thần nhìn chằm chằm Cố Hảo không nháy lấy một cái, một lúc lâu cũng không thấy nhúc nhích.

 

Phong Dập Thần trực tiếp ngồi lên mép giường bệnh của Cố Hảo, nhìn cô truyền nước biển.

 

Anh nắm tay cô, lẳng lặng ngắm người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.

 

Trong phòng rất yên tĩnh, bên ngoài trời mưa như thác đổ.

 

Hô hấp của cô dồn dập, từng cơn từng cơn, lúc thì dồn dập, lúc thì chậm rãi.

 

Phong Dập Thần một tay ôm tay cô, một tay sờ lên mạch đập, dò được mạch đập của cô đang nhảy lên nhanh chóng.

 

Làm anh bị ảnh hưởng.

 

Người phụ nữ này khiến anh cảm thấy rung động.

 

Cho tới khi bác sĩ lại tới thông báo kết quả: "Phong tiên sinh, Cố tiểu thư thực sự đã bị lây độc của rắn."

"Có nghiêm trọng không?"

"Trước mắt thì không quá nghiêm trọng, chờ lúc nữa lại rút máu kiểm tra chỉ tiêu máu tiếp."

 

Phong Dập Thần nghe vậy thì cau mày, tức giận nói: "Các người nhanh chóng chữa khỏi cho cô ấy đi."

 

"Xin yên tâm, chuyện này không có gì đáng ngại cả, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực chữa trị." Bác sĩ nói: "Vô cùng may mắn là ngài không sao, chỉ số máu của ngài vẫn bình thường."

Phong Dập Thần cơ hồ không để ý tới cơ thể của chính mình, chỉ nói: "Tôi không sao, tại sao cô ấy lại nặng như vậy?"

"Thân thể của ngài rất khác với cô ấy." Bác sĩ lại giải thích thêm: "Thân thể của ngài khỏe mạnh nên không có việc gì, còn thể chất của cô ấy thuộc lại đặc biệt, rất nhạy cảm với độc của rắn nên bây giờ mới bị ảnh hưởng nhẹ tới hệ thống thần kinh."

 

Mắt Phong Dập Thần hơi trầm xuống, nói: "Chữa khỏi cho cô ấy."

 

Anh nói xong lời này thì không nói gì thêm nữa.

 

Suốt một buổi tối, cả quá trình cứu Cố Hảo, Phong Dập Thần không hề nghỉ ngơi, chỉ ngồi im chờ đợi, lẳng lặng, chân mày luôn trong trạng thái cau có.

 

Rạng sáng năm giờ hôm sau, Cố Hảo đột nhiên tỉnh lại.

 

Khi mắt vừa mở ra, tầm mắt toàn ánh sáng trắng cực kì chói mắt, cô nhắm chặt mắt lại theo bản năng, duỗi người một cái rồi mới mở mắt lại.

 

Một giây tiếp theo, cô còn chưa kịp thấy rõ ràng thứ gì thì đã bị một bóng đen đè xuống, trực tiếp dừng lại trên mặt cô, chặn lại môi cô.

 

"A..."

 

Chưa nói được lời nào thì đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

 

Là Phong Dập Thần, tay anh nắm chặt cằm cô, sau đó rời xuống, dùng hết sức ôm chặt cô vào lòng.

 



Cố Hảo cảm thấy khi anh khẩn trương, khí thế mang theo một loại ma lực cực kì dịu dàng.

 

Dường như anh đang sợ mất đi, vội vàng tìm kiếm môi cô.

 

Một lúc lâu sau Cố Hảo vẫn chưa hồi phục tinh thần, khi tìm được lý trí thì đã bị Phong Dập Thần ôm chặt, nhỏ giọng gọi tên cô.

 

"Cố Hảo, Cố Hảo, Cố Hảo."

 

Gọi rất nhiều lần.

 

"Anh sao thế?" Cố Hảo kinh ngạc hơi dịch mặt ra một chút, nhìn anh, nghi ngờ cau mày: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao anh không nằm xuống? Không phải anh cũng trúng độc hay sao?"

"Cố Hảo." Anh lại ôm chặt cô, lồng ngực hơi run rẩy, dường như rất sợ mất đi.

 

"Phong Dập Thần, anh bị ngốc đi rồi sao?" Cố Hảo bật cười: "Mau buông em ra đi, em vừa mới tỉnh lại đã bị anh ôm hết dưỡng khí khiến tim cũng đập bùm bụp rồi, đều do anh cả đấy."

 

"Thế nào rồi?" Anh khẩn trương, sau đó vội vàng ngôi ngay ngắn lại. Nhìn cô, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Em sao rồi? Có cảm thấy tim đập mạnh không?"

"Ừm, tim đập mạnh, hơn nữa còn là kìm nén tới phát hoảng, hệt như muốn mạng vậy, đều tại anh đấy."

 

Cố Hảo cho rằng là do anh hôn cô khiến cô hít thở không thông.

 

"Bác sĩ!" Phong Dập Thần lớn giọng gọi, ngoài cửa lập tức xuất hiện tiếng động.

 

Giọng nói của Lương Thần cũng vang lên: "Tổng tài, tôi đã gọi bác sĩ rồi."

Từ khi Cố Hảo tỉnh lại tổng tài liền hôn cô, sau đó lại đi gọi bác sĩ.

 

"Phong Dập Thần, sao em lại có cảm giác khủng hoảng như sắp chết thế này?" Tim cô đập thình thịch, không ổn rồi.

 

Cố Hảo nói vậy khiến Phong Dập Thần càng cuống cuồng thêm.

 

"Tại sao bác sĩ vẫn chưa tới?"

"Tới rồi đây." Bác sĩ bước vào cửa.

 

"Mau, kiểm tra cho cô ấy đi."

 

"Tỉnh rồi sao?" Bác sĩ nhìn Cố Hảo: "Có cảm giác gì không?"

"Tim đập nhanh, cảm giác hít thở không thông." Cố Hảo nói.

 

"Gốc đầu lưỡi có tê dại hay không?" Bác sĩ lập tức lấy ống nghe ra.

 

Cố Hảo nói: "Cả miệng đều tê."

 

Vừa rồi bị Phong Dập Thần hôn lâu như vậy khiến cô cảm thấy miệng mình đang tê rần.

 

"Luôn bị vậy đúng không?" Bác sĩ hỏi rất rõ.

 

Mặt Cố Hảo đỏ bừng, lắc đầu: "Không phải, vừa mới bị thôi."

 

Bác sĩ nhìn kỹ môi cô, hồng hồng, ứ máu.

 

Ông ta nhướn mày, hỏi: "Không lẽ vừa rồi hai người vừa hôn nhau?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook