Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 177: Không thừa nhận cô là bạn gái
Hạ Lan Tình
20/05/2021
Ánh mắt Cố Hảo nhìn về phía Phong Dập Thần, thấy anh ta cũng đang quay sang nhìn mình.
Ánh mắt họ giao nhau, nhưng không ai nói gì.
Lúc này Trì Tĩnh Tây đi tới cùng hai cảnh sát.
Mấy người họ vừa tới đã bắt đầu bàn chuyện với Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần cũng thức thời, giữ thể diện cho Trì Tĩnh Tây, anh thân thiện bắt tay, nói chuyện cùng họ.
Trên mặt Phong Dập Thần là nụ cười nhẹ nhàng, giống như những chuyện khác không thể ảnh hưởng gì đến anh.
Cố Hạo nhìn khuôn mặt anh, vì nụ cười mà bỗng chốc trở nên hiền hòa đi rất nhiều, mọi thứ xung quanh như bị lu mờ.
Trì Tĩnh Tây mới nói, “Cố Hạo, đầu đuôi là thế này, anh Phong Dập Thần cứu cô, cần thêm chút lời khai, nên cần hai người cùng đi đối chiếu một chút!”
Cố Hạo lại không biết, đối chứng lời khai là một hành vi hợp pháp, cô nghĩ Trì Tĩnh Tây làm sai rồi, lại càng không ngờ mình và Phong Dập Thần khó xử thế này.
Có lẽ, Trì Tĩnh Tây có ý tốt, nhưng khi Cố Hảo nhìn thấy Phong Dập Thần, cô lại thấy rất ngại ngùng.
Anh không tin cô.
Trước mặt người khác nên cô không nói gì, chỉ thờ ơ nói, “Được, anh cần tôi làm gì thì tôi sẽ phối hợp!”
“Thần, tôi có vài câu muốn hỏi cậu!” Trì Tĩnh Tây nhìn về phía Phong Dập Thần.
“Anh hỏi đi!” Phong Dập Thần ngồi xuống cạnh Cố Hảo.
Bất chợt, Cố Hảo cảm giác có một sự áp bức không nhỏ xuất hiện sát cạnh mình, hơi thở hiện diện của anh quá rõ rang.
Cố Hảo len lén ngồi thẳng dậy.
Trì Tĩnh Tây liếc nhìn hai người bọn họ, có lẽ thấy không khí giữa hai người hơi lạ nên anh ta nói, “Hỏi một chút là xong, đừng đi đâu nhé, trưa nay tôi mời hai người ăn cơm!”
Cố Hảo lén nhìn Phong Dập Thần.
Cô nghĩ, chuyện ngày hôm qua, cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn thấy không ổn. Dù sao Tiếu Mặc ôm cô không đúng, Phong Dập Thần là đàn ông, nổi giận cũng là chuyện bình thường.
Nên nếu cùng ăn cơm chung với nhau, cô sẽ tìm cơ hội giải thích cũng như xin lỗi đàng hoàng. Khi anh bình tâm suy nghĩ lại, tình hình ngày hôm qua quả thật rất dễ gây hiểu nhầm.
Cô vô thức nhìn Phong Dập Thần, thấy anh cũng không nhìn mình, mà nhìn Trì Tĩnh Tây, “Cậu mời? Ăn ở nhà ăn hả?”
“Sặc!”Trì Tĩnh Tây cười khẩy, “Này, đừng có dìm hàng tôi như thế chứ! Hay anh chủ chi đi, mình ra ngoài ăn. Dù gì tôi cũng chỉ là một anh cảnh sát nghèo thôi, làm gì có nhìều tiền!”
“Vậy thì đến khách sạn đối diện ăn cơm.” Phong Dập Thần nói.
“Được đấy!” Trì Tĩnh Tây đồng ý.
Mấy đồng nghiệp đi theo Trì Tĩnh Tây đều nhìn anh ta đầy trong mong, mắt sáng rực.
Phong Dập Thần nhìn họ, rồi nói, “Mọi người cũng đi cùng luôn đi! Muốn ăn gì cứ gọi!”
"Cảm ơn anh Phong!”
Mấy đồng chí cảnh sát cười tít mắt.
Trì Tĩnh Tây nhìn anh, thở dài, “Có tiền tốt thật! làm cảnh sát tới mời cơm cũng không mời được!”
Phong Dập Thần lườm anh ta. “Nói đi, đừng than thở nữa!”
“Được!”
Trì Tĩnh Tây bắt đầu hỏi, “Làm sao anh biết Cố Hảo bị bắt cóc!”
“Kiểm tra!” Phong Dập Thần nói, “Tôi sai Lương Thần cho người đi kiểm tra, gọi không nghe máy, tìm không thấy, không liên hệ thì điều tra!”
Cố Hảo nghe thấy tên mình từ miệng anh, trong lòng cô ê ẩm.
Dường như chưa từng có chuyện gì dã xẩy ra, nhưng bản thân cô lại thể hiện thái quá rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, ngồi yên ở đó, lẳng lặng lắng nghe.
“Vậy trong hồ sơ, tôi ghi Cố Hảo là bạn gái anh nhé?” Trì Tĩnh Tây nhìn Phong Dập Thần.
Cố Hảo hơi ngẩng đầu, thấy hai cảnh sát ngồi phía đối diện cũng hơi ngạc nhiên, mấy người đều ngẩng đầu nhìn Cố Hảo.
Vốn bọn họ cũng có nghi ngờ, thì ra Cố Hảo là bạn gái Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần nhạt thếch, giọng nói đều đều, “Không cần, cái này không quan trọng!”
Tinh thần Cố Hảo như sụp đổ, đầu cô như muốn nổ tung.
Cô kinh ngạc, Phong Dập Thần không muốn thừa nhận ư?
Hay nói cách khác, anh đã chuẩn bị xong chuyện chia tách giữa họ.
Khuôn mặt cô tái nhợt, cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, lông mu khẽ run rẩy, che đi sự ảm đạm trong mắt.
Anh vẫn còn giận chuyện cô bị Tiếu Mặc ôm ngày hôm qua.
Trì tĩnh Tây gật đầu, ánh mắt nhìn Phong Dập Thần, hất nhẹ, ý bảo anh nhìn Cố Hảo.
Phong Dập Thần liếc mắt nhìn anh ta một cái, giọng hơi trầm, “Tôi không có bạn gái!”
Anh không thừa nhận.
Cũng đúng, từ đó đến giờ anh chưa từng công nhận cô là bạn gái anh, giữa họ cứ mãi là mối quan hệ như thế.
Cô chợt nhận ra, bản thân mình mất bình tĩnh quá, cô không hiểu anh mà đã ở cạnh anh.
Chỉ vì anh là ba Mặc Mặc, vì giữa họ có mối quan hệ của đứa bé, nên cô mới quên mất phải đề phòng.
Thì ra bản thân mình là một chuyện hài hước.
Trì Tĩnh Tây và mấy cảnh sát đều kinh ngạc, nhìn Cố Hảo cúi đầu, rồi lại nhìn Phong Dập Thần không dám hó hé gì.
Trì Tĩnh Tây cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta tiếp tục hỏi.
Cố Hảo dần không còn nghe thấy những câu hỏi khac nữa, trong đầu cô rối như tơ vò.
Mãi cho tới khi Trì Tĩnh Tây gọi cô, “Cố Hảo, mấy câu Thần vừa nói cô nghe rõ không?”
Cố Hảo sững sờ, nhìn anh ta, “Cảnh sát Trì, tôi biết rồi!”
“Được rồi, cứ thế đi!” Trì Tĩnh Tây nhìn đồng hồ, “Hơn 11 giờ rưỡi rồi, mình kết thúc công việc đi ăn cơm thôi! Gọi các anh em đi thôi!”
“Dạ!” Mấy người họ nhanh chóng đi ra ngoài.
Trì Tĩnh Tây nhìn hai người họ, “Hai người chờ chút nhé, chúng tôi quay về ngay!”
Anh ta cũng đi luôn, trong phòng chỉ còn mình Phong Dập Thần và Cố Hảo.
Hai người họ ngồi cùng một chỗ,sát cạnh nhau.
Cố Hảo cúi đầu, nuốt nước bọt, cô muốn mở miệng, nhưng lại thấy vô nghĩa quá.
Phong Dập Thần cũng không noi gì, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Bỗng nhiên anh đứng dậy.
Trong lòng Cố Hảo hơi lo lắng, cô gọi anh, “Khoan đã!”
Bóng dáng cao lớn của anh dừng lại, bóng lưng cứng ngắc, anh chỉ đứng đó, không nói gì.
Cố Hảo cũng đứng dậy nhìn theo bóng lưng anh, cô nói , “Phong Dập Thần, tôi có mấy câu muốn nói với anh!”
Anh vẫn yên lặng.
cô nhìn lưng anh, mái tóc được chải chuốt cẩn thận. Âu phục thẳng thớm, áo sơ mi sạch sẽ.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi nói, “Hôm qua tôi không đúng, tôi không để ý bị Tiếu Mặc ôm, là tôi sai!”
Sóng lưng Phong Dập Thần căng thẳng tắp.
"Nhưng tôi với anh ấy, chẳng phải tình cũ khó quên. Cho nên anh nói, tôi không thể nhận!”
Phong Dập Thần vẫn không nói.
Cô nhìn theo lưng anh, cảm giác thất vọng quá mức rõ ràng.
“Vừa rồi anh không nhận tôi là bạn gái anh, tôi cũng hiểu ý anh!” Cô nói khẽ, “Tôi cũng chẳng phải người dây dưa gì, giờ cũng vậy, sau này cũng thế. Sau này tôi sẽ không quấy rầy anh nữa đâu!”
Cô xách túi bước ra cửa.
Cô không dám nhìn anh, cô sợ, nếu cô quay đầu nhìn sẽ không kìm được nước mắt.
Ánh mắt họ giao nhau, nhưng không ai nói gì.
Lúc này Trì Tĩnh Tây đi tới cùng hai cảnh sát.
Mấy người họ vừa tới đã bắt đầu bàn chuyện với Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần cũng thức thời, giữ thể diện cho Trì Tĩnh Tây, anh thân thiện bắt tay, nói chuyện cùng họ.
Trên mặt Phong Dập Thần là nụ cười nhẹ nhàng, giống như những chuyện khác không thể ảnh hưởng gì đến anh.
Cố Hạo nhìn khuôn mặt anh, vì nụ cười mà bỗng chốc trở nên hiền hòa đi rất nhiều, mọi thứ xung quanh như bị lu mờ.
Trì Tĩnh Tây mới nói, “Cố Hạo, đầu đuôi là thế này, anh Phong Dập Thần cứu cô, cần thêm chút lời khai, nên cần hai người cùng đi đối chiếu một chút!”
Cố Hạo lại không biết, đối chứng lời khai là một hành vi hợp pháp, cô nghĩ Trì Tĩnh Tây làm sai rồi, lại càng không ngờ mình và Phong Dập Thần khó xử thế này.
Có lẽ, Trì Tĩnh Tây có ý tốt, nhưng khi Cố Hảo nhìn thấy Phong Dập Thần, cô lại thấy rất ngại ngùng.
Anh không tin cô.
Trước mặt người khác nên cô không nói gì, chỉ thờ ơ nói, “Được, anh cần tôi làm gì thì tôi sẽ phối hợp!”
“Thần, tôi có vài câu muốn hỏi cậu!” Trì Tĩnh Tây nhìn về phía Phong Dập Thần.
“Anh hỏi đi!” Phong Dập Thần ngồi xuống cạnh Cố Hảo.
Bất chợt, Cố Hảo cảm giác có một sự áp bức không nhỏ xuất hiện sát cạnh mình, hơi thở hiện diện của anh quá rõ rang.
Cố Hảo len lén ngồi thẳng dậy.
Trì Tĩnh Tây liếc nhìn hai người bọn họ, có lẽ thấy không khí giữa hai người hơi lạ nên anh ta nói, “Hỏi một chút là xong, đừng đi đâu nhé, trưa nay tôi mời hai người ăn cơm!”
Cố Hảo lén nhìn Phong Dập Thần.
Cô nghĩ, chuyện ngày hôm qua, cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận, vẫn thấy không ổn. Dù sao Tiếu Mặc ôm cô không đúng, Phong Dập Thần là đàn ông, nổi giận cũng là chuyện bình thường.
Nên nếu cùng ăn cơm chung với nhau, cô sẽ tìm cơ hội giải thích cũng như xin lỗi đàng hoàng. Khi anh bình tâm suy nghĩ lại, tình hình ngày hôm qua quả thật rất dễ gây hiểu nhầm.
Cô vô thức nhìn Phong Dập Thần, thấy anh cũng không nhìn mình, mà nhìn Trì Tĩnh Tây, “Cậu mời? Ăn ở nhà ăn hả?”
“Sặc!”Trì Tĩnh Tây cười khẩy, “Này, đừng có dìm hàng tôi như thế chứ! Hay anh chủ chi đi, mình ra ngoài ăn. Dù gì tôi cũng chỉ là một anh cảnh sát nghèo thôi, làm gì có nhìều tiền!”
“Vậy thì đến khách sạn đối diện ăn cơm.” Phong Dập Thần nói.
“Được đấy!” Trì Tĩnh Tây đồng ý.
Mấy đồng nghiệp đi theo Trì Tĩnh Tây đều nhìn anh ta đầy trong mong, mắt sáng rực.
Phong Dập Thần nhìn họ, rồi nói, “Mọi người cũng đi cùng luôn đi! Muốn ăn gì cứ gọi!”
"Cảm ơn anh Phong!”
Mấy đồng chí cảnh sát cười tít mắt.
Trì Tĩnh Tây nhìn anh, thở dài, “Có tiền tốt thật! làm cảnh sát tới mời cơm cũng không mời được!”
Phong Dập Thần lườm anh ta. “Nói đi, đừng than thở nữa!”
“Được!”
Trì Tĩnh Tây bắt đầu hỏi, “Làm sao anh biết Cố Hảo bị bắt cóc!”
“Kiểm tra!” Phong Dập Thần nói, “Tôi sai Lương Thần cho người đi kiểm tra, gọi không nghe máy, tìm không thấy, không liên hệ thì điều tra!”
Cố Hảo nghe thấy tên mình từ miệng anh, trong lòng cô ê ẩm.
Dường như chưa từng có chuyện gì dã xẩy ra, nhưng bản thân cô lại thể hiện thái quá rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, ngồi yên ở đó, lẳng lặng lắng nghe.
“Vậy trong hồ sơ, tôi ghi Cố Hảo là bạn gái anh nhé?” Trì Tĩnh Tây nhìn Phong Dập Thần.
Cố Hảo hơi ngẩng đầu, thấy hai cảnh sát ngồi phía đối diện cũng hơi ngạc nhiên, mấy người đều ngẩng đầu nhìn Cố Hảo.
Vốn bọn họ cũng có nghi ngờ, thì ra Cố Hảo là bạn gái Phong Dập Thần.
Phong Dập Thần nhạt thếch, giọng nói đều đều, “Không cần, cái này không quan trọng!”
Tinh thần Cố Hảo như sụp đổ, đầu cô như muốn nổ tung.
Cô kinh ngạc, Phong Dập Thần không muốn thừa nhận ư?
Hay nói cách khác, anh đã chuẩn bị xong chuyện chia tách giữa họ.
Khuôn mặt cô tái nhợt, cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, lông mu khẽ run rẩy, che đi sự ảm đạm trong mắt.
Anh vẫn còn giận chuyện cô bị Tiếu Mặc ôm ngày hôm qua.
Trì tĩnh Tây gật đầu, ánh mắt nhìn Phong Dập Thần, hất nhẹ, ý bảo anh nhìn Cố Hảo.
Phong Dập Thần liếc mắt nhìn anh ta một cái, giọng hơi trầm, “Tôi không có bạn gái!”
Anh không thừa nhận.
Cũng đúng, từ đó đến giờ anh chưa từng công nhận cô là bạn gái anh, giữa họ cứ mãi là mối quan hệ như thế.
Cô chợt nhận ra, bản thân mình mất bình tĩnh quá, cô không hiểu anh mà đã ở cạnh anh.
Chỉ vì anh là ba Mặc Mặc, vì giữa họ có mối quan hệ của đứa bé, nên cô mới quên mất phải đề phòng.
Thì ra bản thân mình là một chuyện hài hước.
Trì Tĩnh Tây và mấy cảnh sát đều kinh ngạc, nhìn Cố Hảo cúi đầu, rồi lại nhìn Phong Dập Thần không dám hó hé gì.
Trì Tĩnh Tây cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta tiếp tục hỏi.
Cố Hảo dần không còn nghe thấy những câu hỏi khac nữa, trong đầu cô rối như tơ vò.
Mãi cho tới khi Trì Tĩnh Tây gọi cô, “Cố Hảo, mấy câu Thần vừa nói cô nghe rõ không?”
Cố Hảo sững sờ, nhìn anh ta, “Cảnh sát Trì, tôi biết rồi!”
“Được rồi, cứ thế đi!” Trì Tĩnh Tây nhìn đồng hồ, “Hơn 11 giờ rưỡi rồi, mình kết thúc công việc đi ăn cơm thôi! Gọi các anh em đi thôi!”
“Dạ!” Mấy người họ nhanh chóng đi ra ngoài.
Trì Tĩnh Tây nhìn hai người họ, “Hai người chờ chút nhé, chúng tôi quay về ngay!”
Anh ta cũng đi luôn, trong phòng chỉ còn mình Phong Dập Thần và Cố Hảo.
Hai người họ ngồi cùng một chỗ,sát cạnh nhau.
Cố Hảo cúi đầu, nuốt nước bọt, cô muốn mở miệng, nhưng lại thấy vô nghĩa quá.
Phong Dập Thần cũng không noi gì, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Bỗng nhiên anh đứng dậy.
Trong lòng Cố Hảo hơi lo lắng, cô gọi anh, “Khoan đã!”
Bóng dáng cao lớn của anh dừng lại, bóng lưng cứng ngắc, anh chỉ đứng đó, không nói gì.
Cố Hảo cũng đứng dậy nhìn theo bóng lưng anh, cô nói , “Phong Dập Thần, tôi có mấy câu muốn nói với anh!”
Anh vẫn yên lặng.
cô nhìn lưng anh, mái tóc được chải chuốt cẩn thận. Âu phục thẳng thớm, áo sơ mi sạch sẽ.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi nói, “Hôm qua tôi không đúng, tôi không để ý bị Tiếu Mặc ôm, là tôi sai!”
Sóng lưng Phong Dập Thần căng thẳng tắp.
"Nhưng tôi với anh ấy, chẳng phải tình cũ khó quên. Cho nên anh nói, tôi không thể nhận!”
Phong Dập Thần vẫn không nói.
Cô nhìn theo lưng anh, cảm giác thất vọng quá mức rõ ràng.
“Vừa rồi anh không nhận tôi là bạn gái anh, tôi cũng hiểu ý anh!” Cô nói khẽ, “Tôi cũng chẳng phải người dây dưa gì, giờ cũng vậy, sau này cũng thế. Sau này tôi sẽ không quấy rầy anh nữa đâu!”
Cô xách túi bước ra cửa.
Cô không dám nhìn anh, cô sợ, nếu cô quay đầu nhìn sẽ không kìm được nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.