Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 212: Lại từ trên trời rơi xuống
Hạ Lan Tình
26/05/2021
Người phục vụ kia té xuống đất, dáng vẻ nhếch nhác.
Lúc này anh ta hoảng hốt, vừa nghe Trần Thanh Vận truy hỏi thì bản thân bị doạ tới cả người run không ngừng. Anh ta lập tức lên tiếng nịnh bợ: “Cô Trần, anh Phong, tôi không phải cố ý. Tôi chỉ là, tôi chỉ là, tôi chỉ là.”
“Anh chỉ là cái gì?” Trần Thanh Vận gằng giọng: “Anh cũng gan lắm, lại dám nghe lén chúng tôi?”
Người phục vụ bị doạ tới nỗi anh ta lắp bắp “Tôi chỉ là” cũng chưa nói ra được điều gì.
Trần Thanh Vận chất vấn như vậy, anh ta càng run hơn.
Tình huống này, Phong Dập Thần chỉ nhìn thoáng qua, không cần đoán cũng biết xảy ra chuyện gì.
Anh vốn là nhân vật nỗi tiếng ở Tề Bắc và ảnh hậu Tân Tấn đóng cửa trong phòng, dĩ nhiên sẽ thu hút suy đoán của người phục vụ kém chất lượng.
Cho nên anh ta sẽ nghe lén, cũng không có gì là bất ngờ.
Phong Dập Thần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, anh khó chịu lên tiếng: “Anh thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi.”
“Anh Phong, tôi sai rồi, tôi sai rồi.” Người phục vụ kia lập tức cầu xin.
Phong Dập Thần lạnh lùng lên tiếng: “Anh muốn nghe lén thì nên trả giá cho việc nghe lén. Nếu không thế giới này không có quy tắc, làm người cũng cần có quy tắc. Bất cứ ai cũng nên trả giá cho hành vi của mình.”
Nói xong, anh ta đi ra ngoài, Trần Thanh Vận cũng hừ nhẹ: “Đúng, phải trả giá.”
Lúc này, quản lý ngoài cửa cũng nghe thấy, chắc là nhận biết được. Quản lý nhanh chóng chạy vào. Anh ta tươi cười hỏi han: “Anh Phong sao vậy? Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì sao?”
Phong Dập Thần trừng mắt nhìn, lạnh lùng lên tiếng: “Anh có thể xem camera của các anh. Tôi không ngờ Club của các anh lại xuất hiện hành vi dơ bẩn như vậy, xem ra các anh cần phải chỉnh đốn mới được.”
Phong Dập Thần nói xong câu này thì bỏ đi.
Trần Thanh Vận cũng đi theo.
“Anh Phong, là bên này, chúng ta không thể qua bên đó, hình như là bên này.”
Trần Thanh Vận chỉ về hướng gần đó, dẫn Phong Dập Thần chạy sang hướng khác.
“Rốt cuộc là bên nào?” Phong Dập Thần trần giọng nói.
Trần Thanh Vận nhìn bốn phía: “Trợ lý của tôi lập tức tới ngay.”
Đang nói thì trợ lý của Trần Thanh Vận chạy tới. Cô ta gật đầu với Phong Dập Thần, cung kính lên tiếng: “Chào anh Phong.”
“Mau nói chúng tôi nghe người đang ở đâu?”
“Phòng 109.” Trợ lý chỉ về hướng: “Vòng qua nơi này, phòng trong cùng là nó.”
Trợ lý nói xong, Phong Dập Thần đã hừng hực đi về phía phòng trong cùng. Bước đi của anh cực lớn, Trần Thanh Vận đi đôi giày cao gót, trợ lý đỡ cô ta mới đuổi kịp Phong Dập Thần.
Họ hồng hộc chạy thẳng tới cửa phòng 109.
Đúng lúc này, nghe trong phòng truyền ra tiếng nói nghiêm nghị của Cố Hảo.
“Anh Lư, tôi không ngờ anh lại là người như vậy. Xem ra hơm nay buổi phỏng vấn của tôi tới nhầm chỗ rồi. Tôi cảm thấy rất ghê tởm hành vi của anh.”
“Haiz.” Giọng người đàn ông truyền lại: “Đừng nói vậy, cô Cố, tôi là thấy cô vất vả. Cô xem cô là cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại đi làm phóng viên? Sao cô có thể cam tâm, sống cả đời trong toà soạn báo nhỏ nhoi kia. Cô xinh đẹp như vậy, nên tìm một người đàn ông yêu thương, cưng chiều cô cả đời này mới phải. Còn tôi, có thể để cô sống những tháng ngày tốt đẹp, chi bằng cô suy nghĩ một chút, bỏ làm phóng viên, đi theo tôi. Hôm nay tôi tặng cô một căn nhà.”
“Không cần đâu.” Cố Hảo lạnh lùng nói: “Nhà của anh để lại cho mẹ anh đi.”
Cố Hảo quay người muốn đi thì bị Lư Gia Xuyên bắt lấy.
“Đi đâu?”
“Anh thả tôi ra!” Cố Hảo hét lên: “Anh còn kéo tôi, tôi hét cứu mạng đó.”
“Ha ha, cô hét cứu mạng?” Lư Gia Xuyên cười nhẹ nhàng, rất mỉa mai. Anh ta 40 tuổi đầu, vẻ ngoài không phải rất khó coi, nhưng so với Phong Dập Thần mà nói thì kém xa, để lại chữ hồ lúc này còn không đáng.
“Cho dù cô có hét khản cổ thì cũng không có ai tới cứu cô đâu. Tôi nói cô biết, người phụ nữ tôi muốn thì không phải không có được.”
“Đó là chuyện của anh.” Cố Hảo sắc bén lên tiếng: “Tôi không phải loại người phụ nữ mà anh tìm.”
“Ha, cho cô tiền, cô chính là loại người đó.” Lư Gia Xuyên dĩ nhiên không tin tà, phụ nữ đều vì tiền mà dâng bản thân.
Trong mắt của Lư Gia Xuyên, người phụ nữ có cao cấp, cũng sẽ vì tiền mà mơ hồ.
“Anh buông ra!” Cố Hảo lại quát lên.
“Tôi không thả cô đó.”
“Cút!”
“Để tôi thơm một cái thì sẽ thả cô ra!” Lư Gia Xuyên gian xảo lên tiếng: “Cô thấy tôi tới club này chính là vì yên tĩnh, không có ai quấy rầy chúng ta. 2 chúng ta từ từ phỏng vấn, coi như giao lưu tình cảm, tốt nhất là sâu hơn một chút, cô nói có phải không?”
Nói xong thì Lư Gia Xuyên dùng sức chặn Cố Hảo lại, ôm chặt lấy cô.
“A …….” Cố Hảo gào thét: “Cút ra.”
“Đừng.” Giọng của Lư Gia Xuyên càng thêm mờ ám.
Cố Hảo giãy giụa dữ dội, nhấc chân đá vào Lư Gia Xuyên. Chiêu này của cô dùng sức rất lớn.
Lư Gia Xuyên không đề phòng, bị cô đá một cước thì bực bội, đau muốn chết được.
Anh ta giận dữ tát một bạt tay vào mặt cô.
Cố Hảo cũng đề phòng, nhanh chóng khom người xuống.
Lư Gia Xuyên không tát trúng ai, xém chút còn té nhào.
Điều này càng khiến Lư Gia Xuyên tức tối, nhào qua phía của Cố Hảo.
“Người phụ nữ hèn hạ, cô dám làm vậy, tôi thấy cô có phải không muốn sống trong toà soạn hay không.”
Cố Hảo lạnh lùng lên tiếng quát: “Cho dù không sống nổi, tôi cũng sẽ không để loại người như anh lợi dụng đâu.”
“Tôi xem ai có thể cứu cô.” Lư Gia Xuyên khôi phục sau cơn đau bụng dưới. Anh ta nhào qua phía của Cố Hảo.
Cố Hảo mặc quần, giày cũng là giày trắng nhỏ, rất thoải mái, linh hoạt.
Cô vừa né người, Lư Gia Xuyên cứ nhào qua nhào lại.
Cố Hảo đành chạy ra phía ngoài cửa.
Lư Gia Xuyên đuổi theo phía sau: “Ai cũng không cứu nổi cô đâu. Cô được tôi làm thoải mái, lập tức sẽ không chua ngoa như vậy nữa.”
“Cút.” Cố Hảo mắng một từ.
“Tới lúc này cô chỉ hét sướng thôi.”
Cố Hảo tới trước cửa thì bị Lư Gia Xuyên tóm lấy.
Anh ta trở người đè Cố Hảo lên sát tường.
“Người phụ nữ hèn hạ, kêu đi, gọi người tới cứu đi. Tôi xem ai ……”
“Binh ……”
Cửa bị bật tung ra.
Phong Dập Thần đi vào, thấy Lư Gia Xuyên đè Cố Hảo lên tường. Anh nhấc chân lên, trực tiếp đá vào mặt của Lư Gia Xuyên.
“A ……” Anh ta bị lật nhào xuống đất.
Trọng lượng cơ thể của Cố Hảo không còn.
Cô đột nhiên ngước mắt thì thấy người đàn ông cao to đứng ngược sáng trước cửa.
Dáng vẻ này giống như lần cô bị Trần Lập Phi bắt cóc, anh cũng từ trên trời giáng xuống như vậy.
Lần này, Cố Hảo nhìn anh, bất giác mím chặt môi, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.
Lúc này anh ta hoảng hốt, vừa nghe Trần Thanh Vận truy hỏi thì bản thân bị doạ tới cả người run không ngừng. Anh ta lập tức lên tiếng nịnh bợ: “Cô Trần, anh Phong, tôi không phải cố ý. Tôi chỉ là, tôi chỉ là, tôi chỉ là.”
“Anh chỉ là cái gì?” Trần Thanh Vận gằng giọng: “Anh cũng gan lắm, lại dám nghe lén chúng tôi?”
Người phục vụ bị doạ tới nỗi anh ta lắp bắp “Tôi chỉ là” cũng chưa nói ra được điều gì.
Trần Thanh Vận chất vấn như vậy, anh ta càng run hơn.
Tình huống này, Phong Dập Thần chỉ nhìn thoáng qua, không cần đoán cũng biết xảy ra chuyện gì.
Anh vốn là nhân vật nỗi tiếng ở Tề Bắc và ảnh hậu Tân Tấn đóng cửa trong phòng, dĩ nhiên sẽ thu hút suy đoán của người phục vụ kém chất lượng.
Cho nên anh ta sẽ nghe lén, cũng không có gì là bất ngờ.
Phong Dập Thần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, anh khó chịu lên tiếng: “Anh thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi.”
“Anh Phong, tôi sai rồi, tôi sai rồi.” Người phục vụ kia lập tức cầu xin.
Phong Dập Thần lạnh lùng lên tiếng: “Anh muốn nghe lén thì nên trả giá cho việc nghe lén. Nếu không thế giới này không có quy tắc, làm người cũng cần có quy tắc. Bất cứ ai cũng nên trả giá cho hành vi của mình.”
Nói xong, anh ta đi ra ngoài, Trần Thanh Vận cũng hừ nhẹ: “Đúng, phải trả giá.”
Lúc này, quản lý ngoài cửa cũng nghe thấy, chắc là nhận biết được. Quản lý nhanh chóng chạy vào. Anh ta tươi cười hỏi han: “Anh Phong sao vậy? Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì sao?”
Phong Dập Thần trừng mắt nhìn, lạnh lùng lên tiếng: “Anh có thể xem camera của các anh. Tôi không ngờ Club của các anh lại xuất hiện hành vi dơ bẩn như vậy, xem ra các anh cần phải chỉnh đốn mới được.”
Phong Dập Thần nói xong câu này thì bỏ đi.
Trần Thanh Vận cũng đi theo.
“Anh Phong, là bên này, chúng ta không thể qua bên đó, hình như là bên này.”
Trần Thanh Vận chỉ về hướng gần đó, dẫn Phong Dập Thần chạy sang hướng khác.
“Rốt cuộc là bên nào?” Phong Dập Thần trần giọng nói.
Trần Thanh Vận nhìn bốn phía: “Trợ lý của tôi lập tức tới ngay.”
Đang nói thì trợ lý của Trần Thanh Vận chạy tới. Cô ta gật đầu với Phong Dập Thần, cung kính lên tiếng: “Chào anh Phong.”
“Mau nói chúng tôi nghe người đang ở đâu?”
“Phòng 109.” Trợ lý chỉ về hướng: “Vòng qua nơi này, phòng trong cùng là nó.”
Trợ lý nói xong, Phong Dập Thần đã hừng hực đi về phía phòng trong cùng. Bước đi của anh cực lớn, Trần Thanh Vận đi đôi giày cao gót, trợ lý đỡ cô ta mới đuổi kịp Phong Dập Thần.
Họ hồng hộc chạy thẳng tới cửa phòng 109.
Đúng lúc này, nghe trong phòng truyền ra tiếng nói nghiêm nghị của Cố Hảo.
“Anh Lư, tôi không ngờ anh lại là người như vậy. Xem ra hơm nay buổi phỏng vấn của tôi tới nhầm chỗ rồi. Tôi cảm thấy rất ghê tởm hành vi của anh.”
“Haiz.” Giọng người đàn ông truyền lại: “Đừng nói vậy, cô Cố, tôi là thấy cô vất vả. Cô xem cô là cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại đi làm phóng viên? Sao cô có thể cam tâm, sống cả đời trong toà soạn báo nhỏ nhoi kia. Cô xinh đẹp như vậy, nên tìm một người đàn ông yêu thương, cưng chiều cô cả đời này mới phải. Còn tôi, có thể để cô sống những tháng ngày tốt đẹp, chi bằng cô suy nghĩ một chút, bỏ làm phóng viên, đi theo tôi. Hôm nay tôi tặng cô một căn nhà.”
“Không cần đâu.” Cố Hảo lạnh lùng nói: “Nhà của anh để lại cho mẹ anh đi.”
Cố Hảo quay người muốn đi thì bị Lư Gia Xuyên bắt lấy.
“Đi đâu?”
“Anh thả tôi ra!” Cố Hảo hét lên: “Anh còn kéo tôi, tôi hét cứu mạng đó.”
“Ha ha, cô hét cứu mạng?” Lư Gia Xuyên cười nhẹ nhàng, rất mỉa mai. Anh ta 40 tuổi đầu, vẻ ngoài không phải rất khó coi, nhưng so với Phong Dập Thần mà nói thì kém xa, để lại chữ hồ lúc này còn không đáng.
“Cho dù cô có hét khản cổ thì cũng không có ai tới cứu cô đâu. Tôi nói cô biết, người phụ nữ tôi muốn thì không phải không có được.”
“Đó là chuyện của anh.” Cố Hảo sắc bén lên tiếng: “Tôi không phải loại người phụ nữ mà anh tìm.”
“Ha, cho cô tiền, cô chính là loại người đó.” Lư Gia Xuyên dĩ nhiên không tin tà, phụ nữ đều vì tiền mà dâng bản thân.
Trong mắt của Lư Gia Xuyên, người phụ nữ có cao cấp, cũng sẽ vì tiền mà mơ hồ.
“Anh buông ra!” Cố Hảo lại quát lên.
“Tôi không thả cô đó.”
“Cút!”
“Để tôi thơm một cái thì sẽ thả cô ra!” Lư Gia Xuyên gian xảo lên tiếng: “Cô thấy tôi tới club này chính là vì yên tĩnh, không có ai quấy rầy chúng ta. 2 chúng ta từ từ phỏng vấn, coi như giao lưu tình cảm, tốt nhất là sâu hơn một chút, cô nói có phải không?”
Nói xong thì Lư Gia Xuyên dùng sức chặn Cố Hảo lại, ôm chặt lấy cô.
“A …….” Cố Hảo gào thét: “Cút ra.”
“Đừng.” Giọng của Lư Gia Xuyên càng thêm mờ ám.
Cố Hảo giãy giụa dữ dội, nhấc chân đá vào Lư Gia Xuyên. Chiêu này của cô dùng sức rất lớn.
Lư Gia Xuyên không đề phòng, bị cô đá một cước thì bực bội, đau muốn chết được.
Anh ta giận dữ tát một bạt tay vào mặt cô.
Cố Hảo cũng đề phòng, nhanh chóng khom người xuống.
Lư Gia Xuyên không tát trúng ai, xém chút còn té nhào.
Điều này càng khiến Lư Gia Xuyên tức tối, nhào qua phía của Cố Hảo.
“Người phụ nữ hèn hạ, cô dám làm vậy, tôi thấy cô có phải không muốn sống trong toà soạn hay không.”
Cố Hảo lạnh lùng lên tiếng quát: “Cho dù không sống nổi, tôi cũng sẽ không để loại người như anh lợi dụng đâu.”
“Tôi xem ai có thể cứu cô.” Lư Gia Xuyên khôi phục sau cơn đau bụng dưới. Anh ta nhào qua phía của Cố Hảo.
Cố Hảo mặc quần, giày cũng là giày trắng nhỏ, rất thoải mái, linh hoạt.
Cô vừa né người, Lư Gia Xuyên cứ nhào qua nhào lại.
Cố Hảo đành chạy ra phía ngoài cửa.
Lư Gia Xuyên đuổi theo phía sau: “Ai cũng không cứu nổi cô đâu. Cô được tôi làm thoải mái, lập tức sẽ không chua ngoa như vậy nữa.”
“Cút.” Cố Hảo mắng một từ.
“Tới lúc này cô chỉ hét sướng thôi.”
Cố Hảo tới trước cửa thì bị Lư Gia Xuyên tóm lấy.
Anh ta trở người đè Cố Hảo lên sát tường.
“Người phụ nữ hèn hạ, kêu đi, gọi người tới cứu đi. Tôi xem ai ……”
“Binh ……”
Cửa bị bật tung ra.
Phong Dập Thần đi vào, thấy Lư Gia Xuyên đè Cố Hảo lên tường. Anh nhấc chân lên, trực tiếp đá vào mặt của Lư Gia Xuyên.
“A ……” Anh ta bị lật nhào xuống đất.
Trọng lượng cơ thể của Cố Hảo không còn.
Cô đột nhiên ngước mắt thì thấy người đàn ông cao to đứng ngược sáng trước cửa.
Dáng vẻ này giống như lần cô bị Trần Lập Phi bắt cóc, anh cũng từ trên trời giáng xuống như vậy.
Lần này, Cố Hảo nhìn anh, bất giác mím chặt môi, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.