Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 267: Làm bạn gái của anh đi

Hạ Lan Tình

08/06/2021

 

Cố Hảo nhìn Cố Tiểu Trúc lôi Trì Tĩnh Tây vào phòng, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ. Con nhóc này lúc nào cũng làm mọi chuyện vì chị gái mình, ngay cả việc vượt qua chướng ngại, lôi kéo đàn ông vào phòng cũng không chút đề phòng.

 

Cố Hảo rất cảm động, điều này đã chứng tỏ người em gái này đối xử rất tốt với cô.

 

Bởi vì cô, Tiểu Trúc không còn phòng bị đàn ông nữa.

 

Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, định làm vài món ăn mời Trì Tĩnh Tây ăn cơm.

 

Dù thế nào thì cô cũng phải giúp em gái một chút, hạnh phúc của em gái cô rất có thể là Trì Tĩnh Tây, dù không phải thì ít ra cũng đã cố gắng, sẽ không phải hối hận.

 

Tiểu Trúc có thể vượt chướng ngại kéo Trì Tĩnh Tây vào phòng có thể nói là rất tiến bộ rồi.

 

Nghĩ vậy, Cố Hảo cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Cũng thấy được tiền đồ rạng ngời phía trước, còn chuyện Phong Dập Thần, bây giờ cô không biết nên hình dung như thế nào mới đúng.

 

Mờ mịt, bất đắc dĩ, không biết làm sao.

 

Từ trước tới nay cô chưa từng có loại cảm giác này, trong lòng tràn đầy cảm giác bất đắc dĩ, không thể làm được chuyện gì.

 

Khi Cố Tiểu Trúc kéo Trì Tĩnh Tây vào phòng xong, chỉ tay vào anh ta, nhỏ giọng nhưng không kém phần nghiêm nghị: "Trì Tĩnh Tây, tôi cảnh cáo anh, chuyện của Mộ Mộ anh không được nói cho Phong Dập Thần."

 

Đôi mắt thâm thúy của Trì Tĩnh Tây nhìn chằm chằm Cố Tiểu Trúc, tròng mắt đen như mực, giọng nói nhỏ lại: "Vậy ra Mộ Mộ thật sự là con của Phong Dập Thần sao?"

 

"Không phải, không phải." Tiểu Trúc gằn giọng, nói. Cảm giác như cô đang tự lừa mình nhưng lại không thể dối người.

 

Trì Tĩnh Tây nhăn mũi, nói: "Em kích động như thế làm gì?"

 

Tiểu Trúc ngẩn ra, không thể phản bác được.

 

Trì Tĩnh Tây nhìn gương mặt xoắn xuýt của cô ấy, trong mắt ngoài kinh ngạc ra còn hàm chứa nụ cười.

 

"Tiểu Trúc, đây là chuyện của chị em và Phong Dập Thần, Mộ Mộ là con của hai người họ. Cho dù em có quan tâm cháu mình và chị gái thế nào thì em thấy có hợp lý khi em làm chủ thay chị em như vậy không?"

 

Trì Tĩnh Tây chỉ nói như vậy, giọng điệu không mang chút thành kiến và thiên vị nào.

 

"Tôi muốn làm chủ đấy." Tiểu Trúc trực tiếp nói như lẽ đương nhiên: "Vốn dĩ tôi còn cảm thấy Phong Dập Thần vẫn còn là loại người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, anh ta là nam thần trong trường tôi. Không ngờ lại chính là một đống rác, do mắt tôi mù cả. Sáu năm trước anh ta làm tổn thương chị tôi, khiến chị ấy một mình nuôi dưỡng Mộ Mộ sáu năm, anh có biết chị tôi đã xoay sở như thế nào không?"

 



Trì Tĩnh Tây hơi híp mắt lại, không cần nghĩ cũng biết, một cô gái mang theo đứa con chưa lập gia đình đã có sống sót khổ sở như thế nào.

 

Trì Tĩnh Tây gật đầu, nói: "Tôi có thể tưởng tượng ra."

 

"Không!" Tiểu Trúc lạnh lùng nói: "Anh không thể nghĩ được, điều anh tưởng tượng được chỉ là một phần trong đó mà thôi. Mãi mãi không thể đoán được chị tôi phải chịu khổ nhiều bao nhiêu, thời gian đó chị tôi đã gặp những chuyện gì anh không thể nào tưởng tượng nổi đâu."

 

Trì Tĩnh Tây cảm thấy cô nàng này rất yêu chị gái của cô ấy.

 

Anh ta cũng cảm động.

 

"Trong thời gian ngắn, chị gái tôi mất đi người bạn trai thanh mai trúc mã, bị Cố Mỹ tính kế, sinh con ra lại..."

Tiểu Trúc không nói tiếp, đứa bé chết đi đó chính là vết thương lòng của chị cô.

 

"Tha hương nơi khác, thậm chí còn không được nhìn thấy bà ngoại mà chúng tôi yêu nhất. Tôi cũng bị Cố Mỹ hãm hại, cuối cùng là chị ấy chăm sóc tôi. Lúc đó cái gì tôi cũng không biết, là chị ấy không ngại khóc khăn dìu dắt tôi từng bước, chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau. Chuyện của chị ấy so với tôi là quan trọng nhất."

 

Cố Tiểu Trúc vừa nói vừa lệ nóng doanh tròng, lòng căm phẫn tràn ngập, nhiều hơn là sự thương tiếc và đau lòng với Cố Hảo.

 

"Bây giờ chị ấy trở lại, cũng biết đứa bé là con của Phong Dập Thần nên mới muốn cho Mộ Mộ một mái nhà hoàn chỉnh, nhưng Phong Dập Thần đã đối xử với chị ấy thế nào chứ? Chị ấy muốn Mộ Mộ có hạnh phúc mà hy sinh cả đời của mình. Vì thế, Trì Tĩnh Tây, anh đừng có lắm lời, không được phép nói cho Phong Dập Thần biết sự tồn tại của Mộ Mộ."

Trì Tĩnh Tây yên lặng nhìn cô ấy, trong mắt chứa rất nhiều cảm xúc.

 

Anh ta biết, trong chuyện này luôn tồn tại vấn đề.

 

Nhưng khi nhìn Tiểu Trúc, anh ta không tỏ ra bất kì thái độ gì cả.

 

"Có nghe hay không?" Tiểu Trúc sốt ruột nói.

 

Trì Tĩnh Tây nhìn cô ấy chăm chú, ánh sáng trong mắt không tắt: "Tiểu Trúc, em cảm thấy em có gì để uy hiếp tôi chứ?"

 

Tiểu Trúc trợn lớn hai mắt.

 

Trì Tĩnh Tây nhìn gương mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của cô ấy, ngũ quan xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài vô cùng sinh động, khi tức giận vẫn dễ thương như vậy.

 

"Muốn uy hiếp người khác thì cũng cần phải có một lý do chứ." Giọng Trì Tĩnh Tây khàn khàn, miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

 

Cố Tiểu Trúc ngẩn ra, hít sâu một hơi: "Mặc kệ, anh không được phép."

 

"Trái lại, tôi có thể đồng ý với em." Trì Tĩnh Tây nói: "Nếu bàn về quan hệ thì em cũng đã nói rồi, tôi không có quan hệ gì với em cả, còn nói tôi có ý đồ với em. Hơn nữa tôi và Phong Dập Thần là anh em thân thiết từ nhỏ tới lớn, chuyện của cậu ấy nếu tôi không nói thì không phải thật có lỗi hay sao? Tôi mạo hiểm làm chuyện có lỗi với anh em thân thiết của tôi để đồng ý với em thì cũng phải có lý do chứ?"



 

"Anh muốn có nguyên nhân gì?" Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn anh ta: "Đây vốn là chuyện của chị tôi, có liên quan gì tới anh chứ?"

 

"Đôi lúc tôi không biết có nên nói cho Phong Dập Thần hay không, nhưng chuyện này lại có liên quan tới con cháu nhà họ Phong, đây là con cháu nhà họ Phong, sao có thể lưu lạc bên ngoài được? Em muốn tôi làm ra chuyện có lỗi với người anh em thân thiết thì cũng phải có thành ý chứ?"

 

"Thành ý gì?" Tiểu Trúc cau mày, không vui hỏi.

 

Trì Tĩnh Tây thấy cô ấy khẩn trương, đề phòng anh liền mỉm cười, nói: "Em nói xem?"

 

Tiểu Trúc hơi dừng lại, nhìn mặt anh ta, cộng thêm nụ cười treo bên mép kia giống hệt như con hồ ly gian trá.

 

Tiểu Trúc làm mặt lạnh, không vui nói: "Anh tự nói đi, tôi làm sao biết anh có ý gì?"

 

"Tốt lắm." Đôi mắt sâu thẳm của Trì Tĩnh Tây nhìn chăm chú vào Tiểu Trúc, nói: "Làm bạn gái của anh đi."

 

Onggg....

 

Trong đầu Tiểu Trúc như có pháo nổ, vang rền như sấm chớp.

 

Cô ấy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Chân mày cau có, thực không hiểu nổi người đàn ông này đang nói thật hay là nói đùa.

 

Trì Tĩnh Tây nhìn cô, mắt không nháy lấy một cái: "Đúng, em đã nói đúng. Anh có ý với em, lần đầu tiên gặp em anh đã cảm giác không bình thường, vừa gặp đã yêu, anh muốn em làm bạn gái anh."

 

"Anh dựa vào cái gì?" Tiểu Trúc không tự chủ phản bác lại.

 

"Em suy nghĩ thử xem." Anh ta nói: "Anh là anh em tốt với Phong Dập Thần, quan hệ không bình thường. Nếu em là bạn gái của anh thì chuyện của chị em và Mộ Mộ anh sẽ không nói với Phong Dập Thần, dù sao em cũng là bạn gái của anh, quan hệ của hai chúng ta đã tiến thêm một bước nên dù anh có không nói cho Phong Dập Thần biết thì cậu ấy cũng không tức giận. Đúng không?"

 

Tiểu Trúc trừng mắt, nói: "Tiểu nhân gian trá."

 

"Đồng ý không?" Trì Tĩnh Tây cười hỏi ngược lại.

 

"Không." Tiểu Trúc xấu hổ nói nhỏ: "Tôi không biết làm bạn gái."

 

Trì Tĩnh Tây cũng không vội vàng, chỉ cười nói: "Em tùy tiện, dù sao anh cũng sẽ nói. Nếu em không đồng ý thì anh sẽ nói cho Phong Dập Thần."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook