Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 254: Lời xin lỗi
Hạ Lan Tình
04/06/2021
Quay lại phòng bệnh.
Cố Hảo thấy hộp đồ ăn được đặt trên bàn, mùi thơm xộc vào mũi.
Phong Dập Thần ngồi ở mép giường, không đi đâu, dường như đang chờ cô về.
Cố Hải thấy bữa ăn có hai phần, bàn xếp ở mép giường anh cũng có một phần, chỗ cô có một phần, anh toàn toàn có thể ăn trước.
Vừa thấy cô vào cửa, Phong Dập Thần đã nói: "Kết quả kiểm tra thế nào?"
Cố Hảo nói: "Gan, túi mật, tuyến tụy, lá lách và thận đều bình thường, chất động không làm ảnh hưởng tới cơ quan nội tạng."
"Trong máu thì sao."
"Hàm lượng rất nhỏ." Cố Hảo nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Anh gật đầu.
Cửa phòng tắm đóng rầm một cái.
Lục Vân nhanh chóng nhỏ giọng báo cáo với Phong Dập Thần: "Tổng tài, vừa rồi Cố tiểu thư đi kiểm tra có gặp được vợ chồng Tiếu Mặc Đằng. Cố Mỹ cố tình dùng lời nói để làm tổn thương Cố tiểu thư nên bị tôi tát một cái."
"Một cái sao đủ?" Phong Dập Thần không vui nói: "Sau này gặp trường hợp giống như vậy thì trực tiếp tát tới sưng mặt đi."
"Vâng!" Lục Vân nhanh chóng gật đầu.
"Đã nói những gì?" Phong Dập Thần lại hỏi.
Lục Vân đành bất đắc dĩ nói hết một lượt những lời mà Cố Mỹ đã nói, Phong Dập Thần càng nghe càng tức giận, chân mày cau có, hỏa khí ngút trời.
"Cuối cùng cô ta cũng lộ ra bộ mặt thật, cô ta diễn không nổi nữa rồi. Lúc nào cũng thể giả bộ hiền thê lương mẫu, cuối cùng cũng phải lộ ra nanh vuốt."
"Tôi sẽ cho người quan sát cô ta." Lục Vân nói.
Hai người đang nói chuyện thì vệ sĩ canh cửa lại nói: "Trợ lý Lục."
Lục Vân lập tức ra cửa, vệ sĩ nhỏ giọng rủ rỉ một lúc bên tai Lục Vân.
Lục Vân quay lại, báo cáo cho Phong Dập Thần: "Vừa rồi có người báo lại, đã có kết quả kiểm tra của Cố Mỹ. Đời này cô ta sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa."
Phong Dập Thần ngẩn người: "Báo ứng tới nhanh như thế sao?"
"Loại đàn bà tự hại mình rồi vu oan giá họa cho Cố tiểu thư, giờ bị báo ứng cũng là chuyện bình thường." Lục Vân nói.
Đôi mắt Phong Dập Thần càng thêm thâm sâu.
Cố Hảo vừa hay đi ra, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
"Lục Vân, kết quả kiểm tra của Cố Mỹ kém tới mức đó sao?"
"Cố tiểu thư." Lục Vân vừa quay ra đã nhìn thấy Cố Hảo, liền gật đầu nói: "Thực sự là vậy."
"Không phải bác sĩ cố ý chứ?"
"Không phải." Lục Vân nói: "Chúng tôi không hề cho người làm giả, mà bác sĩ cũng có y đức của mình, báo kết quả này cho bệnh nhân cũng chẳng dễ dàng gì."
Mặt Cố Hảo thoáng qua chút ảo não: "Nếu biết trước báo ứng tới nhanh như vậy thì tôi sẽ không nói nặng như thế, có lẽ chị ta sẽ cho rằng do tôi nguyền rủa chị ta."
"Em quan tâm cô ta làm gì." Phong Dập Thần không vui nói: "Do cô ta tự làm việc ác nên ác giả ác bảo, còn đổ tội cho người khác?"
"Chị ta đã quen đổi tội cho em rồi." Cố Hảo lạnh nhạt nói: "Dù như thế nào thì đối với một người phụ nữ, không thể có con, lại còn bị sảy thai thì đều là chuyện rất tàn nhẫn."
"Cố Mỹ có đủ tư cách để đáng thương không?" Phong Dập Thần hỏi ngược lại.
"Mặc dù không." Cố Hảo đi tới bên cạnh bàn ăn, nói: "Nhưng dù sao cũng là chị cả của em, em nói những lời đó thực sự rất không đúng. Nhưng lúc đó, ngoài những lời đó ra thì thực sự không biết nên nói cái gì khác tốt hơn cả."
"Vậy được rồi, ăn cơm đi." Phong Dập Thần nói.
Cố Hảo gật đầu.
Lục Vân đi ra ngoài.
Cố Hảo ngồi xếp bằng trên giường, chỉnh bàn ăn tới trước mặt, ngồi trên giường ăn cơm.
Phong Dập Thần nhìn cô, nói: "Đây cũng là chuyện tốt, không có báo ứng thì thật sự không thể thu thập được loại người như vậy."
Cố Hảo ăn một miếng thịt, giương mắt lên nhìn anh, nói: "Mặc dù em không muốn tự thừa nhận rằng bản thân rất ác, nhưng khi nghĩ kĩ thì em lại cảm thấy rất sảng khoái. Anh nói có phải em quá không tốt lành hay không?"
"Cảm thấy sảng khoái sao?" Phong Dập Thần sửng sốt.
"Sau khi biết chị ta bị quả báo xong thì phản ứng đầu tiên của em chính là sảng khoái, tiếp đó là cảm thấy vô vị. Nhưng cảm giác sảng khoái vẫn nhiều hơn là chua xót, có lẽ em cũng chỉ là một người bình thường. Sau khi bị chị ta đối xử tệ bạc mấy lần, giờ chị ta bị báo ứng thì em cảm thấy chị ta đáng bị."
Cố Hảo cũng không quá xấu hổ khi phân tích nội tâm của chính mình.
"Đó là chuyện bình thường trên đời mà thôi." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Ai cũng thế cả, loại tâm tình đó chính là thứ chân thật nhất, đầu tiên là cảm thấy đáng khi người luôn hận mình gặp xui xẻo, sau đó là đồng tình, cuối cùng là cười thêm một chút trên sự đau khổ của người khác, đó là chuyện bình thường mà thôi."
Cố Hảo im lặng, dường như đồng ý với lời giải thích của Phong Dập Thần.
Một lát sau, Cố Hảo mới nói: "Ăn cơm đi, em không muốn ảnh hưởng tới khẩu vị, phụ lòng những món ăn ngon này."
Phong gia mang tới bốn món mặn một món canh, một bữa ăn thịnh soạn đầy chất dinh dưỡng.
Con người coi ăn là trời, ăn cơm mới là chuyện lớn nhất.
Phong Dập Thần cũng gật đầu, nói: "Ăn cơm đi, không phải vừa rồi em kêu đói hay sao."
"Ừm."
Không ai nói thêm gì nữa, dường như chuyện ở phòng siêu âm không hề xảy ra.
Nhưng đó chỉ là im lặng mà thôi, ai cũng biết, có một số chuyện không thể nào coi như chưa từng phát sinh được.
Cố Hảo ăn cơm, khoảng chừng sáu giờ rưỡi, điện thoại cô vang lên.
Là một dãy số điện thoại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Số điện thoại này chắc hẳn là của Tiếu Mặc Đằng.
Là dãy số điện thoại mà cô thuộc lòng trong vòng sáu năm.
Cô ngẩn người, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn bấm nhận: "Xin chào, ai vậy?"
Bên kia im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: "Cố Hảo, là tôi, Tiếu Mặc Đằng."
Bên kia thực sự là giọng của Tiếu Mặc Đằng, qua điện thoại, giọng nói có chút khổ sở.
Giọng nói thật trầm thấp, không phải giọng điệu có lý chẳng sợ, cũng chẳng phải kiểu là chuyện đương nhiên, chỉ có áy náy.
Giọng của anh ta dường như đã quay về sáu năm trước.
Nhưng lúc này, Cố Hảo biết, thời gian sẽ không quay trở lại.
Cô nói qua điện thoại: "Là anh sao. Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Cô không biết cuộc điện thoại này của anh ta gọi tới là để hưng sư vấn tội hay là xin lỗi, nhưng giọng nói dường như có chút áy náy. Đáng lẽ không nên có giọng điệu này mới phải.
Trước đây Tiếu Mặc Đằng son sắt tin rằng cô làm tổn thương Cố Mỹ, làm hại chị ta sảy thai, sao bây giờ lại dùng giọng điệu này để gọi cho cô.
"Thật xin lỗi." Tiếu Mặc Đằng nói, lần này, nghe vào tai tràn ngập thành ý: "Là tôi sai, sau vì tin vào lời nói sàm ngôn của cô ta, tôi biết em sẽ không làm như vậy."
Cố Hảo cầm điện thoại di động, cau mày: "Tôi không hiểu."
Tiếu Mặc Đằng chậm lại, nhẹ nhàng nói: "Cố Mỹ sảy thai, tôi biết là em không có liên quan."
"Ồ." Cố Hảo nói: "Thực sự là không liên quan tới tôi."
"Cố Hảo." Tiếu Mặc Đằng nói: "Là do tôi giận quá mất khôn, nói không tốt về em, thật xin lỗi."
"Anh gọi điện cho tôi chỉ vì nói mấy lời xin lỗi thôi sao?" Cố Hảo hỏi ngược lại.
"Đúng, tôi gọi để xin lỗi em." Giọng nói anh ta yếu ớt.
Cố Hảo hơi dừng lại, lơ đãng nhìn lên thì thấy đôi mắt đang nhìn mình chăm chú của Phong Dập Thần, cô cũng không nhìn anh quá lâu.
"Tôi biết." Cố Hảo lạnh nhạt nói: "Không còn chuyện gì thì cúp máy đi."
"Hảo Hảo!" Tiếu Mặc Đằng vội vàng nói.
Cố Hảo nhướn mày, trầm giọng nói: "Mong anh đừng có gọi tôi như vậy, cứ gọi tôi là Cố Hảo là được rồi."
Tiếu Mặc Đằng hơi im lặng, rồi vội vã nói tiếp: "Cố Hảo, tại sao em lại nằm viện?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.