Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 253: Không thể sinh con
Hạ Lan Tình
04/06/2021
Vừa nói xong lời này, cả người Cố Mỹ đã cứng đờ, điên cuồng hô lên: "Mày lại dám nguyền rủa tao?"
"Hì...." Cố Hảo bật cười: "Nguyền rủa chị sao?"
Vẻ mặt Cố Mỹ cực kì mất tự nhiên.
"Tôi nói là ai hại chị sinh non thì đời này người đó không thể đẻ được con, chị nói tôi nguyền rủa chị thì chị đang ngầm thừa nhận là chị tự cố ý khiến bản thân tự sinh non sao?"
Cố Mỹ lập tức luống cuống: "Tao không có."
"Ai đứng ở chỗ này cũng đều có đủ chức năng nghe cả." Lời nói của Cố Hảo rất sắc bén: "Câu nói vừa rồi của chị mang rất nhiều ý nghĩa khác, còn chuyện chị muốn nghĩ thế nào là chuyện của chị, tôi không bao giờ làm chuyện hèn hạ như vậy cả, cứ yên tâm đi."
"Là mày làm hại tao."
"Tôi đã nói rồi, ai làm hại chị thì cả đời này người đó cũng không thể đẻ con được." Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Cố Hảo nhìn chằm chằm Cố Mỹ: "Tôi đã dám nói như vậy rồi, còn chị, chị dám nói không?"
Cố Mỹ cắn chặt môi, tay nắm thành quả đấm: "Mày, mày thật quá đáng."
"Ha." Cố Hảo cười lạnh: "Lục Vân, chúng ta đi."
"Vâng!" Lục Vân đẩy Cố Hảo đi về phía thang máy.
Cố Mỹ đứng ở cửa, viền mắt ửng hồng cúi thấp đầu xuống: "Mặc Đằng, anh đã nghe thấy chưa?"
"Nghe ra." Tiếu Mặc Đằng lạnh giọng đáp.
Cố Mỹ cứng người, chị ta cảm thấy giọng nói này quá mức lãnh đạm khiến chị ta cảm thấy không ổn. Chị ta cái gì cũng không sợ, duy chỉ sợ Tiếu Mặc Đằng lạnh lùng với chị ta.
Tiếu Mặc Đằng đẩy Cố Mỹ vào phòng siêu âm.
"Mặc Đằng, anh chờ một chút." Cố Mỹ cứng ngắc quay đầu lại, thấy gương mặt không biểu cảm của Tiếu Mặc Đằng.
Gương mặt chị ta cứng lại, đáy mắt lóe lên vẻ hoảng sợ.
Đôi mắt Tiếu Mặc Đằng đối diện với đôi mắt của Cố Mỹ, trầm giọng nói: "Đứa bé là chính cô làm sảy đúng không?"
"Mặc Đằng, em..."
"Cô làm sảy đứa bé trong bụng rồi đổ lỗi lên đầu Cố Hảo nên mới khẩn trương, sợ bị nguyền rủa như vậy."
"Mặc Đằng, em không...." Cố Mỹ lại chối thêm lần nữa.
"Cô có thừa nhận hay không cũng không sao." Tiếu Mặc Đằng lạnh nhạt nói: "Dù sao người bị thương cũng là cô, cảm giác lớn nhất cũng là cô. Đó là con ruột thịt của cô mà cô lại muốn lợi dụng con của mình để đi gieo họa cho người khác."
"Mặc Đằng..."
"Hại người hại cả mình." Tiếu Mặc Đằng lạnh lùng nhìn chị ta: "Đứa con của tôi cuối cùng lại thành quân cờ của cô, sau này tôi làm sao dám để cô sinh con cho tôi nữa?"
Gương mặt Cố Mỹ lập tức trắng bệch.
Tiếu Mặc Đằng tiếp tục đẩy chị ta vào phòng siêu âm.
"Mặc Đằng!"
"Đừng nói gì cả." Tiếu Mặc Đằng lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô."
Cố Mỹ ngượng ngập không dám nói thêm.
Cho tới khi lên bàn khám, bác sĩ kiểm tra xong thì Tiếu Mặc Đằng vẫn đứng ở bên ngoài màn vải.
Anh ta nghe thấy bác sĩ nói với Cố Mỹ: "Cô Cố, tình trạng băng huyết của cô đã được cầm máu tốt, băng gạc bên trong tử cung cũng đã được lấy ra. Nhưng hiện tại thành tử cung của cô rất mỏng do băng huyết nên e rằng sau này khó mà có thai được nữa."
"Ý ông là gì?" Cố Mỹ thất thanh nói.
"Cô đừng kích động." Bác sĩ siêu âm nói: "Thành tử cung của cô rất mỏng, tôi nói là rất có khả năng đời này cô không thể làm mẹ được nữa. Nhưng thân thể của cô rất đặc biệt, nói không chừng nhiều năm sau thành tử cung của cô sẽ khôi phục. Nhưng trong ba năm tiếp theo cô không được mang thai tiếp, nếu không cái thai sẽ khiến tử cung của cô vỡ ra gây ra tình trạng chảy máu không kiểm soát. Lúc đó tình hình sẽ bung bét, e rằng còn nguy hiểm tới cả tính mạng.
Mà sau ba năm đặc biệt đó, nếu cô muốn mang thai tiếp thì cũng phải trải qua một đợt kiểm tra, khi nào bảo đảm thành tử cung hồi phục hoàn toàn thì mới được, nếu không thì không thể sinh con được."
"Tại sao lại như vậy chứ?" Giọng Cố Mỹ khàn đi.
Hiện không ai có thể đoán được biểu tình trên mặt chị ta nữa.
"Trước đây thân thể của cô đã không tốt sẵn, cộng thêm bị sảy thai nữa, giờ cô lại bị kích động nên tử cung bị chảy máu. Nếu tử cung bị tổn thương liên tục như vậy thì sẽ không thể cứu chữa được nữa đâu." Bác sĩ nói.
"Không, sao có thể được?" Cố Mỹ kích động gào lên: "Sao tôi có thể không được làm mẹ đưuọc?"
"Tôi không bảo cô không thể làm mẹ, vẫn có thể." Bác sĩ nói.
"Có phải Cố Hảo cho ông cái gì tốt nên ông mới cố tình nói thế đúng không?"
"Khoa học đã chứng minh rồi, nếu cô không tin thì có thể tới chỗ khác kiểm tra." Bác sĩ nói.
"Không, tôi không tin." Cố Mỹ điên cuồng lắc đầu, dường như sắp mất không chế.
"Cô chậm rãi chấp nhận đi, đừng kích động như này nữa. Nếu cứ kích động thì ngay cả cơ hội nhỏ bé cũng không còn đâu." Bác sĩ nghiêm túc nói.
Cố Mỹ lập tức im lặng.
Chị ta nằm trên bàn khám, không nhúc nhích.
"Được rồi, có thể mặc áo rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ làm báo cáo, giờ cô quay lại phòng bệnh nghỉ ngơi đi."
Cố Mỹ vẫn không cử động.
"Người nhà đâu?" Bác sĩ gọi.
Tiếu Mặc Đằng trầm mặc bước ra sau bức màn vải.
Bác sĩ nhìn thấy anh ta thì dặn dò: "Giữ gìn sức khỏe cho bệnh nhân thật tốt, trong ba năm không được có thai."
"Tôi đã nghe được hết rồi." Tiếu Mặc Đằng nói.
Bác sĩ sửng sốt, gật đầu, đồng tình nhìn Tiếu Mặc Đằng, nói: "Vậy được rồi, tôi cũng không còn gì để nhắc nữa. Hai người cố gắng giữ không khí vui vẻ một chút thì có lẽ tình huống khôi phục sẽ tốt hơn."
"Cảm ơn bác sĩ." Tiếu Mặc Đằng nói.
"Được rồi."
Tiếu Mặc Đằng ôm Cố Mỹ từ trên giường xuống, đặt lên xe lăn, đẩy chị ta về phòng bệnh.
Dọc đường đi, Cố Mỹ đều tỏ ra ngơ ngác, dường như đang rơi vào cảm giác bi thường không thể ngăn cản được.
Một đường đi về phòng bệnh, Tiếu Mặc Đằng cũng trầm mặc.
Đến phòng bệnh.
Cố Mỹ đột nhiên mất khống chế gào lên: "Đều do Cố Hảo nguyền rủa em, đều do nó, tại nó hại em sảy thai, lại nguyền rủa em. Đều do nó, sao nó có thể ác như vậy?"
Tiếu Mặc Đằng đứng trước mặt chị ta, cau mày nhìn Cố Mỹ đang mất khống chế.
Anh ta nâng tay lên, hạ xuống một cái tát.
Mặt Cố Mỹ cứng đờ, động tác cuồng loạn cũng ngừng lại. Chị ta khó tin ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Mặc Đằng.
Tiếu Mặc Đằng lạnh lùng nhìn Cố Mỹ, là ánh mắt thâm trầm mà trước giờ anh ta chưa từng nhìn Cố Mỹ lần nào.
Ánh mắt đó quá lạnh lùng, hời hợt. Mặc dù đang nhìn mình như Cố Mỹ cảm thấy ánh mắt đó ngày càng hời hợt, khiến chị ta không thể nào đoán được suy nghĩ trong đó.
Chị ta sợ hãi.
Đôi mắt Cố Mỹ đỏ bừng, ánh nước bừng lên, cuối cùng rơi thành hàng.
"Mặc Đằng, anh đáng em?"
"Đừng có nói Cố Hảo làm gì cô nữa." Tiếu Mặc Đằng lạnh lùng nói: "Tất cả đều là thủ đoạn của cô cả."
Cố Mỹ lắc đầu phủ nhận: "Em không làm, đều do nó."
"Cố Mỹ, cô còn nói thêm lần nữa thì chúng ta ly hôn đi!" Tiếu Mặc Đằng trầm giọng nói.
Cố Mỹ bị dọa, nước mắt lưng tròng, lăn xuống thành hàng.
Bộ dáng này thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
Nhưng Tiếu Mặc Đằng lại chán ghét quay mặt sang chỗ khác, không nhìn chị ta lấy một cái.
Anh ta ngồi xuống một băng ghế, trầm giọng nói: "Cố Mỹ, chính cô tự làm hại bản thân mình, đã không thể tìm được sự bình tĩnh của mình nữa rồi. Tôi chỉ cho rằng cô thiếu cảm giác an toàn, nhưng tôi không ngờ ngay cả đứa con trong bụng cô cũng biến thành con cờ của chính mình. Giờ ngay cả tôi cũng không thể tha thứ cho cô được nữa, nếu cô cứ tiếp tục u mê không tỉnh ngộ như vậy thì ly hôn chính là kết quả cuối cùng của chúng ta."
"Không, Mặc Đằng, mẹ sẽ không đồng ý đâu."
"Cô nhầm rồi." Tiếu Mặc Đằng lạnh lùng nói: "Mẹ tôi muốn cháu trai, nhưng cô lại không sinh ra được. Cô có thể thử xem bà ấy có bao dung với cô được nữa không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.