Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 140: Lựa chọn đi cùng ai
Hạ Lan Tình
13/05/2021
Bị cô kéo tay,Phong Dập Thần như ghẹt thở, ánh mắt lại ngưng lại nhìn tay của cô.
Những vết hằn màu đỏ trên tay.
Cô do dự một lúc, nhưng vẫn nắm chặt lấy cô tay áo của anh, không muốn anh đi.
Cô sợ hãi.
Cô bây giờ sắp không giữ được nữa rồi.
Nhìn cô động tác vừa do dự vừa kiên định, ánh mắt anh dịu dàng nhìn đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của cô, đôi mắt và gương mặt đỏ lập tức như cứa vào trái tim cứng nhắc của anh.
Hít thật sâu, anh cúi thấp đầu xuống, dịu dàng nói: “Tôi đưa cô đi, không để cô lại đâu.”
Cô sửng sốt, ánh mắt có chút nghi ngờ, cắn chặt môi, có chút không chắc chắn, có phải là có thể tin tưởng anh, có thật anh sẽ đưa cô đi.
Phong Dập Thần im lặng nhìn cô, trrong ánh mắt sâu thẳm, nhìn chăm chăm vào mắt cô, nhìn thấy cô cắn chặt môi, đôi mắt long lanh nước mắt chứa đầy sự nghi ngờ độ đáng tin cậy của anh.
Anh giơ tay lên, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô, ngăn cô lại không để cô tự cắn môi mình.
“Cô không thả tôi ra, tôi làm sao qua lái xe? “Anh muốn lái xe đưa cô đi, nhưng cô cứ túm chặt lấy anh, anh làm sao đi được?
Cố Hảo lập tức thu tay lại, nhưng máu nóng trong người lại đột ngột dâng lên, khiến cô lập tức thấy rất khó chịu, muốn túm lấy một thứ gì đó đi hạ đi sự nóng hổi sợ hãi trong người.
Không thể giữ lấy anh, chỉ có thấy giữ lấy đồ vật cạnh mình, lấy áo khoác để che đi.
Tay nắm chặt lấy chiếc áo khoác đang mặc trên người, dùng lực, ngón tay mảnh khánh trắng bệch, mím chặt môi.
Phong Dập Thần cúi người, vươn ra cài dây an toàn cho cô.
Anh vừa cúi người, đến gần cô, liền bị hơi thở nóng hổi của cô phả vào người.
Cô nhắm chặt mắt lại, hít thở sâu, chỉ muốn dựa gần vào anh, hít thở mùi hương của anh.
Hình như chỉ có như vậy, mới dễ chịu một chút, hòa hoãn một chút.
Tiếng tách, dây an toàn được cài lên, anh quay lại tư thế cũ, ngước mắt nhìn cô.
Mặt Cố Hảo càng đỏ hơn, hô hấp nhanh hơn.
Phong Dập Thần cau mày lại, nhìn cô có bộ dạng như vậy, hoàn toàn là do tác dụng của thuốc thúc dục.
Cái tên Trần Lập Phi chết tiệt, cóc mà đòi ăn thịt tiên nga, người phụ nữ mà anh nhìn trúng cũng dám đụng vào.
“Phong Dập Thần----“Cố Hảo đột nhiên thấp giọng gọi tên anh, giọng khàn khàn.
Cô hình như chịu không nổi, cô muốn làm sao bản thân cũng không nói ra được.
Cố chỉ có thể đáng thương lẩm bẩm gọi tên anh.
“Ngoan!” Anh giơ tay ra thương hại sờ khuôn mặt của cô.
Mặt của cô càng đỏ hơn, thở gấp gáp, hơi thở nóng rực: “Đừng, tôi chịu không nổi.”
Chỉ cần anh đụng vào, hơi thở của cô lại hổn hển cảm giác như sắp không khống chế nổi nữa rồi.
“Tôi sẽ cứu cô.” Phong Dập Thần thu tay lại, trầm giọng nói: “Đi với tôi.”
Nhìn bộ dạng cô như vậy, anh cảm thấy thời gian không kịp nữa rồi.
Còn không đi, thật sự sẽ xảy ra chuyện mất.
Phong Dập Thần nhanh chóng quay lại ghế lái xe, khởi động xe, chuẩn bị đi.
Trì Tĩnh Tây từ bên trong chạy ra, chặn ngay trước đầu xe.
Phong Dập Thần phanh xe lại, nhìn Trì Tĩnh Tây đang đứng trước đầu xe.
Trì Tĩnh Tây nhanh chóng đến gõ cửa xe.
“Thần, tôi thấy tốt nhất đưa cô ấy đến bệnh viện đi, nhỡ như----“
“Không có nhỡ như.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
“Nhưng mà, cô ấy đã từng xảy ra quan hệ với tôi.” Trì Tĩnh Tây vẫn nói những gì mình lo lắng ra.
“Chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta” Phong Dập Thần trịnh trọng nói: “Qúa khứ là quá khứ.”
Trì Tĩnh Tây mím chặt môi, nhìn anh, rồi lại nhìn Cố Hảo ở bên cạnh anh, ánh mắt kinh ngạc khó hình dung được.
Phong Dập Thần lườm anh ta: “Cậu vẫn chưa triệt để từ bỏ. Vậy cậu hỏi Cố Hảo đi.”
Anh quyết định để cho anh ta một cơ hội, cũng để cho Cố Hảo một cơ hội.
“Hỏi cái gì?” Trì Tĩnh Tây ngơ ra hỏi lại.
“Hỏi cô ấy đi với ai.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Trì Tĩnh Tây ngơ ra, Phong Dập Thần hỏi thẳng: “Cố Hảo, cô nhìn cho rõ, tôi và cậu ta, cô đi với ai?”
Cố Hảo nghe thấy có người gọi tên mình, mở mắt ra, quay lại phía tiếng nói.
“Cố Hảo, anh là Trì Tĩnh Tây.”
Trong đôi mắt hoang mang mờ ảo của Cố Hảo lóe lên sự nghi ngờ, sau đó cau mày, giọng lạnh lùng nói: “Cảnh sát Trì, tôi với anh đâu có quan hệ gì đâu.”
Trì Tĩnh Tây đau khổ cười: “Anh biết cảnh sát Trì anh không có tiền bằng Thần, anh biết anh làm cảnh sát rất nghèo, Thần mới có thể cho em một cuộc sống cao sang hào hoa, phụ nữ các em đều là vì cái đó.”
Cố Hảo nghe vậy cau mày, cô cố gắng giữ lại một chút lý trí của mình, nói: “Em đâu có vì cái đó, anh mới là kẻ hợm hĩnh đeo bám quyền thế tiền tài.”
Trì Tĩnh Tây và Phong Dập Thần đều ngơ ra.
“Em đi với Phong Dập Thần.” Cố Hảo hét lên một cách dứt khoát.
Bởi vì cha của con cô, người đàn ông duy nhất cô từng ngủ cũng.
Cô đi với anh, là hợp tình hợp lý.
Đi cùng Trì Tĩnh Tây là cái gì chứ?
Nhưng những lời này, cô không cách nào nói ra được, chỉ có thể nghĩ trong đầu.
Trì Tĩnh Tây vẫn là không từ bỏ phản bác lại: “Nếu như anh là người đàn ông mà đêm trước kia của em thì sao?”
Trong đầu Cố Hảo đầy những vết đen, cô muốn bỏ chạy.
Khó chịu muốn chết, Trì Tĩnh Tây còn cứ lãng phí thời gian.
Kết quả so sánh den di truyền của con trai cô đã có rồi, căn bản không có liên quan gì đến Trì Tĩnh Tây, anh ta còn ở đây lảm nhảm, nhàm chán.
Cố Hảo hít một hơi, không nói gì, cô sợ cô nói gì bây giờ sẽ bị lộ ra hết.
“Em coi, em đang do dự kìa.” Trì Tĩnh Tây nói: “Bản thân em em còn không rõ.”
“Cái ông nội anh.” Cố Hảo hét lên: “Trì Tĩnh Tây, anh tự cho là vậy, tôi mới là không có gì với anh, tôi dám khẳng định, không có là không có.”
Trì Tĩnh Thây hít sâu một cái: “Vậy em kích động như vậy làm cái gì?”
“Anh phiền thật.” Cố Hảo lại gào lên: “Anh bị ảo tưởng hả.”
Trì Tĩnh Tây ngơ ra, vô thức nhìn Phong Dập Thần: “Cô ấy bạo phát như vậy? Cô ấy tức giận sao?”
“Cậu đúng là rất phiền.” Phong Dập Thần trong trẻo không chút lo lắng, có thể che hết dấu vết từ tính trong giọng nói.
Trì Tính Tây ngơ ra, nói với Phong Dập Thần: “Tôi không nên hỏi cậu mới phải.”
Phong Dập Thần nhún vai, không mấy tán thành.
“Trì Tĩnh Tây, em nói lại một lần nữa, em không có quan hệ gì với anh, không có, tuyệt đối không có.” Cố Hảo nhịn không được, bốc phát ra hét lên mấy câu.
Phong Dập Thần cũng nhìn cô, ánh mắt thương hại, mồ hôi chảy ra đầy lo lắng.
Anh quay đầu nhìn Trì Tĩnh Tây một cái, tràm giọng nói: “Từ bỏ hẳn chưa.”
Trì Tĩnh Tây nói: “Được rồi, cậu không tính toán là tốt rồi.”
Cau mày, những lời nói thật ngứa tai.
Phong Dập Thần đạp chân ga, xe chạy đi.
Trì Tĩnh Tây ngơ ra nhìn xe chạy đi xa dần, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Nhỡ như có thì sao?
Người phụ nữa anh đã ngủ cùng ở đâu rồi?
“A-----“Trì Tĩnh Tây chịu không nổi giơ tay ra vò đầu, đầu tóc bị vò rối tung lên, “Không đủ trung thành, người phụ nữ của anh em mà cũng muốn, Phong Dập Thần, cậu trọng sắc khinh bạn.”
“Cảnh sát Trì, anh mau đến đây.” Đột nhiên nhân viên cảnh sát gọi lớn.
Trì Tĩnh Tây chỉ còn biết tức giận bỏ lại chiếc xe của Phong Dập Thần rời xa dần, quay đầu nhìn vào bên trong, tức giận nói: “Đến đây.”
Những vết hằn màu đỏ trên tay.
Cô do dự một lúc, nhưng vẫn nắm chặt lấy cô tay áo của anh, không muốn anh đi.
Cô sợ hãi.
Cô bây giờ sắp không giữ được nữa rồi.
Nhìn cô động tác vừa do dự vừa kiên định, ánh mắt anh dịu dàng nhìn đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của cô, đôi mắt và gương mặt đỏ lập tức như cứa vào trái tim cứng nhắc của anh.
Hít thật sâu, anh cúi thấp đầu xuống, dịu dàng nói: “Tôi đưa cô đi, không để cô lại đâu.”
Cô sửng sốt, ánh mắt có chút nghi ngờ, cắn chặt môi, có chút không chắc chắn, có phải là có thể tin tưởng anh, có thật anh sẽ đưa cô đi.
Phong Dập Thần im lặng nhìn cô, trrong ánh mắt sâu thẳm, nhìn chăm chăm vào mắt cô, nhìn thấy cô cắn chặt môi, đôi mắt long lanh nước mắt chứa đầy sự nghi ngờ độ đáng tin cậy của anh.
Anh giơ tay lên, ngón tay dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô, ngăn cô lại không để cô tự cắn môi mình.
“Cô không thả tôi ra, tôi làm sao qua lái xe? “Anh muốn lái xe đưa cô đi, nhưng cô cứ túm chặt lấy anh, anh làm sao đi được?
Cố Hảo lập tức thu tay lại, nhưng máu nóng trong người lại đột ngột dâng lên, khiến cô lập tức thấy rất khó chịu, muốn túm lấy một thứ gì đó đi hạ đi sự nóng hổi sợ hãi trong người.
Không thể giữ lấy anh, chỉ có thấy giữ lấy đồ vật cạnh mình, lấy áo khoác để che đi.
Tay nắm chặt lấy chiếc áo khoác đang mặc trên người, dùng lực, ngón tay mảnh khánh trắng bệch, mím chặt môi.
Phong Dập Thần cúi người, vươn ra cài dây an toàn cho cô.
Anh vừa cúi người, đến gần cô, liền bị hơi thở nóng hổi của cô phả vào người.
Cô nhắm chặt mắt lại, hít thở sâu, chỉ muốn dựa gần vào anh, hít thở mùi hương của anh.
Hình như chỉ có như vậy, mới dễ chịu một chút, hòa hoãn một chút.
Tiếng tách, dây an toàn được cài lên, anh quay lại tư thế cũ, ngước mắt nhìn cô.
Mặt Cố Hảo càng đỏ hơn, hô hấp nhanh hơn.
Phong Dập Thần cau mày lại, nhìn cô có bộ dạng như vậy, hoàn toàn là do tác dụng của thuốc thúc dục.
Cái tên Trần Lập Phi chết tiệt, cóc mà đòi ăn thịt tiên nga, người phụ nữ mà anh nhìn trúng cũng dám đụng vào.
“Phong Dập Thần----“Cố Hảo đột nhiên thấp giọng gọi tên anh, giọng khàn khàn.
Cô hình như chịu không nổi, cô muốn làm sao bản thân cũng không nói ra được.
Cố chỉ có thể đáng thương lẩm bẩm gọi tên anh.
“Ngoan!” Anh giơ tay ra thương hại sờ khuôn mặt của cô.
Mặt của cô càng đỏ hơn, thở gấp gáp, hơi thở nóng rực: “Đừng, tôi chịu không nổi.”
Chỉ cần anh đụng vào, hơi thở của cô lại hổn hển cảm giác như sắp không khống chế nổi nữa rồi.
“Tôi sẽ cứu cô.” Phong Dập Thần thu tay lại, trầm giọng nói: “Đi với tôi.”
Nhìn bộ dạng cô như vậy, anh cảm thấy thời gian không kịp nữa rồi.
Còn không đi, thật sự sẽ xảy ra chuyện mất.
Phong Dập Thần nhanh chóng quay lại ghế lái xe, khởi động xe, chuẩn bị đi.
Trì Tĩnh Tây từ bên trong chạy ra, chặn ngay trước đầu xe.
Phong Dập Thần phanh xe lại, nhìn Trì Tĩnh Tây đang đứng trước đầu xe.
Trì Tĩnh Tây nhanh chóng đến gõ cửa xe.
“Thần, tôi thấy tốt nhất đưa cô ấy đến bệnh viện đi, nhỡ như----“
“Không có nhỡ như.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
“Nhưng mà, cô ấy đã từng xảy ra quan hệ với tôi.” Trì Tĩnh Tây vẫn nói những gì mình lo lắng ra.
“Chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta” Phong Dập Thần trịnh trọng nói: “Qúa khứ là quá khứ.”
Trì Tĩnh Tây mím chặt môi, nhìn anh, rồi lại nhìn Cố Hảo ở bên cạnh anh, ánh mắt kinh ngạc khó hình dung được.
Phong Dập Thần lườm anh ta: “Cậu vẫn chưa triệt để từ bỏ. Vậy cậu hỏi Cố Hảo đi.”
Anh quyết định để cho anh ta một cơ hội, cũng để cho Cố Hảo một cơ hội.
“Hỏi cái gì?” Trì Tĩnh Tây ngơ ra hỏi lại.
“Hỏi cô ấy đi với ai.” Phong Dập Thần trầm giọng nói.
Trì Tĩnh Tây ngơ ra, Phong Dập Thần hỏi thẳng: “Cố Hảo, cô nhìn cho rõ, tôi và cậu ta, cô đi với ai?”
Cố Hảo nghe thấy có người gọi tên mình, mở mắt ra, quay lại phía tiếng nói.
“Cố Hảo, anh là Trì Tĩnh Tây.”
Trong đôi mắt hoang mang mờ ảo của Cố Hảo lóe lên sự nghi ngờ, sau đó cau mày, giọng lạnh lùng nói: “Cảnh sát Trì, tôi với anh đâu có quan hệ gì đâu.”
Trì Tĩnh Tây đau khổ cười: “Anh biết cảnh sát Trì anh không có tiền bằng Thần, anh biết anh làm cảnh sát rất nghèo, Thần mới có thể cho em một cuộc sống cao sang hào hoa, phụ nữ các em đều là vì cái đó.”
Cố Hảo nghe vậy cau mày, cô cố gắng giữ lại một chút lý trí của mình, nói: “Em đâu có vì cái đó, anh mới là kẻ hợm hĩnh đeo bám quyền thế tiền tài.”
Trì Tĩnh Tây và Phong Dập Thần đều ngơ ra.
“Em đi với Phong Dập Thần.” Cố Hảo hét lên một cách dứt khoát.
Bởi vì cha của con cô, người đàn ông duy nhất cô từng ngủ cũng.
Cô đi với anh, là hợp tình hợp lý.
Đi cùng Trì Tĩnh Tây là cái gì chứ?
Nhưng những lời này, cô không cách nào nói ra được, chỉ có thể nghĩ trong đầu.
Trì Tĩnh Tây vẫn là không từ bỏ phản bác lại: “Nếu như anh là người đàn ông mà đêm trước kia của em thì sao?”
Trong đầu Cố Hảo đầy những vết đen, cô muốn bỏ chạy.
Khó chịu muốn chết, Trì Tĩnh Tây còn cứ lãng phí thời gian.
Kết quả so sánh den di truyền của con trai cô đã có rồi, căn bản không có liên quan gì đến Trì Tĩnh Tây, anh ta còn ở đây lảm nhảm, nhàm chán.
Cố Hảo hít một hơi, không nói gì, cô sợ cô nói gì bây giờ sẽ bị lộ ra hết.
“Em coi, em đang do dự kìa.” Trì Tĩnh Tây nói: “Bản thân em em còn không rõ.”
“Cái ông nội anh.” Cố Hảo hét lên: “Trì Tĩnh Tây, anh tự cho là vậy, tôi mới là không có gì với anh, tôi dám khẳng định, không có là không có.”
Trì Tĩnh Thây hít sâu một cái: “Vậy em kích động như vậy làm cái gì?”
“Anh phiền thật.” Cố Hảo lại gào lên: “Anh bị ảo tưởng hả.”
Trì Tĩnh Tây ngơ ra, vô thức nhìn Phong Dập Thần: “Cô ấy bạo phát như vậy? Cô ấy tức giận sao?”
“Cậu đúng là rất phiền.” Phong Dập Thần trong trẻo không chút lo lắng, có thể che hết dấu vết từ tính trong giọng nói.
Trì Tính Tây ngơ ra, nói với Phong Dập Thần: “Tôi không nên hỏi cậu mới phải.”
Phong Dập Thần nhún vai, không mấy tán thành.
“Trì Tĩnh Tây, em nói lại một lần nữa, em không có quan hệ gì với anh, không có, tuyệt đối không có.” Cố Hảo nhịn không được, bốc phát ra hét lên mấy câu.
Phong Dập Thần cũng nhìn cô, ánh mắt thương hại, mồ hôi chảy ra đầy lo lắng.
Anh quay đầu nhìn Trì Tĩnh Tây một cái, tràm giọng nói: “Từ bỏ hẳn chưa.”
Trì Tĩnh Tây nói: “Được rồi, cậu không tính toán là tốt rồi.”
Cau mày, những lời nói thật ngứa tai.
Phong Dập Thần đạp chân ga, xe chạy đi.
Trì Tĩnh Tây ngơ ra nhìn xe chạy đi xa dần, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Nhỡ như có thì sao?
Người phụ nữa anh đã ngủ cùng ở đâu rồi?
“A-----“Trì Tĩnh Tây chịu không nổi giơ tay ra vò đầu, đầu tóc bị vò rối tung lên, “Không đủ trung thành, người phụ nữ của anh em mà cũng muốn, Phong Dập Thần, cậu trọng sắc khinh bạn.”
“Cảnh sát Trì, anh mau đến đây.” Đột nhiên nhân viên cảnh sát gọi lớn.
Trì Tĩnh Tây chỉ còn biết tức giận bỏ lại chiếc xe của Phong Dập Thần rời xa dần, quay đầu nhìn vào bên trong, tức giận nói: “Đến đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.