Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 139: Đừng đi
Hạ Lan Tình
13/05/2021
Cú đá này, đá thẳng vào chỗ hiểm
“Hự!” Trần Lập Phi kêu lên một tiếng, oằn người ôm bụng, gào lên chửi mắng: “Con đàn bà chết tiệt, tôi biết ngay cô không bao giờ lại nghe lời như vậy, cô dám đá tôi, ông đây nhất định làm cô, tôi làm cho cô biết ông đây cường tráng thế nào, ông đây làm cho cô chết mệt, làm một cách mãnh liệt cho cô xem.”
Cố Hảo đá Trần Lập Phi một phát, khiến cho tác dụng thuốc bốc lên, lắc lư không ngừng, toàn bộ thân dưới đều không còn chút sức lực.
Cô có chút đau đầu hoa mắt, rất khó chịu, cứ lắc lư, chút xíu nữa là ngã ra đất.
Cô nhanh chóng đứng vững lại, dựa vào chút lý trí ít ỏi còn lại và chút sức lực mà chạy ra bên ngoài.
“Tôi để cô chạy thoát sao.” Trần Lập Phi vươn người lên, túm lấy Cố Hảo, đẩy Cố Hảo ngã xuống đất.
Một giây sau, ông ta giơ tay lên tát vào mặt Cố Hảo.
“A---!”Sự đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn một chút: “Đừng có đụng vào người tôi.”
Cố Hảo kêu lên, gào thét điên cuồng vùng vẫy: “Ông đừng có đụng vào người tôi, cút ra cho tôi.”
“Con đàn bà chết tiệt, ông đây mà thả ra thì không còn là đàn ông nữa.” Trần Lập Phi không chút yếu đuối, vừa đánh vừa mắng chửi Cố Hảo.
“Cút!” Cố Hảo đau đớn kêu lên: “Cứu với, cứu với!”
Cô càng kêu gào như vậy, Trần Lập Phi làng càng cười xấu xa hơn.
“Ha Ha, sợ rồi à? Tôi biết là cô sẽ sợ hãi mà!”
“Cút ra!”
“Tiểu bảo bối à, cô xem cô bây giờ có bộ dạng thật dễ thương mà, tôi chính là thích cái bộ dạng nóng bỏng này của cô đó, càng cay ăn lại càng ngon, càng khiến tôi nhịn không được mà muốn thử ngay rồi này.”
“Cút!” Cố Hảo bị ông ta đè xuống, không cách nào thoát được, chỉ còn biết điên cuồng gào thét: “Cứu với-----“
Nhưng ai sẽ đến cứu cô?
Tự mình chạy trốn coi như thất bại rồi, tác dụng của thuốc cũng ngày càng rõ hơn, cô hoàn toàn không thể khống chế cục diện.
“Bốp----“
Cửa nhà kho bị đạp văng ra.
Trần Lập Phi nghiêng đầu nhìn, lập tức sợ hãi mở to mắt.
Một bóng người cao to vẫn đang đứng yên ở tư thế giơ chân đạp cửa, hạ chân xuống một cách ấm áp.
Người đó nhanh chóng thu chân lại,thấy Cố Hảo bị Trần Lập Phi đè trên đất.
Toàn thân anh choáng váng, cả người anh lập tức bao phủ đầy sự thù địch.
Anh bước tới,từ bên ngoài đi vào, thái độ hung dữ, chân giơ lên, đá Trần Lập Phi qua một bên.
Cố Hảo lập tức bò dậy khỏi nền đất cuộn tròn lại, ôm lấy bản thân, run rẩy.
“Là cậu!” Trần Lập Phi bị dọa một trận.
Ông ta còn chưa gọi điện thoại cho Phong Dập Thần, anh lại tự mình tìm đến đây, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Trần Lập Phi bị đá lăn ra đất, trán đập xuống nền đất, chảy máu.
Có thể thấy anh đã dùng lực lớn thế nào.
Ông ta bò dậy, lập tức có người đi đến trước một trái một phải giữ chặt lấy ông ta.
Phong Dập Thần cởi bỏ áo khoác ngoài, ngồi xổm xuống, khoác lên cho Cố Hảo.
Toàn thân nóng lên, mùi thuốc là nhàn nhạt phảng phất trên áo thật quen thuộc, nhưng Cố Hảo bị dọa một trận, cả người cứ run rẩy không ngừng, miệng lẩm bẩm lí nhí: “Đừng đụng vào tôi.”
“Là tôi.” Phong Dập Thần dịu dàng nói: “Đừng sợ!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Hảo mới đỡ run rẩy, trong lòng đã dịu đi nhiều, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng túm lấy tay áo của Phong Dập Thần.
“Cứu tôi.” Cô thì thầm bằng giọng nói mong manh.
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn tay của cô, ánh mắt ngưng lại ở vết hằn đỏ trên cổ tay, cả người run lên tức giận, rồi lại nhìn gương mặt cô, đỏ cả một mảng, ánh mắt Phong Dập Thần co lại, long lên xòng xọc, mạch máu xanh ở trán nổi cả lên.
Cô Hảo không nghe thấy anh trả lời lại, vô thức ngước đầu lên,bắt gặp ánh mắt sác bén của anh, giật mình.
Cô cúi đầu, nhìn thấy tay mình rất bẩn, vừa dính máu lại dính cả bụi.
Cô lập tức buông tay ra.
Đó là áo sơ mi trắng.
Trăng tinh, lại dính màu máu đỏ loang lỗ rõ ràng.
Cô lập tức cắn chặt môi, thu tay lại, lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Cô sợ làm bẩn áo sơ mi trắng của anh, một cái áo sạch sẽ như vậy, đắt tiền như vậy.
Động tác này, khiến cho Phong Dập Thần lại cau mày lại nhiều hơn, giơ tay ra, giữ chặt lấy tay của cô.
“Hừ hừ----“Cố Hảo đau đớn thở hổn hển.
Phong Dập Thần giật mình, nhìn mặt của cô, vừa bẩn vừa có vết đỏ, sao lại thảm hại như vậy.
Anh che lại quần áo cho cô xong,ôm lấy Cố Hảo lên, nhìn qua phía Lương Thần trầm giọng phân phó: “Đánh ông ta thành thái giám cho tôi, để sau này không còn đụng vào phụ nữ được nữa.”
Lương Thần giật mình.
Phong Dập Thần lập tức hưng hăng ra lệnh: “Ngơ ra đó làm cái gì?’
“Dạ! “Lương Thần lập tức giơ chân lên đạp, đạp thẳng vào chỗ hiểm của ông ta.
Làm thái giám, rất đơn giản.
“Ai da----“Trần Lập Phi đau đớn hét lên, sau đó không ngừng kêu, chỉ nghe thấy tiếng kêu đầy đau đớn vang lên.
Với tiếng đạp lớn, người bị ném xuống đất, Lương Thần lập tức đạp lên, dẫm lên ông ta.
“Aaaaa----“Trần Lập phi đau đớn như chết đi lăn bò trên đất.
Phong Dập Thần ôm lấy Cố Hảo bế cô lên, ôm chặt, để cô nằm trong vòng tay.
“Thế nào rồi?” Lúc này, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Trì Tĩnh Tây: “Tình hình sao rồi?”
Anh ta nhìn thấy Cố Hảo, lại nhìn thấy người đang nằm dưới đất.
Cố Hảo đang khoác áo của Phong Dập Thần, vùi đầu vào ngực anh không nhìn ai.
Trì Tĩnh Tây đi đến, nhìn Phong Dập Thần nói: “Để tôi bế Cố Hảo được không?”
Phong Dập Thần cau mày, cứ vậy bế thẳng Cố Hảo đi ra ngoài: “Trần Lập Phi có ý đồ xâm hại Cố Hảo, bị Cố Hảo vì tự vệ chính đáng mà làm tổn thương thành tàn phế, cậu tự mình xem lại đi, liệu có thể chyển qua cơ quan công tố trong một vụ kiện hay không, làm nhanh nhất có thể, với toàn bộ bằng chứng, tôi hi vọng Trần Lập Phi bị định tội với hình phạt nặng nhất.”
Trì Tĩnh Tây cáu gắt, nhìn người nằm dưới đất, rồi lại liếc nhìn lọ thuốc.
“Chết tiệt, Thần, có khả năng Cố Hảo bị cho uống thuốc rồi.” Anh ta nhìn bình thuốc dưới đất nói.
Phong Dập Thần giật mình, thảo nào bế Cố Hảo lên người cô lại nóng như vậy, hóa ra là thế.
Anh quay đầu nhìn Trì Tĩnh Tây: “Tôi đi trước.”
“Thần.” Trì Tĩnh Tây nhắc nhở: “Cố Hảo có thể bị trúng thuốc rồi đấy.”
Phong Dập Thần lạnh lùng phản bác lại: “Vậy thì làm sao?”
Trì Tĩnh Tây có chút kinh ngạc, nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, nói: “Cậu có phải là nên có quyết định rồi không?”
Lẽ nào Phong Dập Thần không để ý chuyện Cố Hảo trước đây là người phụ nữ của anh ta hay sao?
Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Cậu ở lại làm nhiệm vụ, lo tốt việc của cậu đi.”
“Nhưng mà---“
“Chuyện khác không cần cậu quản.” Phong Dập thần lạnh lùng nói một câu, rồi quay người bế Cố Hảo đi.
Cố Hảo vẫn còn lại được một chút lý trí, cô liều mạng kiến quyết cắn chặt môi, không để cho bản thân mất đi lý trí.
Người đàn ông bế cô có khuôn ngực thật rắn chắc, cô dựa người lên trên, nước mắt chảy ra.
Cô nên làm sao đây?
Ngực ươn ướt, nước mắt nóng hổi thấm vào phần áo trước ngực anh, Phong Dập Thần nhắm mắt lại, giọng trầm ấm vang lên: “Không sao rồi, tôi ở đây.”
Giọng nói thật ấm áp.
Cô nghe thấy, lại càng khóc to hơn.
Nước mắt chảy ròng rã, khó chịu vô cùng.
Anh rõ ràng đã có đã có đối tượng kết hôn, cô nên làm sao đây?
Cô bị trúng thuốc rồi, làm sao giải đây?
Cứ luôn bị người đàn ông ôm lấy, lên xe, đặt ở ghế phụ bên cạnh, anh muốn đi.
Cố Hảo trong lòng trống rỗng, lập tức nắm lấy tay anh, yếu ớt nói: “Đừng đi!”
“Hự!” Trần Lập Phi kêu lên một tiếng, oằn người ôm bụng, gào lên chửi mắng: “Con đàn bà chết tiệt, tôi biết ngay cô không bao giờ lại nghe lời như vậy, cô dám đá tôi, ông đây nhất định làm cô, tôi làm cho cô biết ông đây cường tráng thế nào, ông đây làm cho cô chết mệt, làm một cách mãnh liệt cho cô xem.”
Cố Hảo đá Trần Lập Phi một phát, khiến cho tác dụng thuốc bốc lên, lắc lư không ngừng, toàn bộ thân dưới đều không còn chút sức lực.
Cô có chút đau đầu hoa mắt, rất khó chịu, cứ lắc lư, chút xíu nữa là ngã ra đất.
Cô nhanh chóng đứng vững lại, dựa vào chút lý trí ít ỏi còn lại và chút sức lực mà chạy ra bên ngoài.
“Tôi để cô chạy thoát sao.” Trần Lập Phi vươn người lên, túm lấy Cố Hảo, đẩy Cố Hảo ngã xuống đất.
Một giây sau, ông ta giơ tay lên tát vào mặt Cố Hảo.
“A---!”Sự đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn một chút: “Đừng có đụng vào người tôi.”
Cố Hảo kêu lên, gào thét điên cuồng vùng vẫy: “Ông đừng có đụng vào người tôi, cút ra cho tôi.”
“Con đàn bà chết tiệt, ông đây mà thả ra thì không còn là đàn ông nữa.” Trần Lập Phi không chút yếu đuối, vừa đánh vừa mắng chửi Cố Hảo.
“Cút!” Cố Hảo đau đớn kêu lên: “Cứu với, cứu với!”
Cô càng kêu gào như vậy, Trần Lập Phi làng càng cười xấu xa hơn.
“Ha Ha, sợ rồi à? Tôi biết là cô sẽ sợ hãi mà!”
“Cút ra!”
“Tiểu bảo bối à, cô xem cô bây giờ có bộ dạng thật dễ thương mà, tôi chính là thích cái bộ dạng nóng bỏng này của cô đó, càng cay ăn lại càng ngon, càng khiến tôi nhịn không được mà muốn thử ngay rồi này.”
“Cút!” Cố Hảo bị ông ta đè xuống, không cách nào thoát được, chỉ còn biết điên cuồng gào thét: “Cứu với-----“
Nhưng ai sẽ đến cứu cô?
Tự mình chạy trốn coi như thất bại rồi, tác dụng của thuốc cũng ngày càng rõ hơn, cô hoàn toàn không thể khống chế cục diện.
“Bốp----“
Cửa nhà kho bị đạp văng ra.
Trần Lập Phi nghiêng đầu nhìn, lập tức sợ hãi mở to mắt.
Một bóng người cao to vẫn đang đứng yên ở tư thế giơ chân đạp cửa, hạ chân xuống một cách ấm áp.
Người đó nhanh chóng thu chân lại,thấy Cố Hảo bị Trần Lập Phi đè trên đất.
Toàn thân anh choáng váng, cả người anh lập tức bao phủ đầy sự thù địch.
Anh bước tới,từ bên ngoài đi vào, thái độ hung dữ, chân giơ lên, đá Trần Lập Phi qua một bên.
Cố Hảo lập tức bò dậy khỏi nền đất cuộn tròn lại, ôm lấy bản thân, run rẩy.
“Là cậu!” Trần Lập Phi bị dọa một trận.
Ông ta còn chưa gọi điện thoại cho Phong Dập Thần, anh lại tự mình tìm đến đây, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Trần Lập Phi bị đá lăn ra đất, trán đập xuống nền đất, chảy máu.
Có thể thấy anh đã dùng lực lớn thế nào.
Ông ta bò dậy, lập tức có người đi đến trước một trái một phải giữ chặt lấy ông ta.
Phong Dập Thần cởi bỏ áo khoác ngoài, ngồi xổm xuống, khoác lên cho Cố Hảo.
Toàn thân nóng lên, mùi thuốc là nhàn nhạt phảng phất trên áo thật quen thuộc, nhưng Cố Hảo bị dọa một trận, cả người cứ run rẩy không ngừng, miệng lẩm bẩm lí nhí: “Đừng đụng vào tôi.”
“Là tôi.” Phong Dập Thần dịu dàng nói: “Đừng sợ!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Hảo mới đỡ run rẩy, trong lòng đã dịu đi nhiều, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng túm lấy tay áo của Phong Dập Thần.
“Cứu tôi.” Cô thì thầm bằng giọng nói mong manh.
Phong Dập Thần cúi đầu nhìn tay của cô, ánh mắt ngưng lại ở vết hằn đỏ trên cổ tay, cả người run lên tức giận, rồi lại nhìn gương mặt cô, đỏ cả một mảng, ánh mắt Phong Dập Thần co lại, long lên xòng xọc, mạch máu xanh ở trán nổi cả lên.
Cô Hảo không nghe thấy anh trả lời lại, vô thức ngước đầu lên,bắt gặp ánh mắt sác bén của anh, giật mình.
Cô cúi đầu, nhìn thấy tay mình rất bẩn, vừa dính máu lại dính cả bụi.
Cô lập tức buông tay ra.
Đó là áo sơ mi trắng.
Trăng tinh, lại dính màu máu đỏ loang lỗ rõ ràng.
Cô lập tức cắn chặt môi, thu tay lại, lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Cô sợ làm bẩn áo sơ mi trắng của anh, một cái áo sạch sẽ như vậy, đắt tiền như vậy.
Động tác này, khiến cho Phong Dập Thần lại cau mày lại nhiều hơn, giơ tay ra, giữ chặt lấy tay của cô.
“Hừ hừ----“Cố Hảo đau đớn thở hổn hển.
Phong Dập Thần giật mình, nhìn mặt của cô, vừa bẩn vừa có vết đỏ, sao lại thảm hại như vậy.
Anh che lại quần áo cho cô xong,ôm lấy Cố Hảo lên, nhìn qua phía Lương Thần trầm giọng phân phó: “Đánh ông ta thành thái giám cho tôi, để sau này không còn đụng vào phụ nữ được nữa.”
Lương Thần giật mình.
Phong Dập Thần lập tức hưng hăng ra lệnh: “Ngơ ra đó làm cái gì?’
“Dạ! “Lương Thần lập tức giơ chân lên đạp, đạp thẳng vào chỗ hiểm của ông ta.
Làm thái giám, rất đơn giản.
“Ai da----“Trần Lập Phi đau đớn hét lên, sau đó không ngừng kêu, chỉ nghe thấy tiếng kêu đầy đau đớn vang lên.
Với tiếng đạp lớn, người bị ném xuống đất, Lương Thần lập tức đạp lên, dẫm lên ông ta.
“Aaaaa----“Trần Lập phi đau đớn như chết đi lăn bò trên đất.
Phong Dập Thần ôm lấy Cố Hảo bế cô lên, ôm chặt, để cô nằm trong vòng tay.
“Thế nào rồi?” Lúc này, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Trì Tĩnh Tây: “Tình hình sao rồi?”
Anh ta nhìn thấy Cố Hảo, lại nhìn thấy người đang nằm dưới đất.
Cố Hảo đang khoác áo của Phong Dập Thần, vùi đầu vào ngực anh không nhìn ai.
Trì Tĩnh Tây đi đến, nhìn Phong Dập Thần nói: “Để tôi bế Cố Hảo được không?”
Phong Dập Thần cau mày, cứ vậy bế thẳng Cố Hảo đi ra ngoài: “Trần Lập Phi có ý đồ xâm hại Cố Hảo, bị Cố Hảo vì tự vệ chính đáng mà làm tổn thương thành tàn phế, cậu tự mình xem lại đi, liệu có thể chyển qua cơ quan công tố trong một vụ kiện hay không, làm nhanh nhất có thể, với toàn bộ bằng chứng, tôi hi vọng Trần Lập Phi bị định tội với hình phạt nặng nhất.”
Trì Tĩnh Tây cáu gắt, nhìn người nằm dưới đất, rồi lại liếc nhìn lọ thuốc.
“Chết tiệt, Thần, có khả năng Cố Hảo bị cho uống thuốc rồi.” Anh ta nhìn bình thuốc dưới đất nói.
Phong Dập Thần giật mình, thảo nào bế Cố Hảo lên người cô lại nóng như vậy, hóa ra là thế.
Anh quay đầu nhìn Trì Tĩnh Tây: “Tôi đi trước.”
“Thần.” Trì Tĩnh Tây nhắc nhở: “Cố Hảo có thể bị trúng thuốc rồi đấy.”
Phong Dập Thần lạnh lùng phản bác lại: “Vậy thì làm sao?”
Trì Tĩnh Tây có chút kinh ngạc, nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, nói: “Cậu có phải là nên có quyết định rồi không?”
Lẽ nào Phong Dập Thần không để ý chuyện Cố Hảo trước đây là người phụ nữ của anh ta hay sao?
Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Cậu ở lại làm nhiệm vụ, lo tốt việc của cậu đi.”
“Nhưng mà---“
“Chuyện khác không cần cậu quản.” Phong Dập thần lạnh lùng nói một câu, rồi quay người bế Cố Hảo đi.
Cố Hảo vẫn còn lại được một chút lý trí, cô liều mạng kiến quyết cắn chặt môi, không để cho bản thân mất đi lý trí.
Người đàn ông bế cô có khuôn ngực thật rắn chắc, cô dựa người lên trên, nước mắt chảy ra.
Cô nên làm sao đây?
Ngực ươn ướt, nước mắt nóng hổi thấm vào phần áo trước ngực anh, Phong Dập Thần nhắm mắt lại, giọng trầm ấm vang lên: “Không sao rồi, tôi ở đây.”
Giọng nói thật ấm áp.
Cô nghe thấy, lại càng khóc to hơn.
Nước mắt chảy ròng rã, khó chịu vô cùng.
Anh rõ ràng đã có đã có đối tượng kết hôn, cô nên làm sao đây?
Cô bị trúng thuốc rồi, làm sao giải đây?
Cứ luôn bị người đàn ông ôm lấy, lên xe, đặt ở ghế phụ bên cạnh, anh muốn đi.
Cố Hảo trong lòng trống rỗng, lập tức nắm lấy tay anh, yếu ớt nói: “Đừng đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.