Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 303: Một thùng chocolate

Hạ Lan Tình

20/06/2021

 

Nhất thời Cố Hảo không thể biết được Phong Dập Thần có ý gì, thái độ của anh rõ ràng trở nên hiền hòa hơn trước rất nhiều, không còn khăng khăng cố chấp nữa.

 

Cô cảm thấy rất kinh ngạc đối với sự thay đổi này.

 

Bởi vì sự thay đổi quá mức rõ ràng nên cô cũng chú ý tới.

 

Cố Hảo hơi gật đầu, coi như chào hỏi.

 

Mà Hạ Kính Đình vẫn phong độ nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Đúng vậy, sao đi đâu cũng trùng hợp gặp được Phong tiên sinh thế?"

 

Ngày hôm qua có thể coi là trùng hợp, nhưng hôm nay thì không giống lắm.

 

Hạ Kính Đình biết rõ quan hệ của Phong Dập Thần và Cố Hảo nên cũng để tâm hơn.

 

Phong Dập Thần nhìn Hạ Kính Đình, vẻ mặt lười biếng nói: "Đúng thế, thật là trùng hợp, đi tới đâu chúng ta cũng có thể gặp được nhau, thật có duyên phận. Cố tiểu thư thấy đúng không?"

 

Bị điểm tên, Cố Hảo rơi run lên, nâng mắt nhìn anh, mỉm cười nói: "Phong tiên sinh, tôi phải đi làm rồi, không thể trò chuyện cùng anh được."

 

"Ừm." Ánh mắt Phong Dập Thần hơi đổi, đáy mắt nhìn Cố Hảo thoáng qua ý cười.

 

Cố Hảo đành phải nói với Hạ Kính Đình: "Kính Đình, anh quay về đi, tôi phải vào tòa soạn báo rồi."

 

"Đi đi." Hạ Kính Đình cũng mỉm cười đáp: "Buổi tối tôi sẽ về ăn cơm, đúng rồi, mọi người đừng mua thức ăn, để tôi đi mua."

 

Cố Hảo ngẩn ra, sau đó bật cười: "Được rồi, anh mua đi, tối gặp lại."

 

"Hẹn gặp lại." Hạ Kính Đình mỉm cười nói.

 

Cố Hảo xoay người rời đi, không nhìn Phong Dập Thần lấy một cái.

 

Phong Dập Thần nheo mắt, đáy mắt bình tĩnh không nhìn ra được vui giận nhưng quanh người lại tản mát ra khí thế ác liệt, khiến ai cũng không dám lại gần.

 

Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Hảo, thâm ý nói: "Quan hệ của Hạ tiên sinh và Cố tiểu thư thật là thân mật."

 

Ánh mắt Hạ Kính Đình tràn ngập hàm nghĩa, cười nói: "Đúng, tôi và Cố Hảo quan hệ tốt tới mức có thể ở chung một phòng, rất thân thiết."

 

Mắt Phong Dập Thần hơi trầm xuống, cười nhạt đáp: "Đã nhìn ra được."

 

"Hôm nay Phong tiên sinh tới tòa soạn báo làm gì?" Hạ Kính Đình không chút kiêng kị hỏi.

 

"Hợp tác." Phong Dập Thần nhàn nhạt nói.

 

"Ồ." Hạ Kính Đình hơi kéo dài giọng, rồi bật cười, nói: "Xí nghiệp nhà Phong tiên sinh thật không tầm thường, chỗ nào cũng có thể hợp tác."

 

"Vì thích hợp." Phong Dập Thần cũng không quá khách sáo, nói thẳng: "Hạ tiên sinh đảm nhiệm chức vị trong công ty được đi khắp tứ phương, tôi đây chỉ bán buôn nhỏ lẻ, vẫn không theo kịp chân Hạ tiên sinh được."



 

"Nào có, Phong tiên sinh quá khiêm tốn rồi." Hạ Kính Đình khẽ mỉm cười.

 

Hai người đánh Thái cực, không ai nói thật, khẩu thị tâm phi nịnh nọt lẫn nhau, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhưng bên trong lời nói lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ bên trong.

 

"Tôi phải vào trong rồi." Phong Dập Thần nói: "Hạ tiên sinh cứ tự nhiên."

 

"Được, hẹn gặp lại Phong tiên sinh." Hạ Kính Đình lại mỉm cười, đáy mắt xuất hiện ánh sáng cao thâm khó lường: "Nếu Phong tiên sinh có hợp tác với tòa soạn báo, gặp Cố Hảo nhà chúng tôi thì mong Phong tiên sinh sẽ chiếu cố hơn một chút."

 

Thân thể Phong Dập Thần cứng đờ, câu 'Cố Hảo nhà chúng tôi' khiến lòng anh đau nhói, tay không kiềm chế được nắm chặt thành nắm đậm, yết hầu lăn lộn, mu bàn tay nắm chặt tới mức lộ cả gân xanh, lúc này anh đang rất ẩn nhẫn.

 

Phong Dập Thần hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Hạ tiên sinh, cái đó không cần anh nhắc đâu, nhưng từ khi nào Cố tiểu thư đã biến thành Cố Hảo nhà các anh rồi?"

 

"Là Cố Hảo nhà chúng tôi mà." Hạ Kính Đình nói: "Tôi và Cố Hảo đã có một đứa con trai, chung sống với nhau rất tốt."

 

Phong Dập Thần sững sờ, đáy mắt âm trầm, lạnh lùng nói: "Hẹn gặp lại."

 

Nói xong thì không quay người lại, đi thẳng vào toàn soạn báo.

 

Mà Lương Thần đi theo tít phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, con trai gì cơ?

 

Vừa rồi anh ta nghe được gì đó, chẳng lẽ còn có một đứa con trai nào xuất hiện nữa sao? Đây chính là nguyên nhân khiến tổng tài và Cố tiểu thư một người một ngả?

 

Chuyện này thật đáng sợ.

 

Lương Thần ngây ngốc nhìn Phong Dập Thần, đi theo đằng sau.

 

Hạ Kính Đình nhìn họ rời đi, không nói gì. Một lúc lâu sau anh ta mới xoay người, ngồi trong xe, ánh mắt lướt qua tia sáng nhạt, sau đó khởi động xe rời đi.

 

Cố Hảo vào tòa soạn báo, cầm hộp chocolate trong tay, đưa cho Đỗ Cường: "Cho mọi người chocolate này, cậu giúp tôi chia cho mọi người đi."

 

"A, chocolate sao? Ai tặng cô thế?"

 

"Bạn."

 

Đỗ Cường lập tức nháy mắt mập mờ, nhỏ giọng nói: "Là người yêu đưa sao?"

 

Cố Hảo ngẩn người, lập tức lắc đầu phủ nhận: "Sao có thể được? Cái này là bạn tôi mua tặng khách hàng nhưng khách hàng lại mắc bệnh tiểu đường, người ta không thể ăn được nên mới tặng cho tôi, mượn hoa hiến phật thôi, mọi người cùng ăn đi."

 

"Nhưng Cố Hảo à." Cao Tuệ ở bên cạnh nói: "Cố Hảo, có phải cô quá đơn thuần rồi phải không?"

 

"Sao thế?" Cố Hảo kinh ngạc hỏi.

 

"Nếu nói như cô thì tám mươi phần trăm là người bạn đó kiếm cớ, người ta đưa thẳng chocolate cho cô thì sợ cô cảm thấy áp lực nên mới tìm lý do như vậy, nói là cho khách hàng."

 

"Sao có thể được?" Cố Hảo không tin: "Bạn tôi, là người bạn rất thân."

 



"Là nam giới phải không?" Cao Tuệ lại hỏi.

 

Cố Hảo sửng sốt, gật đầu: "Đúng vậy, là nam, bạn thân nhiều năm."

 

"Là tình cảm hơn tình bạn nhưng dưới tình yêu đúng không?" Cao Tuệ hỏi tiếp.

 

Cố Hảo nhìn nữ đồng nghiệp, chần chờ.

 

Bình thường Cao Tuệ chính là chuyên gia tình yêu trong tòa soạn báo, rất nhiều đồng nghiệp đang phân vân đều tìm tới cô ấy để nhận lời khuyên, Cố Hảo thấy cô ấy nói vậy thì không biết làm sao cho phải.

 

"Không phải đâu, cô đừng suy nghĩ nhiều."

 

"Không phải tôi nghĩ nhiều đâu, lộ liễu lắm đấy. Cố Hảo, cô thật là đơn thuần." Cao Tuệ cười nói: "Nhưng cô không tin cũng không sao, dù sao chocolae cũng là thứ tôi thích nhất, cô nói với bạn của cô là sau này đưa khách hàng chocolate thì nhớ đưa tới nơi này nhé."

 

Cố Hảo bật cười: "Ăn chocolate không liên quan tới tôi, nhưng tôi có sẽ cho."

 

"Cô nàng ngốc nghếch này." Cao Tuệ thở dài.

 

Đỗ Cường tiếp tục đi chia chocolate trong hộp.

 

Cố Hảo ngồi vào vị trí làm việc, rót một tách trà, mở máy tính xách tay ra bắt đầu viết báo cáo.

 

Lúc Phong Dập Thần tiến vào, mọi người lập tức chào hỏi: "Chào Phong tiên sinh."

 

"Phong tiên sinh." Cao Tuệ đứng lên, hưng phấn nói: "Anh tới rất đúng lúc, hộp chocolate là anh tặng sao?"

 

Phong Dập Thần ngạc nhiên, hơi không hiểu.

 

"Hộp chocolate là Cố Hảo cho chúng tôi." Cao Tuệ giải thích.

 

Cố Hảo lập tức nâng mắt lên nhìn bọn họ, muốn nói không phải.

 

Nhưng Phong Dập Thần đã nói trước: "Không phải tôi tặng, nhưng nếu mọi người thích thì tôi có thể sắp xếp. Lương Thần, thống kê xem, mỗi người một thùng lớn."

 

"Vâng!" Lương Thần lập tức kính cẩn gật đầu.

 

Cao Tuệ ngây người, một lúc lâu mới tỉnh hồn lại: "Phong tiên sinh, cái này gọi là phúc lợi sao?"

 

"Đúng." Phong Dập Thần hơi mỉm cười: "Tôi thay mặt Cố tiểu thư phát phúc lợi cho mọi người."

 

"Oa!" Cao Tuệ và mọi người hưng phấn hét ầm ĩ: "Phong tiên sinh thật hào phóng."

 

Lương Thần lập tức nói với Cao Tuệ đang phấn khích: "Vậy thì làm phiền cô giúp tôi thống kê danh sách của mọi người, chờ lúc nữa tôi sẽ gọi cửa hàng giao tới."

 

"Ok!" Cao Tuệ vui vẻ đồng ý, lập tức đi thống kê danh sách.

Cố Hảo đứng lên, đi tới bên cạnh Phong Dập Thần: "Anh làm gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook