Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 304: Mặt dầy tấn công

Hạ Lan Tình

20/06/2021

 

"Thay mặt em tặng chocolate." Phong Dập Thần cực kì hào phóng đáp.

 

"Anh thay mặt tôi? Anh dựa vào đâu mà thay mặt tôi?" Cố Hảo sắc bén nói: "Anh không thể thay mặt cho tôi được."

 

Khi Cố Hảo vội vàng thì lời nói của cô sẽ không được mạch lạc.

 

Những người khác sững sờ, nhìn sang bên này.

 

Cố Hảo lúng túng nhìn mọi người, lại nhìn về phía Phong Dập Thần, hơi gấp gáp, anh dựa vào đâu chứ?

 

Phong Dập Thần hơi dừng lại, nhìn cô một cái, rồi lại quay đầu nhìn những người khác.

 

Cao Tuệ lúng túng mỉm cười, cầm giấy bút tiếp tục ghi danh sách.

 

Đỗ Cường thu lại tầm mắt, không nhìn Cố Hảo và Phong Dập Thần nữa, làm như không thấy hai người họ.

 

Lương Thần cũng thức thời, không nhìn hai người.

 

Tất cả mọi người đều tỏ ra không thấy gì.

 

Phong Dập Thần nhìn Cố Hảo, khẽ mỉm cười nói: "Anh chỉ thích thay mặt em, không thích ai đó nhỏ nhen hẹp hòi chỉ đưa một ít. Anh thích thay mặt em đưa một thùng lớn, khiến mọi người có thể ăn thỏa thích."

 

"Anh...." Cố Hảo không thể hiểu nổi anh, nhỏ giọng gầm nhẹ: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

 

"Tặng chocolate." Anh nghiêm túc nói từng chữ: "Mỗi người một thùng lớn."

 

Cố Hảo cảm thấy không thể nói lý với Phong Dập Thần được, anh là người muốn làm gì thì làm cái đó.

 

Chỉ đành trầm giọng nói: "Anh thích đưa thì đưa, nhưng anh không thể thay mặt tôi."

 

Cô sẽ không cho anh thay mặt cô làm bất cứ chuyện gì.

 

Cố Hảo lạnh lùng nói xong thì xoay người quay lại vị trí làm việc, tâm tình tốt ngày hôm nay cũng bị phá hỏng hoàn toàn.

 

Cô cảm thấy bản thân thật thiếu định lực, lại còn muốn lên lý luận phải trái với người này, thật quá ngây thơ.

 

Ngồi xuống, hít thở sâu một hơi, điều chỉnh lại suy nghĩ trong đầu để không bị làm ảnh hưởng tới công việc.

 

Phong Dập Thần thấy cô không để ý tới mình thì đứng im tại chỗ nhìn cô, tầm mắt một lúc lâu cũng không thu lại.

 

Lâm Phương Hoa vừa vào cửa đã nhìn thấy Phong Dập Thần đứng im nhìn Cố Hảo thì kinh ngạc nói: "Phong tiên sinh, anh tới đây làm gì?"

 

Phong Dập Thần tỉnh táo lại, quay đầu mỉm cười với Lâm Phương Hoa, nói: "Tôi tới để bàn chuyện hợp tới với cô."

 

"Vậy mời đi hướng này, tới phòng làm việc của tôi." Lâm Phương Hoa nói.

 

"Được." Phong Dập Thần mỉm cười nói: "Tổng biên tập Lâm, mời."

 

Lâm Phương Hoa ngẩn người, khách sáo sao?

 

Hôm nay không biết tại sao Phong Dập Thần lại đột nhiên khách sáo với chị ấy như vậy, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn hạch sách như trước nữa.

 

Thái độ với với một biên tập nhỏ như chị ấy cũng khách sáo hơn không ít.

 



Lâm Phương Hoa kinh ngạc, nhìn về phía Cố Hảo, cô đang cúi đầu, dường như phát giác ra chuyện gì thì nâng mắt lên nhìn về phía Lâm Phương Hoa.

 

Trong mắt cô là sự cầu xin.

 

Lâm Phương Hoa nhìn hiểu, gật đầu nhẹ với Cố Hảo, bày tỏ bản thân hiểu được ánh mắt rồi.

 

Cố Hảo hơi yên tâm, lúc này mới cúi đầu tiếp tục làm việc.

 

Phong Dập Thần tỉnh bơ nhìn lướt qua Cố Hảo, rồi đi theo Lâm Phương Hoa vào phòng làm việc.

 

Lương Thần ở bên ngoài lên danh sách cùng với Cao Tuệ, sau khi làm xong liền đi tới trước mặt Cố Hảo, nói: "Cố tiểu thư, tặng cô hai thùng được không?"

"Tôi không cần." Cố Hảo lạnh nhạt từ chối.

 

"Vậy thì hai thùng đi." Lương Thần nói.

 

"Thư ký Lương." Cố Hảo ngẩn người, nói: "Anh có thể bớt gây thêm loạn được không?"

"Cố tiểu thư, tôi không chọc nổi vào tổng tài nhà tôi được." Lương Thần nói: "Nếu tôi không làm xong thì sẽ mất bát cơm, hai người làm loạn thế nào cũng được nhưng một nhà tôi dựa vào tôi để kiếm ăn, cô có thể đại từ đại bi cứu bát cơm nhà tôi được không?"

 

Cố Hảo hé miệng, muốn nói nhưng không thể nói ra được.

 

Tức chết người.

 

"Rốt cuộc Phong Dập Thần muốn làm gì?" Cố Hảo nhỏ giọng quát.

 

Lương Thần lắc đầu: "Tôi cũng không biết, sáng sớm thì bị gọi tới đây. Còn tổng tài muốn làm gì thì tôi thực sự không biết."

 

"Vậy anh đi đi." Cố Hảo chỉ đành lạnh lùng nói: "Cách tôi xa ra một chút."

 

"Vậy cô nhận hai thùng đi, chocolate lâu hết hạn." Lương Thần tiếp tục thuyết phục Cố Hảo.

 

Cố Hảo nhẫn nhịn nói: "Tùy anh, anh muốn kéo một xe cũng được."

 

"Được rồi." Lương Thần lập tức nói: "Cô muốn một xe chocolate, tổng tài mà biết thì nhất định sẽ rất vui, đừng nói là một xe, cho dù cô muốn một công xưởng thì tổng tài cũng nguyện ý tặng."

 

"Anh!" Cố Hảo bất lực: "Anh được lắm."

 

Cô nhìn Lương Thần, cục tức nghẹn ở cổ nhưng lại không thể phát ra được.

 

Tên thư ký Lương Thần này đi theo Phong Dập Thần nhìn Phong Dập Thần lưu manh vô liêm sỉ quen nên cũng học theo sao?

 

Bọn họ đang mặt dầy tấn công.

 

Cố Hảo cúi đầu, không thèm nhìn Lương Thần nữa.

 

Lương Thần bật cười, nói: "Cố tiểu thư, cô làm việc tiếp đi, tôi phải đi rồi."

 

Cố Hảo không nói gì.

 

Dường như Lương Thần cũng đã tìm được phương pháp tấn công rồi, Cố Hảo không biết làm sao cho phải.

 

Ánh mắt cô chuyển về phía phòng làm việc của Lâm Phương Hoa.

 

Hôm nay cô rất bực tức.

 

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ bốn mươi.

 



Phong Dập Thần vẫn còn ở trong phòng làm việc của Lâm Phương Hoa.

 

Cô nhận điện thoại, nói: "Kính Đình?"

 

"Cố Hảo, em để tôi tìm giúp em đối tượng phỏng vấn nhé, tôi tìm được cho em một giáo sư đại học rồi, em có muốn tới phỏng vấn không?"

 

"Giáo sư đại học?" Cố Hảo sững người: "Hay đó, có văn hóa, tôi rất thích."

 

"Vậy em còn chờ gì nữa?" Hạ Kính Đình bật cười nói: "Tôi đón em được không?"

 

"Không cần đâu, anh nói địa chỉ đi, tôi tự bắt xe tới."

 

"Đại học Tể Bắc cơ sở phía Bắc."

 

"Được, tôi sẽ tới ngay." Cố Hảo thu dọn đồ đạc, nói nhỏ với Đỗ Cường: "Tôi đi phỏng vấn, nếu có việc gì thì gọi điện cho tôi."

 

"Cô đi bây giờ sao?" Đỗ Cường nghi ngờ hỏi: "Không chờ nhận chocolate sao?"

 

"Không cần." Cố Hảo nói: "Không có hứng thú."

 

"Được rồi." Đỗ Cường thở dài tiếc nuối: "Thật không hiểu nổi hai người, nhưng Cố Hảo à, tôi muốn nói với cô cái này."

 

"Cái gì?" Cố Hảo kinh ngạc nhìn cậu ta.

 

"Tình cảm không thể ra vẻ được." Đỗ Cường nói.

 

Cố Hảo sững người, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở."

 

Không phải ra vẻ, mà cô không thể không biết nhục mà tiếp tục bao dung được, cô không làm nổi.

 

Cố Hảo nhanh chóng rời đi.

 

Mười giờ, Phong Dập Thần đi ra khỏi phòng làm việc của Lâm Phương Hoa, vô thức nhìn về chỗ ngồi của Cố Hảo.

 

Không có ai?

 

Lâm Phương Hoa cũng thấy được ánh mắt đang tìm người của anh.

 

Cố Hảo không có ở đây, đồ đạc trên bàn được sắp xếp gọn gàng, xem ra người đã rời đi rồi.

 

Lâm Phương Hoa tỉnh bơ, nói với Phong Dập Thần: "Phong tiên sinh, chúng tôi sẽ viết một báo cáo dựa theo yêu cầu của anh."

 

"Cái này thì tôi không lo." Phong Dập Thần gật đầu, ánh mắt hơi chuyển.

 

Lương Thần lập tức đi tới, nói nhỏ bên tai anh: "Cố tiểu thư nhận một cuộc điện thoại liền đi ra ngoài, đã được hai mươi phút rồi."

 

Phong Dập Thần cau mày, hơi gật đầu.

 

Lúc này, Đỗ Cường đi tới, nói với Lâm Phương Hoa: "Tổng biên tập Lâm, Cố Hảo đi phỏng vấn, khoảng buổi chiều sẽ quay lại."

Vừa nói vừa liếc nhìn Phong Dập Thần, mỉm cười.

 

Lời này rõ ràng là nói cho Phong Dập Thần nghe.

 

Phong Dập Thần cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời cũng nhận ra một thùng chocolate lại đủ để hối lộ nhân viên trong tòa soạn báo.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook