Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 81: Người đàn ông đó là ai?
Hạ Lan Tình
12/05/2021
“Phỏng vấn Phong Dập Thần?” Đỗ Cường ngớ người, vẻ mặt lập tức trắng bệch, anh ta lắc đầu: “Tôi thì không dám, anh Phong còn xử lý cả tổng biên tập, một phóng viên nhỏ như tôi không động vào nổi đâu.”
“Không sao, phỏng vấn anh ấy, anh gọi điện giúp tôi.” Cố Hảo nói: “Tôi bảo đảm chính là cuộc điện thoại này, anh ấy sẽ không để anh phỏng vấn, anh yên tâm đi.”
“Nhưng ……”
“Đừng nhưng nhị nữa, tôi bảo vệ anh.” Cố Hảo bá đạo lên tiếng: “Yên tâm anh ấy sẽ không gây sự với anh đâu.”
Đỗ Cường do dự rồi gật đầu: “Được thôi.”
“Quyết định vậy nha.” Cố Hảo tận tâm chỉ bảo rồi mới gọi cho anh.
Phong Dập Thần vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên điện thoại reo lên, anh đứng bật dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng lúc nhìn thấy là điện thoại bàn, vốn dĩ gương mặt phấn khích lại thoáng qua vẻ thất vọng.
Không phải người phụ nữ đó.
Ờ.
Điện thoại bàn?
Anh cầm điện thoại lên, sau khi điện thoại reo vài lần nữa thì anh mới nghe máy, giọng nam trầm thấp có vẻ kiềm nén lên tiếng.
“Ai vậy?”
“Chào, chào anh.” Đỗ Cường nghe giọng của Phong Dập Thần thì bỗng dưng đầu lưỡi cứng đờ, giọng nói ấp úng: “Phong, Phong, anh Phong, tôi, tôi là phóng viên của báo giải trí mỗi ngày. Lúc, lúc trước có sắp xếp Cố Hảo phỏng vấn anh, anh, anh không vui, lãnh đạo toà soạn lại, sắp xếp tôi, tôi tới phỏng vấn anh, anh xem, anh xem ngày nào thì tiện cho anh ạ?”
Đôi mắt của Phong Dập Thần loé lên một tia mất kiên nhẫn, anh cũng khâm phục bản thân lại kiên nhẫn nghe hết những lời này.
Rất rõ ràng, đây là do Cố Hảo sắp xếp.
Anh hừ nhẹ một tiếng, nheo mắt, người phụ nữ này rất thông minh.
Cô tìm đồng nghiệp gọi điện, phỏng vấn là gỉ, thăm dò thực hư là thật.
Nếu đã như vậy thì không cần phải vội.
Cô vẫn sẽ tự tìm tới mình thôi.
“Phong, Phong, anh Phong?” Đỗ Cường mãi chưa thấy Phong Dập Thần trả lời thì nghi ngờ không biết anh có cúp máy hay không.
“Anh để lưỡi thẳng và không nói lắp nữa rồi hãy làm phóng viên.” Phong Dập Thần không khách sáo mà làm tổn thương Đỗ Cường rồi cúp máy.
Đỗ Cường ở đầu dây bên đây đỏ mặt cúp điện thoại và nhìn Cố Hảo: “Tôi, tôi sợ quá đi.”
Cố Hảo rất thông cảm cho Đỗ Cường. Trong toà soạn này chỉ có Đỗ Cường là người vác máy ảnh và là người thành thật.
Cô cười dịu dàng với Đỗ Cường: “Không phải anh sợ, là anh quá coi trọng Phong Dập Thần thôi.”
Nghe vậy, Đỗ Cường trừng to mắt: “Anh ta, anh ta là một thương gia giàu có ở Tề Bắc.”
“Vậy thì có sao?” Cố Hảo không hề để ý: “Anh ấy là cái thá gì, anh coi anh ấy là cái thá gì, cũng đâu có chuyện gì xảy ra.”
Đỗ Cường chớp mắt, một lúc sau anh ta ngại ngùng mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không làm được.”
Cố Hảo nghe vậy cũng bật cười: “Tôi biết. Tôi mời anh ăn cơm, đúng lúc nghiên cứu một chút kế hoạch này của anh.”
Đỗ Cường ngơ ngác: “Như vậy không tốt đâu. Tôi, tôi sợ anh Phong xử lý tôi mất.”
“Tôi và Phong Dập Thần không phải như mọi người tưởng tượng.” Cố Hảo lên tiếng: “Nhưng anh có thể chọn cách không tin.”
Đỗ Cường đơ ra, nhìn Cố Hảo. Một lúc sau anh ta mỉm cười chân thành: “Tôi tin.”
“Thật không ngờ.” Cố Hảo cười sảng khoá: “Người khác đều không tin.”
“Cô không giống người đang nói dối.” Đỗ Cường sờ đầu: “Tôi nhìn ra mà.”
Cố Hảo bỗng hoảng hốt, thật không ngờ Đỗ Cường sẽ tin. Cô bật cười và nói: “Có sự tin tưởng của anh, tôi mời anh một bữa, cảm ơn anh đã giúp, sẵn cùng nghiên cứu công việc ngày mai luôn.”
“Ăn cơm, được, tôi mời.” Đỗ Cường có sự kiên định của mình.
“Vậy làn sau tôi mời.”
“Được.”
Buổi chiều tan làm, Cố Hảo trực tiếp gọi điện cho Tiểu Trúc, nhờ cô ấy đi đón con trai, còn mình và Đỗ Cường cùng đi ăn.
Lúc ra khỏi toà soạn, cô phát hiện một chiếc xe nhưng không phải loại xe cao cấp mà là một chiếc xe bình dân.
Cố Hảo bình tĩnh nhìn thoáng qua, cùng Đỗ Cường đi vào nhà hàng có cách bày trí không tồi cách toà soạn không xa.
2 người ngồi ở vị trí cửa sổ, gọi món, ngồi bên trong bàn bạc công việc.
Phong thị.
Phòng chủ tịch.
Lương Thần vội đi vào, vẻ mặt nôn nóng: “Chủ tịch, cô Cố đi cùng đồng nghiệp nam ở toà soạn vào một nhà hàng ăn bữa cơm thân mật.”
Thân mật?
Phong Dập Thần nghe từ này thì bỗng dưng phóng to cụm từ này vô cực.
Bữa cơm thân mật?
Người phụ nữ này, cô đang chơi vui vẻ ư?
Một giây sau, Phong Dập Thần đứng lên, không nói câu nào, khí chất lạnh lùng đi ra ngoài.
Lương Thần vội đi theo.
Xe lao như tên bắn trên đường, Lương Thần không thấy chủ tịch cười, vẻ mặt nghiêm nghị và mất kiên nhẫn. Hơn nữa, từ lúc lên xe nói là đi toà soạn chứ không hề nói gì khác.
Anh nhanh chóng tới bên ngoài nhà hàng.
Xe dừng bên đường, Lương Thần chỉ vào cửa sổ và nói với Phong Dập Thần: “Chủ tịch, cô Cố ở trong đó.”
Phong Dập Thần quét mắt lạnh lùng nhìn sang, chỉ thấy lúc này Cố Hảo bất chợt quay đầu thì nhìn thấy Phong Dập Thần.
“Phong, Phong, Phong Dập Thần.” Anh ta không khép miệng được.
Cố Hảo cũng bất ngờ, vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên kia đường, một chiếc xe hơi sang trọng ở ven đường bên ngoài, Phong Dập Thần đứng đó, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác tức giận.
Trong lòng Cố Hảo giật thót, nhìn sang Phong Dập Thần.
Cô đang nghĩ, là mình ra ngoài hay anh vào đây?
Nếu ra ngòài thì cũng không có gì.
Ngược lại muốn phỏng vấn anh, vậy thì ra ngoài thôi.
Kết quả, cô vẫn không đứng lên.
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào cô, quay người đi lên xe.
“Lương Thần, chúng ta đi.”
“Hả?” Lương Thần ngơ ngác, chuyện này là sao?
Cố Hảo khẽ động đậy, kết quả thấy anh bỏ đi.
Cô ngồi xuống, vẻ mặt hoảng hốt.
“Ăn cơm đi.” Cố Hảo nói với Đỗ Cường: “Mặc kệ anh ấy.”
“Anh Phong hình như rất giận.”
“Ngày nào anh ấy cũng giận.” Cố Hảo cũng bình tĩnh nói: “Lo ăn đi.”
Đỗ Cường vô tình nhìn sang cô, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Tôi thấy anh Phong thật sự rất giận tới mức bỏ đi đó.”
“Có liên quan gì chúng ta?” Cố Hảo xua tay: “Ngồi xuống ăn đi.”
Sau đó, tâm trạng của Đỗ Cường vừa thấp thỏm vừa mơ hồ tiếp tục ăn cho xong bữa ăn này.
Rồi anh ta nhìn sang Cố Hảo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Lúc ăn xong rồi mạnh ai nấy về, Cố Hảo mỉm cười chào anh ta, cô nhanh chóng lên xe rời đi.
Ai biết, vừa đi mấy bước, còn chưa tới biển báo dừng lại, thì nhìn thấy Phong Dập Thần đang đi dưới ánh mặt trời lặn như thể từ trên trời rơi xuống, cả người lạnh thấu xương.
Bỗng chốc, anh tới trước mặt cô, một tay bắt lấy cổ tay cô.
Cố Hảo nhìn vào mặt anh, là màu xám xịt, cô bị doạ một phen, mắt đảo quanh: “Anh Phong, anh làm gì vậy? Đồng ý chuyện tôi phỏng vấn anh hả?”
“Nằm mơ đi.” Người đàn ông lạnh lùng nói, bắt lấy cô, trực tiếp đưa ra xe.
Tới trong xe, anh nhét cô vào ghế phụ.
Cố Hảo đột nhiên phát hiện, lúc nãy Lương Thần đi theo giờ lại không thấy.
Chỉ có cô và Phong Dập Thần.
“Lương Thần đâu rồi?” Cô lập tức hỏi.
Phong Dập Thần cũng ngồi vào xe, lạnh lùng nhìn Cố Hảo, cả người lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh băng: “Người đàn ông kia là ai?”
“Không sao, phỏng vấn anh ấy, anh gọi điện giúp tôi.” Cố Hảo nói: “Tôi bảo đảm chính là cuộc điện thoại này, anh ấy sẽ không để anh phỏng vấn, anh yên tâm đi.”
“Nhưng ……”
“Đừng nhưng nhị nữa, tôi bảo vệ anh.” Cố Hảo bá đạo lên tiếng: “Yên tâm anh ấy sẽ không gây sự với anh đâu.”
Đỗ Cường do dự rồi gật đầu: “Được thôi.”
“Quyết định vậy nha.” Cố Hảo tận tâm chỉ bảo rồi mới gọi cho anh.
Phong Dập Thần vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên điện thoại reo lên, anh đứng bật dậy khỏi ghế, cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng lúc nhìn thấy là điện thoại bàn, vốn dĩ gương mặt phấn khích lại thoáng qua vẻ thất vọng.
Không phải người phụ nữ đó.
Ờ.
Điện thoại bàn?
Anh cầm điện thoại lên, sau khi điện thoại reo vài lần nữa thì anh mới nghe máy, giọng nam trầm thấp có vẻ kiềm nén lên tiếng.
“Ai vậy?”
“Chào, chào anh.” Đỗ Cường nghe giọng của Phong Dập Thần thì bỗng dưng đầu lưỡi cứng đờ, giọng nói ấp úng: “Phong, Phong, anh Phong, tôi, tôi là phóng viên của báo giải trí mỗi ngày. Lúc, lúc trước có sắp xếp Cố Hảo phỏng vấn anh, anh, anh không vui, lãnh đạo toà soạn lại, sắp xếp tôi, tôi tới phỏng vấn anh, anh xem, anh xem ngày nào thì tiện cho anh ạ?”
Đôi mắt của Phong Dập Thần loé lên một tia mất kiên nhẫn, anh cũng khâm phục bản thân lại kiên nhẫn nghe hết những lời này.
Rất rõ ràng, đây là do Cố Hảo sắp xếp.
Anh hừ nhẹ một tiếng, nheo mắt, người phụ nữ này rất thông minh.
Cô tìm đồng nghiệp gọi điện, phỏng vấn là gỉ, thăm dò thực hư là thật.
Nếu đã như vậy thì không cần phải vội.
Cô vẫn sẽ tự tìm tới mình thôi.
“Phong, Phong, anh Phong?” Đỗ Cường mãi chưa thấy Phong Dập Thần trả lời thì nghi ngờ không biết anh có cúp máy hay không.
“Anh để lưỡi thẳng và không nói lắp nữa rồi hãy làm phóng viên.” Phong Dập Thần không khách sáo mà làm tổn thương Đỗ Cường rồi cúp máy.
Đỗ Cường ở đầu dây bên đây đỏ mặt cúp điện thoại và nhìn Cố Hảo: “Tôi, tôi sợ quá đi.”
Cố Hảo rất thông cảm cho Đỗ Cường. Trong toà soạn này chỉ có Đỗ Cường là người vác máy ảnh và là người thành thật.
Cô cười dịu dàng với Đỗ Cường: “Không phải anh sợ, là anh quá coi trọng Phong Dập Thần thôi.”
Nghe vậy, Đỗ Cường trừng to mắt: “Anh ta, anh ta là một thương gia giàu có ở Tề Bắc.”
“Vậy thì có sao?” Cố Hảo không hề để ý: “Anh ấy là cái thá gì, anh coi anh ấy là cái thá gì, cũng đâu có chuyện gì xảy ra.”
Đỗ Cường chớp mắt, một lúc sau anh ta ngại ngùng mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không làm được.”
Cố Hảo nghe vậy cũng bật cười: “Tôi biết. Tôi mời anh ăn cơm, đúng lúc nghiên cứu một chút kế hoạch này của anh.”
Đỗ Cường ngơ ngác: “Như vậy không tốt đâu. Tôi, tôi sợ anh Phong xử lý tôi mất.”
“Tôi và Phong Dập Thần không phải như mọi người tưởng tượng.” Cố Hảo lên tiếng: “Nhưng anh có thể chọn cách không tin.”
Đỗ Cường đơ ra, nhìn Cố Hảo. Một lúc sau anh ta mỉm cười chân thành: “Tôi tin.”
“Thật không ngờ.” Cố Hảo cười sảng khoá: “Người khác đều không tin.”
“Cô không giống người đang nói dối.” Đỗ Cường sờ đầu: “Tôi nhìn ra mà.”
Cố Hảo bỗng hoảng hốt, thật không ngờ Đỗ Cường sẽ tin. Cô bật cười và nói: “Có sự tin tưởng của anh, tôi mời anh một bữa, cảm ơn anh đã giúp, sẵn cùng nghiên cứu công việc ngày mai luôn.”
“Ăn cơm, được, tôi mời.” Đỗ Cường có sự kiên định của mình.
“Vậy làn sau tôi mời.”
“Được.”
Buổi chiều tan làm, Cố Hảo trực tiếp gọi điện cho Tiểu Trúc, nhờ cô ấy đi đón con trai, còn mình và Đỗ Cường cùng đi ăn.
Lúc ra khỏi toà soạn, cô phát hiện một chiếc xe nhưng không phải loại xe cao cấp mà là một chiếc xe bình dân.
Cố Hảo bình tĩnh nhìn thoáng qua, cùng Đỗ Cường đi vào nhà hàng có cách bày trí không tồi cách toà soạn không xa.
2 người ngồi ở vị trí cửa sổ, gọi món, ngồi bên trong bàn bạc công việc.
Phong thị.
Phòng chủ tịch.
Lương Thần vội đi vào, vẻ mặt nôn nóng: “Chủ tịch, cô Cố đi cùng đồng nghiệp nam ở toà soạn vào một nhà hàng ăn bữa cơm thân mật.”
Thân mật?
Phong Dập Thần nghe từ này thì bỗng dưng phóng to cụm từ này vô cực.
Bữa cơm thân mật?
Người phụ nữ này, cô đang chơi vui vẻ ư?
Một giây sau, Phong Dập Thần đứng lên, không nói câu nào, khí chất lạnh lùng đi ra ngoài.
Lương Thần vội đi theo.
Xe lao như tên bắn trên đường, Lương Thần không thấy chủ tịch cười, vẻ mặt nghiêm nghị và mất kiên nhẫn. Hơn nữa, từ lúc lên xe nói là đi toà soạn chứ không hề nói gì khác.
Anh nhanh chóng tới bên ngoài nhà hàng.
Xe dừng bên đường, Lương Thần chỉ vào cửa sổ và nói với Phong Dập Thần: “Chủ tịch, cô Cố ở trong đó.”
Phong Dập Thần quét mắt lạnh lùng nhìn sang, chỉ thấy lúc này Cố Hảo bất chợt quay đầu thì nhìn thấy Phong Dập Thần.
“Phong, Phong, Phong Dập Thần.” Anh ta không khép miệng được.
Cố Hảo cũng bất ngờ, vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên kia đường, một chiếc xe hơi sang trọng ở ven đường bên ngoài, Phong Dập Thần đứng đó, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác tức giận.
Trong lòng Cố Hảo giật thót, nhìn sang Phong Dập Thần.
Cô đang nghĩ, là mình ra ngoài hay anh vào đây?
Nếu ra ngòài thì cũng không có gì.
Ngược lại muốn phỏng vấn anh, vậy thì ra ngoài thôi.
Kết quả, cô vẫn không đứng lên.
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào cô, quay người đi lên xe.
“Lương Thần, chúng ta đi.”
“Hả?” Lương Thần ngơ ngác, chuyện này là sao?
Cố Hảo khẽ động đậy, kết quả thấy anh bỏ đi.
Cô ngồi xuống, vẻ mặt hoảng hốt.
“Ăn cơm đi.” Cố Hảo nói với Đỗ Cường: “Mặc kệ anh ấy.”
“Anh Phong hình như rất giận.”
“Ngày nào anh ấy cũng giận.” Cố Hảo cũng bình tĩnh nói: “Lo ăn đi.”
Đỗ Cường vô tình nhìn sang cô, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Tôi thấy anh Phong thật sự rất giận tới mức bỏ đi đó.”
“Có liên quan gì chúng ta?” Cố Hảo xua tay: “Ngồi xuống ăn đi.”
Sau đó, tâm trạng của Đỗ Cường vừa thấp thỏm vừa mơ hồ tiếp tục ăn cho xong bữa ăn này.
Rồi anh ta nhìn sang Cố Hảo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Lúc ăn xong rồi mạnh ai nấy về, Cố Hảo mỉm cười chào anh ta, cô nhanh chóng lên xe rời đi.
Ai biết, vừa đi mấy bước, còn chưa tới biển báo dừng lại, thì nhìn thấy Phong Dập Thần đang đi dưới ánh mặt trời lặn như thể từ trên trời rơi xuống, cả người lạnh thấu xương.
Bỗng chốc, anh tới trước mặt cô, một tay bắt lấy cổ tay cô.
Cố Hảo nhìn vào mặt anh, là màu xám xịt, cô bị doạ một phen, mắt đảo quanh: “Anh Phong, anh làm gì vậy? Đồng ý chuyện tôi phỏng vấn anh hả?”
“Nằm mơ đi.” Người đàn ông lạnh lùng nói, bắt lấy cô, trực tiếp đưa ra xe.
Tới trong xe, anh nhét cô vào ghế phụ.
Cố Hảo đột nhiên phát hiện, lúc nãy Lương Thần đi theo giờ lại không thấy.
Chỉ có cô và Phong Dập Thần.
“Lương Thần đâu rồi?” Cô lập tức hỏi.
Phong Dập Thần cũng ngồi vào xe, lạnh lùng nhìn Cố Hảo, cả người lạnh thấu xương, ánh mắt lạnh băng: “Người đàn ông kia là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.