Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 169: Người quen cũ
Hạ Lan Tình
19/05/2021
Vương Hồng hừ nhẹ: “Anh ta sẽ không thật sự muốn tôi đi đâu. Anh ta chỉ doạ tôi mà thôi.”
Cố Hảo nhìn cô gái tháo khẩu trang trước mặt, trông cô ta trẻ hơn hẳn so với khi đeo khẩu trang.
Gương mặt nhỏ lúc này vừa đỏ vừa trắng, xem ra rất là tức giận.
Cố Hảo vẫn không biết mối quan hệ giữa Vương Hồng và Phong Dập Thần.
“Vậy sao?” Cố Hảo nhún vai: “Vậy cũng chưa tới lượt cô tới cảnh cáo tôi đâu.”
Cố Hảo cảm thấy tức cười, sao mọi người đều thích ra lệnh cho cô.
“Cô tránh xa anh ấy đi. Anh ấy trước giờ sẽ không ở cạnh phụ nữ. Nếu không phải cô bám lấy anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ không ở lại cùng cô, ở cả đêm với cô.” Vương Hồng trừng mắt, nhìn cô và thấp giọng: “Đều tại cô lắm mưu nhiều kế.”
Tối qua bị Cố Hảo lừa, tưởng cô thật sự đồng tính, nếu không phải tận mắt thấy Phong Dập Thần và Cố Hảo trong phòng bệnh cả đêm không ra, thậm chí bên trong còn có động tĩnh. Cô ta tuyệt đối không dám tin, đây là Phong Dập Thần.
“Cô đúng là quá tức cười rồi.” Cố Hảo trợn mắt: “Phong Dập Thần muốn ở bên tôi thì làm sao chứ? Cô là ai của anh ấy? Cô ra lệnh cho tôi sao?”
“Từ nhỏ tôi đã quen anh ấy.” Vương Hồng nói như đúng rồi: “Lúc tôi quen biết anh ấy, còn chưa biết cô đang ở đâu.”
“Cạch.” Cố Hảo hơi bất ngờ: “Cô quen anh ấy, anh ấy quen cô sao?”
Sao Phong Dập Thần không hề có dấu hiệu quen biết cô ta vậy?
“Anh ấy đương nhiên quen tôi rồi, còn mua tặng quà cho tôi nữa.”
“Ặc, vậy sao?” Cố Hảo hốt hoảng: “Nếu hai người là người quen cũ, vậy cô đi nói với anh ấy đi, để anh ấy nghe cô nói.”
“Cô nói với anh ấy đi.”
“Tôi nói gì với anh ấy?” Cố Hảo cười nhạt rồi hỏi lại: “Để anh ấy quản lý cấp dưới lại hay sao?”
“Đồ mặt dày.” Vương Hồng bị nghẹn tới cổ đỏ ửng, một lúc sau cũng không nói nên lời.
Cố Hảo chau mày: “Rốt cuộc là ai vậy?”
Mặt của Vương Hồng tái mét, mắt đỏ hoe: “Người phụ nữ như cô, đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi xấu hổ hay không liên quan cái quái gì tới cô. Cô mau đi đi. Có chuyện gì thì trực tiếp mà tìm Phong Dập Thần, đừng có nói với tôi.”
“Hừ!” Vương Hồng giẫm chân, quay người bỏ đi.
Cố Hảo lại thấy khó hiểu.
Vương Hồng này nếu quen biết Phong Dập Thần, sao tối qua không chào hỏi?
Trong lòng cô nghi ngờ, đang ngơ ngác thì Phong Dập Thần đi vào.
“Ngơ ngác gì vậy?”
Anh đi tới, thấy ánh mắt cô nhìn thẳng, ngồi trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì
Cố Hảo hoàn hồn nhìn gương mặt đẹp trai của anh rồi nói: “Phong Dập Thần, anh có quen Vương Hồng không?”
“Vương Hồng?” Phong Dập Thần chau mày hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải quen cái tên tomboy Vương Hồng? Để làm gì?”
“Ặc.” Cố Hảo thấy anh cũng không giống giả bộ, cô nhìn kỹ anh, đúng là không giống giả bộ: “Chính là y tá Vương lúc nãy đó.”
“Không quen.” Phong Dập Thần hoàn toàn ngó lơ, cô bản không để tâm: “Tôi quen cô ta làm gì?”
“Cô ta quen anh.” Cố Hảo nói.
“Người quen biết tôi nhiều lắm. Tại sao tôi phải biết cô ta?” Phong Dập Thần nói xong thì đi rửa tay. Sau khi rửa tay xong thì thấy Cố Hảo vẫn còn nhìn mình, anh chau mày và nói: “Cô sao vậy? Hỏi cô ta làm gì?”
“Lúc nãy cô ta vào tìm tôi tính sổ, kêu tôi tránh xa anh một chút.” Cố Hảo nói thẳng: “Cô ta làm như mình là vợ anh vậy, trời ơi, trước giờ tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào tự tin như vậy.”
“Bệnh à.” Phong Dập Thần phụt cười: “Bệnh hoang tưởng sao?”
“Không giống vậy.” Cố Hảo lắc đầu, nhìn cử chỉ không để tâm của Phong Dập Thần, cô thở dài: “Phong Dập Thần, dáng vẻ của anh, đúng là khiến người ta cảm thấy không tập trung được. Anh thật sự không nhớ cô ta sao? Cô ta nói là người quen cũ của anh.”
Phong Dập Thần nhìn cô một lúc, rồi lại bật cười, lấy đồ ăn đưa cho cô: “Cũng may cô ta nói là người quen cũ, nếu nói có quan hệ đặc biệt gì với tôi chắc không phải cô cũng tin chứ?”
Cố Hảo thu hồi tầm mắt, cầm cháo lên và húp. Sau đó lại ngước mắt nhìn Phong Dập Thần: “Anh hy vọng tôi tin hay là không tin đây?”
“Nói nhảm.” Phong Dập Thần cầm bánh bao nhét vào miệng cô: “Lãng phí thời gian.”
Ý của anh ấy lãng phí thời gian cho những người không cần thiết?
Cố Hảo vừa há miệng định nói gì đó.
Phong Dập Thần trực tiếp cắt ngang lời cô chuẩn bị nói ra: “Ăn cơm, đừng vì người không liên quan mà mất khẩu vị.”
“Ừm, được thôi!” Cố Hảo gật đầu, bắt đầu nghiêm túc ăn uống.
2 người ăn sắp xong, Phong Dập Thần nhớ lại và nhìn cô, cảm thấy khẩu vị của cô không tồi, không hề bị ảnh hưởng.
Anh chau mày, không nhịn được hỏi cô: “Lúc nãy cô hỏi tôi nhiều như vậy, còn bụng dạ để ăn ư?”
“Tôi không có muốn ăn lúc nào?” Cố Hảo hỏi ngược lại: “Lẽ nào tôi phải vì chuyện này mà cơm nuốt không trôi ư?”
“Lẽ nào không nên sao?”
“Dựa vào cái gì?” Cố Hảo nói: “Không ăn cơm là sẽ đói chết. Đàn ông không có thì cũng không chết, sao tôi còn phải xoắn?”
“Cô!” Phong Dập Thần cắn răng: “Cô giỏi lắm.”
Cố Hảo cười hì hì, đưa tay bắt lấy tay anh, vừa cười vừa lắc: “Đừng giận mà. Tôi chỉ cảm thấy, y tá Vương nghĩ nhiều, ngược lại anh cũng không phải loại người đó. Tôi rất yên tâm, cho nên mới ăn ngon như vậy.”
Thấy cô làm nũng với mình như vậy, đáy mắt của anh loé lên sự dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm nghiêm nghị nhìn cô, anh nhướng người định hôn cô.
Lúc này, cửa mở ra.
Vương Hồng bưng thuốc đi vào, vừa thấy dáng vẻ của họ thì lập tức trừng to mắt: “Khụ khụ ……”
Cô ta ho khan.
Phong Dập Thần chau mày, bị cắt ngang, anh rất khó chịu. Ánh mắt sắc bén của anh quét về hướng Vương Hồng, anh thấp giọng quở trách: “Không biết gõ cửa sao?”
“Xin, xin lỗi.” Vương Hồng nhỏ tiếng, tay siết chặt mâm, đáy mắt hiện ra màn sương mờ ảo.
“Đổi y tá.” Phong Dập Thần thấp giọng nói.
“Hả?” Vương Hồng đột nhiên trừng to mắt: “Anh Phong, tôi làm sai chuyện gì?”
Phong Dập Thần quét mắt nhìn cô ta: “Cô nói xem?”
Vương Hồng nhìn sang Cố Hảo: “Cô Cố, có phải cô đã nói gì không?”
Cố Hảo gật đầu: “Đúng vậy, tôi nói cô quen biết anh ấy, người quen cũ.”
Vương Hồng khẽ run môi nhưng không nói gì cả.
Lúc này Lương Thần đi vào, anh ta gõ cửa.
“Chủ tịch!”
Vừa thấy Lương Thần, Phong Dập Thần dặn dò gì đó, kết quả Vương Hồng đi tới trước lên tiếng: “Anh Lương Thần.”
Lương Thần nhìn cô ta, anh ta cũng ngạc nhiên.
Vương Hồng tháo khẩu trang ra: “Em là Hồng Hồng.”
“Vương Hồng?” Lương Thần nghiêm nghị, bỗng dưng ngộ ra: “Cô tốt ngiệp làm y tá hả?”
Vương Hồng gật đầu: “Đúng vậy. Em tốt nghiệp rồi, làm y tá 2 năm rồi.”
Phong Dập Thần bình tĩnh nhìn họ nói chuyện cũ và chau mày: “2 người nói chuyện cũ thì mời ra ngoài, đổi y tá vào đây.”
Lương Thần đơ ra, lập tức nói: “Chủ tịch, đây là Vương Hồng, con gái của quản gia Vương ở nhà họ Phong, anh tài trợ tài chính cho Vương Hồng học tập đó.”
Cố Hảo nhìn cô gái tháo khẩu trang trước mặt, trông cô ta trẻ hơn hẳn so với khi đeo khẩu trang.
Gương mặt nhỏ lúc này vừa đỏ vừa trắng, xem ra rất là tức giận.
Cố Hảo vẫn không biết mối quan hệ giữa Vương Hồng và Phong Dập Thần.
“Vậy sao?” Cố Hảo nhún vai: “Vậy cũng chưa tới lượt cô tới cảnh cáo tôi đâu.”
Cố Hảo cảm thấy tức cười, sao mọi người đều thích ra lệnh cho cô.
“Cô tránh xa anh ấy đi. Anh ấy trước giờ sẽ không ở cạnh phụ nữ. Nếu không phải cô bám lấy anh ấy, anh ấy tuyệt đối sẽ không ở lại cùng cô, ở cả đêm với cô.” Vương Hồng trừng mắt, nhìn cô và thấp giọng: “Đều tại cô lắm mưu nhiều kế.”
Tối qua bị Cố Hảo lừa, tưởng cô thật sự đồng tính, nếu không phải tận mắt thấy Phong Dập Thần và Cố Hảo trong phòng bệnh cả đêm không ra, thậm chí bên trong còn có động tĩnh. Cô ta tuyệt đối không dám tin, đây là Phong Dập Thần.
“Cô đúng là quá tức cười rồi.” Cố Hảo trợn mắt: “Phong Dập Thần muốn ở bên tôi thì làm sao chứ? Cô là ai của anh ấy? Cô ra lệnh cho tôi sao?”
“Từ nhỏ tôi đã quen anh ấy.” Vương Hồng nói như đúng rồi: “Lúc tôi quen biết anh ấy, còn chưa biết cô đang ở đâu.”
“Cạch.” Cố Hảo hơi bất ngờ: “Cô quen anh ấy, anh ấy quen cô sao?”
Sao Phong Dập Thần không hề có dấu hiệu quen biết cô ta vậy?
“Anh ấy đương nhiên quen tôi rồi, còn mua tặng quà cho tôi nữa.”
“Ặc, vậy sao?” Cố Hảo hốt hoảng: “Nếu hai người là người quen cũ, vậy cô đi nói với anh ấy đi, để anh ấy nghe cô nói.”
“Cô nói với anh ấy đi.”
“Tôi nói gì với anh ấy?” Cố Hảo cười nhạt rồi hỏi lại: “Để anh ấy quản lý cấp dưới lại hay sao?”
“Đồ mặt dày.” Vương Hồng bị nghẹn tới cổ đỏ ửng, một lúc sau cũng không nói nên lời.
Cố Hảo chau mày: “Rốt cuộc là ai vậy?”
Mặt của Vương Hồng tái mét, mắt đỏ hoe: “Người phụ nữ như cô, đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi xấu hổ hay không liên quan cái quái gì tới cô. Cô mau đi đi. Có chuyện gì thì trực tiếp mà tìm Phong Dập Thần, đừng có nói với tôi.”
“Hừ!” Vương Hồng giẫm chân, quay người bỏ đi.
Cố Hảo lại thấy khó hiểu.
Vương Hồng này nếu quen biết Phong Dập Thần, sao tối qua không chào hỏi?
Trong lòng cô nghi ngờ, đang ngơ ngác thì Phong Dập Thần đi vào.
“Ngơ ngác gì vậy?”
Anh đi tới, thấy ánh mắt cô nhìn thẳng, ngồi trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì
Cố Hảo hoàn hồn nhìn gương mặt đẹp trai của anh rồi nói: “Phong Dập Thần, anh có quen Vương Hồng không?”
“Vương Hồng?” Phong Dập Thần chau mày hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải quen cái tên tomboy Vương Hồng? Để làm gì?”
“Ặc.” Cố Hảo thấy anh cũng không giống giả bộ, cô nhìn kỹ anh, đúng là không giống giả bộ: “Chính là y tá Vương lúc nãy đó.”
“Không quen.” Phong Dập Thần hoàn toàn ngó lơ, cô bản không để tâm: “Tôi quen cô ta làm gì?”
“Cô ta quen anh.” Cố Hảo nói.
“Người quen biết tôi nhiều lắm. Tại sao tôi phải biết cô ta?” Phong Dập Thần nói xong thì đi rửa tay. Sau khi rửa tay xong thì thấy Cố Hảo vẫn còn nhìn mình, anh chau mày và nói: “Cô sao vậy? Hỏi cô ta làm gì?”
“Lúc nãy cô ta vào tìm tôi tính sổ, kêu tôi tránh xa anh một chút.” Cố Hảo nói thẳng: “Cô ta làm như mình là vợ anh vậy, trời ơi, trước giờ tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào tự tin như vậy.”
“Bệnh à.” Phong Dập Thần phụt cười: “Bệnh hoang tưởng sao?”
“Không giống vậy.” Cố Hảo lắc đầu, nhìn cử chỉ không để tâm của Phong Dập Thần, cô thở dài: “Phong Dập Thần, dáng vẻ của anh, đúng là khiến người ta cảm thấy không tập trung được. Anh thật sự không nhớ cô ta sao? Cô ta nói là người quen cũ của anh.”
Phong Dập Thần nhìn cô một lúc, rồi lại bật cười, lấy đồ ăn đưa cho cô: “Cũng may cô ta nói là người quen cũ, nếu nói có quan hệ đặc biệt gì với tôi chắc không phải cô cũng tin chứ?”
Cố Hảo thu hồi tầm mắt, cầm cháo lên và húp. Sau đó lại ngước mắt nhìn Phong Dập Thần: “Anh hy vọng tôi tin hay là không tin đây?”
“Nói nhảm.” Phong Dập Thần cầm bánh bao nhét vào miệng cô: “Lãng phí thời gian.”
Ý của anh ấy lãng phí thời gian cho những người không cần thiết?
Cố Hảo vừa há miệng định nói gì đó.
Phong Dập Thần trực tiếp cắt ngang lời cô chuẩn bị nói ra: “Ăn cơm, đừng vì người không liên quan mà mất khẩu vị.”
“Ừm, được thôi!” Cố Hảo gật đầu, bắt đầu nghiêm túc ăn uống.
2 người ăn sắp xong, Phong Dập Thần nhớ lại và nhìn cô, cảm thấy khẩu vị của cô không tồi, không hề bị ảnh hưởng.
Anh chau mày, không nhịn được hỏi cô: “Lúc nãy cô hỏi tôi nhiều như vậy, còn bụng dạ để ăn ư?”
“Tôi không có muốn ăn lúc nào?” Cố Hảo hỏi ngược lại: “Lẽ nào tôi phải vì chuyện này mà cơm nuốt không trôi ư?”
“Lẽ nào không nên sao?”
“Dựa vào cái gì?” Cố Hảo nói: “Không ăn cơm là sẽ đói chết. Đàn ông không có thì cũng không chết, sao tôi còn phải xoắn?”
“Cô!” Phong Dập Thần cắn răng: “Cô giỏi lắm.”
Cố Hảo cười hì hì, đưa tay bắt lấy tay anh, vừa cười vừa lắc: “Đừng giận mà. Tôi chỉ cảm thấy, y tá Vương nghĩ nhiều, ngược lại anh cũng không phải loại người đó. Tôi rất yên tâm, cho nên mới ăn ngon như vậy.”
Thấy cô làm nũng với mình như vậy, đáy mắt của anh loé lên sự dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm nghiêm nghị nhìn cô, anh nhướng người định hôn cô.
Lúc này, cửa mở ra.
Vương Hồng bưng thuốc đi vào, vừa thấy dáng vẻ của họ thì lập tức trừng to mắt: “Khụ khụ ……”
Cô ta ho khan.
Phong Dập Thần chau mày, bị cắt ngang, anh rất khó chịu. Ánh mắt sắc bén của anh quét về hướng Vương Hồng, anh thấp giọng quở trách: “Không biết gõ cửa sao?”
“Xin, xin lỗi.” Vương Hồng nhỏ tiếng, tay siết chặt mâm, đáy mắt hiện ra màn sương mờ ảo.
“Đổi y tá.” Phong Dập Thần thấp giọng nói.
“Hả?” Vương Hồng đột nhiên trừng to mắt: “Anh Phong, tôi làm sai chuyện gì?”
Phong Dập Thần quét mắt nhìn cô ta: “Cô nói xem?”
Vương Hồng nhìn sang Cố Hảo: “Cô Cố, có phải cô đã nói gì không?”
Cố Hảo gật đầu: “Đúng vậy, tôi nói cô quen biết anh ấy, người quen cũ.”
Vương Hồng khẽ run môi nhưng không nói gì cả.
Lúc này Lương Thần đi vào, anh ta gõ cửa.
“Chủ tịch!”
Vừa thấy Lương Thần, Phong Dập Thần dặn dò gì đó, kết quả Vương Hồng đi tới trước lên tiếng: “Anh Lương Thần.”
Lương Thần nhìn cô ta, anh ta cũng ngạc nhiên.
Vương Hồng tháo khẩu trang ra: “Em là Hồng Hồng.”
“Vương Hồng?” Lương Thần nghiêm nghị, bỗng dưng ngộ ra: “Cô tốt ngiệp làm y tá hả?”
Vương Hồng gật đầu: “Đúng vậy. Em tốt nghiệp rồi, làm y tá 2 năm rồi.”
Phong Dập Thần bình tĩnh nhìn họ nói chuyện cũ và chau mày: “2 người nói chuyện cũ thì mời ra ngoài, đổi y tá vào đây.”
Lương Thần đơ ra, lập tức nói: “Chủ tịch, đây là Vương Hồng, con gái của quản gia Vương ở nhà họ Phong, anh tài trợ tài chính cho Vương Hồng học tập đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.