Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 168

Hạ Lan Tình

18/05/2021

Chương 168:Đừng có quấn lấy anh ấy

Suy nghĩ của Cố Hảo không chắp vá được thành một câu hoàn chỉnh, mơ mmàng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh. 

Cô nhìn chăm chú vào mắt anh, trong ánh mắt sâu thẳm của anh tràn đầy những suy nghĩ mà cô không hiểu được, khuôn mặt cô ửng hồng. 

Dường như, cô đang ở trong thế giới của anh, hòa nhập vào đó. 

Cảm giác này, thật tốt. 

“Sao thế?” Phong Dập Thần không đợi câu trả lời của cô, nói nhỏ vào tai cô: “Trả lời tôi, vẫn còn tìm lí do sao?”

Cô sững sờ, lắc đầu theo bản năng. 

Anh không tức giận nữa: “Vậy mới ngoan.”

Giọng điệu này rất trầm ấm, nghe khiến người ta vô cùng thoải mái. 

Cố Hảo nhắm mắt lại. 

Đêm nay thật dài. 

Cố Hảo bị lăn lộn đến hơn nửa đêm, mãi đến đêm khuya, anh mới buông tha cho Cố Hảo, cùng nhau chìm vào giấc ngủ. 

6 giờ sáng hôm sau, Cố Hảo đột nhiên mở mắt ra. 

Cô bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. 

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa: “Dậy thôi, đến lúc đo nhiệt độ cơ thể rồi.”

Cô bỗng bừng tỉnh, eo cô bị một bàn tay to lớn ôm lấy, không sao cử động được, vừa nhúc nhích một chút toàn thân liền đau nhức. 

 “Dậy thôi.” Cố Hảo lầm bầm đẩy anh ra. 

Phong Dập Thần cau mày, mở mắt ra, ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ không còn vẻ sắc bén thường ngày, mang theo một chút không kiên nhẫn: “Sớm như vậy đã gõ cửa rồi sao?”

 “Hơn 6 giờ rồi.” Cố Hảo nói. 

 “Vậy thì sao?” Phong Dập Thần nhíu mày, bàn tay to lớn sờ lên trán Cố Hảo: “Cô không sốt nữa rồi.” 

Cố Hảo trợn mắt: “Anh dùng tay để đo như vậy, người kia sau này cần gì nhiệt kế nữa.” 

Phong Dập Thần liếc nhìn cô một cái, trực tiếp hôn chào buổi sáng, sau đó mới đứng dậy rời khỏi giường. 

Cố Hảo thở hổn hển nhìn anh: “Tôi còn chưa đánh răng.”

 “Tôi cũng không ghét bỏ cô đâu!” Anh nói. 

Cô sững sờ, sau khi bình tĩnh lại một chút rồi mới mở miệng: “Một lúc nữa liệu các y tá có phát hiện ra chúng ta ở bên nhau cả một đêm không?” 

 “Phát hiện ra thì sao?”

 “Vậy y tá Vương không phải sẽ đến tiêm hai lần nữa cho tôi sao?” 

Phong Dập Thần nhăn mày: “Cô ta dám!”

 “Hi vọng là cô ta không dám!”

Cô dậy rửa mặt, dọn dẹp rồi ra mở cửa. 

Hai phút sau, Vương Hồng đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy cô và Phong Dập Thần, ánh mắt liền thay đổi, lạnh nhạt mở miệng: “Cô Cố, đo nhiệt độ cơ thể.”



Cố Hảo xem thái độ của cô ta, có lẽ là việc Phong Dập Thần ở lại đã bị các y tá ở trạm nhìn thấy rồi, cho nên thái độ mới lạnh nhạt như vậy. 

Càng không phải nói, cô ta đã biết chuyện bản thân mình giả vờ đồng tính luyến ái. 

 “Cảm ơn.” Cố Hảo vẫn nói cảm ơn. “Đã làm phiền rồi.”

Vương Hồng lạnh lùng, xoay người bước đi. 

Cố Hảo há hốc miệng, không nói được lời nào. 

Nhìn Vương Hồng đi ra ngoài. 

Cố Hảo đo nhiệt độ cơ thể. 

10 phút sau, Vương Hồng đi vào: “Nhiệt kế.”

Cố Hảo lấy ra, đưa cho cô ta. 

Vương Hồng nhìn một cái, ghi lại, không nói lời nào. 

Cố Hảo hỏi: “Còn sốt không? Bao nhiêu độ?”

Vương Hồng nhìn cô một cái, ánh mắt rất lạnh lùng, không trả lời, lại quay người bước đi. 

Cố Hảo ngây người. 

 “Cô có thái độ gì vậy?” Phong Dập Thần đột nhiên lạnh lùng lên tiếng khiển trách. 

Vương Hồng run lẩy bẩy, hướng mắt về phía Phong Dập Thần. 

Phong Dập Thần nheo mắt nhìn cô ta: “Đây là thái độ làm y tá của cô sao?” 

Vương Hồng cứng họng đứng ở đó, vẻ mặt sợ hãi uất ức, cô ta nhìn Phong Dập Thần suýt chút nữa thì chảy nước mắt. 

 “Anh Phong, thái độ của tôi làm sao?”

 “Cô nói sao là sao?” Phong Dập Thần trầm giọng: “Cô ấy hỏi cô, cô không nghe thấy sao?”

Vương Hồng nhìn Phong Dập Thần vì Cố Hảo mà lo lắng khẩn trương như vậy, trong lòng càng không thể chịu được nữa: “Tôi không nghe thấy, tôi xin lỗi, anh Phong, tôi thật sự không nghe thấy.” 

 “Nếu như cô đã không thể đem theo lỗ tai mà đi làm việc, vậy thì không cần phải làm y tá nữa, nghỉ việc đi.”

 “Không!” Vương Hồng vừa nghe như vậy, nhất thời bị dọa sợ, vô cùng căng thẳng: “Anh Phong, tôi không thể mất việc được.”

 “Vậy thì làm cho tốt công việc của mình đi.” Phong Dập Thần lạnh lùng quát: “Tôi cảnh cáo cô, thái độ của cô có vấn đề đấy.”

Cố Hảo cũng cảm thấy khi Phong Dập Thần nổi giận thật sự rất dọa người. 

Cô nhìn dáng vẻ này của Vương Hồng, rõ ràng là ngưỡng mộ yêu mến Phong Dập Thần. 

 “Cái đó, anh đừng nói nữa, dọa cô ta sợ rồi đấy.” Cố Hảo nói. 

 “Câm miệng.” Phong Dập Thần nhìn cảnh cáo Cố Hảo: “Loại người như cô ta, không nghiêm túc với công việc. Nếu như không nói, cô ta sẽ không bao giờ quý trọng công việc của mình.” 

Cố Hảo bĩu môi, không nói gì nữa. 

Mắt của Vương Hồng đỏ lên. 

Cô ta nhìn anh, rất tủi thân: “Anh Phong, tôi sai rồi.” 

 “Cô tốt nhất nên ghi nhớ lấy.” Phong Dập Thần lạnh lùng nói: “Chỉ một lần này thôi đấy, nếu không thì ngay cả thành phố Tế Bắc này cô cũng đừng ở lại nữa.”

Đối với người phụ nữ như cô ta, có thái độ như vậy anh tuyệt đối không chấp nhận. 



 “Vâng, cảm ơn anh Phong.” Vương Hồng cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. 

Phong Dập Thần vẫn giữ vẻ mặt rất u ám. 

Cố Hảo nói: “Anh hung dữ như thế, thật là đáng sợ.” 

 “Cô biết oán trách tôi, lúc có người bắt nạt cô thì cô lại biến thành một con chuột.” Phong Dập Thần tức giận nói. 

Cố Hảo không tiếp lời, sau khi cảm xúc bình tĩnh trở lại mới nói: “Cảm ơn anh vừa nãy đã bảo vệ tôi, cảm giác được người khác bảo vệ thật tốt.”

Người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ vô cùng đáng yêu của cô, dịu dàng thấp giọng: “Cô trông rất xinh.”

Cố Hảo há hốc miệng. 

Phong Dập Thần nói: “Tôi ra ngoài một lát, bảy giờ sẽ về cùng cô ăn sáng.” 

 “Ừ.” Cố Hảo ngây người: “Mua đồ ăn sáng sao?”

 “Đúng.” 

 “Được, anh đi đi.”

Phong Dập Thần rất nhanh liền rời khỏi. 

Mấy phút sau, Vương Hồng quay lại, nhìn Cố Hảo, đóng cửa lại. 

Cô ta đi đến trước mặt Cố Hảo, bỏ khẩu trang xuống, nhìn cô chăm chăm. 

Cố Hảo sửng sốt, mở miệng nói: “Y tá Vương, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” 

 “Cô Cố, cô và anh Phong có rốt cuộc có quan hệ gì?” 

Cố Hảo ngẩn ra: “Cô hỏi tôi chuyện này làm gì?”

Cố Hảo không cảm thấy mình có nghĩa vụ cần phải thông báo chuyện đó  cho cô y tá này. 

 “Cô và anh Phong ở cùng nhau cả một đêm.”

 “Cô muốn nói gì?” Cố Hảo trực tiếng hỏi: “Nói thẳng đi.” 

 “Anh Phong là người đàn ông độc thân nổi tiếng ở thành phố Tế Bắc này, cô từ đâu đến mà lại ở cùng anh ấy như vậy?”

Cố Hảo dở khóc dở cười: “Cô không biết tôi từ đâu đến, lại ở đây chất vấn tôi, cô không cảm thấy rất nực cười sao?” 

Vương Hồng mím môi, lạnh lùng nói: “Anh Phong, anh ấy bây giờ chỉ là có hứng thú với cô mà thôi.” 

Cố Hảo thật sự không còn gì để nói, càng thêm dở khóc dở cười: “Chuyện này thì liên quan gì đến cô?”

 “Cô tốt nhất nên tránh xa Phong Dập Thần một chút.” Ánh mắt Vương Hồng sắc bén, mở miệng ra lệnh: “Đừng có quấn lấy anh ấy nữa.” 

Cố Hảo giương ánh mắt đối diện với cô ta, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn về phía cô ta, không hề có chút nhượng bộ thỏa hiệp nào. 

 “Cô có nghe thấy tôi nói không?” Vương Hồng lần thứ hai hét lên. 

Cố Hảo nhìn cô ra, lạnh nhạt mở miệng: “Hình như cô quên mất là vừa nãy Phong Dập Thần đã cảnh cáo cô.” 

Vương Hồng nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng sự sợ hãi: “Quan hệ giữa tôi và anh ấy, cô không hiểu đâu.”

 “Hả?” Đáy mắt Cố Hảo lóe lên một tia sáng: “Quan hệ giữa cô và anh ấy?” 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook