Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ
Chương 164: Tôi cũng không phải là người bán rẻ tiếng cười
Hạ Lan Tình
18/05/2021
Phong Dập Thần lạnh lùng cười: "Tôi với cô cũng không có cái gì để nói."
Cố Mỹ bị chặn lại, cũng không tức giận, hơi bình ổn lại cảm xúc, nói: "Phong tiên sinh, dù thế nào, thì tôi cũng là chị gái của Cố Hảo."
"Phải không?" Ngược lại Phong Dập Thần lại cong lên khóe môi, nở một nụ cười châm chọc: "Tôi lại không nhìn ra cô là chị gái của Cố Hảo, cô ấy quen biết cô sao?"
"Phong tiên sinh, bất kể em ấy có nhận tôi hay không, thì cũng là em gái của tôi." Cố Mỹ cười mở miệng nói: "Đây là sự thật không thể chối cãi."
Phong Dập Thần híp híp mắt: "Liên quan gì tới tôi chứ?"
Anh nói xong, xoay người bước đi.
Cố Mỹ cũng không sốt ruột, chỉ nói: "Phong tiên sinh, ở đây tôi có ảnh chụp trước kia của em gái tôi, tôi vẫn luôn muốn trả lại cho em ấy, có lẽ em ấy xem, sẽ nhớ tới những năm tháng tốt đẹp trước kia, cũng là khoảng thời gian ngây ngô tốt đẹp của em ấy và Tiêu Mặc Đằng."
Trong tay cô ta cầm một cuốn album, thoạt nhìn có hơi cũ, nhưng cũng được bảo tồn rất tốt.
Phong Dập Thần vốn muốn đi, lại dừng bước lại.
Cố Mỹ tin chắc, một người đàn ông nghe được chuyện quá khứ của người phụ nữ mình thích, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Huống chi, Phong Dập Thần vốn chính là một người đàn ông có thói quen khống chế toàn bộ mọi thứ.
Quả nhiên, Phong Dập Thần từ từ xoay người.
Cố Mỹ khẽ mỉm cười, lắc lư cuốn album trong tay mình.
Phong Dập Thần híp mắt, trầm giọng nói: "Bà Tiêu, cô nhiều lần nhắc tới đủ loại chuyện lúc trước giữa Cố Hảo và chồng của mình, chắc là lương tâm cũng bị dày vò rất đau đớn phải không?"
Ngược lại Cố Mỹ lại lắc đầu: "Không, Phong tiên sinh, anh nghĩ như vậy, có lẽ là thật sự hiểu lầm tôi, Cố Mỹ tôi không phải là loại phụ nữ hẹp hòi như vậy."
"Cũng đúng." Phong Dập Thần cười lạnh một tiếng: "Một người phụ nữ mơ ước bạn trai cũ của em gái mình, cướp bạn trai cũ của em gái và biến thành chồng mình, quả thật là lòng dạ đủ lớn."
"Nếu lòng dạ không lớn, vậy thì sẽ bị dày vò đến chết." Cố Mỹ cười gượng gạo, nói: "Thế nào, có cảm thấy hứng thú không?"
Phong Dập Thần nhìn cuốn album trong tay cô ta, híp mắt, bên trong ánh mắt sắc bén mang theo vẻ hứng thú.
Thế nhưng, anh ngửi được một loại mùi vị của âm mưu.
Phong Dập Thần cười khẽ, vô cùng châm chọc: "Bà Tiêu, Phong Dập Thần tôi cũng không phải là người tùy tiện bị người khác tính kế."
"Phong tiên sinh, anh nghĩ nhiều rồi." Cố Mỹ cười khẽ nói: "Tôi không có ý tính kế anh."
"Vậy là tính kế Cố Hảo?" Phong Dập Thần châm chọc nói thẳng.
Cố Mỹ lắc đầu: "Nếu nói tính kế, tôi quả thật muốn em gái tôi nhìn xem những thứ trước kia, chẳng lẽ Phong tiên sinh anh không sợ em gái tôi tình cũ khó quên với Tiêu Mặc Đằng sao? Đây là một cơ hội mà, anh chỉ cần đưa cho em ấy xem, thu hết toàn bộ vẻ mặt của em ấy vào mắt, tin rằng với sự thông minh của Phong tiên sinh anh, tự nhiên sẽ nhìn ra được tâm tư của em ấy."
Phong Dập Thần nhíu mày nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Ha hả, là làm thỏa mãn nguyện vọng của cô phải không?"
Cố Mỹ khựng lại, xấu hổ cười.
"Thứ lỗi không theo được, nguyện vọng của cô thất bại." Phong Dập Thần lạnh nhạt nhìn cô ta: "Nếu là chuyện đã qua, vậy thì không cần xem."
Anh xoay người lần thứ hai.
"Phong tiên sinh." Cố Mỹ đuổi theo, chặn đường đi của anh, kiên quyết đưa cuốn album kia cho anh: "Anh vẫn nên đưa cho em ấy đi, nếu anh đã bình thản như thế, lại không e ngại nhìn thấy cái gì, vậy thì tại sao lại không cầm chứ? Trong lòng không có quỷ, tự nhiên sẽ không e ngại bất cứ chuyện gì, anh nói có đúng không, Phong tiên sinh?"
Nói xong, cô ta liền quay đầu rời đi.
Phong Dập Thần nhìn cuốn album trong tay mình, lại nhìn bóng dáng của Cố Mỹ, mày nhíu chặt lại.
Cuốn album này, chứa đựng quá khứ của Cố Hảo, là hình ảnh thu nhỏ của những tình cảm tốt đẹp trước kia của cô.
Anh nắm trong tay, nheo mắt lại, ánh mắt tàn nhẫn bắn thẳng đến bóng lưng của Cố Mỹ.
Người phụ nữ này, thật âm hiểm.
Anh nhếch môi, nhìn cô ta một cách vô cùng châm chọc, cầm cuốn album, quay trở lại xe.
Anh không có mở ra, trước tiên là châm một điếu thuốc, từ từ hút.
Rất nhanh đã hút xong một điếu thuốc, lúc này anh mới mở cuốn album ra, chỉ nhìn trang thứ nhất, trong nháy mắt gân xanh trên trán liền nổi lên.
Ngón tay nắm lấy cuốn album vô cùng dùng sức, xương ngón tay trở nên trắng bệch.
Chết tiệt.
Trang đầu tiên này thật là chói mắt.
Chỉ thấy Cố Hảo bám vào tay Tiêu Mặc Đằng, chu môi hôn Tiêu Mặc Đằng, còn là cô chủ động.
Trong nháy mắt, trong mắt anh giống như có ngọn lửa bốc lên, lửa giận trong thân thể cũng bùng lên mãnh liệt.
Cô thật tươi đẹp, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, một cô bé đáng yêu như vậy, gương mặt trắng trong thuần khiết, vô cùng tươi sáng.
Khi đó cô nhỏ như vậy.
Tận mắt nhìn thấy là một chuyện.
Phong Dập Thần phát hiện mình đã đánh giá cao lý trí của chính mình, biết rất rõ đây là quá khứ của Cố Hảo, nhưng trong lòng vẫn không kiềm nén được sự buồn bực và ghen tị.
Anh lật xem thật nhanh, mỗi khi lật ra một trang, trong ánh mắt đều là sự ghen tị.
Một giờ sau, anh khởi động xe, phóng nhanh đi.
Cố Hảo ngủ suốt một buổi chiều.
Lúc tỉnh dậy, đã là năm giờ .
Gọi điện thoại cho Cố Tiểu Trúc, cô ấy đã đón Mặc Mặc, hai người đang chuẩn bị trở về nhà.
"Chị, chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Mặc Mặc."
"Tiểu Trúc." Cố Hảo ngơ ngác nhìn trần nhà, vẻ mặt xin lỗi: "Chị thật có lỗi."
"Chị, chị không cần như vậy với em, chúng ta là người một nhà." Cố Tiểu Trúc biết suy nghĩ của cô: "Cho nên chị an tâm mà nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ. Được." Giọng nói của Cố Hảo có chút nghẹn ngào: "Hai người ăn nhiều một chút."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Cố Hảo cảm thấy cái mũi của mình như được thông khí, thoải mái hơn nhiều, thế nhưng toàn thân uể oải, vẫn có chút đau nhức.
Buổi tối lúc ăn cơm, Phong Dập Thần mang đến cho cô một túi đồ lớn, đồ ăn, dép lê, áo ngủ, tất cả đều mang đến.
Vốn trong lòng cô đang vô cùng buồn bực, nhìn thấy anh chuẩn bị cẩn thận như vậy, cơn tức nháy mắt tiêu hơn phân nửa.
Sau khi Phong Dập Thần đặt đồ xuống thì liền đi ra ngoài, không ở lại, cô nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ tối.
Cô lấy đồ ra, nên rửa thì rửa, nên sắp xếp lại thì sắp xếp lại.
Bất chợt, liền đụng phải một cái hộp, lấy ra xem, thoạt nhìn được đóng gói rất là đẹp đẽ.
"Đây là cái gì?" Cô tự lẩm bẩm một mình: "Đóng gói đẹp như vậy?"
"Đồ bảo hộ." Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nam trầm thấp, nghe giống như người tới không có ý tốt.
Cố Hảo sửng sốt, quay đầu lại, liền nhìn thấy Phong Dập Thần đã đi tới.
Vẻ mặt anh u ám, ánh mắt cũng không có độ ấm, anh đi đến trước mặt cô, lấy cái hộp kia từ trong tay cô ra, mở miệng nói: "Đêm nay dùng."
Cô nhíu mày nhìn anh, chỉ cảm thấy anh thoạt nhìn thật u ám, cô hít vào một hơi, nói: "Tự anh dùng được rồi."
"Chúng ta cùng dùng." Anh trầm giọng nói, khóa lại ánh mắt của cô, vô cùng sắc bén: "Nói chuyện với tôi thì luôn không khách khí như vậy, có phải là nụ cười của cô đều để cho người khác?"
Nhìn những bức ảnh chụp đó, đối với Tiêu Mặc Đằng thì vui vẻ như một đứa trẻ, còn lúc này, đối với anh thì ánh mắt lại lạnh lùng như thế.
Một cơn tức giận quanh quẩn trong lồng ngực Phong Dập Thần, anh vô cùng tức giận.
Mà Cố Hảo nghe thấy giọng điệu của anh, liếc anh một cái: "Anh ăn thuốc súng à, tôi cười với anh? Tôi cười được sao? Tôi cũng không phải là người bán rẻ tiếng cười."
Cố Mỹ bị chặn lại, cũng không tức giận, hơi bình ổn lại cảm xúc, nói: "Phong tiên sinh, dù thế nào, thì tôi cũng là chị gái của Cố Hảo."
"Phải không?" Ngược lại Phong Dập Thần lại cong lên khóe môi, nở một nụ cười châm chọc: "Tôi lại không nhìn ra cô là chị gái của Cố Hảo, cô ấy quen biết cô sao?"
"Phong tiên sinh, bất kể em ấy có nhận tôi hay không, thì cũng là em gái của tôi." Cố Mỹ cười mở miệng nói: "Đây là sự thật không thể chối cãi."
Phong Dập Thần híp híp mắt: "Liên quan gì tới tôi chứ?"
Anh nói xong, xoay người bước đi.
Cố Mỹ cũng không sốt ruột, chỉ nói: "Phong tiên sinh, ở đây tôi có ảnh chụp trước kia của em gái tôi, tôi vẫn luôn muốn trả lại cho em ấy, có lẽ em ấy xem, sẽ nhớ tới những năm tháng tốt đẹp trước kia, cũng là khoảng thời gian ngây ngô tốt đẹp của em ấy và Tiêu Mặc Đằng."
Trong tay cô ta cầm một cuốn album, thoạt nhìn có hơi cũ, nhưng cũng được bảo tồn rất tốt.
Phong Dập Thần vốn muốn đi, lại dừng bước lại.
Cố Mỹ tin chắc, một người đàn ông nghe được chuyện quá khứ của người phụ nữ mình thích, nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.
Huống chi, Phong Dập Thần vốn chính là một người đàn ông có thói quen khống chế toàn bộ mọi thứ.
Quả nhiên, Phong Dập Thần từ từ xoay người.
Cố Mỹ khẽ mỉm cười, lắc lư cuốn album trong tay mình.
Phong Dập Thần híp mắt, trầm giọng nói: "Bà Tiêu, cô nhiều lần nhắc tới đủ loại chuyện lúc trước giữa Cố Hảo và chồng của mình, chắc là lương tâm cũng bị dày vò rất đau đớn phải không?"
Ngược lại Cố Mỹ lại lắc đầu: "Không, Phong tiên sinh, anh nghĩ như vậy, có lẽ là thật sự hiểu lầm tôi, Cố Mỹ tôi không phải là loại phụ nữ hẹp hòi như vậy."
"Cũng đúng." Phong Dập Thần cười lạnh một tiếng: "Một người phụ nữ mơ ước bạn trai cũ của em gái mình, cướp bạn trai cũ của em gái và biến thành chồng mình, quả thật là lòng dạ đủ lớn."
"Nếu lòng dạ không lớn, vậy thì sẽ bị dày vò đến chết." Cố Mỹ cười gượng gạo, nói: "Thế nào, có cảm thấy hứng thú không?"
Phong Dập Thần nhìn cuốn album trong tay cô ta, híp mắt, bên trong ánh mắt sắc bén mang theo vẻ hứng thú.
Thế nhưng, anh ngửi được một loại mùi vị của âm mưu.
Phong Dập Thần cười khẽ, vô cùng châm chọc: "Bà Tiêu, Phong Dập Thần tôi cũng không phải là người tùy tiện bị người khác tính kế."
"Phong tiên sinh, anh nghĩ nhiều rồi." Cố Mỹ cười khẽ nói: "Tôi không có ý tính kế anh."
"Vậy là tính kế Cố Hảo?" Phong Dập Thần châm chọc nói thẳng.
Cố Mỹ lắc đầu: "Nếu nói tính kế, tôi quả thật muốn em gái tôi nhìn xem những thứ trước kia, chẳng lẽ Phong tiên sinh anh không sợ em gái tôi tình cũ khó quên với Tiêu Mặc Đằng sao? Đây là một cơ hội mà, anh chỉ cần đưa cho em ấy xem, thu hết toàn bộ vẻ mặt của em ấy vào mắt, tin rằng với sự thông minh của Phong tiên sinh anh, tự nhiên sẽ nhìn ra được tâm tư của em ấy."
Phong Dập Thần nhíu mày nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Ha hả, là làm thỏa mãn nguyện vọng của cô phải không?"
Cố Mỹ khựng lại, xấu hổ cười.
"Thứ lỗi không theo được, nguyện vọng của cô thất bại." Phong Dập Thần lạnh nhạt nhìn cô ta: "Nếu là chuyện đã qua, vậy thì không cần xem."
Anh xoay người lần thứ hai.
"Phong tiên sinh." Cố Mỹ đuổi theo, chặn đường đi của anh, kiên quyết đưa cuốn album kia cho anh: "Anh vẫn nên đưa cho em ấy đi, nếu anh đã bình thản như thế, lại không e ngại nhìn thấy cái gì, vậy thì tại sao lại không cầm chứ? Trong lòng không có quỷ, tự nhiên sẽ không e ngại bất cứ chuyện gì, anh nói có đúng không, Phong tiên sinh?"
Nói xong, cô ta liền quay đầu rời đi.
Phong Dập Thần nhìn cuốn album trong tay mình, lại nhìn bóng dáng của Cố Mỹ, mày nhíu chặt lại.
Cuốn album này, chứa đựng quá khứ của Cố Hảo, là hình ảnh thu nhỏ của những tình cảm tốt đẹp trước kia của cô.
Anh nắm trong tay, nheo mắt lại, ánh mắt tàn nhẫn bắn thẳng đến bóng lưng của Cố Mỹ.
Người phụ nữ này, thật âm hiểm.
Anh nhếch môi, nhìn cô ta một cách vô cùng châm chọc, cầm cuốn album, quay trở lại xe.
Anh không có mở ra, trước tiên là châm một điếu thuốc, từ từ hút.
Rất nhanh đã hút xong một điếu thuốc, lúc này anh mới mở cuốn album ra, chỉ nhìn trang thứ nhất, trong nháy mắt gân xanh trên trán liền nổi lên.
Ngón tay nắm lấy cuốn album vô cùng dùng sức, xương ngón tay trở nên trắng bệch.
Chết tiệt.
Trang đầu tiên này thật là chói mắt.
Chỉ thấy Cố Hảo bám vào tay Tiêu Mặc Đằng, chu môi hôn Tiêu Mặc Đằng, còn là cô chủ động.
Trong nháy mắt, trong mắt anh giống như có ngọn lửa bốc lên, lửa giận trong thân thể cũng bùng lên mãnh liệt.
Cô thật tươi đẹp, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, một cô bé đáng yêu như vậy, gương mặt trắng trong thuần khiết, vô cùng tươi sáng.
Khi đó cô nhỏ như vậy.
Tận mắt nhìn thấy là một chuyện.
Phong Dập Thần phát hiện mình đã đánh giá cao lý trí của chính mình, biết rất rõ đây là quá khứ của Cố Hảo, nhưng trong lòng vẫn không kiềm nén được sự buồn bực và ghen tị.
Anh lật xem thật nhanh, mỗi khi lật ra một trang, trong ánh mắt đều là sự ghen tị.
Một giờ sau, anh khởi động xe, phóng nhanh đi.
Cố Hảo ngủ suốt một buổi chiều.
Lúc tỉnh dậy, đã là năm giờ .
Gọi điện thoại cho Cố Tiểu Trúc, cô ấy đã đón Mặc Mặc, hai người đang chuẩn bị trở về nhà.
"Chị, chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho Mặc Mặc."
"Tiểu Trúc." Cố Hảo ngơ ngác nhìn trần nhà, vẻ mặt xin lỗi: "Chị thật có lỗi."
"Chị, chị không cần như vậy với em, chúng ta là người một nhà." Cố Tiểu Trúc biết suy nghĩ của cô: "Cho nên chị an tâm mà nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ. Được." Giọng nói của Cố Hảo có chút nghẹn ngào: "Hai người ăn nhiều một chút."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Cố Hảo cảm thấy cái mũi của mình như được thông khí, thoải mái hơn nhiều, thế nhưng toàn thân uể oải, vẫn có chút đau nhức.
Buổi tối lúc ăn cơm, Phong Dập Thần mang đến cho cô một túi đồ lớn, đồ ăn, dép lê, áo ngủ, tất cả đều mang đến.
Vốn trong lòng cô đang vô cùng buồn bực, nhìn thấy anh chuẩn bị cẩn thận như vậy, cơn tức nháy mắt tiêu hơn phân nửa.
Sau khi Phong Dập Thần đặt đồ xuống thì liền đi ra ngoài, không ở lại, cô nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ tối.
Cô lấy đồ ra, nên rửa thì rửa, nên sắp xếp lại thì sắp xếp lại.
Bất chợt, liền đụng phải một cái hộp, lấy ra xem, thoạt nhìn được đóng gói rất là đẹp đẽ.
"Đây là cái gì?" Cô tự lẩm bẩm một mình: "Đóng gói đẹp như vậy?"
"Đồ bảo hộ." Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nam trầm thấp, nghe giống như người tới không có ý tốt.
Cố Hảo sửng sốt, quay đầu lại, liền nhìn thấy Phong Dập Thần đã đi tới.
Vẻ mặt anh u ám, ánh mắt cũng không có độ ấm, anh đi đến trước mặt cô, lấy cái hộp kia từ trong tay cô ra, mở miệng nói: "Đêm nay dùng."
Cô nhíu mày nhìn anh, chỉ cảm thấy anh thoạt nhìn thật u ám, cô hít vào một hơi, nói: "Tự anh dùng được rồi."
"Chúng ta cùng dùng." Anh trầm giọng nói, khóa lại ánh mắt của cô, vô cùng sắc bén: "Nói chuyện với tôi thì luôn không khách khí như vậy, có phải là nụ cười của cô đều để cho người khác?"
Nhìn những bức ảnh chụp đó, đối với Tiêu Mặc Đằng thì vui vẻ như một đứa trẻ, còn lúc này, đối với anh thì ánh mắt lại lạnh lùng như thế.
Một cơn tức giận quanh quẩn trong lồng ngực Phong Dập Thần, anh vô cùng tức giận.
Mà Cố Hảo nghe thấy giọng điệu của anh, liếc anh một cái: "Anh ăn thuốc súng à, tôi cười với anh? Tôi cười được sao? Tôi cũng không phải là người bán rẻ tiếng cười."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.