Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 165: Điểm mấu chốt của đàn ông

Hạ Lan Tình

18/05/2021

Phong Dập Thần cười nhạo một tiếng, thu vào trong mắt sự không vui, thậm chí là đến tươi cười cũng keo kiệt với mình của cô, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo hơn mấy phần, âm u nói: "Đối với tôi thì không thích cười, đối với người đàn ông khác thì lại cười đến rạng rỡ, đã như vậy, thì sao lại đẩy người ta ra ngoài?"

"Rốt cuộc là anh có ý gì?" Cố Hảo kinh ngạc nhìn anh: "Anh có thể đừng khó ở như vậy được không?"

Phong Dập Thần ném túi to trong tay lại đây, ‘Phịch’ một tiếng rơi xuống giường.

Cô sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"

Phong Dập Thần híp híp mắt, giọng nói lạnh lùng, nói: "Tự mình xem đi."

Cố Hảo cầm lấy cái túi to kia, mở ra, một cảm giác quen thuộc: "A, đây không phải là album ảnh của tôi sao?"

Nếu như cô nhớ không lầm, thì cuốn album này trước đây được đặt trong phòng riêng của mình ở nhà họ Cố, sao bây giờ lại ở trong tay Phong Dập Thần?

Cô mang theo nghi ngờ nhìn về phía Phong Dập Thần, vẻ mặt anh u ám, giống như là có ai chọc tới anh vậy.

Cố Hảo lập tức hiểu ra được gì đó, là nội dung của cuốn album này.

Cô theo bản năng mở ra, cũng nhìn thấy hình ảnh bên trong, là chính mình lúc còn trẻ, là Tiêu Mặc Đằng lúc còn trẻ, chính là đoạn thời gian xanh tươi đẹp đẽ kia.

 

Cô chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền biết nội dung phía sau, những thứ này đều là quá khứ của cô.

"Sao anh lại có cái này?" Cố Hảo khép album lại, không nhìn nội dung phía sau, giương mắt nhìn về phía Phong Dập Thần.

"Sao lại không nhìn tiếp?" Phong Dập Thần không đáp, hỏi lại: "Không dám nhìn, hay là không nỡ nhìn?"

Nghe được lời nói mang theo gai nhọn của anh, Cố Hảo cũng không đáp lời.

Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt, chống lại đôi mắt tràn đầy lửa giận sâu kín của anh, bỗng nhiên hiểu ra, sự tức giận của anh là đến từ cuốn album này.

Thế nhưng rốt cuộc cuốn album này làm thế nào lại đến tay Phong Dập Thần được?

Cố Mỹ sao?

Cô nhớ đến trước đó nhìn thấy Cố Mỹ, Cố Mỹ đến khoa nội trú, không biết là ai nằm viện, chẳng lẽ là Cố Mỹ mang đến sao?

"Có phải là Cố Mỹ đưa cho anh không?" Cố Hảo nhìn Phong Dập Thần, hỏi.

Phong Dập Thần lạnh lùng trả lời: "Đúng thì thế nào?"

Trong lòng Cố Hảo run lên, thật sự là Cố Mỹ.

Sự phẫn nộ bùng lên trong máu cô, Cố Mỹ này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Cô ta muốn phá hoại cô và Phong Dập Thần sao?



Cuộc đời cô cũng đã thế này rồi, hiện tại Cố Mỹ còn muốn xen vào nữa, lửa giận trong lòng cô bốc lên, nhưng chỉ mím môi.

"Được, tôi biết rồi, là cô ta đưa cho anh."

Phong Dập Thần im lặng, gương mặt tuấn tú như đao tạc lãnh đạm, nhưng lại khiến cho trái tim người ta loạn nhịp.

Anh không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng ngạo nghễ mà từ trên cao nhìn xuống Cố Hảo.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Hảo hít vào một hơi: "Đây đều là những chuyện đã qua, thông minh như anh, hẳn là sẽ không so đo những chuyện này, như vậy mới là mắc mưu người khác."

Anh híp mắt nhìn cô, lạnh như băng, hoàn toàn không có ý định nói tiếp.

Cố Hảo không nắm bắt được tâm tư của Phong Dập Thần.

Nhưng mà đặt mình vào vị trí của anh, cảm thấy nếu như mình nhìn thấy Phong Dập Thần mỉm cười thân mật cùng người phụ nữ khác như vậy, có lẽ trong lòng sẽ không thoải mái, huống chi anh còn là một người đàn ông vô cùng bá đạo.

Cho nên, cô có thể hiểu được.

Cố Hảo mím chặt môi, nâng đôi mắt to sáng ngời nhìn anh, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng kia, là một mảnh trong suốt.

"Anh vẫn còn giận sao?" Cố Hảo dịu giọng xuống, đến gần một chút, vươn tay ra kéo lấy bàn tay to lớn của anh.

"Lấy lòng tôi sao?" Phong Dập Thần lạnh lùng ngạo nghễ nhìn cô tựa như một vị quân vương, hoàn toàn là dáng vẻ cao cao tại thượng, giọng điệu cũng mang theo một sự châm chọc.

Trong lòng Cố Hảo vừa động, cười khẽ một tiếng, nói: "Ừ, lấy lòng anh."

Vốn Phong Dập Thần nghĩ rằng cô sẽ tức giận khi nghe anh nói móc như vậy, nhưng kết quả cô lại thành thành thật thật thừa nhận .

Đôi mắt thâm thúy của anh xẹt qua một tia sáng nhạt, môi mỏng nhếch  lên, nói: "Sao lại lấy lòng tôi?"

Cố Hảo cắn môi, ngước mắt nhìn anh, không nói gì .

"Chột dạ?" Giọng nói của anh lạnh lùng: "Cô chột dạ bởi vì vẫn còn tình cũ khó quên với Tiêu Mặc Đằng, cho nên mới lấy lòng tôi?"

"Không phải." Cố Hảo thẳng thừng nói: "Nếu tôi vẫn còn chưa quên tình cũ, thì còn dây dưa với anh ở đây làm gì chứ? Tôi đã đi tìm Tiêu Mặc Đằng từ lâu rồi, sao phải lãng phí thời gian với anh?"

Phong Dập Thần nhíu mày lại, con ngươi thâm thúy lóe lên ánh sáng, bên trong hiện lên một chút hứng thú.

Không tệ, còn chưa nói lời nào khiến anh muốn bóp chết cô.

Cố Hảo thấy anh không có nổi trận lôi đình nữa, rũ mắt xuống, cảm thấy có một người chị gái như vậy thật sự là không còn gì để nói.

Nói ra còn cảm thấy thật xấu hổ.

Chị em ruột, mà lại tính kế cô như vậy sao?



"Bây giờ cô đi tìm Tiêu Mặc Đằng cũng không muộn, chị của cô có vẻ là muốn chắp tay nhường lại đó, nếu trong lòng cô còn có anh ta, có thể đi thử xem." Phong Dập Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lời này quá mức chói tai.

Sau một hồi lâu Cố Hảo mới bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong lên.

Cô nhíu mày nhìn anh: "Phong Dập Thần, anh có ý gì? Anh khinh thường tôi, hay là tự khinh bỉ chính mình?"

Cô là loại phụ nữ tùy tiện như vậy sao?

Sao cô phải làm như thế chứ?

Cô không biết vì sao Phong Dập Thần lại nói như vậy, rốt cuộc anh nghĩ cô là loại người gì?

Lời này, khiến cho cô vô cùng tức giận.

Ngược lại Phong Dập Thần lại rất bình tĩnh.

Anh thản nhiên nhìn cô, ánh mắt thâm thúy tựa như màu mực, nồng đậm đến mức không thể tan đi.

"Tôi không phải là người không có điểm mấu chốt như vậy, cũng biết mình đang làm cái gì." Huyết áp Cố Hảo tăng vọt, nhìn anh, lạnh lùng nói: "Anh cảm thấy tôi ngủ với anh, vậy thì tùy tiện là ai cũng có thể phải không?"

Phong Dập Thần im lặng, cũng không có đáp lời.

"Tôi cho anh biết." Huyết áp Cố Hảo vẫn còn đang tăng lên, có cảm giác như mạch máu muốn nổ tung: "Cố Hảo tôi cho dù không tốt, cũng không phải tùy tiện là ai cũng có thể, tôi tự nhận đời này tôi là một người có điểm mấu chốt, nếu anh vẫn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện đã qua của tôi, vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói.

Đây đều là những chuyện đã qua, tôi không thể gạt bỏ, cũng không muốn gạt bỏ, những chuyện này đối với tôi mà nói đều là những trải nghiệm tất yếu trong quá trình trưởng thành.

Nếu hôm nay anh cảm thấy tôi đối với anh là tự mình đa tình, thật buồn cười, thì anh cứ châm chọc, cười nhạo tôi tùy thích, thậm chí nghi ngờ tôi, nhưng xin anh đừng sỉ nhục tôi."

Cô rất đau lòng, sau khi ngủ xong anh còn có thể nói ra những lời tổn thương.

Trong lòng cô tích tụ lửa giận, rất đè nén.

Phong Dập Thần im lặng nhìn Cố Hảo, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng của cô nhìn chằm chằm anh, bên trong tràn đầy lửa giận.

Anh nhíu mày, không nói lời nào.

Cố Hảo nhìn thấy phản ứng này của anh, tức giận mở miệng nói: "Anh đi đi, tôi không cần anh ở lại với tôi, ngày hôm qua xem như là tôi tự mình đa tình, về sau đường đời rộng lớn, mỗi người một hướng, không ai quấy rầy ai."

"Cô dám!" Người đàn ông đột nhiên bắt lấy cô, kéo vào trong ngực mình.

Cả người Cố Hảo liền ngã vào trong ngực anh.

Phong Dập Thần giam cô vào trong ngực mình, cúi đầu kề sát vào bên tai cô, trầm giọng nói: "Tôi cũng là một người đàn ông có điểm mấu chốt, tuyệt đối không phải ai cũng có thể."

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook