Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
Chương 98: Lên hotsearch*
Ta Là Phong Tử
10/08/2021
*Hotsearch (tìm kiếm nóng): những chủ đề được nhiều người quan tâm trên Weibo
"Lão bản, chị thức chưa! Chị với Diệp tổng giám lên hotsearch weibo rồi!"
Tối hôm qua lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, Diệp Đồng vẫn còn buồn ngủ, cô đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nghe thấy không quá rõ ràng, nhưng nhận ra là giọng Tiêu Tử Ngọc, vì vậy mơ hồ trả lời:
"Chị nói gì?"
Bên kia ngừng lại mấy giây, Tiêu Tử Ngọc đem điện thoại đưa xuống xác nhận là cô đang gọi cho lão bản nhà mình, lúc này mới lo lắng nói lại lần nữa, Diệp Đồng mơ mơ màng màng giống như hiểu rõ cũng giống như không nghe rõ, mí mắt chuyển động nhưng vẫn dán chặt vì cơn buồn ngủ quá nặng nề không thể mở ra được.
Lâm Túc nằm ở bên cạnh cô bị tiếng chuông đánh thức vừa mở mắt nhưng ngược lại nghe thấy rõ ràng, kịp phản ứng thì cơn buồn ngủ biến mất không còn tăm hơi.
Tay kia cầm lấy điện thoại, một tay nhẹ nhàng xoa gáy Diệp Đồng, nhỏ giọng:
"Không có gì, còn sớm, em ngủ tiếp đi."
Lời này rơi vào tai một cách rõ ràng, Diệp Đồng líu ríu ừ một tiếng, ôm Lâm Túc, ý thức mơ hồ lần thứ hai chìm vào giấc ngủ say.
Nhẹ nhàng xoa xoa một hồi, Lâm Túc hôn lên trán Diệp Đồng, nhẹ tay nhẹ chân rời giường, kéo chăn đắp kỹ lại, cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ đi đến thư phòng kế bên ngồi xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Tử Ngọc cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm cô bị điện thoại của Trương Minh tề đánh thức, vừa nghe tin hình ảnh thân mật của lão bản và tổng giám bị lộ ra, Tiêu Tử Ngọc sợ tới không ngủ được.
Một bài viết nghi ngờ chất vấn thiên hướng tính dục của đại lão bản tập đoàn LT đứng đầu hotsearch!
May là đúng lúc giải quyết, nhanh chóng đè xuống, nếu không ắt hẳn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Rõ ràng đè xuống trước, nhiệt độ thảo luận rớt xuống một bậc, nhưng ẩn giấu phía sau là bàn tay đen tối, lại có một đám nhiều chuyện trên mạng sôi sục vô góp vui, cho nên vẫn chậm chạp không thể triệt hoàn toàn.
Hào môn bị chú ý mọi động tĩnh cũng rất bình thường, Lâm gia tuy rằng kín tiếng nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ, thời thời khắc khác đều bị biết bao ánh mắt soi mói.
Huống hồ dưới trướng tập đoàn LT có vài phương diện liên quan giới giải trí, nâng lên rất nhiều minh tinh nổi tiếng, là bên đầu tư cùng kim chủ để cho bọn chó săn không quan tâm thì thật sự quá khó.
Nhưng Lâm Túc không làm nhân vật của công chúng, cuộc sống cá nhân của cô cực kỳ bí ẩn, tới không thấy hình đi không để dấu, sạch sẽ không có bất kì chuyện xấu, bất ngờ bị chó săn chụp ảnh chụp ảnh thậm chí sáng sớm tung lên weibo, mà ảnh bị tung ra chính xác là hôm qua cùng Diệp Đồng ở quảng trường Thời Thượng thân mật, điều này làm cho Lâm Túc vô thức sinh ra cảnh giác có người đứng sau trò trên weibo.
Nếu như đổi lại là người khác, Lâm Túc không quan tâm, gửi công văn làm sáng tỏ là được.
Nhưng lại liên lụy đến Diệp Đồng.
"Lão bản, em xem bình luận, một đám thủy quân tanh hôi tát nước bẩn, hiển nhiên có người chửi chị kéo Diệp tổng giám." Tiêu Tử Ngọc vừa chỉ huy mọi người đè hotsearch vừa phân tích rõ ràng hợp lý: "Em cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản."
Đương nhiên không đơn giản, ánh mắt Lâm Túc từ màn hình máy tính dời đi, nhíu mày, mắt lạnh:
"Tra người phía sau biên tập tin tức này."
"Tụi em đang tra." Tiêu Tử Ngọc thay đổi góc nhìn, mặt tươi như hoa: "Nói đi thì cũng nói lại, bây giờ Lâm gia đã tiếp nhận Diệp tổng giám, Diệp tổng giám cũng tha thứ cho chị, chi bằng nhân lúc này đang hot, hai người comeout với cả nước đi."
Dù sao giấy cũng không gói được lửa.
Bình luận không ngừng cố ý tát nước bẩn, đứng ra lên tiếng ủng hộ cũng có, mấy bình luận dưới weibo tốt xấu đều chiếm phân nửa.
Phải biết rằng xã hội bây giờ đã bao dung cởi mở hơn mấy năm trước, người ship CP* cũng nhiều hơn.
*Ship couple nghĩa là ghép cặp giữa 2 nhân vật hay người thật với nhau, không phân biệt giới tính. ... Ship couple nghĩa là hành động ghép cặp 2 nhân vật hư cấu hay người thật lại với nhau, mong muốn họ có một mối quan hệ tốt đẹp, thường theo chiều hướng lãng mạn.
Thật sự khỏi nói, Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy ảnh chụp hai người kia nắm tay nhau đi trên đường cô cũng cảm thấy hai người này quả kim đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, nhưng chỉ sợ dư luận tạo áp lực cho Diệp tổng giám.
Lúc này vẫn chưa tới 7 giờ, cái hotsearch từ trên trời rơi xuống này chẳng bao lâu liền bị đè xuống, may mà sáng sớm dân số hoạt động sôi nổi cũng không nhiều lắm, tin tức tiêu khiển cắt bỏ tin #BạngáithầnbícủaLâmTúc hotsearch trên bảng xếp hạng rớt liền 10bậc.
Phương án giải quyết thật ra rất đơn giản, dù sao mấy tấm ảnh mập mờ kia không đại biểu cho gì cả, chỉ sợ là phía sau màn này thật sự có người tung tin gây chuyện.
Mấy phút sau, Lâm Túc tắt máy tính, tất cả chờ Diệp Đồng thức dậy rồi nói.
Không dễ dàng gì để một lần nữa bắt đầu, tín nhiệm của Diệp Đồng đối với cô rất nhỏ bé, bất luận ra quyết định gì, đều nên cùng Diệp Đồng thương lượng cũng là tôn trọng Diệp Đồng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, vừa đến 7 giờ rưỡi, Diệp Đồng nhíu nhíu mày, trong lúc đầu óc chưa tỉnh táo cảm thấy trên người bị khỏa mềm mại ấm áp đè nặng, hàm răng đang đóng bị đầu lưỡi cạy mở.
Cô cho rằng đang ở trong mơ nên vô thức đáp lại, hôn sâu kéo dài, dần dần không thở nổi, Diệp Đồng phải mở mắt.
Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt, lúc này mới phát hiện không phải mơ, ánh mắt dần dần khôi phục thanh tỉnh, cô giơ tay ôm người ở trên người mình, giọng mềm mại mang theo chút khàn khàn:
"Lâm Túc?"
"Ừm." Lâm Túc cúi đầu vừa hôn vừa trả lời: "Chào buổi sáng."
"Chào."
Diệp Đồng khẽ động, cả người chua xót, giữa hai chân truyền tới cảm giác sưng tấy đặc biệt rõ ràng, tối hôm qua miệt mài quá độ dằn vặt đến khuya, ngủ chưa đủ, nếu không phải hôm nay muốn mở họp cấp cao, cô thật sự không muốn dậy, cứ như vậy nằm quên trời quên đất.
Chậm rãi hoàn hồn, cảm giác được tay Lâm Túc cũng không an phận mò vào áo ngủ xoa eo cô, Diệp Đồng đè tay người kia:
"Mấy giờ rồi."
"7 giờ rưỡi."
Lâm Túc dừng tay, đầu ngón tay lành lạnh dán lên da thịt ấm áp kia, không lộn xộn chỉ xoa xoa giúp Diệp Đồng giảm bớt chua xót mệt mỏi, tay kia giúp Diệp Đồng vén tóc rũ xuống ra sau tai.
"Có mệt không?"
"Chị đừng đụng em, em sẽ không mệt." Diệp Đồng trả lời một câu khiến người ta suy nghĩ xấu xa, bởi vì lăn qua lăn lại thật sự không còn sức lực, sao không mệt chứ, cơ thể trên dưới kém nhau quá lớn.
Lâm Túc bật cười: "Dậy chưa? Chị cho người đưa canh gà đến." Nhìn thấy Diệp Đồng bất động, cô cúi đầu sát đến bên tai Diệp Đồng, dùng giọng mập mờ nói: "Uống lúc còn nóng, bổ hơn."
Cũng không phải mang thai bổ có gì tốt, Diệp Đồng đỏ mặt, giơ tay lên đẩy người kia:
"Vậy chị đừng đè em, em rời giường."
Lâm Túc không nhúc nhích, nhấc nửa người trên, mái tóc xoăn dày thuận theo rơi xuống, mi mắt như họa, trong mắt nhấc lên ý cười quyến rũ câu người, khiến cho Diệp Đồng kìm lòng không đậu, tim đập nhanh hơn, mở miệng nói lời tâm tình khiêu khích người:
"Muốn đè em vậy đó."
Mặt Diệp Đồng đỏ thêm vài phần:
"Chị mau xuống đi, canh gà sẽ lạnh."
"Giữ ấm, không lạnh."
"Đừng giỡn nữa." Diệp Đồng đẩy người kia: "Em còn phải đi làm."
Lâm Túc nhướng mày, lật người qua bên cạnh, Diệp Đồng ngồi dậy tiện tay buộc tóc lên, vén chăn lên xuống giường mang dép:
"Đúng rồi, có phải Tiêu Tử Ngọc đã gọi điện thoại cho chị?"
Cô loáng thoáng nhớ là nghe máy.
Lâm Túc gật đầu:
"Em ấy nói với chị một chuyện, đợi lát nữa chị nói với em."
"Được." Diệp Đồng khép vạt áo, không khỏi nghĩ sáng sớm gọi điện thoại nhất định rất quan trọng, mí mắt chợt giật giật, quay đầu nhìn về phía Lâm Túc: "Chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Lâm Túc cũng không biết chuyện tốt hay chuyện xấu, cô chậm rãi xuống giường đi đến bên cạnh Diệp Đồng:
"Trước tiên chúng ta rửa mặt xong rồi nói."
Diệp Đồng nhìn Lâm Túc thản nhiên, không yên tâm nhưng vẫn cùng nhau tiến vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Khi nhìn thấy Lâm Túc cởi áo ngủ lộ ra tấm lưng bóng loáng, hiện ra bên trên từng dấu cào đỏ tươi, tất cả đều là kiệt tác cô lúc động tình khó tự kiềm chế, Diệp Đồng nhớ lại đêm qua điên cuồng... lỗ tai chợt nóng lên, cảm giác được phía sau đang nhìn chằm chằm, Lâm Túc không mảnh vải che thân xoay tới xoay lui, Diệp Đồng nhìn thấy vết cắn lúc sâu lúc cạn rải rác trên người người kia...
Lâm Túc thản nhiên bình tĩnh đứng, cong môi cười:
"Đẹp không?"
"Tạm được." Diệp Đồng quay mặt qua chỗ khác, ý tứ không tốt lắm: "Chị có đau không?"
"Hơi đau."
"..."
Hiểu ngay lập tức, nhưng Diệp Đồng không tiếp lời, cô nói không chủ định, yên lặng đánh răng.
Chờ Lâm Túc thay đồ xong đi ra ngoài, cô xoa chân mỏi nhừ vô lực.
Trong lòng chợt cân bằng hơn rồi.
Diệp Đồng cởi áo ngủ, chuẩn bị thay quần áo, nhìn vào trong gương, ngoại trừ cổ, phía dưới toàn bộ đều là dấu hôn có nặng có nhẹ, Lâm Túc hôn khắp người cô, ngay cả mắt cá chân cũng không buông tha.
Cái tên lưu manh này.
So sánh thì, Lâm Túc trái lại thần thái sáng láng, Diệp Đồng lại nghĩ, một ngày nào đó sẽ ăn sạch Lâm Túc, dằn vặt người đó suốt đêm, để xem ngày hôm sau còn rời giường nổi hay không.
Thay đồ xong, Diệp Đồng ra tới phòng tắm thấy Lâm Túc đang kéo chăn xốc xếch, cô đi tới nhận lấy:
"Để em làm."
Lâm Túc đứng ở một bên, nhìn Diệp Đồng thuần thục sắp xếp chăn, nói:
"Chị cảm thấy em nói đúng, chúng ta cần tiết chế."
"Chị biết là tốt rồi." Diệp Đồng còn tưởng rằng Lâm Túc hoàn toàn tỉnh ngộ, ai ngờ người kia thốt ra một câu: "Chị cảm thấy xếp chăn còn mệt hơn kiếm tiền, may mà em biết xếp chăn, nên không cần tiết chế."
...Hậu quả của câu này chính là bị Diệp Đồng đuổi ra khỏi phòng.
Cái này là ngụy biện!
Sau khi xếp xong, Diệp Đồng vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi canh gà, nhìn thấy Lâm Túc ngồi ở phòng bếp, cô cất bước đi về phía người kia, Lâm Túc đã giúp cô múc xong chén canh gà, nào ngờ vừa ngồi xuống chưa kịp ăn ngụm canh nóng, điện thoại chợt vang lên.
Cô nghe máy đặt bên tai:
"Diệp Đồng, hôm nay cậu có tới họp không?"
"Tới." Diệp Đồng không hiểu sao người kia hỏi vậy: "Sao vậy?"
"Không sao, mình chỉ hỏi chút thôi."
Diệp Đồng cúp máy, Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng buông điện thoại xuống, hỏi:
"Điện thoại của ai?"
"Hứa Nam." Diệp Đồng thuận miệng nói: "Hỏi em có đi họp không." cô chợt nhớ tới, ngẩng đầu nhìn Lâm Túc: "Đúng rồi, không phải chị bảo có chuyện nói với em sao?"
Tay Lâm Túc đang cầm muỗng chợt dừng lại, chống lại ánh mắt của người kia, hỏi một câu trí mạng:
"Diệp Đồng, nếu như quan hệ của chúng ta lộ ra ngoài, em cảm thấy nó có là một loại phiền phức với em không?"
Diệp Đồng trong lòng giật mình, dâng lên một dự cảm không lành, cô thoạt nhìn bình tĩnh, kì thực đại não đang nhanh chóng xoay chuyển, bởi vì Lâm Túc không vô duyên vô cớ hỏi như vậy, nếu hỏi, xem ra nói cho cô biết chuyện này có liên quan đến cô. Lâm Túc dùng hai chữ 'lộ ra' mà không phải tuyên bố, rất có thể không có cách nào cho nên mới trở thành phiền phức.
Còn chưa mở miệng, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Diệp Đồng nhìn hiển thị màn hình, vừa nghe liền truyền tới giọng Kỷ Hoài Thu kêu lên sợ hãi:
"Chị em tốt, cậu xảy ra chuyện gì!?"
Diệp Đồng cảm thấy buồn cười hỏi:
"Sáng sớm cậu kích động cái gì?"
"Cậu lên hotsearch mình có thể không kích động à!"
Cô sững sờ, hotsearch!?
Trong đầu cô chợt lóe sáng, cô nhớ tới lời Tiêu Tử Ngọc hét lên cái gì mà... cô và Lâm Túc lên hotsearch weibo...
Hôm nay, mới một buổi sáng, Tiêu Tử Ngọc vẫn cố gắng gọi người đè xuống, không nhờ nhiệt độ ngày càng cao, tuy rằng chưa xếp số 1, nhưng chậm chạp treo ở trước mấy cái tên không rơi xuống.
May mà ảnh chụp đăng lên đã qua xử lý, gương mặt không rõ ràng, trong nhất thời cũng không ai nhận ra cô bạn gái bí mật kia là thần thánh phương nào.
Nhưng càng không muốn cho người ta biết lại có người càng muốn biết.
Diệp Đồng mở weibo mở hotsearch, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý nên rất lãnh tĩnh, nhưng bởi vì câu chữ bên trong hiện ra đập vào mắt, chọc cô tức mà cười, cô hỏi Lâm Túc:
"Từ khi nào em thành tiểu bạch kiểm*?"
*Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những người có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo xinh đẹp. Một nghĩa khác là chỉ kẻ hám tiền, ăn bám.
"Bọn họ ăn nói bậy bạ, không ăn được nho chê nho xanh." Lâm Túc nhìn sắc mặt Diệp Đồng như thường, trong nhất thời không nhìn ra được cảm xúc.
Lâm Túc chủ động thừa nhận sai lầm: "Hôm qua chúng ta bị chó săn chụp hình, xin lỗi bởi vì chị sơ xuất tạo ra phiền phức không cần thiết." Cô đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề đơn giản: "Nếu như phức tạp, chúng ta có thể làm sáng tỏ hoặc duy trì im lặng."
Chỉ cần tìm lý do giải thích hoặc duy trì im lặng, quản người khác nói gì, mấy ngày nữa nhiệt độ tự động giảm, đơn giản do hình này mới xuất hiện.
"Nếu như quan hệ của chúng ta lộ ra rồi, đối với chị có điểm nào tốt?"
Lâm Túc nghe Diệp Đồng hỏi như vậy, ánh mắt quét qua mặt Diệp Đồng, yên lặng nửa ngày, trong đôi con người Lâm Túc hiện ra vẻ dịu dàng, cô khẽ cười:
"Chỗ tốt chính là quang minh chính đại, người khác nói cái gì chị cũng không quan tâm, chị chỉ quan tâm suy nghĩ của em."
Nhưng mới có lợi tất nhiên sẽ sinh ra hại, Lâm Túc thân là lão bản tập đoàn lớn, chung quy có điều cố kỵ, trước đây yêu nhau mọi thứ đều phải cẩn thận từng ly từng tí chỉ sợ lộ ra sẽ tổn hại đến danh tiếng Lâm Túc.
"Vậy hại thì sao?"
"Với chị mà nói, tất cả chỗ có hại đều không quan trọng bằng em." Lâm Túc nghiêm túc nói từng chữ: "Nên chị không có hại." cô dừng lại nhìn vào ánh Diệp Đồng: "Huống chi, em chính là phu nhân của gia chủ chính miệng ba chị thừa nhận."
Nói đến mức độ này... giữa chân mày Diệp Đồng giãn ra, cô để điện thoại xuống, bưng chén lên:
"Nếu đã như vậy, tại sao phải làm sáng tỏ?"
Lời vừa dứt, Lâm Túc vẫn chưa từ trong lời nói kia nghĩ ra ý gì khác, điện thoại lại vang lên, ánh mắt hai người đồng thời rơi vào màn hình, một chữ 'Mẹ' làm cho hai người đồng thời nhìn về phía đối phương.
"Lão bản, chị thức chưa! Chị với Diệp tổng giám lên hotsearch weibo rồi!"
Tối hôm qua lăn qua lăn lại quá mệt mỏi, Diệp Đồng vẫn còn buồn ngủ, cô đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nghe thấy không quá rõ ràng, nhưng nhận ra là giọng Tiêu Tử Ngọc, vì vậy mơ hồ trả lời:
"Chị nói gì?"
Bên kia ngừng lại mấy giây, Tiêu Tử Ngọc đem điện thoại đưa xuống xác nhận là cô đang gọi cho lão bản nhà mình, lúc này mới lo lắng nói lại lần nữa, Diệp Đồng mơ mơ màng màng giống như hiểu rõ cũng giống như không nghe rõ, mí mắt chuyển động nhưng vẫn dán chặt vì cơn buồn ngủ quá nặng nề không thể mở ra được.
Lâm Túc nằm ở bên cạnh cô bị tiếng chuông đánh thức vừa mở mắt nhưng ngược lại nghe thấy rõ ràng, kịp phản ứng thì cơn buồn ngủ biến mất không còn tăm hơi.
Tay kia cầm lấy điện thoại, một tay nhẹ nhàng xoa gáy Diệp Đồng, nhỏ giọng:
"Không có gì, còn sớm, em ngủ tiếp đi."
Lời này rơi vào tai một cách rõ ràng, Diệp Đồng líu ríu ừ một tiếng, ôm Lâm Túc, ý thức mơ hồ lần thứ hai chìm vào giấc ngủ say.
Nhẹ nhàng xoa xoa một hồi, Lâm Túc hôn lên trán Diệp Đồng, nhẹ tay nhẹ chân rời giường, kéo chăn đắp kỹ lại, cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ đi đến thư phòng kế bên ngồi xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Tử Ngọc cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm cô bị điện thoại của Trương Minh tề đánh thức, vừa nghe tin hình ảnh thân mật của lão bản và tổng giám bị lộ ra, Tiêu Tử Ngọc sợ tới không ngủ được.
Một bài viết nghi ngờ chất vấn thiên hướng tính dục của đại lão bản tập đoàn LT đứng đầu hotsearch!
May là đúng lúc giải quyết, nhanh chóng đè xuống, nếu không ắt hẳn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Rõ ràng đè xuống trước, nhiệt độ thảo luận rớt xuống một bậc, nhưng ẩn giấu phía sau là bàn tay đen tối, lại có một đám nhiều chuyện trên mạng sôi sục vô góp vui, cho nên vẫn chậm chạp không thể triệt hoàn toàn.
Hào môn bị chú ý mọi động tĩnh cũng rất bình thường, Lâm gia tuy rằng kín tiếng nhưng sức ảnh hưởng không hề nhỏ, thời thời khắc khác đều bị biết bao ánh mắt soi mói.
Huống hồ dưới trướng tập đoàn LT có vài phương diện liên quan giới giải trí, nâng lên rất nhiều minh tinh nổi tiếng, là bên đầu tư cùng kim chủ để cho bọn chó săn không quan tâm thì thật sự quá khó.
Nhưng Lâm Túc không làm nhân vật của công chúng, cuộc sống cá nhân của cô cực kỳ bí ẩn, tới không thấy hình đi không để dấu, sạch sẽ không có bất kì chuyện xấu, bất ngờ bị chó săn chụp ảnh chụp ảnh thậm chí sáng sớm tung lên weibo, mà ảnh bị tung ra chính xác là hôm qua cùng Diệp Đồng ở quảng trường Thời Thượng thân mật, điều này làm cho Lâm Túc vô thức sinh ra cảnh giác có người đứng sau trò trên weibo.
Nếu như đổi lại là người khác, Lâm Túc không quan tâm, gửi công văn làm sáng tỏ là được.
Nhưng lại liên lụy đến Diệp Đồng.
"Lão bản, em xem bình luận, một đám thủy quân tanh hôi tát nước bẩn, hiển nhiên có người chửi chị kéo Diệp tổng giám." Tiêu Tử Ngọc vừa chỉ huy mọi người đè hotsearch vừa phân tích rõ ràng hợp lý: "Em cảm thấy chuyện này thật sự không đơn giản."
Đương nhiên không đơn giản, ánh mắt Lâm Túc từ màn hình máy tính dời đi, nhíu mày, mắt lạnh:
"Tra người phía sau biên tập tin tức này."
"Tụi em đang tra." Tiêu Tử Ngọc thay đổi góc nhìn, mặt tươi như hoa: "Nói đi thì cũng nói lại, bây giờ Lâm gia đã tiếp nhận Diệp tổng giám, Diệp tổng giám cũng tha thứ cho chị, chi bằng nhân lúc này đang hot, hai người comeout với cả nước đi."
Dù sao giấy cũng không gói được lửa.
Bình luận không ngừng cố ý tát nước bẩn, đứng ra lên tiếng ủng hộ cũng có, mấy bình luận dưới weibo tốt xấu đều chiếm phân nửa.
Phải biết rằng xã hội bây giờ đã bao dung cởi mở hơn mấy năm trước, người ship CP* cũng nhiều hơn.
*Ship couple nghĩa là ghép cặp giữa 2 nhân vật hay người thật với nhau, không phân biệt giới tính. ... Ship couple nghĩa là hành động ghép cặp 2 nhân vật hư cấu hay người thật lại với nhau, mong muốn họ có một mối quan hệ tốt đẹp, thường theo chiều hướng lãng mạn.
Thật sự khỏi nói, Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy ảnh chụp hai người kia nắm tay nhau đi trên đường cô cũng cảm thấy hai người này quả kim đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, nhưng chỉ sợ dư luận tạo áp lực cho Diệp tổng giám.
Lúc này vẫn chưa tới 7 giờ, cái hotsearch từ trên trời rơi xuống này chẳng bao lâu liền bị đè xuống, may mà sáng sớm dân số hoạt động sôi nổi cũng không nhiều lắm, tin tức tiêu khiển cắt bỏ tin #BạngáithầnbícủaLâmTúc hotsearch trên bảng xếp hạng rớt liền 10bậc.
Phương án giải quyết thật ra rất đơn giản, dù sao mấy tấm ảnh mập mờ kia không đại biểu cho gì cả, chỉ sợ là phía sau màn này thật sự có người tung tin gây chuyện.
Mấy phút sau, Lâm Túc tắt máy tính, tất cả chờ Diệp Đồng thức dậy rồi nói.
Không dễ dàng gì để một lần nữa bắt đầu, tín nhiệm của Diệp Đồng đối với cô rất nhỏ bé, bất luận ra quyết định gì, đều nên cùng Diệp Đồng thương lượng cũng là tôn trọng Diệp Đồng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, vừa đến 7 giờ rưỡi, Diệp Đồng nhíu nhíu mày, trong lúc đầu óc chưa tỉnh táo cảm thấy trên người bị khỏa mềm mại ấm áp đè nặng, hàm răng đang đóng bị đầu lưỡi cạy mở.
Cô cho rằng đang ở trong mơ nên vô thức đáp lại, hôn sâu kéo dài, dần dần không thở nổi, Diệp Đồng phải mở mắt.
Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt, lúc này mới phát hiện không phải mơ, ánh mắt dần dần khôi phục thanh tỉnh, cô giơ tay ôm người ở trên người mình, giọng mềm mại mang theo chút khàn khàn:
"Lâm Túc?"
"Ừm." Lâm Túc cúi đầu vừa hôn vừa trả lời: "Chào buổi sáng."
"Chào."
Diệp Đồng khẽ động, cả người chua xót, giữa hai chân truyền tới cảm giác sưng tấy đặc biệt rõ ràng, tối hôm qua miệt mài quá độ dằn vặt đến khuya, ngủ chưa đủ, nếu không phải hôm nay muốn mở họp cấp cao, cô thật sự không muốn dậy, cứ như vậy nằm quên trời quên đất.
Chậm rãi hoàn hồn, cảm giác được tay Lâm Túc cũng không an phận mò vào áo ngủ xoa eo cô, Diệp Đồng đè tay người kia:
"Mấy giờ rồi."
"7 giờ rưỡi."
Lâm Túc dừng tay, đầu ngón tay lành lạnh dán lên da thịt ấm áp kia, không lộn xộn chỉ xoa xoa giúp Diệp Đồng giảm bớt chua xót mệt mỏi, tay kia giúp Diệp Đồng vén tóc rũ xuống ra sau tai.
"Có mệt không?"
"Chị đừng đụng em, em sẽ không mệt." Diệp Đồng trả lời một câu khiến người ta suy nghĩ xấu xa, bởi vì lăn qua lăn lại thật sự không còn sức lực, sao không mệt chứ, cơ thể trên dưới kém nhau quá lớn.
Lâm Túc bật cười: "Dậy chưa? Chị cho người đưa canh gà đến." Nhìn thấy Diệp Đồng bất động, cô cúi đầu sát đến bên tai Diệp Đồng, dùng giọng mập mờ nói: "Uống lúc còn nóng, bổ hơn."
Cũng không phải mang thai bổ có gì tốt, Diệp Đồng đỏ mặt, giơ tay lên đẩy người kia:
"Vậy chị đừng đè em, em rời giường."
Lâm Túc không nhúc nhích, nhấc nửa người trên, mái tóc xoăn dày thuận theo rơi xuống, mi mắt như họa, trong mắt nhấc lên ý cười quyến rũ câu người, khiến cho Diệp Đồng kìm lòng không đậu, tim đập nhanh hơn, mở miệng nói lời tâm tình khiêu khích người:
"Muốn đè em vậy đó."
Mặt Diệp Đồng đỏ thêm vài phần:
"Chị mau xuống đi, canh gà sẽ lạnh."
"Giữ ấm, không lạnh."
"Đừng giỡn nữa." Diệp Đồng đẩy người kia: "Em còn phải đi làm."
Lâm Túc nhướng mày, lật người qua bên cạnh, Diệp Đồng ngồi dậy tiện tay buộc tóc lên, vén chăn lên xuống giường mang dép:
"Đúng rồi, có phải Tiêu Tử Ngọc đã gọi điện thoại cho chị?"
Cô loáng thoáng nhớ là nghe máy.
Lâm Túc gật đầu:
"Em ấy nói với chị một chuyện, đợi lát nữa chị nói với em."
"Được." Diệp Đồng khép vạt áo, không khỏi nghĩ sáng sớm gọi điện thoại nhất định rất quan trọng, mí mắt chợt giật giật, quay đầu nhìn về phía Lâm Túc: "Chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Lâm Túc cũng không biết chuyện tốt hay chuyện xấu, cô chậm rãi xuống giường đi đến bên cạnh Diệp Đồng:
"Trước tiên chúng ta rửa mặt xong rồi nói."
Diệp Đồng nhìn Lâm Túc thản nhiên, không yên tâm nhưng vẫn cùng nhau tiến vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Khi nhìn thấy Lâm Túc cởi áo ngủ lộ ra tấm lưng bóng loáng, hiện ra bên trên từng dấu cào đỏ tươi, tất cả đều là kiệt tác cô lúc động tình khó tự kiềm chế, Diệp Đồng nhớ lại đêm qua điên cuồng... lỗ tai chợt nóng lên, cảm giác được phía sau đang nhìn chằm chằm, Lâm Túc không mảnh vải che thân xoay tới xoay lui, Diệp Đồng nhìn thấy vết cắn lúc sâu lúc cạn rải rác trên người người kia...
Lâm Túc thản nhiên bình tĩnh đứng, cong môi cười:
"Đẹp không?"
"Tạm được." Diệp Đồng quay mặt qua chỗ khác, ý tứ không tốt lắm: "Chị có đau không?"
"Hơi đau."
"..."
Hiểu ngay lập tức, nhưng Diệp Đồng không tiếp lời, cô nói không chủ định, yên lặng đánh răng.
Chờ Lâm Túc thay đồ xong đi ra ngoài, cô xoa chân mỏi nhừ vô lực.
Trong lòng chợt cân bằng hơn rồi.
Diệp Đồng cởi áo ngủ, chuẩn bị thay quần áo, nhìn vào trong gương, ngoại trừ cổ, phía dưới toàn bộ đều là dấu hôn có nặng có nhẹ, Lâm Túc hôn khắp người cô, ngay cả mắt cá chân cũng không buông tha.
Cái tên lưu manh này.
So sánh thì, Lâm Túc trái lại thần thái sáng láng, Diệp Đồng lại nghĩ, một ngày nào đó sẽ ăn sạch Lâm Túc, dằn vặt người đó suốt đêm, để xem ngày hôm sau còn rời giường nổi hay không.
Thay đồ xong, Diệp Đồng ra tới phòng tắm thấy Lâm Túc đang kéo chăn xốc xếch, cô đi tới nhận lấy:
"Để em làm."
Lâm Túc đứng ở một bên, nhìn Diệp Đồng thuần thục sắp xếp chăn, nói:
"Chị cảm thấy em nói đúng, chúng ta cần tiết chế."
"Chị biết là tốt rồi." Diệp Đồng còn tưởng rằng Lâm Túc hoàn toàn tỉnh ngộ, ai ngờ người kia thốt ra một câu: "Chị cảm thấy xếp chăn còn mệt hơn kiếm tiền, may mà em biết xếp chăn, nên không cần tiết chế."
...Hậu quả của câu này chính là bị Diệp Đồng đuổi ra khỏi phòng.
Cái này là ngụy biện!
Sau khi xếp xong, Diệp Đồng vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi canh gà, nhìn thấy Lâm Túc ngồi ở phòng bếp, cô cất bước đi về phía người kia, Lâm Túc đã giúp cô múc xong chén canh gà, nào ngờ vừa ngồi xuống chưa kịp ăn ngụm canh nóng, điện thoại chợt vang lên.
Cô nghe máy đặt bên tai:
"Diệp Đồng, hôm nay cậu có tới họp không?"
"Tới." Diệp Đồng không hiểu sao người kia hỏi vậy: "Sao vậy?"
"Không sao, mình chỉ hỏi chút thôi."
Diệp Đồng cúp máy, Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng buông điện thoại xuống, hỏi:
"Điện thoại của ai?"
"Hứa Nam." Diệp Đồng thuận miệng nói: "Hỏi em có đi họp không." cô chợt nhớ tới, ngẩng đầu nhìn Lâm Túc: "Đúng rồi, không phải chị bảo có chuyện nói với em sao?"
Tay Lâm Túc đang cầm muỗng chợt dừng lại, chống lại ánh mắt của người kia, hỏi một câu trí mạng:
"Diệp Đồng, nếu như quan hệ của chúng ta lộ ra ngoài, em cảm thấy nó có là một loại phiền phức với em không?"
Diệp Đồng trong lòng giật mình, dâng lên một dự cảm không lành, cô thoạt nhìn bình tĩnh, kì thực đại não đang nhanh chóng xoay chuyển, bởi vì Lâm Túc không vô duyên vô cớ hỏi như vậy, nếu hỏi, xem ra nói cho cô biết chuyện này có liên quan đến cô. Lâm Túc dùng hai chữ 'lộ ra' mà không phải tuyên bố, rất có thể không có cách nào cho nên mới trở thành phiền phức.
Còn chưa mở miệng, điện thoại trên bàn chợt vang lên, Diệp Đồng nhìn hiển thị màn hình, vừa nghe liền truyền tới giọng Kỷ Hoài Thu kêu lên sợ hãi:
"Chị em tốt, cậu xảy ra chuyện gì!?"
Diệp Đồng cảm thấy buồn cười hỏi:
"Sáng sớm cậu kích động cái gì?"
"Cậu lên hotsearch mình có thể không kích động à!"
Cô sững sờ, hotsearch!?
Trong đầu cô chợt lóe sáng, cô nhớ tới lời Tiêu Tử Ngọc hét lên cái gì mà... cô và Lâm Túc lên hotsearch weibo...
Hôm nay, mới một buổi sáng, Tiêu Tử Ngọc vẫn cố gắng gọi người đè xuống, không nhờ nhiệt độ ngày càng cao, tuy rằng chưa xếp số 1, nhưng chậm chạp treo ở trước mấy cái tên không rơi xuống.
May mà ảnh chụp đăng lên đã qua xử lý, gương mặt không rõ ràng, trong nhất thời cũng không ai nhận ra cô bạn gái bí mật kia là thần thánh phương nào.
Nhưng càng không muốn cho người ta biết lại có người càng muốn biết.
Diệp Đồng mở weibo mở hotsearch, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý nên rất lãnh tĩnh, nhưng bởi vì câu chữ bên trong hiện ra đập vào mắt, chọc cô tức mà cười, cô hỏi Lâm Túc:
"Từ khi nào em thành tiểu bạch kiểm*?"
*Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những người có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo xinh đẹp. Một nghĩa khác là chỉ kẻ hám tiền, ăn bám.
"Bọn họ ăn nói bậy bạ, không ăn được nho chê nho xanh." Lâm Túc nhìn sắc mặt Diệp Đồng như thường, trong nhất thời không nhìn ra được cảm xúc.
Lâm Túc chủ động thừa nhận sai lầm: "Hôm qua chúng ta bị chó săn chụp hình, xin lỗi bởi vì chị sơ xuất tạo ra phiền phức không cần thiết." Cô đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề đơn giản: "Nếu như phức tạp, chúng ta có thể làm sáng tỏ hoặc duy trì im lặng."
Chỉ cần tìm lý do giải thích hoặc duy trì im lặng, quản người khác nói gì, mấy ngày nữa nhiệt độ tự động giảm, đơn giản do hình này mới xuất hiện.
"Nếu như quan hệ của chúng ta lộ ra rồi, đối với chị có điểm nào tốt?"
Lâm Túc nghe Diệp Đồng hỏi như vậy, ánh mắt quét qua mặt Diệp Đồng, yên lặng nửa ngày, trong đôi con người Lâm Túc hiện ra vẻ dịu dàng, cô khẽ cười:
"Chỗ tốt chính là quang minh chính đại, người khác nói cái gì chị cũng không quan tâm, chị chỉ quan tâm suy nghĩ của em."
Nhưng mới có lợi tất nhiên sẽ sinh ra hại, Lâm Túc thân là lão bản tập đoàn lớn, chung quy có điều cố kỵ, trước đây yêu nhau mọi thứ đều phải cẩn thận từng ly từng tí chỉ sợ lộ ra sẽ tổn hại đến danh tiếng Lâm Túc.
"Vậy hại thì sao?"
"Với chị mà nói, tất cả chỗ có hại đều không quan trọng bằng em." Lâm Túc nghiêm túc nói từng chữ: "Nên chị không có hại." cô dừng lại nhìn vào ánh Diệp Đồng: "Huống chi, em chính là phu nhân của gia chủ chính miệng ba chị thừa nhận."
Nói đến mức độ này... giữa chân mày Diệp Đồng giãn ra, cô để điện thoại xuống, bưng chén lên:
"Nếu đã như vậy, tại sao phải làm sáng tỏ?"
Lời vừa dứt, Lâm Túc vẫn chưa từ trong lời nói kia nghĩ ra ý gì khác, điện thoại lại vang lên, ánh mắt hai người đồng thời rơi vào màn hình, một chữ 'Mẹ' làm cho hai người đồng thời nhìn về phía đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.