Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình
Chương 99: Một cước đá văng cửa tủ
Ta Là Phong Tử
10/08/2021
Tuy rằng mấy tấm ảnh chụp lướt qua, nhưng người quen của cô chỉ cần liếc nhìn vóc dáng là có thể nhận ra, mẹ cô sáng nay gọi điện thoại cho cô hiển nhiên nhìn thấy được hotsearch trên weibo, cũng không biết tâm tình của mẹ bây giờ là sáng hay tối.
Nếu tốt nhiều hơn hại, cũng không ảnh hưởng lớn đến Lâm Túc, Diệp Đồng không do dự làm sáng tỏ, lựa chọn duy trì im lặng, yên lặng theo dõi diễn biến, mấy ngày nữa lại tìm cơ hội cùng người nhà thẳng thắn.
Nhưng mẹ cô bất ngờ gọi điện thoại.
Diệp Đồng không xác định được tình huống, lo lắng đối mặt với cơn tức giận của mẹ mình, trong lòng thấp thỏm bất an, tùy ý để điện thoại vang một lúc.
"Sao không nghe?"
Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng bưng chén bất động, ngước mắt nhìn vào đôi mắt kia có chút hoảng sợ kia, đại khái cô cũng hiểu được, cô đứng lên nhận lấy chén của Diệp Đồng đặt lên bàn, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Đồng.
Diệp Đồng quay đầu nhìn Lâm Túc, cầm điện thoại còn đang reo lên:
"Muốn nghe không?"
"Ừm, đừng sợ." Lâm Túc giơ tay lên nắm tay trái Diệp Đồng, vẻ mặt vẫn ung dung, đáy mắt tràn ra vẻ dịu dàng: "Chị ở bên em."
Những lời này lọt vào tai xoa dịu nội tâm đang nôn nóng bất an của mình, Diệp Đồng nắm chặt lại tay Lâm Túc, xoay người không nhìn người kia nữa, ấn nghe đặt bên tai, khẽ gọi:
"Mẹ."
Mẹ Diệp nghe thấy giọng con gái mới thả lỏng xuống, rất sợ dọa con gái mình, bà nhẹ giọng nói:
"Đồng bảo, đi làm chưa."
Giống như khi hòa bình, mẹ không có dấu hiệu tức giận, Diệp Đồng thoáng thả lỏng tâm tình đang buộc chặt, cách điện thoại mỉm cười: "Vẫn chưa mẹ, con đi làm ngay đây." Cô dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ có chuyện gì vậy?"
Giọng Mẹ Diệp như bình thường mắng yêu cô: "Con, cái đứa nhỏ vô lương tâm này, Không có chuyện gì mẹ không thể gọi điện thoại cho con à." mẹ Diệp mặt mày vui vẻ, lời của bà có ẩn ý khác, hỏi: "Mẹ chỉ muốn biết, gần đây có phải con có đối tượng yêu đương không?"
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, cái gì cũng không giấu được ánh mắt của mẹ, vấn đề này quả nhiên tới rồi, Diệp Đồng nhất thời khó có thể trả lời.
Yêu đương thì có, cũng chính là người ngồi bên cạnh đây, cô nghĩ thẳng thắn sẽ được khoan hồng lại lo lắng mẹ mình không tiếp nhận được, cô quay đầu nhìn Lâm Túc.
Hai người ngồi rất gần nhau, mẹ Diệp nói cái gì Lâm Túc cũng nghe được rõ ràng, nhìn thấy Diệp Đồng quay đầu nhìn sang mình, cô cong môi cười, giơ cánh tay kia giữ gáy Diệp Đồng dán lên môi Diệp Đồng, chỉ là lướt qua tức thì rồi ngẩng đầu lên, sau đó nhẹ nhàng hạ một nụ hôn dịu dàng lên trán Diệp Đồng, không cần nói gì trấn an, chỉ như vậy đã cho cô dũng khí cũng như cổ vũ cô.
Chậm chạp không nghe thấy tiếng của con gái, mẹ Diệp cũng thấu hiểu, cũng không truy hỏi gì:
"Đồng bảo, có phải không tiện nói không? Con đừng sợ, không sao, mẹ là mẹ yêu quý nhất của con, con muốn nói gì cũng có thể cùng mẹ nói."
Diệp Đồng cũng muốn thẳng thắn với mẹ mình nhưng cô do dự, nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng tổ chức khôi phục khả năng ăn nói, sắc mặt không quan tâm nữa thoáng cái mở mắt ra, cũng không giấu giếm.
"Mẹ, con thành thật nói với mẹ, quả thật con đang yêu... nhưng con sợ mẹ không tiếp nhận được." Lời ra khỏi miệng không thu lại được, Diệp Đồng bông cảm giác được Lâm Túc dùng sức nắm chặt tay cô.
Mà mẹ cô nắm bắt điểm quan trọng thật khác người:
"Thật sự yêu?"
Diệp Đồng ngập ngừng: "Thật sự." cô kéo Lâm Túc, đem cái nồi bên cạnh Lâm Túc đẩy ra: "Bây giờ chị ấy ngồi ở bên cạnh con, mẹ có muốn cùng chị ấy nói mấy câu không?"
Lâm Túc vừa nghe, trong lòng nhảy dựng, ngón tay không khách sáo bóp lên má Diệp Đồng, Diệp Đồng trừng mắt, giơ tay lên đánh người kia.
"Được, vậy con để người kia nói chuyện với mẹ đi."
Cứ như vậy comeout, Diệp Đồng che loa đưa điện thoại ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vuốt vuốt lòng ngực phập phồng của mình, cô đưa tay ra, đưa điện thoại cho Lâm Túc, dùng ánh mắt ra hiệu cho người kia nghe điện thoại.
Lâm Túc nhíu mày, đưa điện thoại đặt bên tai, cô bình chân như vại, chào hỏi:
"Mẹ, mẹ ăn sáng chưa?"
"..."
Diệp Đồng trừng mắt với Lâm Túc, nghẹn họng nhìn Lâm Túc trân trối, cô nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng mà Lâm Túc mở loa ngoài, bên kia truyền đến tiếng cười ha hả của mẹ Diệp Đồng, nói:
"Ăn rồi, tụi con thì sao?"
"..."
"Tụi con đang ăn."
"..."
"Nhìn xem mấy giờ rồi, gần 8 giờ, sao trễ vậy mới ăn?"
"..."
Lâm Túc cười:
"Đồng Đồng 9 giờ họp nên tụi con dậy hơi trễ."
"..."
Liên tục là những lời căn dặn như đã thường xuyên liên lạc qua lại, càng nghe Diệp Đồng càng cẩn thận nhận ra, xác định đây chính là giọng của mẹ mình không sai... nhưng quá bất ngờ không hề chút chuẩn bị, Lâm Túc và mẹ trong lúc nói chuyện thật sự hòa hợp, hình thức ở chung giống như đã đạt được mức độ nào đó.
Hoàn toàn khác với trong dự đoán của cô.
Diệp Đồng dường như mất đi năng lực biểu đạt ngôn ngữ, cô ngồi ngây người lúc lâu, mãi cho đến khi Lâm Túc cúp máy, Lâm Túc ôm cô để cô ngồi lên đùi.
"Sao vậy?"
Gương mặt bị Lâm Túc nhéo nhéo, Diệp Đồng chậm rãi hoàn hồn, mắt sáng như đuốc:
"Lâm Túc, có phải chị cùng mẹ em..."
Lâm Túc biết Diệp Đồng muốn hỏi gì nên gật đầu thừa nhận trước, nhướng mày cười: "Ba mẹ vợ bảo chúng ta có thời gian về nhà một chuyến." nhìn thấy Diệp Đồng giương mắt nhìn chằm chằm cô, Lâm Túc gõ trán Diệp Đồng: "Đừng xem thường mẹ em, chuyện cả đời con gái so với bất kì ai mẹ cũng muốn nắm bắt hơn, em cho rằng mẹ em không biết, thật ra cái gì bà cũng biết."
Khiến cho Diệp Đồng hết hồn vẫn còn ở phía sau, Lâm Túc còn nói:
"Lần trước đến nhà em, mẹ em liền phát hiện quan hệ của chúng ta, nhưng vẫn một mực không nói toạc ra, thêm wechat của chị để quan sát."
Phát hiện còn thêm wechat quan sát... đây đúng là chuyện mẹ cô làm ra được, thảo nào lúc ở nhà thì nhiệt tình với Lâm Túc lại quan tâm, còn tặng một đống đặc sản cho Lâm Túc.
Mẹ con họ quả là tri kỷ, ba mẹ Diệp gia giáo dục con gái, tôn trọng ý nguyện của con gái cũng xem con trở thành cá thể độc lập mà đối đãi, không giống như những gia đình khác tùy tiện đánh chửi con cái, đem con cái trở thành vật phẩm riêng tư cho nên bầu không khí Diệp gia rất hòa thuận.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Đồng có tâm tư gì cũng sẽ nói với mẹ mình, hai mẹ con không có gì mà không nói, mẹ nhà cô còn có thể đưa ra ý kiến thích hợp, nhưng sẽ không quấy nhiễu hay ngăn cản quyết định của cô.
Vẫn luôn lo lắng trong nhà phát hiện sẽ ồn ào ghê gớm, không ngờ thuận lợi ngoài ý muốn.
Cảm động một lời khó nói hết, hiện trạng lúng ta lúng túng còn có chút dở khóc dở cười, Diệp Đồng tìm nửa ngày mới tìm được âm thanh của mình:
"Nên, chúng ta comeout thành công rồi?"
"Xem là vậy đi."
"Cái gì gọi là xem là vậy đi?"
"Bởi vì còn ba em nữa." Lâm Túc cười khẽ: "Nhưng ba mẹ vợ giải quyết rồi, chúng ta dành thời gian, chính thức gặp phụ huynh."
Mới comeout liền đòi gặp phụ huynh, Diệp Đồng cảm giác đại não mình trống rỗng suy xét không nổi:
"Như vậy có phải quá nhanh không?"
Thật sự bàn đến chuyện này không nhanh đâu, hai người từng yêu nhau 3 năm, nam nữ bình thường đã tiến tới chuyện cưới gả, trước đây hai người cùng nhau hẹn xong tìm một cơ hội thích hợp chính thức gặp phụ huynh, đi đến Diệp gia trước, rồi tới Lâm gia, đáng tiếc còn chưa kịp tiến hành đã bị bóp chết từ trong trứng nước, ba Lâm Túc điên cuồng ngăn cản, tạo thành chướng ngại.
Nhưng Lâm Túc gật đầu cũng không phủ nhận, giơ tay lên xoa gáy Diệp Đồng, ngửa đầu nhẹ nhàng cắn lên vành tai nhỏ của Diệp Đồng:
"Hôm qua em lên giường với chị, còn bảo hôm nay dùng kiệu lớn tám người khiêng đến cưới chị vào cửa."
Tối hôm qua quá mệt mỏi, Diệp Đồng thật sự không nghĩ được có tự nói ra những lời này không, mới từ trên đùi Lâm Túc đứng lên lại bị người kia ôm chặt không nhúc nhích được, Diệp Đồng đẩy đẩy người kia:
"Em cũng không có trốn."
"Em nghĩ trốn cũng trốn không được." Lâm Túc cười khẽ đứng lên, cũng kéo Diệp Đồng cùng đứng lên: "Uống canh trước, uống xong chị đưa em đi làm."
"Được."
Tới mức này, Diệp Đồng lần thứ hai mở weibo ra xem, #bạngáithầnbícủaLâmTúc ở trên bảng hotsearch vừa lên mấy bậc.
Độ hot có sưu thế lên hạng nhất.
Diệp Đồng không sợ những chuyện đồn đãi nhảm nhí, như Lâm Túc nói, người khác nói gì cũng không liên quan đến cô, nên bất kể trước đây hay bây giờ, Diệp Đồng trước tiên điều suy tính Lâm Túc được gì mất gì trong chuyện này.
Đang uống canh, Diệp Đồng đưa hotsearch trên weibo lên cho Lâm Túc xem, Lâm Túc liếc mắt nhìn, chậm rãi múc một muỗng canh cho Diệp Đồng uống:
"Yên tâm đi, việc này để chị giải quyết, chị giúp em rửa sạch oan tình, em không phải tiểu bạch kiểm mà Lâm Túc chị đây bao dưỡng."
Lời này nói đến nỗi lòng trong lòng Diệp Đồng rồi, cô có tay có chân cũng có công việc đàng hoàng, trước giờ không cần một phân tiền của Lâm Túc để bao nuôi cô.
Về phần liên quan đến chuyện làm thể nào 'rửa sạch oan tình' hai người cùng nhau thảo luận mấy ngày, mấy hôm nay duy trì im lặng với bên ngoài, cũng không đi quan tâm hotsearch sẽ nhảy lên và đứng yên ở vị trí số 1.
Có bóng ma, Lâm Túc theo bản năng ý thức xuất hiện tránh cho những hiểu lầm không cần thiết, chỉ cần có biến động nhỏ cô cũng cùng Diệp Đồng thương lượng phải làm như thế nào, mà không tự tiện chủ trương thay Diệp Đồng quyết định, cũng sẽ không giống như trước đây tự cho là đúng mà giấu diếm.
Diệp Đồng mạng lưới giao tiếp xã giao rộng, người quen biết của cô không ít, hơn nữa người người hầu như đều có một tài khoản weibo, lướt hotsearch liền nhận ra người cùng Lâm Túc hao hao giống cô cũng nhiều, cho nên mấy ngày gần đây thân bằng hảo hữu suýt chút nữa gọi nổ điện thoại của cô, cô chỉ cần vừa nghe tiếng chuông điện thoại, cả người trong nháy mắt căng thẳng, bộ dạng tùy thời đều chuẩn bị sắp xếp tìm từ ứng phó.
Ngày mai sẽ là buổi biểu diễn thời trang, Diệp Đồng bận rộn như con thoi, hai bên tập đoàn chạy tới chạy lui, còn phải đối phó các cuộc điện thoại.
Phòng làm việc của tổng giám tập đoàn XM, Diệp Đồng ngồi trên ghế làm việc mắt nhìn về phía màn hình máy tính, miệng thì nói với điện thoại: "Ừm, không có chuyện này, phải, có thể ngài nhìn nhầm rồi, ngài nói đùa..." theo cho tới cuối cùng, Diệp Đồng lịch sự kiên nhẫn trả lời: "Thật ngại quá thím, bây giờ con còn đi làm, tan tầm nói chuyện tiếp, con cúp máy trước."
Lần thứ hai cúp điện thoại của bà bảy cô tám, Diệp Đồng thở phào, điện thoại ném qua một bên, sát đến ghế làm việc đau đầu xoa xoa giữa lông mày, chẳng những là cô, Lâm Túc cũng bị đứng đầu sóng ngọn gió.
Mặc dù có ít người làm phiền nhưng không thể không thừa nhận chuyện này lợi nhiều hơn hại, bởi vì nhiệt độ thảo luận ngày càng cao, không thể nghi ngờ tập đoàn LT và XM mang đến lượng người xem to lớn cỡ nào, cũng vì tạo thế cho buổi biểu diễn thời trang long trọng ngày mai.
Thậm chí có người còn phân tích mạch lạc rõ ràng, đại lão bản tập đoàn LT tuôn ra chuyện xấu chỉ vì lăng xê thương hiệu mới ra mắt.
Lăng xê hai chữ rất có ý nghĩa, che giấu một vài sự thật không muốn người ta biết.
Diệp Đồng không hiểu giới giải trí nhưng cũng biết lăng xê mang tới lượng người quan tâm lớn, cho nên đối với thân phận 'bạn gái thần bí của Lâm Túc' cho dù bị nhận ra, trước khi buổi biểu diễn thời trang diễn ra tạm thời không thừa nhận, còn khéo kéo mượn nhiệt này thừa cơ tuyên truyền nhãn hiệu mới của hai tập đoàn đưa ra, người quan tâm trên mạng mặt mày đều phát sáng rạng rỡ.
Hôm nay hotsearch đã giảm, bởi vì càng ngày càng nhiều người tin là lăng xê thôi.
Nửa tiếng sau, trợ lý Lý Thiến quay lại gõ cửa nhắc nhở:
"Diệp tổng, mấy ngày rồi chúng ta không có đến tập đoàn LT, hôm nay có đi không?"
Diệp Đồng suy nghĩ, tắt máy tính, đứng lên cầm áo khoác:
"Đi thôi."
Gần đây vì tránh tai mắt người khác, cô tận lực bớt số lần đến tập đoàn LT, nhưng hạng mục tiến vào giai đoạn kết thúc nên phải giám sát thường xuyên.
Lên xe, chạy thẳng một đường đến tập đoàn LT, Diệp Đồng gửi tin cho Lâm Túc, Lâm Túc đang họp liền nhận được tin nhắn, vừa ra khỏi phòng họp gọi điện thoại cho Diệp Đồng:
"Khi nào đến?"
Diệp Đồng cân nhắc:
"Còn sớm, phải 1 tiếng."
"Vậy chị chờ em."
"Được."
Cúp máy, Diệp Đồng để điện thoại xuống, mở mấy phần tài liệu quy trình cho buổi họp báo:
"Lý Thiến, Quý tiểu thư sắp xếp xong chưa?"
Lý Thiến cười trả lời:
"Diệp tổng giám yên tâm, Quý tiểu thư không cần chúng ta sắp xếp, bên tập đoàn LT đã có người sắp xếp xong xuôi, buổi họp báo ngày mai nhất định thuận lợi."
Diệp Đồng ừ một tiếng:
"Quý tiểu thư là khách quý rất quan trọng, đừng chậm trễ người ta."
"Sẽ không đâu." Lý Thiến thu hồi nụ cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng lầm bầm: "Diệp tổng, em nghe quản lý hạng mục nói, Trần Thư Như vừa trở về công ty."
Đã lâu không nghe thấy cái tên này, Diệp Đồng vừa nghe đã cảm thấy rất khó chịu, cũng không có tâm tư xem quy trình gì, khép tài liệu lại.
"Không soi mói gì chứ?"
"Không rõ lắm." Lý Thiến nói: "Nghe quản lý hạng mục nói, Trần Thư Như trở về tham gia buổi họp báo, tham gia xong liền đi."
Diệp Đồng không nói gì, người phụ nữ này đầu óc tràn đầy đố kỵ, từ trước đến nay đều đối đầu cô, chỉ vì mấy câu nói đã khiến cho cuộc sống của cô vụn nát, trong lòng vẫn như cũ hận Trần Thư Như.
Trầm tư nửa ngày, Diệp Đồng lấy điện thoại ra, lần thứ hai gửi tin cho Lâm Túc:
"Đợi lát nữa em nói với chị một chuyện."
Lâm Túc nhanh chóng trả lời cô:
'Được, vừa hay chị cũng có chuyện muốn nói với em.'
Diệp Đồng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cảnh đường phố hiện ra trước mắt, từng chuyện xưa tựa hồ cũng xen vào trong. Cho tới bây giờ, Lâm Túc còn tưởng rằng là mình sai, không có bảo vệ tốt cô, nhưng không biết tên đầu sỏ gây nên chuyện còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đầu năm làm chuyện xấu nhân phẩm quá thấp, làm xong chút chuyện cũng không bị gì, điều này làm cho người ta khó mà bình tĩnh.
Một tiếng sau, đến tập đoàn LT.
Diệp Đồng xuống xe liền đi tới cửa tòa nhà, còn chưa đi vào đã bị một người phụ nữ mặt mày sắc sảo xông tới chặn đường, khi thấy rõ gương mặt đó, mặt mày Diệp Đồng lạnh lẽo.
"Đây không phải là Diệp tổng giám sao?" Trần Thư Như chặc lưỡi nói: "Đã lâu không gặp."
Bị Trần Thư Như chặn đường, Diệp Đồng bèn dừng bước:
"Trần tổng trí nhớ không tốt rồi, chúng ta mới 4 tháng không gặp."
Trần Thư Như lắc đầu:
"Sai, mấy hôm trước tôi vừa gặp cô."
Nếu tốt nhiều hơn hại, cũng không ảnh hưởng lớn đến Lâm Túc, Diệp Đồng không do dự làm sáng tỏ, lựa chọn duy trì im lặng, yên lặng theo dõi diễn biến, mấy ngày nữa lại tìm cơ hội cùng người nhà thẳng thắn.
Nhưng mẹ cô bất ngờ gọi điện thoại.
Diệp Đồng không xác định được tình huống, lo lắng đối mặt với cơn tức giận của mẹ mình, trong lòng thấp thỏm bất an, tùy ý để điện thoại vang một lúc.
"Sao không nghe?"
Lâm Túc nhìn thấy Diệp Đồng bưng chén bất động, ngước mắt nhìn vào đôi mắt kia có chút hoảng sợ kia, đại khái cô cũng hiểu được, cô đứng lên nhận lấy chén của Diệp Đồng đặt lên bàn, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Đồng.
Diệp Đồng quay đầu nhìn Lâm Túc, cầm điện thoại còn đang reo lên:
"Muốn nghe không?"
"Ừm, đừng sợ." Lâm Túc giơ tay lên nắm tay trái Diệp Đồng, vẻ mặt vẫn ung dung, đáy mắt tràn ra vẻ dịu dàng: "Chị ở bên em."
Những lời này lọt vào tai xoa dịu nội tâm đang nôn nóng bất an của mình, Diệp Đồng nắm chặt lại tay Lâm Túc, xoay người không nhìn người kia nữa, ấn nghe đặt bên tai, khẽ gọi:
"Mẹ."
Mẹ Diệp nghe thấy giọng con gái mới thả lỏng xuống, rất sợ dọa con gái mình, bà nhẹ giọng nói:
"Đồng bảo, đi làm chưa."
Giống như khi hòa bình, mẹ không có dấu hiệu tức giận, Diệp Đồng thoáng thả lỏng tâm tình đang buộc chặt, cách điện thoại mỉm cười: "Vẫn chưa mẹ, con đi làm ngay đây." Cô dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ có chuyện gì vậy?"
Giọng Mẹ Diệp như bình thường mắng yêu cô: "Con, cái đứa nhỏ vô lương tâm này, Không có chuyện gì mẹ không thể gọi điện thoại cho con à." mẹ Diệp mặt mày vui vẻ, lời của bà có ẩn ý khác, hỏi: "Mẹ chỉ muốn biết, gần đây có phải con có đối tượng yêu đương không?"
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, cái gì cũng không giấu được ánh mắt của mẹ, vấn đề này quả nhiên tới rồi, Diệp Đồng nhất thời khó có thể trả lời.
Yêu đương thì có, cũng chính là người ngồi bên cạnh đây, cô nghĩ thẳng thắn sẽ được khoan hồng lại lo lắng mẹ mình không tiếp nhận được, cô quay đầu nhìn Lâm Túc.
Hai người ngồi rất gần nhau, mẹ Diệp nói cái gì Lâm Túc cũng nghe được rõ ràng, nhìn thấy Diệp Đồng quay đầu nhìn sang mình, cô cong môi cười, giơ cánh tay kia giữ gáy Diệp Đồng dán lên môi Diệp Đồng, chỉ là lướt qua tức thì rồi ngẩng đầu lên, sau đó nhẹ nhàng hạ một nụ hôn dịu dàng lên trán Diệp Đồng, không cần nói gì trấn an, chỉ như vậy đã cho cô dũng khí cũng như cổ vũ cô.
Chậm chạp không nghe thấy tiếng của con gái, mẹ Diệp cũng thấu hiểu, cũng không truy hỏi gì:
"Đồng bảo, có phải không tiện nói không? Con đừng sợ, không sao, mẹ là mẹ yêu quý nhất của con, con muốn nói gì cũng có thể cùng mẹ nói."
Diệp Đồng cũng muốn thẳng thắn với mẹ mình nhưng cô do dự, nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng tổ chức khôi phục khả năng ăn nói, sắc mặt không quan tâm nữa thoáng cái mở mắt ra, cũng không giấu giếm.
"Mẹ, con thành thật nói với mẹ, quả thật con đang yêu... nhưng con sợ mẹ không tiếp nhận được." Lời ra khỏi miệng không thu lại được, Diệp Đồng bông cảm giác được Lâm Túc dùng sức nắm chặt tay cô.
Mà mẹ cô nắm bắt điểm quan trọng thật khác người:
"Thật sự yêu?"
Diệp Đồng ngập ngừng: "Thật sự." cô kéo Lâm Túc, đem cái nồi bên cạnh Lâm Túc đẩy ra: "Bây giờ chị ấy ngồi ở bên cạnh con, mẹ có muốn cùng chị ấy nói mấy câu không?"
Lâm Túc vừa nghe, trong lòng nhảy dựng, ngón tay không khách sáo bóp lên má Diệp Đồng, Diệp Đồng trừng mắt, giơ tay lên đánh người kia.
"Được, vậy con để người kia nói chuyện với mẹ đi."
Cứ như vậy comeout, Diệp Đồng che loa đưa điện thoại ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vuốt vuốt lòng ngực phập phồng của mình, cô đưa tay ra, đưa điện thoại cho Lâm Túc, dùng ánh mắt ra hiệu cho người kia nghe điện thoại.
Lâm Túc nhíu mày, đưa điện thoại đặt bên tai, cô bình chân như vại, chào hỏi:
"Mẹ, mẹ ăn sáng chưa?"
"..."
Diệp Đồng trừng mắt với Lâm Túc, nghẹn họng nhìn Lâm Túc trân trối, cô nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng mà Lâm Túc mở loa ngoài, bên kia truyền đến tiếng cười ha hả của mẹ Diệp Đồng, nói:
"Ăn rồi, tụi con thì sao?"
"..."
"Tụi con đang ăn."
"..."
"Nhìn xem mấy giờ rồi, gần 8 giờ, sao trễ vậy mới ăn?"
"..."
Lâm Túc cười:
"Đồng Đồng 9 giờ họp nên tụi con dậy hơi trễ."
"..."
Liên tục là những lời căn dặn như đã thường xuyên liên lạc qua lại, càng nghe Diệp Đồng càng cẩn thận nhận ra, xác định đây chính là giọng của mẹ mình không sai... nhưng quá bất ngờ không hề chút chuẩn bị, Lâm Túc và mẹ trong lúc nói chuyện thật sự hòa hợp, hình thức ở chung giống như đã đạt được mức độ nào đó.
Hoàn toàn khác với trong dự đoán của cô.
Diệp Đồng dường như mất đi năng lực biểu đạt ngôn ngữ, cô ngồi ngây người lúc lâu, mãi cho đến khi Lâm Túc cúp máy, Lâm Túc ôm cô để cô ngồi lên đùi.
"Sao vậy?"
Gương mặt bị Lâm Túc nhéo nhéo, Diệp Đồng chậm rãi hoàn hồn, mắt sáng như đuốc:
"Lâm Túc, có phải chị cùng mẹ em..."
Lâm Túc biết Diệp Đồng muốn hỏi gì nên gật đầu thừa nhận trước, nhướng mày cười: "Ba mẹ vợ bảo chúng ta có thời gian về nhà một chuyến." nhìn thấy Diệp Đồng giương mắt nhìn chằm chằm cô, Lâm Túc gõ trán Diệp Đồng: "Đừng xem thường mẹ em, chuyện cả đời con gái so với bất kì ai mẹ cũng muốn nắm bắt hơn, em cho rằng mẹ em không biết, thật ra cái gì bà cũng biết."
Khiến cho Diệp Đồng hết hồn vẫn còn ở phía sau, Lâm Túc còn nói:
"Lần trước đến nhà em, mẹ em liền phát hiện quan hệ của chúng ta, nhưng vẫn một mực không nói toạc ra, thêm wechat của chị để quan sát."
Phát hiện còn thêm wechat quan sát... đây đúng là chuyện mẹ cô làm ra được, thảo nào lúc ở nhà thì nhiệt tình với Lâm Túc lại quan tâm, còn tặng một đống đặc sản cho Lâm Túc.
Mẹ con họ quả là tri kỷ, ba mẹ Diệp gia giáo dục con gái, tôn trọng ý nguyện của con gái cũng xem con trở thành cá thể độc lập mà đối đãi, không giống như những gia đình khác tùy tiện đánh chửi con cái, đem con cái trở thành vật phẩm riêng tư cho nên bầu không khí Diệp gia rất hòa thuận.
Từ nhỏ đến lớn Diệp Đồng có tâm tư gì cũng sẽ nói với mẹ mình, hai mẹ con không có gì mà không nói, mẹ nhà cô còn có thể đưa ra ý kiến thích hợp, nhưng sẽ không quấy nhiễu hay ngăn cản quyết định của cô.
Vẫn luôn lo lắng trong nhà phát hiện sẽ ồn ào ghê gớm, không ngờ thuận lợi ngoài ý muốn.
Cảm động một lời khó nói hết, hiện trạng lúng ta lúng túng còn có chút dở khóc dở cười, Diệp Đồng tìm nửa ngày mới tìm được âm thanh của mình:
"Nên, chúng ta comeout thành công rồi?"
"Xem là vậy đi."
"Cái gì gọi là xem là vậy đi?"
"Bởi vì còn ba em nữa." Lâm Túc cười khẽ: "Nhưng ba mẹ vợ giải quyết rồi, chúng ta dành thời gian, chính thức gặp phụ huynh."
Mới comeout liền đòi gặp phụ huynh, Diệp Đồng cảm giác đại não mình trống rỗng suy xét không nổi:
"Như vậy có phải quá nhanh không?"
Thật sự bàn đến chuyện này không nhanh đâu, hai người từng yêu nhau 3 năm, nam nữ bình thường đã tiến tới chuyện cưới gả, trước đây hai người cùng nhau hẹn xong tìm một cơ hội thích hợp chính thức gặp phụ huynh, đi đến Diệp gia trước, rồi tới Lâm gia, đáng tiếc còn chưa kịp tiến hành đã bị bóp chết từ trong trứng nước, ba Lâm Túc điên cuồng ngăn cản, tạo thành chướng ngại.
Nhưng Lâm Túc gật đầu cũng không phủ nhận, giơ tay lên xoa gáy Diệp Đồng, ngửa đầu nhẹ nhàng cắn lên vành tai nhỏ của Diệp Đồng:
"Hôm qua em lên giường với chị, còn bảo hôm nay dùng kiệu lớn tám người khiêng đến cưới chị vào cửa."
Tối hôm qua quá mệt mỏi, Diệp Đồng thật sự không nghĩ được có tự nói ra những lời này không, mới từ trên đùi Lâm Túc đứng lên lại bị người kia ôm chặt không nhúc nhích được, Diệp Đồng đẩy đẩy người kia:
"Em cũng không có trốn."
"Em nghĩ trốn cũng trốn không được." Lâm Túc cười khẽ đứng lên, cũng kéo Diệp Đồng cùng đứng lên: "Uống canh trước, uống xong chị đưa em đi làm."
"Được."
Tới mức này, Diệp Đồng lần thứ hai mở weibo ra xem, #bạngáithầnbícủaLâmTúc ở trên bảng hotsearch vừa lên mấy bậc.
Độ hot có sưu thế lên hạng nhất.
Diệp Đồng không sợ những chuyện đồn đãi nhảm nhí, như Lâm Túc nói, người khác nói gì cũng không liên quan đến cô, nên bất kể trước đây hay bây giờ, Diệp Đồng trước tiên điều suy tính Lâm Túc được gì mất gì trong chuyện này.
Đang uống canh, Diệp Đồng đưa hotsearch trên weibo lên cho Lâm Túc xem, Lâm Túc liếc mắt nhìn, chậm rãi múc một muỗng canh cho Diệp Đồng uống:
"Yên tâm đi, việc này để chị giải quyết, chị giúp em rửa sạch oan tình, em không phải tiểu bạch kiểm mà Lâm Túc chị đây bao dưỡng."
Lời này nói đến nỗi lòng trong lòng Diệp Đồng rồi, cô có tay có chân cũng có công việc đàng hoàng, trước giờ không cần một phân tiền của Lâm Túc để bao nuôi cô.
Về phần liên quan đến chuyện làm thể nào 'rửa sạch oan tình' hai người cùng nhau thảo luận mấy ngày, mấy hôm nay duy trì im lặng với bên ngoài, cũng không đi quan tâm hotsearch sẽ nhảy lên và đứng yên ở vị trí số 1.
Có bóng ma, Lâm Túc theo bản năng ý thức xuất hiện tránh cho những hiểu lầm không cần thiết, chỉ cần có biến động nhỏ cô cũng cùng Diệp Đồng thương lượng phải làm như thế nào, mà không tự tiện chủ trương thay Diệp Đồng quyết định, cũng sẽ không giống như trước đây tự cho là đúng mà giấu diếm.
Diệp Đồng mạng lưới giao tiếp xã giao rộng, người quen biết của cô không ít, hơn nữa người người hầu như đều có một tài khoản weibo, lướt hotsearch liền nhận ra người cùng Lâm Túc hao hao giống cô cũng nhiều, cho nên mấy ngày gần đây thân bằng hảo hữu suýt chút nữa gọi nổ điện thoại của cô, cô chỉ cần vừa nghe tiếng chuông điện thoại, cả người trong nháy mắt căng thẳng, bộ dạng tùy thời đều chuẩn bị sắp xếp tìm từ ứng phó.
Ngày mai sẽ là buổi biểu diễn thời trang, Diệp Đồng bận rộn như con thoi, hai bên tập đoàn chạy tới chạy lui, còn phải đối phó các cuộc điện thoại.
Phòng làm việc của tổng giám tập đoàn XM, Diệp Đồng ngồi trên ghế làm việc mắt nhìn về phía màn hình máy tính, miệng thì nói với điện thoại: "Ừm, không có chuyện này, phải, có thể ngài nhìn nhầm rồi, ngài nói đùa..." theo cho tới cuối cùng, Diệp Đồng lịch sự kiên nhẫn trả lời: "Thật ngại quá thím, bây giờ con còn đi làm, tan tầm nói chuyện tiếp, con cúp máy trước."
Lần thứ hai cúp điện thoại của bà bảy cô tám, Diệp Đồng thở phào, điện thoại ném qua một bên, sát đến ghế làm việc đau đầu xoa xoa giữa lông mày, chẳng những là cô, Lâm Túc cũng bị đứng đầu sóng ngọn gió.
Mặc dù có ít người làm phiền nhưng không thể không thừa nhận chuyện này lợi nhiều hơn hại, bởi vì nhiệt độ thảo luận ngày càng cao, không thể nghi ngờ tập đoàn LT và XM mang đến lượng người xem to lớn cỡ nào, cũng vì tạo thế cho buổi biểu diễn thời trang long trọng ngày mai.
Thậm chí có người còn phân tích mạch lạc rõ ràng, đại lão bản tập đoàn LT tuôn ra chuyện xấu chỉ vì lăng xê thương hiệu mới ra mắt.
Lăng xê hai chữ rất có ý nghĩa, che giấu một vài sự thật không muốn người ta biết.
Diệp Đồng không hiểu giới giải trí nhưng cũng biết lăng xê mang tới lượng người quan tâm lớn, cho nên đối với thân phận 'bạn gái thần bí của Lâm Túc' cho dù bị nhận ra, trước khi buổi biểu diễn thời trang diễn ra tạm thời không thừa nhận, còn khéo kéo mượn nhiệt này thừa cơ tuyên truyền nhãn hiệu mới của hai tập đoàn đưa ra, người quan tâm trên mạng mặt mày đều phát sáng rạng rỡ.
Hôm nay hotsearch đã giảm, bởi vì càng ngày càng nhiều người tin là lăng xê thôi.
Nửa tiếng sau, trợ lý Lý Thiến quay lại gõ cửa nhắc nhở:
"Diệp tổng, mấy ngày rồi chúng ta không có đến tập đoàn LT, hôm nay có đi không?"
Diệp Đồng suy nghĩ, tắt máy tính, đứng lên cầm áo khoác:
"Đi thôi."
Gần đây vì tránh tai mắt người khác, cô tận lực bớt số lần đến tập đoàn LT, nhưng hạng mục tiến vào giai đoạn kết thúc nên phải giám sát thường xuyên.
Lên xe, chạy thẳng một đường đến tập đoàn LT, Diệp Đồng gửi tin cho Lâm Túc, Lâm Túc đang họp liền nhận được tin nhắn, vừa ra khỏi phòng họp gọi điện thoại cho Diệp Đồng:
"Khi nào đến?"
Diệp Đồng cân nhắc:
"Còn sớm, phải 1 tiếng."
"Vậy chị chờ em."
"Được."
Cúp máy, Diệp Đồng để điện thoại xuống, mở mấy phần tài liệu quy trình cho buổi họp báo:
"Lý Thiến, Quý tiểu thư sắp xếp xong chưa?"
Lý Thiến cười trả lời:
"Diệp tổng giám yên tâm, Quý tiểu thư không cần chúng ta sắp xếp, bên tập đoàn LT đã có người sắp xếp xong xuôi, buổi họp báo ngày mai nhất định thuận lợi."
Diệp Đồng ừ một tiếng:
"Quý tiểu thư là khách quý rất quan trọng, đừng chậm trễ người ta."
"Sẽ không đâu." Lý Thiến thu hồi nụ cười, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi, nhỏ giọng lầm bầm: "Diệp tổng, em nghe quản lý hạng mục nói, Trần Thư Như vừa trở về công ty."
Đã lâu không nghe thấy cái tên này, Diệp Đồng vừa nghe đã cảm thấy rất khó chịu, cũng không có tâm tư xem quy trình gì, khép tài liệu lại.
"Không soi mói gì chứ?"
"Không rõ lắm." Lý Thiến nói: "Nghe quản lý hạng mục nói, Trần Thư Như trở về tham gia buổi họp báo, tham gia xong liền đi."
Diệp Đồng không nói gì, người phụ nữ này đầu óc tràn đầy đố kỵ, từ trước đến nay đều đối đầu cô, chỉ vì mấy câu nói đã khiến cho cuộc sống của cô vụn nát, trong lòng vẫn như cũ hận Trần Thư Như.
Trầm tư nửa ngày, Diệp Đồng lấy điện thoại ra, lần thứ hai gửi tin cho Lâm Túc:
"Đợi lát nữa em nói với chị một chuyện."
Lâm Túc nhanh chóng trả lời cô:
'Được, vừa hay chị cũng có chuyện muốn nói với em.'
Diệp Đồng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cảnh đường phố hiện ra trước mắt, từng chuyện xưa tựa hồ cũng xen vào trong. Cho tới bây giờ, Lâm Túc còn tưởng rằng là mình sai, không có bảo vệ tốt cô, nhưng không biết tên đầu sỏ gây nên chuyện còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đầu năm làm chuyện xấu nhân phẩm quá thấp, làm xong chút chuyện cũng không bị gì, điều này làm cho người ta khó mà bình tĩnh.
Một tiếng sau, đến tập đoàn LT.
Diệp Đồng xuống xe liền đi tới cửa tòa nhà, còn chưa đi vào đã bị một người phụ nữ mặt mày sắc sảo xông tới chặn đường, khi thấy rõ gương mặt đó, mặt mày Diệp Đồng lạnh lẽo.
"Đây không phải là Diệp tổng giám sao?" Trần Thư Như chặc lưỡi nói: "Đã lâu không gặp."
Bị Trần Thư Như chặn đường, Diệp Đồng bèn dừng bước:
"Trần tổng trí nhớ không tốt rồi, chúng ta mới 4 tháng không gặp."
Trần Thư Như lắc đầu:
"Sai, mấy hôm trước tôi vừa gặp cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.