Chương 751: Có Anh Đây Rồi
Thượng Quan Nhiêu
24/08/2021
Kỷ An Tâm đầu óc choáng váng, hơi ấm trong xe, cùng với bờ vai rộng của người đàn ông, mấy đêm nay cô không ngủ được nhiều, nên cô nhắm mắt ngủ thiếp đi trong tiếng trách móc thì thầm của người đàn ông.
Hoắc Kỳ Ngang vừa trách móc xong, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, thì thấy cô nhắm mắt thở nhẹ, đã ngủ rồi.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức vươn tay sờ trán cô, anh vô thức vươn tay kéo cỗ áo ra cho cô, để không làm cô nóng hơn.
“Ư!” Kỷ An Tâm duỗi tay ra và nắm tay anh trong khi cô đang mơ hồ, ôm nó vào lòng, như thể nó khiến cô cảm thấy an toàn.
Hoắc Kỳ Ngang nắm trái tay cô, môi mỏng khẽ hôn lên tóc, kiểu hôn tự nhiên này là thói quen của anh.
Lý Thụy đến bệnh viện nhanh nhất có thể, Hoắc Kỳ Ngang bế Kỷ An Tâm sải bước về phía bệnh viện, có người nhận ra thân phận của anh liền nhanh chóng dẫn đường, dẫn Hoắc Kỳ Ngang đến một phòng khám.
Bác sĩ ngay lập tức đo nhiệt độ cơ thể của Kỷ An Tâm, là 39 độ, gần 40 độ.
“Ngài phó tổng thống, tôi sẽ thực hiện các biện pháp hạ nhiệt ngay lập tức, ngài ra bên ngoài đợi một lát.”
Hoắc Kỳ Ngang gật đầu, lo lắng nhìn Kỷ An Tâm mặt đỏ bừng trên giường, ra khỏi phòng kiên nhẫn chờ đợi.
: Bác sĩ đã truyền nước cho Kỷ An Tâm, đồng thời yêu cầu nữ y tá làm mát cơ thể cho Kỷ An Tâm để cố gắng hạ sót cho cô.
Hoắc Kỳ Ngang ngồi ngoài cửa đợi nửa tiếng, còn yêu cầu Lý Thụy lập tức điều tra công ty của Kỷ An Tâm, vi phạm pháp luật ra sao, tình hình nghiêm trọng thế nào.
Kỷ An Tâm bị đánh thức bởi hành động của cô y tá, cô mở mắt ra và thấy cô y tá đang kiên nhẫn lau cổ và cánh tay cô hết lần này đến lần khác, cô cảm động cảm ơn.
Cô y tá cười với cô: “Thưa chị, chị đã ồn hơn chưa?”
“Tôi cảm thấy khá hơn rồi.” Sau đó, Kỷ An Tâm ngồi dậy, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Người đã đưa tôi đến đây đâu rồi?” Kỷ An Tâm nhớ rằng Hoắc Kỳ Ngang đã đưa cô đến.
“Ò! Ý chị là ngài phó tổng thống? Ngài ấy đang đợi bên ngoài.”
Trái tim Kỷ An Tâm hơi rung lên, anh còn ở đó không?
“Chị có cần tôi gọi ngài phó tổng thống vào không?” Y tá hỏi cô.
Kỷ An Tâm lắc đầu, bây giờ cô tóc tai rối bù, rất thê thảm.
Tuy nhiên, sau khi y tá lấy đồ đi ra ngoài, lập tức một cánh tay bên ngoài rèm mở ra, Hoắc Kỳ Ngang bước vào.
Kỷ An Tâm đang truyền dịch, không có chỗ nào che giấu, cô chỉ có thể rũ mắt xuống không nhìn anh.
Hoắc Kỳ Ngang ngồi bên cạnh cô, lúc này ngoài sự đau khổ, trong mắt anh không còn chút cảm xúc nào, huống chỉ là cười trước sự xấu hỗ của cô bây giờ.
“Lẽ ra em phải nói với anh từ trước.” Hoắc Kỳ Ngang quở trách, nếu cô chịu nói sớm thì đã không phải chịu khổ thế này “Việc của tôi, không tiện làm phiền ngài.” Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, chỉ là phát hiện mỗi lần không tiện phiền đến anh, cuối cùng đều phải nhờ đến.
“Chuyện của em là của anh.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang sâu sắc khóa chặt cô: “Tại sao Trầm Duệ lại không bảo lãnh cho em tại ngoại?” Đây là lần bất mãn thứ hai của Hoắc Kỳ Ngang.
Bây giò anh đã giao cô cho Trầm Duệ chăm sóc, tại sao anh ta lại không chăm sóc tốt cho cô? Để cô ấy bị oan ức như vậy?
Trong mắt Kỷ An Tâm hiện lên một tia hoảng sợ, cô biết sự hiểu lầm lần trước khiến anh nghĩ rằng cô và Trầm Duệ đang bên nhau.
Hoắc Kỳ Ngang yên lặng nhìn cô, anh lập tức nắm chặt tay: “Sau này anh có thể làm những gì anh ta không thể làm cho em.”
Kỷ An Tâm mím môi cười khổ: “Cảm ơn.”
Lời nói vô cùng khách sáo, Hoắc Kỳ Ngang nghe thấy, đầu tim đập loạn nhịp, vươn tay nắm lấy tay cô: “Anh không quan tâm em chọn ở bên ai, trong lòng anh, em là quan trọng nhát.”
Kỷ An Tâm giật tay lại, nhưng cô không biết đó là do sức khoẻ yếu, sau hai lần giật tay lại cô không còn sức lực, đành để anh nắm lấy.
“Có cần anh gọi Trầm Duệ đến không?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi cô, thật ra anh không muốn, nhưng anh lo cô không thích nhìn thấy anh, nếu để Trầm Duệ đến sẽ khiến cô vui hơn, anh sẽ làm.
Sắc mặt Kỷ An Tâm hơi lạ, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu, nếu anh có việc phải đi, mình tôi ở đây cũng được.”
Một nụ cười xẹt qua đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang, có chút vui mừng: “Anh không sao, có thể ở bên em.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh liếc nhìn là Lý Thụy, cầm lên nghe: “Thế nào?”
Lý Thụy nói lại hết những gì anh ta nắm được, Kỷ An Tâm nhìn anh nhíu mày khi nghe điện thoại, cô có linh cảm rằng đó là về công ty của cô. Sau khi Hoắc Kỳ Ngang nghe Lý Thụy báo cáo, cất máy đi, ngẳng đầu nhìn Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm ngay lập tức phủ nhận: “Tôi không làm chuyện này.”
Không hiểu sao, cô không muốn người đàn ông này nhầm cô với một người phụ nữ vô lương tâm vì tiền.
Hoắc Kỳ Ngang an ủi: “Đừng lo lắng, anh không nghi ngờ em, anh biết em là người ngay thẳng tốt bụng, ít nhất sẽ không làm những việc phạm pháp.”
Kỷ An Tâm thở dài, mấy ngày nay cô thật sự chịu đủ rồi, cô tự trách bản thân, không can thiệp vào hành vi của Tưởng Y San, đã khiến công ty gặp rắc rồi.
“Đùng lo lắng, anh sẽ giúp em chuyện của công ty, sẽ không gây phiền phức cho công ty của em.” Hoắc Kỳ Ngang ôn nhu nói.
Kỷ An Tâm nhướng mắt, giờ phút này cô thật sự cảm thấy mình bất lực nhất trong 5 năm qua, với lại, nơi cô có thể dựa vào lại chính là anh.
“Cảm ơn.” Trong lòng Kỷ An Tâm biết ơn.
Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang, thứ anh muốn không phải là báo ơn, mà là muốn cho cô biết anh sẵn sàng giúp đỡ cô, nhất định phải coi như lẽ đương nhiên.
Sự việc của công ty Kỷ An Tâm vẫn đang tạm thời yên ổn, nhưng nếu Kỷ An Tâm còn không ra mặt, công ty sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn. Khi vấn đề này bị lộ ra, công ty sẽ thực sự mắc tai tiếng.
Tưởng Y San vẫn đang bị truy bắt, trưa hôm nay đã có tin của cô ta, hóa ra là Tưởng Y San đang trốn ở một thị trần ở một đất nước xa lắc vì sợ hãi, bởi vì sau khi kiểm tra vài cuốn hộ chiều, tìm thấy tên cô ta dùng khi xuất ngoại, mới tìm thấy được dấu vết của cô ta.
Bây giờ, cảnh sát đang liên lạc với cảnh sát địa phương, bắt giữ Tưởng Y San trong thời gian sớm nhát.
Tưởng Y San đang ở nước ngoài xa xôi, đã nghe ngóng được thông tin, khi cô ta chuẩn bị lên máy bay một lần nữa chạy sang các nước khác, cô ta đã bị cảnh sát địa phương giam giữ.
Tại bênh viện, Kỷ An Tâm đã truyền dịch xong, cơn sốt đã hạ xuống thành một cơn sốt nhẹ, được Hoắc Kỳ Ngang bảo lãnh tại ngoại, Kỷ An Tâm có thể về nhà và nghỉ ngơi.
Kỷ An Tâm ngồi xe của Hoắc Kỳ Ngang tới trước tiểu khu, khi cô xuống xe, Hoắc Kỳ Ngang có chút lo lắng đi theo.
Kỷ An Tâm sửng sốt nói với anh: “Anh mau vào trong xe, về đi!”
Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, cô lo lắng cho an nguy của anh sao?
“Có cần anh đưa em lên không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi có thể tự lên được.” Kỷ An Tâm nói xong, xách túi đi về nhà.
Hoắc Kỳ Ngang lên xe và quan sát cô, tiếp theo đó, anh cần tìm hiểu kỹ về công ty của Kỷ An Tâm, cố gắng hết sức giúp đỡ cô.
Tuy nhiên, trong công ty của Kỷ An Tâm từ lâu đã có kẻ không an phận, họ đã đem tình hình nội bộ công ty của Kỷ An Tâm cho một hãng phương tiện truyền thông trực tuyến và nhận được một khoản tiền. Công ty truyền thông sắp đưa thông tin ra, đang sắp xếp lại các bài báo.
Kỷ An Tâm trở về nhà, cô nhóc còn đang đi học, ba mẹ có lẽ là đang đi dạo.
Kỷ An Tâm gội đầu và tắm rửa, rửa sạch những ấm ức trong ba ngày, cô thay một bộ váy sạch sẽ ngồi trên sofa bên ban công, chìm vào một dòng cảm xúc chưa từng có.
Cô mở email, hộp thư của cô ấy sắp nỗ tung. Nhiều người trong số đó là một số khách hàng, một số của Kiều Trì, và còn những email công việc.
Kỷ An Tâm gọi điện thoại cho Kiều Trì, anh ta cũng vô cùng kinh hãi, hỏi Kỷ An Tâm tại sao Tưởng Y San lại mắc phải sai lầm như vậy.
Kỷ An Tâm chỉ có thể chịu đựng, cô nhớ rằng cô đã nói rõ với Kiều Trì rằng Tưởng Y San đã vi phạm pháp luật, tuy nhiên, Kiều Trì khi đó đã nói là lợi ích là quan trọng nhát.
Giờ mọi việc vỡ lở, Kiều Trì lại đổ hết lỗi cho cô, Kỷ An Tâm không còn gì để nói.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là xem liệu có thể giữ được công ty hay không.
Hoắc Kỳ Ngang vừa trách móc xong, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, thì thấy cô nhắm mắt thở nhẹ, đã ngủ rồi.
Hoắc Kỳ Ngang lập tức vươn tay sờ trán cô, anh vô thức vươn tay kéo cỗ áo ra cho cô, để không làm cô nóng hơn.
“Ư!” Kỷ An Tâm duỗi tay ra và nắm tay anh trong khi cô đang mơ hồ, ôm nó vào lòng, như thể nó khiến cô cảm thấy an toàn.
Hoắc Kỳ Ngang nắm trái tay cô, môi mỏng khẽ hôn lên tóc, kiểu hôn tự nhiên này là thói quen của anh.
Lý Thụy đến bệnh viện nhanh nhất có thể, Hoắc Kỳ Ngang bế Kỷ An Tâm sải bước về phía bệnh viện, có người nhận ra thân phận của anh liền nhanh chóng dẫn đường, dẫn Hoắc Kỳ Ngang đến một phòng khám.
Bác sĩ ngay lập tức đo nhiệt độ cơ thể của Kỷ An Tâm, là 39 độ, gần 40 độ.
“Ngài phó tổng thống, tôi sẽ thực hiện các biện pháp hạ nhiệt ngay lập tức, ngài ra bên ngoài đợi một lát.”
Hoắc Kỳ Ngang gật đầu, lo lắng nhìn Kỷ An Tâm mặt đỏ bừng trên giường, ra khỏi phòng kiên nhẫn chờ đợi.
: Bác sĩ đã truyền nước cho Kỷ An Tâm, đồng thời yêu cầu nữ y tá làm mát cơ thể cho Kỷ An Tâm để cố gắng hạ sót cho cô.
Hoắc Kỳ Ngang ngồi ngoài cửa đợi nửa tiếng, còn yêu cầu Lý Thụy lập tức điều tra công ty của Kỷ An Tâm, vi phạm pháp luật ra sao, tình hình nghiêm trọng thế nào.
Kỷ An Tâm bị đánh thức bởi hành động của cô y tá, cô mở mắt ra và thấy cô y tá đang kiên nhẫn lau cổ và cánh tay cô hết lần này đến lần khác, cô cảm động cảm ơn.
Cô y tá cười với cô: “Thưa chị, chị đã ồn hơn chưa?”
“Tôi cảm thấy khá hơn rồi.” Sau đó, Kỷ An Tâm ngồi dậy, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Người đã đưa tôi đến đây đâu rồi?” Kỷ An Tâm nhớ rằng Hoắc Kỳ Ngang đã đưa cô đến.
“Ò! Ý chị là ngài phó tổng thống? Ngài ấy đang đợi bên ngoài.”
Trái tim Kỷ An Tâm hơi rung lên, anh còn ở đó không?
“Chị có cần tôi gọi ngài phó tổng thống vào không?” Y tá hỏi cô.
Kỷ An Tâm lắc đầu, bây giờ cô tóc tai rối bù, rất thê thảm.
Tuy nhiên, sau khi y tá lấy đồ đi ra ngoài, lập tức một cánh tay bên ngoài rèm mở ra, Hoắc Kỳ Ngang bước vào.
Kỷ An Tâm đang truyền dịch, không có chỗ nào che giấu, cô chỉ có thể rũ mắt xuống không nhìn anh.
Hoắc Kỳ Ngang ngồi bên cạnh cô, lúc này ngoài sự đau khổ, trong mắt anh không còn chút cảm xúc nào, huống chỉ là cười trước sự xấu hỗ của cô bây giờ.
“Lẽ ra em phải nói với anh từ trước.” Hoắc Kỳ Ngang quở trách, nếu cô chịu nói sớm thì đã không phải chịu khổ thế này “Việc của tôi, không tiện làm phiền ngài.” Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, chỉ là phát hiện mỗi lần không tiện phiền đến anh, cuối cùng đều phải nhờ đến.
“Chuyện của em là của anh.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang sâu sắc khóa chặt cô: “Tại sao Trầm Duệ lại không bảo lãnh cho em tại ngoại?” Đây là lần bất mãn thứ hai của Hoắc Kỳ Ngang.
Bây giò anh đã giao cô cho Trầm Duệ chăm sóc, tại sao anh ta lại không chăm sóc tốt cho cô? Để cô ấy bị oan ức như vậy?
Trong mắt Kỷ An Tâm hiện lên một tia hoảng sợ, cô biết sự hiểu lầm lần trước khiến anh nghĩ rằng cô và Trầm Duệ đang bên nhau.
Hoắc Kỳ Ngang yên lặng nhìn cô, anh lập tức nắm chặt tay: “Sau này anh có thể làm những gì anh ta không thể làm cho em.”
Kỷ An Tâm mím môi cười khổ: “Cảm ơn.”
Lời nói vô cùng khách sáo, Hoắc Kỳ Ngang nghe thấy, đầu tim đập loạn nhịp, vươn tay nắm lấy tay cô: “Anh không quan tâm em chọn ở bên ai, trong lòng anh, em là quan trọng nhát.”
Kỷ An Tâm giật tay lại, nhưng cô không biết đó là do sức khoẻ yếu, sau hai lần giật tay lại cô không còn sức lực, đành để anh nắm lấy.
“Có cần anh gọi Trầm Duệ đến không?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi cô, thật ra anh không muốn, nhưng anh lo cô không thích nhìn thấy anh, nếu để Trầm Duệ đến sẽ khiến cô vui hơn, anh sẽ làm.
Sắc mặt Kỷ An Tâm hơi lạ, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu, nếu anh có việc phải đi, mình tôi ở đây cũng được.”
Một nụ cười xẹt qua đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang, có chút vui mừng: “Anh không sao, có thể ở bên em.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh liếc nhìn là Lý Thụy, cầm lên nghe: “Thế nào?”
Lý Thụy nói lại hết những gì anh ta nắm được, Kỷ An Tâm nhìn anh nhíu mày khi nghe điện thoại, cô có linh cảm rằng đó là về công ty của cô. Sau khi Hoắc Kỳ Ngang nghe Lý Thụy báo cáo, cất máy đi, ngẳng đầu nhìn Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm ngay lập tức phủ nhận: “Tôi không làm chuyện này.”
Không hiểu sao, cô không muốn người đàn ông này nhầm cô với một người phụ nữ vô lương tâm vì tiền.
Hoắc Kỳ Ngang an ủi: “Đừng lo lắng, anh không nghi ngờ em, anh biết em là người ngay thẳng tốt bụng, ít nhất sẽ không làm những việc phạm pháp.”
Kỷ An Tâm thở dài, mấy ngày nay cô thật sự chịu đủ rồi, cô tự trách bản thân, không can thiệp vào hành vi của Tưởng Y San, đã khiến công ty gặp rắc rồi.
“Đùng lo lắng, anh sẽ giúp em chuyện của công ty, sẽ không gây phiền phức cho công ty của em.” Hoắc Kỳ Ngang ôn nhu nói.
Kỷ An Tâm nhướng mắt, giờ phút này cô thật sự cảm thấy mình bất lực nhất trong 5 năm qua, với lại, nơi cô có thể dựa vào lại chính là anh.
“Cảm ơn.” Trong lòng Kỷ An Tâm biết ơn.
Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang, thứ anh muốn không phải là báo ơn, mà là muốn cho cô biết anh sẵn sàng giúp đỡ cô, nhất định phải coi như lẽ đương nhiên.
Sự việc của công ty Kỷ An Tâm vẫn đang tạm thời yên ổn, nhưng nếu Kỷ An Tâm còn không ra mặt, công ty sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn. Khi vấn đề này bị lộ ra, công ty sẽ thực sự mắc tai tiếng.
Tưởng Y San vẫn đang bị truy bắt, trưa hôm nay đã có tin của cô ta, hóa ra là Tưởng Y San đang trốn ở một thị trần ở một đất nước xa lắc vì sợ hãi, bởi vì sau khi kiểm tra vài cuốn hộ chiều, tìm thấy tên cô ta dùng khi xuất ngoại, mới tìm thấy được dấu vết của cô ta.
Bây giờ, cảnh sát đang liên lạc với cảnh sát địa phương, bắt giữ Tưởng Y San trong thời gian sớm nhát.
Tưởng Y San đang ở nước ngoài xa xôi, đã nghe ngóng được thông tin, khi cô ta chuẩn bị lên máy bay một lần nữa chạy sang các nước khác, cô ta đã bị cảnh sát địa phương giam giữ.
Tại bênh viện, Kỷ An Tâm đã truyền dịch xong, cơn sốt đã hạ xuống thành một cơn sốt nhẹ, được Hoắc Kỳ Ngang bảo lãnh tại ngoại, Kỷ An Tâm có thể về nhà và nghỉ ngơi.
Kỷ An Tâm ngồi xe của Hoắc Kỳ Ngang tới trước tiểu khu, khi cô xuống xe, Hoắc Kỳ Ngang có chút lo lắng đi theo.
Kỷ An Tâm sửng sốt nói với anh: “Anh mau vào trong xe, về đi!”
Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, cô lo lắng cho an nguy của anh sao?
“Có cần anh đưa em lên không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi có thể tự lên được.” Kỷ An Tâm nói xong, xách túi đi về nhà.
Hoắc Kỳ Ngang lên xe và quan sát cô, tiếp theo đó, anh cần tìm hiểu kỹ về công ty của Kỷ An Tâm, cố gắng hết sức giúp đỡ cô.
Tuy nhiên, trong công ty của Kỷ An Tâm từ lâu đã có kẻ không an phận, họ đã đem tình hình nội bộ công ty của Kỷ An Tâm cho một hãng phương tiện truyền thông trực tuyến và nhận được một khoản tiền. Công ty truyền thông sắp đưa thông tin ra, đang sắp xếp lại các bài báo.
Kỷ An Tâm trở về nhà, cô nhóc còn đang đi học, ba mẹ có lẽ là đang đi dạo.
Kỷ An Tâm gội đầu và tắm rửa, rửa sạch những ấm ức trong ba ngày, cô thay một bộ váy sạch sẽ ngồi trên sofa bên ban công, chìm vào một dòng cảm xúc chưa từng có.
Cô mở email, hộp thư của cô ấy sắp nỗ tung. Nhiều người trong số đó là một số khách hàng, một số của Kiều Trì, và còn những email công việc.
Kỷ An Tâm gọi điện thoại cho Kiều Trì, anh ta cũng vô cùng kinh hãi, hỏi Kỷ An Tâm tại sao Tưởng Y San lại mắc phải sai lầm như vậy.
Kỷ An Tâm chỉ có thể chịu đựng, cô nhớ rằng cô đã nói rõ với Kiều Trì rằng Tưởng Y San đã vi phạm pháp luật, tuy nhiên, Kiều Trì khi đó đã nói là lợi ích là quan trọng nhát.
Giờ mọi việc vỡ lở, Kiều Trì lại đổ hết lỗi cho cô, Kỷ An Tâm không còn gì để nói.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là xem liệu có thể giữ được công ty hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.