Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Chương 132

Mạc Ngôn Biệt Trí

01/04/2016

Trình Mộ Thanh ghé bên người anh, trừng to mắt như đang không thể tin vào những gì mình nghe được -"Anh .. anh nói cái gì?"

Hách Liên Tuyệt lại nhìn cô, ánh mắt nóng rực, thiết tha, khoé miệng nhếch lên -" Anh nói, anh yêu em......"

Nhất thời, cô giật mình, đớ người nhìn anh, không khỏi kinh ngạc, cảm giác mơ màng, chỉ cảm thấy ngàn vạn lần nổi lòng trào lên, tất cả hoá thành nước mắt, vẫn là không tin vào những gì mình nghe được .

"Em làm sao vậy?" Hách Liên Tuyệt nhìn cô, buồn cười lấy bàn tay vuốt vuốt cái mặt nhỏ nhắn kia, phản ứng của cô có phải hơi quá không?

Nước mắt lạch tạch từng giọt nhỏ rơi trên quần áo anh, cô cố gắng làm cho chính mình trở nên bình thường một chút -" Hách Liên Tuyệt, anh nhất định nói đùa sao?"

Hách Liên Tuyệt ngẩng đầu, hôn lên những giọt nước mắt đó, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cô " Anh không nói giỡn, những gì anh nói là thật, em biết không trong lúc anh sắp chết chuyện mà anh nuối tiếc nhất chính là anh không nói cho em biết rằng anh yêu em..."

Anh yêu em......

Chỉ là ba chữ rất đơn giản nhưng đối với một đôi tình nhân thì đó cũng có thể coi như là lời hứa hẹn cả đời này

"Anh nói thật sao?" Trình Mộ Thanh nghẹn ngào hỏi, cô cũng không phải người phụ nữ hay khóc vì tình yêu, cô cũng không phải loại phụ nữ dễ dàng bị cảm động nhưng nhìn đến thân thể anh khi bị xe đụng vào, cô cũng đã sớm muốn nói ra ba chữ này với anh rồi ..

Đúng, cô đã sớm yêu Hách Liên Tuyệt !

Mặc kệ bộ dáng anh là gì, là bộ dạng thấy chết mà không cứu được, là khi anh đỡ vết thương cho cô, chính là bộ dạng phúc hắc lạnh lùng của anh nhưng vì thế mà cô đã sớm yêu anh rồi, cho nên khi nhìn thấy Chu Lâm Na xuất hiện trong nhà anh, mặc quần áo của anh, cô mới tức giận như thế .

Tất cả chuyện này sớm đã xảy ra, ăn sâu bén rễ rồi chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi, nhưng sự thật vẫn là sự thật !

Thì ra khi tình yêu trải qua thời điểm sinh tử chúng ta mới nhận ra sự thật và trân trọng nó !

" Rất xin lỗi em, vì trước đây anh không biểu đạt ra" Hách Liên Tuyệt nhẹ giọng giải thích

Nghe xong lời nói của anh, Trình Mộ Thanh không khỏi nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng vừa đau lại vừa vui sướng, Hách Liên Tuyệt là người kiêu ngạo không ai bì nổi mà cũng sẽ có lúc giải thích với người khác, làm cho cô có cảm giác hạnh phúc ngập tràn

Hách Liên Tuyệt nhìn cô, nhìn bộ dạng vừa khóc vừa cười đó, khoé miệng cũng không khỏi nhếch lên, lấy tay lau đi -" Đứa ngốc, hiện tại em khóc cái gì?" Anh đau lòng hỏi.

Trình Mộ Thanh lắc đầu, tóc đều đã ướt, anh ôn nhu vén lên dùm cô -" Anh biết không? Lúc anh ngã vào người em, thân dính đầy máu, em đã nghĩ đời này anh sẽ không bao giờ tỉnh lại để nói chuyện cùng em nữa, nếu không có anh, em cũng không biết nên làm thế nào .... em cảm thấy mình muốn chết theo anh..."

Trình Mộ Thanh vừa nói xong, anh lấy tay cố định cái ót của cô, sau đó cuồng nhiệt hôn lên đôi môi mềm mại đó .

Cô không có giãy dụa mà tuỳ ý để cho anh hôn, nước mắt lưu lại trên hai gò má, nhưng cô cảm thấy lúc này thật hạnh phúc, rất hạnh phúc !

Hách Liên Tuyệt hôn cô, nụ khôg hôn có kỹ xảo gì nhưng cứ như muốn mãi giữ lấy cô, muốn nói cho cô biết anh yêu cô, anh cần cô và không muốn rời xa cô......

Lúc sau, vừa vặn Ngôn Dục và Tiểu Trạch đi đến, nhìn thấy hai bóng dáng cuồng nhiệt hôn nhau trên giường, miệng há " O" đi lên

Tiểu Trạch hắc hắc cười trộm, khi Hách Liên Tuyệt phát hiện ra bọn họ đến liền buông Trình Mộ Thanh ra, anh thật sự nhìn cô " Những gì em muốn nói thì anh đã nói rồi"

Trình Mộ Thanh nín khóc, mỉm cười, gật đầu nhìn anh, phải thừa nhận trong giây phút này cho dù không nói ra cũng có thể hiểu toàn bộ .

"Những gì em muốn nói thì anh đã nói rồi, những gì em muốn làm thì chính anh cũng đã làm rồi, bảo bối của anh......." Ngôn Dục buồn nôn nói ra

Trình Mộ Thanh nghe được âm thanh này, quay đầu lại thấy Tiểu Trạch cùng Ngôn Dục đứng phía sau, nhất thời khuôn mặt ửng đỏ, rồi căm tức liếc bọn họ một cái " Nghe lén chuyện người ta thì rất thú vị sao?"

"Không, nghe lén chuyện hai người nói cảm thấy thật buồn nôn, ha ha, Tuyệt, lần đầu tiên tôi thấy anh nói ra những lời sến súa như vậy" Ngôn Dục nói xong liền nhẹ nhàng đi vào.

Tiểu Trạch cũng theo sau, trên mặt không nhịn được bật cười, xem ra ba thật bí mật nha, a a, hoàn hảo ! Ha Ha ~~~

Hách Liên Tuyệt dùng ánh mắt cảnh cáo quét nhìn Ngôn Dục một cái " Cẩn thận tôi đem cậu đi Phi châu khai phá."

Ngôn Dục bất mãn nhìn anh- " Anh chỉ biết hung hăng với người trong nhà, còn đối với người khác cớ sao lại ôn nhu đến thế"

Hách Liên Tuyệt lúc này không chút nào liền hôn lên đôi môi của cô một cái " Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ của tôi"



"a, a,a, thật buồn nôn a ...." Ngôn Dục nhịn không được liền nói

"a, a,, thật là chua à..." Tiểu Trạch nhịn không được cũng nói theo

Trình Mộ Thanh vừa định hất tay ôm Tiểu Trạch, còn thằng bé thì một bên lăn lốc chạy đến trước mặt Hách Liên Tuyệt, dựa sát vào anh -" Con hiện tại có thể quang minh chính đại gọi ba là ba không? Không cần lén lút nữa?"

Hách Liên Tuyệt nhéo khuôn mặt của Tiểu Trạch " Đương nhiên, con muốn gọi như thế nào thì gọi như thế đó, ba vốn chính là ba của con mà" .

Trình Mộ Thanh nhìn 2 ba con, sau đó nhìn Tiểu Trạch " Con như thế nào lại biết đó là ba của mình?" Thật ra cô sớm đã đoán được Tiểu Trạch đã biết sự thật nhưng chính là thằng bé không nói gì nên cô phải giả vờ như nó không hay biết, dù sao cũng không có thiệt hại cho ai.

Tiểu Trạch cười hắc hắc " Con thông minh như vậy, muốn biết thì không có gì khó" .

"Chảnh choẹ" -Trình Mộ Thanh bĩu môi nói.

"Nhưng tuy rằng con trai của chúng ta bên ngoài giống em nhiều hơn, nhưng nhìn kỹ vào thì sẽ giống anh hơn, ngoại trừ anh còn ai có thể sinh ra đứa con đẹp trai đến vậy?" Hách Liên Tuyệt kiêu ngạo nói.

"Tự kỷ" .

Thật nhìn xem, bọn họ tự kỷ đến trình độ nào rồi? Thật không hổ danh là người một nhà.

"Nhưng có một chuyện tôi không rõ, vì sao khi tức giận con ngươi của Tiểu Trạch sẽ biến thành màu lục? Bình thường là màu đen mà?" Ngôn Dục hỏi

"Ách?" Trình Mộ Thanh nhíu mày " Tôi nghĩ là do đột biến gien......"

Hách Liên Tuyệt "... ...... ......."

Tiểu Trạch "... ...... ......."

*****************

Trải qua kiểm tra của bác sĩ, Hách Liên Tuyệt đã tỉnh lại, thân thể không còn gì đáng ngại, ở lại nằm viện quan sát thêm vài ngày cộng thêm bồi dưỡng tốt một chút thì rất nhanh sẽ hồi phục lại ..

Biết được điều này, ai cũng thở phào nhẹ nhõm

"Xem đi, tôi biết Tuyệt nhất định sẽ không có việc gì" Ngôn Dục nói giống như tất cả là công lao của anh vậy.

Thân thể của Hách Liên Tuyệt rất cường tráng, khôi phục cũng nhanh, chính là anh nói ghét mùi sát trùng của bệnh viện nên kiên trì về nhà.

Nhà...

Tưởng tượng đến cái nơi kia, nghĩ đến Chu Lâm Na còn trong đó, trong lòng Trình Mộ Thanh liền cảm thấy không được tự nhiên, không phải cô ghen tị cũng chẳng phải thích ăn dấm chua nhưng chính là có ai thích người đàn ông của mình ở chung nhà với người phụ nữ khác kông? Dù cho là bạn gái trước kia anh ta yêu nhất thì trong lòng cũng không thể dễ chịu !

Huống chi, cô và anh vừa xác định xong tình cảm của đối phương, cô biết anh nói yêu cô nhưng còn Chu Lâm Na thì sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trình Mộ Thanh u ám một chút.

Nhìn thấy bộ dáng kia của cô, anh biết cô còn để ý chuyện ngày đó, anh cầm tay cô "Em suy nghĩ gì vậy?"

Trình Mộ Thanh mặt nhăn lại, điều chỉnh nỗi lòng -" Không có gì!"

Hách Liên Tuyệt ngồi trên giường, cô ngồi đối diện với anh, anh lấy hai tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn kia " có vấn đề gì em cứ hỏi, đừng giấu trong lòng, anh không thích em suy nghĩ lung tung"

"Đã nói không có......" Trình Mộ Thanh đẩy anh ra, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, cô nên nói như thế nào với anh đây?

"Em có!" Hách Liên Tuyệt kiên định nói, quan hệ của bọn họ chỉ vừa thay đổi, anh cũng không hy vọng có việc gì lại phá mối quan hệ này -" Trình Mộ Thanh, anh nói với em có gì thì liền hỏi anh, anh nhất định sẽ trả lời rõ ràng ".

Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của anh, tâm của cô trầm xuống, có phải do cô suy nghĩ quá nhiều không? Chính là cảnh tượng kia, cô cũng không thể nào mà không nghi ngờ được.

"Thật sao?" Trình Mộ Thanh hỏi

"Ừ, anh tuyệt đối sẽ không lừa em" Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ



Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ " Được, em hỏi anh......"

Hách Liên Tuyệt lo lắng nhìn cô, cô cũng nhìn anh .

"Anh...... có đói bụng không?" Trình Mộ Thanh cuối cùng cũng không thể hỏi những gì mình muốn nên đành hỏi một vấn đề ngu ngốc là anh có đói hay không.

Trong lòng Hách Liên Tuyệt ngập tràn thất vọng, chính là trong ánh mắt của cô loé lên hào quang, biểu thị cô đầy nghi ngờ với anh !

Anh không thích điều này, thật sự không thích !

Anh hạp mâu " Điều em muốn hỏi chính là cái này?"

Trình Mộ Thanh nhìn anh, chột dạ gật đầu " Ừm"

"Em xác định?"

"Ừm... Ừm..." Trình Mộ Thanh vẫn là gật đầu

"Được, anh trả lời em, anh không đói..."

"A..."

Trình Mộ Thanh đi ra phòng bệnh, đứng ở hành lang, đá một cước vào ghế " Ngu Ngốc, mày thật ngu ngốc, cái vấn đề cần thì không hỏi, ngu ngốc, đần độn đến chết thôi, mày sợ cái gì a ... ........" Trình Mộ Thanh phát tiết lên cái ghế, cuối cùng tự ôm chân đau ngồi xuống, sau đó suy nghĩ " Mày đã quyết định tin tưởng anh ấy thì sẽ tin tưởng anh ấy !! Đúng, phải tin tưởng..."

Hách Liên Tuyệt ở trong phòng bệnh, nghe được cô lầm bầm lầu bầu, cảm thấy vui nhưng cũng có chút hụt hẩng đúng là người phụ nữ ngu ngốc !

\*************************

Đáp ứng với yêu cầu của Hách Liên Tuyệt, anh mãnh liệt muốn xuất viện, Tiểu Trạch Cùng Ngôn Dục đều bất động, chỉ có Trình Mộ Thanh mới có thể trấn trụ anh, chính là khi bắt lấy thân thể của cô anh liền hôn lên,cô cũng không ngăn cản anh, mạng sống của anh nhất định đều nhiệt tình yêu thương hơn so với bất kì kẻ nào !

Nghĩ đến đây, sẽ làm thủ tục xuất viện, Hách Liên Tuyệt không có cho Ngôn Dục tiếp mà là cho Hàn Dã tới tiếp bọn họ.

Trình Mộ Thanh phải theo Hách Liên Tuyệt quay về nơi đó, bởi vì sự cố này là do cứu cô nên làm cho một đại thiếu gia như anh ta phải bị thương, vì sức khoẻ phía trước nên bắt cô phải ở lại chăm sóc anh !

Trình Mộ Thanh phải nhẫn chứ không còn biện pháp nào !

Cô ngồi trong xe anh, rất khẩn trương, nếu như trở về mà Chu Lâm Na còn trong nhà anh thì cô phải đối diện làm sao? Là nên ưỡn ngực nói cho Chu Lâm Na biết là Hách Liên Tuyệt thích cô ? Sau đó bảo Chu Lâm Na cút đi?Hay là giả vờ như không thấy gì, tiếp tục chăm sóc Hách Liên Tuyệt?

Trình Mộ Thanh không có khả năng giả vờ như không thấy, cô cũng không thể chia xẻ người đàn ông của mình với một người phụ nữ khác, thời này không còn là thời cổ đại, không phải là một chồng mà 5 thê 7 thiếp, cho dù có vậy thì cô cũng không chấp nhận chia sẻ người đàn ông của mình.

Lúc trước, cô có thể không cần anh, nhung nếu anh còn thường xuyên xuất hiện cùng người phụ nữ khác thì cô căn bản không thể nhận .

Cảm giác được cô áp lực, Hách Liên Tuyệt nắm tay cô, hôn vào cái trán cô một cái -" Em lại suy nghĩ gì?"

Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt có chút hoản loạn rồi chợt biến mất " Hách Liên Tuyệt, chúng ta qua nhà Ngôn Dục ở được không? Em vẫn sẽ chăm sóc anh như bên kia".

"Tại sao?"

"Bởi vì... bởi vì......bởi vì đồ dùng của em đều bên kia em không muốn đem qua đem lại, hơn nữa em quen thuộc với bên kia hơn ......" Trình Mộ Thanh tuỳ tiện nói dối một câu

Này cô vẫn không muốn nói thật sao?

"Không sao, anh có thể kêu Ngôn Dục mang qua cho em, hơn nữa em là người phụ nữ của anh, vì sao lại ở nhà của người khác". Hách Liên Tuyệt khí phách 10 phần, nói, nói xong còn dư quang nhìn Trình Mộ Thanh .

"Nhưng mà .... nhưng mà..... em thấy bên kia hoàn cảnh tốt hơn"

Hách Liên Tuyệt vuốt vuốt cái mũi của cô một cái " Đứa ngốc, Vịnh Khu đã là nơi tốt nhất ở thành phố A, hoàn cảnh như thế nào cũng tốt hơn nhà của Ngôn Dục, em rốt cuộc trong đầu suy nghĩ cái gì " .

"Em.... ......." Trình Mộ Thanh không biết nên nói thế nào, tóm lại cảnh tưởng Chu Lâm Na mặc quần áo của anh, cô không thể quên được ......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook