Chương 49: Bụng Dạ Hẹp Hòi.
Bình Phong Tử
09/09/2021
Sáng hôm sau, Trần Chí Hào tỉnh lại. Nhìn thấy một căn phòng xa lạ, sau đó nhìn xem bây giờ là mấy giờ, nhưng ngay cả đồng hồ cũng không thấy. Sau đó, anh nhớ lại những gì xảy ra đêm qua.
Nói: "Thượng Quan Nam Trì, đồ cáo già, anh thực sự sử dụng đồng hồ của tôi như đồ thế chấp à."
Lan Lan ở cách vách phòng, nghe được bên này có động tĩnh, cô vội vàng chạy sang. Hỏi: "Học trưởng, anh tỉnh rồi sao, có đau đầu không?"
Trần Chí Hào nói: "Đầu không đau, đây là phòng của ai vậy?"
Lan Lan nói: "Đây là phòng của em trai em, em ấy thường ít trở về nên những thứ đồ khăn trải giường đều sạch sẽ."
Trần Chí Hào ngồi dậy kéo Lan Lan ngồi xuống với anh ta, sau đó ôm Lan Lan nói: "Lan Lan, cảm ơn em tối hôm qua đã đưa anh về nhà em. Vì chúng ta đang hẹn hò, nên em đừng gọi anh là học trưởng, cảm giác không thân thiết chút nào."
Lan Lan cũng là lần đầu tiên yêu đương, bị Trần Chí Hào ôm như vậy, cô thẹn thùng cúi đầu.
Lúc này mẹ Lan Lan ở dưới lầu kêu: "Lan Lan ăn sáng thôi."
Lan Lan đứng lên: "Con xuống đây." Sau đó nhìn Trần Chí Hào nói: "Học trưởng anh cũng xuống ăn sáng đi!" Trần Chí Hào gật đầu.
Xuống lầu, mẹ Lan Lan nói: "Tiểu Trần, bác có nấu cho cháu một bát súp uống đi cho tỉnh táo, uống nhanh rồi lại ăn sáng."
Trần Chí Hào nói: "Cảm ơn bác gái ạ."
Mẹ Lan Lan nói: "Không cần ngại, tối hôm qua nhìn thấy cháu uống say rồi ngủ nên không muốn quấy rầy cháu. Một một chút đi rồi đầu sẽ không đau nữa."
Trần Chí Hào nói: "Lan Lan, tối hôm qua anh làm thế nào trở về vậy?"
Mẹ Lan Lan nói: "Lan Lan không biết nhà cháu ở đâu, lại không yên tâm để cháu ở khách sạn nên đành phải đưa đến nhà hai bác." Lan Lan gật đầu.
Trần Chí Hào nói: "Thực sự xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi, lần sau cháu sẽ chú ý." Ăn sáng xong anh đưa Lan Lan đi làm, sau đó ở đó chờ Thượng Quan Nam Trì.
Ở chỗ Thượng Quan Nam Trì, "Tiểu nhã, em không đi làm được không?" Thượng Quan Nam Trì nhìn Ôn Tiểu Nhã đang muốn rời giường nói.
"Ở nhà quá nhàm chán, mà anh có định đưa em đi không?" Ôn Tiểu Nhã hỏi.
Thượng Quan Nam Trì nói: "Được rồi!" Nói xong cũng rời giường.
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy Thượng Quan Nam Trì bọn họ chuẩn bị đi làm, nhanh chóng đứng dậy, nói: "Anh, chị dâu, buổi sáng tốt lành."
Thượng Quan Nam Trì nhìn Quan Uyển Nhi nói: "Sao còn chưa quay về, em thích sống ở đây vậy sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Em cũng định trở về nha! Chính là bà không cho em trở về."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Tại sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà muốn em coi chừng anh."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Coi anh làm gì chứ, anh đâu không phải phạm nhân."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà nói hiện tại chị dâu đang mang thai, em ở đây để tiện chăm sóc cho chị ấy." Nói xong còn nhìn Ôn Tiểu Nhã.
Ôn Tiểu Nhã cũng không biết có ý tứ gì, nhưng Thượng Quan Nam Trì nhận ra có gì đó không đúng, sau đó nói: "Thượng Quan Uyển Nhi, đây là bà nói hay là em nói."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Là bà nói thật mà, bà nói em ở đây trông coi anh. Lại nói anh thường xuyên nóng giận với chị dâu, bà sợ anh không khống chế được, không biết lại xảy ra chuyện gì."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Uyển Nhi, vậy em ở nhà đi, chị muốn đi làm."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Tạm biệt anh chị, em sẽ giúp hai người trông coi nhà cửa."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đợi lát nữa anh gọi cho bà nội. Nếu không phải vậy...Em chết chắc rồi."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh gọi đi!" Nói xong trở về phòng ngủ.
Thượng Quan Nam Trì đưa Ôn Tiểu Nhã đến tiệm váy cưới, và chuẩn bị đến công ty. Trần Chí Hào nhìn thấy Thượng Quan Nam Trì tới, bước đến nói: "Trả đồng hồ lại cho tôi."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không có ở đây, anh có thể mang tiền đến quầy lễ tân để chuộc lại."
Trần Chí Hào nói: "Đồ hẹp hòi. Anh nhìn tôi giống người thích đi ăn cơm chùa lắm sao? Không phải chỉ là tiền một bữa cơm thôi sao? Có cần cầm cố đồng hồ của tôi không?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Quá cần, bởi vì tôi sợ anh không nhớ được rồi lại lỗ vốn mất."
Trần Chí Hào nói: "Thượng Quan Nam Trì, anh nhất định phải làm vậy sao? Đúng là đồ bủn xỉn. Tôi nghĩ nếu không phải do Tiểu Nhã đang có thai thì đảm bảo em ấy không thèm đi theo một tên mưu mô như anh."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không phải là anh hâm mộ tôi ăn cơm trước kẻng chứ. Nhưng anh không cần hâm mộ đâu, bởi vì anh so ra kém hơn tôi nhiều."
Trần Chí Hào nói: "Anh đối với người phụ nữ của mình đều muốn xử trước tính sau à, thật là quá hèn, chẳng trách bây giờ bụng người ta to ra, anh một chút cũng không ngỏ lời."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh nói cũng có lý, hiện tại tôi cũng đang nghĩ làm thế nào để ngỏ lời thể hiện tình cảm của mình với Tiểu Nhã."
Trần Chí Hào nghiêng người, nói: "Anh cần tôi giúp không?"
Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy mái tóc của Trần Chí Hào dựng thẳng đứng, sau đó chậm rãi nói: "Giống như anh đấy à, tới chuyện theo đuổi một cô gái cũng liều lĩnh thì cho được ý kiến nào hay."
Trần Chí Hào nói: "Anh coi thường tôi đủ rồi đấy."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Tránh ra, tôi đi làm."
Trần Chí Hào đành phải tránh ra, bởi vì anh ta còn muốn chuộc lại đồng hồ, sau đó còn phải điều hành công việc kinh doanh, sắp xong tháng rồi, tuy rằng anh ta làm cũng hăng hái, nhưng đâu biết được đồng nghiệp của anh ta có giỏi hơn không!
Ôn Tiểu Nhã đi vào trong tiệm, lôi kéo Lan Lan đến một góc nói: "Lan Lan, vừa rồi ta nhìn thấy học trưởng lại qua chỗ Quan Nam nói cái gì đó?"
Lan Lan nói: "Chắc là không có gì đâu!" Sau đó lại đột nhiên lớn tiếng nói: "Tớ nhớ ra rồi, khả năng là bởi vì đêm qua đồng hồ của học trưởng bị Thượng Quan Nam Trì lấy."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Cậu là sợ người khác không biết sao? Lớn tiếng như vậy làm gì."
Lan Lan nói: "Xin lỗi, tớ quên mất. Nói thật, Thượng Quan Nam Trì nhà cậu cũng quá keo kiệt, học trưởng uống say, anh ta còn đem đồng hồ của học trưởng gỡ xuống làm thế chấp."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Cậu và anh ấy còn chưa kết hôn, vậy mà mỗi lần nói chuyện đều bênh vực rồi, liệu sau khi kết hôn chúng ta còn được ăn đồ ăn của học trưởng không?"
Lan Lan nói: "Tớ nói thật đấy,Thượng Quan Nam Trì chính là keo kiệt, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi." Nói xong còn hướng về phía Ôn Tiểu Nhã làm mặt quỷ.
Ôn Tiểu Nhã nói: "Nếu cậu có thời gian, tớ muốn mời cậu với tiền bối ăn tối, không phải trả tiền có được không"
Lan Lan nói: "Thực sự là cậu muốn giải quyết những vấn đề mà Thượng Quan Nam Trì nhà cậu gây ra đấy à? Nói giỡn với cậu thôi, cậu nghiêm túc vậy."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Ý của tớ không phải vậy, tớ thật sự muốn cảm ơn cậu và học trưởng, đã giúp tớ khi tớ cảm thấy bất lực, vì vậy tớ muốn bày tỏ lòng biết ơn."
Lan Lan nói: "Này! Đừng có thả tim ở đây, tớ sẽ chịu không nổi."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Tớ nói thật mà, cậu hỏi học trưởng một chút xem anh ấy có đi không?"
Lan Lan nói: "Cậu tự hỏi đi! Nếu anh ấy đi tớ cũng sẽ đi."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Được rồi! Lần sau gặp học trưởng tớ sẽ hỏi anh ấy, một việc nhỏ nhoi như vậy mà cậu cũng không giúp."
Nói xong cô liền bước đi, còn Lan Lan cũng mặc kệ đi ra luôn.
-----
Editor: Bong
Cập nhật tại dembuon
Nói: "Thượng Quan Nam Trì, đồ cáo già, anh thực sự sử dụng đồng hồ của tôi như đồ thế chấp à."
Lan Lan ở cách vách phòng, nghe được bên này có động tĩnh, cô vội vàng chạy sang. Hỏi: "Học trưởng, anh tỉnh rồi sao, có đau đầu không?"
Trần Chí Hào nói: "Đầu không đau, đây là phòng của ai vậy?"
Lan Lan nói: "Đây là phòng của em trai em, em ấy thường ít trở về nên những thứ đồ khăn trải giường đều sạch sẽ."
Trần Chí Hào ngồi dậy kéo Lan Lan ngồi xuống với anh ta, sau đó ôm Lan Lan nói: "Lan Lan, cảm ơn em tối hôm qua đã đưa anh về nhà em. Vì chúng ta đang hẹn hò, nên em đừng gọi anh là học trưởng, cảm giác không thân thiết chút nào."
Lan Lan cũng là lần đầu tiên yêu đương, bị Trần Chí Hào ôm như vậy, cô thẹn thùng cúi đầu.
Lúc này mẹ Lan Lan ở dưới lầu kêu: "Lan Lan ăn sáng thôi."
Lan Lan đứng lên: "Con xuống đây." Sau đó nhìn Trần Chí Hào nói: "Học trưởng anh cũng xuống ăn sáng đi!" Trần Chí Hào gật đầu.
Xuống lầu, mẹ Lan Lan nói: "Tiểu Trần, bác có nấu cho cháu một bát súp uống đi cho tỉnh táo, uống nhanh rồi lại ăn sáng."
Trần Chí Hào nói: "Cảm ơn bác gái ạ."
Mẹ Lan Lan nói: "Không cần ngại, tối hôm qua nhìn thấy cháu uống say rồi ngủ nên không muốn quấy rầy cháu. Một một chút đi rồi đầu sẽ không đau nữa."
Trần Chí Hào nói: "Lan Lan, tối hôm qua anh làm thế nào trở về vậy?"
Mẹ Lan Lan nói: "Lan Lan không biết nhà cháu ở đâu, lại không yên tâm để cháu ở khách sạn nên đành phải đưa đến nhà hai bác." Lan Lan gật đầu.
Trần Chí Hào nói: "Thực sự xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi, lần sau cháu sẽ chú ý." Ăn sáng xong anh đưa Lan Lan đi làm, sau đó ở đó chờ Thượng Quan Nam Trì.
Ở chỗ Thượng Quan Nam Trì, "Tiểu nhã, em không đi làm được không?" Thượng Quan Nam Trì nhìn Ôn Tiểu Nhã đang muốn rời giường nói.
"Ở nhà quá nhàm chán, mà anh có định đưa em đi không?" Ôn Tiểu Nhã hỏi.
Thượng Quan Nam Trì nói: "Được rồi!" Nói xong cũng rời giường.
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy Thượng Quan Nam Trì bọn họ chuẩn bị đi làm, nhanh chóng đứng dậy, nói: "Anh, chị dâu, buổi sáng tốt lành."
Thượng Quan Nam Trì nhìn Quan Uyển Nhi nói: "Sao còn chưa quay về, em thích sống ở đây vậy sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Em cũng định trở về nha! Chính là bà không cho em trở về."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Tại sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà muốn em coi chừng anh."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Coi anh làm gì chứ, anh đâu không phải phạm nhân."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà nói hiện tại chị dâu đang mang thai, em ở đây để tiện chăm sóc cho chị ấy." Nói xong còn nhìn Ôn Tiểu Nhã.
Ôn Tiểu Nhã cũng không biết có ý tứ gì, nhưng Thượng Quan Nam Trì nhận ra có gì đó không đúng, sau đó nói: "Thượng Quan Uyển Nhi, đây là bà nói hay là em nói."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Là bà nói thật mà, bà nói em ở đây trông coi anh. Lại nói anh thường xuyên nóng giận với chị dâu, bà sợ anh không khống chế được, không biết lại xảy ra chuyện gì."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Uyển Nhi, vậy em ở nhà đi, chị muốn đi làm."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Tạm biệt anh chị, em sẽ giúp hai người trông coi nhà cửa."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đợi lát nữa anh gọi cho bà nội. Nếu không phải vậy...Em chết chắc rồi."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh gọi đi!" Nói xong trở về phòng ngủ.
Thượng Quan Nam Trì đưa Ôn Tiểu Nhã đến tiệm váy cưới, và chuẩn bị đến công ty. Trần Chí Hào nhìn thấy Thượng Quan Nam Trì tới, bước đến nói: "Trả đồng hồ lại cho tôi."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không có ở đây, anh có thể mang tiền đến quầy lễ tân để chuộc lại."
Trần Chí Hào nói: "Đồ hẹp hòi. Anh nhìn tôi giống người thích đi ăn cơm chùa lắm sao? Không phải chỉ là tiền một bữa cơm thôi sao? Có cần cầm cố đồng hồ của tôi không?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Quá cần, bởi vì tôi sợ anh không nhớ được rồi lại lỗ vốn mất."
Trần Chí Hào nói: "Thượng Quan Nam Trì, anh nhất định phải làm vậy sao? Đúng là đồ bủn xỉn. Tôi nghĩ nếu không phải do Tiểu Nhã đang có thai thì đảm bảo em ấy không thèm đi theo một tên mưu mô như anh."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không phải là anh hâm mộ tôi ăn cơm trước kẻng chứ. Nhưng anh không cần hâm mộ đâu, bởi vì anh so ra kém hơn tôi nhiều."
Trần Chí Hào nói: "Anh đối với người phụ nữ của mình đều muốn xử trước tính sau à, thật là quá hèn, chẳng trách bây giờ bụng người ta to ra, anh một chút cũng không ngỏ lời."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh nói cũng có lý, hiện tại tôi cũng đang nghĩ làm thế nào để ngỏ lời thể hiện tình cảm của mình với Tiểu Nhã."
Trần Chí Hào nghiêng người, nói: "Anh cần tôi giúp không?"
Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy mái tóc của Trần Chí Hào dựng thẳng đứng, sau đó chậm rãi nói: "Giống như anh đấy à, tới chuyện theo đuổi một cô gái cũng liều lĩnh thì cho được ý kiến nào hay."
Trần Chí Hào nói: "Anh coi thường tôi đủ rồi đấy."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Tránh ra, tôi đi làm."
Trần Chí Hào đành phải tránh ra, bởi vì anh ta còn muốn chuộc lại đồng hồ, sau đó còn phải điều hành công việc kinh doanh, sắp xong tháng rồi, tuy rằng anh ta làm cũng hăng hái, nhưng đâu biết được đồng nghiệp của anh ta có giỏi hơn không!
Ôn Tiểu Nhã đi vào trong tiệm, lôi kéo Lan Lan đến một góc nói: "Lan Lan, vừa rồi ta nhìn thấy học trưởng lại qua chỗ Quan Nam nói cái gì đó?"
Lan Lan nói: "Chắc là không có gì đâu!" Sau đó lại đột nhiên lớn tiếng nói: "Tớ nhớ ra rồi, khả năng là bởi vì đêm qua đồng hồ của học trưởng bị Thượng Quan Nam Trì lấy."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Cậu là sợ người khác không biết sao? Lớn tiếng như vậy làm gì."
Lan Lan nói: "Xin lỗi, tớ quên mất. Nói thật, Thượng Quan Nam Trì nhà cậu cũng quá keo kiệt, học trưởng uống say, anh ta còn đem đồng hồ của học trưởng gỡ xuống làm thế chấp."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Cậu và anh ấy còn chưa kết hôn, vậy mà mỗi lần nói chuyện đều bênh vực rồi, liệu sau khi kết hôn chúng ta còn được ăn đồ ăn của học trưởng không?"
Lan Lan nói: "Tớ nói thật đấy,Thượng Quan Nam Trì chính là keo kiệt, quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi." Nói xong còn hướng về phía Ôn Tiểu Nhã làm mặt quỷ.
Ôn Tiểu Nhã nói: "Nếu cậu có thời gian, tớ muốn mời cậu với tiền bối ăn tối, không phải trả tiền có được không"
Lan Lan nói: "Thực sự là cậu muốn giải quyết những vấn đề mà Thượng Quan Nam Trì nhà cậu gây ra đấy à? Nói giỡn với cậu thôi, cậu nghiêm túc vậy."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Ý của tớ không phải vậy, tớ thật sự muốn cảm ơn cậu và học trưởng, đã giúp tớ khi tớ cảm thấy bất lực, vì vậy tớ muốn bày tỏ lòng biết ơn."
Lan Lan nói: "Này! Đừng có thả tim ở đây, tớ sẽ chịu không nổi."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Tớ nói thật mà, cậu hỏi học trưởng một chút xem anh ấy có đi không?"
Lan Lan nói: "Cậu tự hỏi đi! Nếu anh ấy đi tớ cũng sẽ đi."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Được rồi! Lần sau gặp học trưởng tớ sẽ hỏi anh ấy, một việc nhỏ nhoi như vậy mà cậu cũng không giúp."
Nói xong cô liền bước đi, còn Lan Lan cũng mặc kệ đi ra luôn.
-----
Editor: Bong
Cập nhật tại dembuon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.