Chương 73: Lại Đến Ôn Gia.
Bình Phong Tử
24/10/2021
Thượng Quan Uyển Nhi và bà nội nhanh chóng chạy đến căn phòng mà Ôn Tiểu Nhã thuê lúc trước để tìm cô.
Hai bà cháu đứng bên ngoài, vừa gõ cửa vừa cố gắng gọi điện cho Ôn Tiểu Nhã. Vậy mà một lúc lâu sau cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Cuối cùng, Thượng Quan Uyển đành đưa bà đến cửa hàng váy cưới hỏi thăm, sau đó hai người lại dựa vào địa chỉ nhà Lan Lan cho, chạy đến nhà cô ấy tìm kiếm.
Mãi vẫn không tìm được Ôn Tiểu Nhã, Thượng Quan Uyển Nhi rầu rĩ nói:
"Bà nội, cháu thấy lần này anh cháu và chị dâu nhất định là xong rồi!"
Nghe vậy, bà nội liền vỗ vỗ vai Thượng Quan Uyển Nhi, bảo:
"Cháu đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy! Hiện tại việc bà cháu mình cần làm chính là tìm ra Tiểu Nhã, sau đó tới khuyên nhủ con bé, chứ không phải là đứng đây ủ rũ."
Thượng Quan Uyển Nhi im lặng nghe bà nói. Một lát sau, cô nàng mới cất tiếng:
"Bà nội, chúng ta còn chưa đến nhà chị Tiểu Nhã tìm. Nhưng mà cháu nghĩ khả năng chị ấy về đó rất thấp, dù sao trong nhà còn có cả mẹ kế và em gái, chị ấy sẽ không về đó để tìm tức giận đâu! Cháu nghĩ nên thông báo cho anh cháu một tiếng, để anh ấy nghĩ xem nên làm gì tiếp."
__
Ở công ty, Thượng Quan Nam Trì vẫn đang mở cuộc họp.
Đáng lẽ lúc cuộc họp diễn ra mọi người sẽ phải tắt hết di động, thế nhưng việc mất tích của Ôn Tiểu Nhã đã khiến Thượng Quan Nam Trì không thể yên tâm tắt máy.
Thượng Quan Nam Trì đặt điện thoại trên bàn, chốc chốc lại liếc sang để kiểm tra. Thế nên ngay khi em gái gọi đến, anh đã có thể nhanh chóng trả lời:
"Uyển Nhi, thế nào rồi?"
Đầu bên kia, Thượng Quan Uyển Nhi nói:
"Anh, em và bà nội đã đi khắp nơi tìm nhưng vẫn chưa thấy chị Tiểu Nhã đâu cả. Bây giờ chỉ còn nhà của chị ấy là em và bà chưa đến xem thôi."
Thượng Quan Nam Trì đáp:
"Vậy em và bà sang nhà cô ấy trước đi. Anh còn đang dở cuộc họp, một lát nữa anh sẽ đến sau."
"Vâng."
Thượng Quan Uyển Nhi nói. Sau đó cô ấy quay xe chạy về hướng Ôn gia. Đột nhiên, bà nội quay sang nói với cô nàng:
"Uyển Nhi, con đi mua chút quà đi. Bây giờ bà cháu mình đến Ôn gia nhất định sẽ gặp ba mẹ của Tiểu Nhã, nếu đi tay không thì không lễ phép lắm."
Thấy bà nội nói phải, Thượng Quan Uyển Nhi liền gật đầu tán thành:
"Vâng, cháu đi ngay đây."
Tiếp đó, Thượng Quan Uyển Nhi chạy đi mua quà, rồi hai bà cháu mới ung dung đến Ôn gia.
__
Ở Ôn gia, Ôn Tiểu Nhã vẫn cùng Ôn Bối Bối ngồi ăn trái cây. Lúc này, Ôn Hằng bước đến hỏi cô:
"Chị, sao tự nhiên chị lại về đây?"
Ôn Tiểu Nhã tùy tiện đáp:
"Chị muốn về thì về thôi, đâu cần lí do chứ!" Rồi cô nhìn Ôn Hằng một lượt, thắc mắc:
"Em ăn mặc thế này là muốn đi đâu à?"
"Em ra ngoài chơi một lúc."
Ôn Hằng trả lời.
Ôn Bối Bối nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên nói:
"Tuy rằng cô chỉ lớn hơn tôi mấy ngày nhưng tôi nghĩ bản thân sẽ gọi cô là chị. Sớm hay muộn thì cũng phải gọi thôi, tôi thấy cứ sớm gọi chị, như thế sẽ không bị ba mẹ bắt bẻ."
Ôn Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn cô ta, thắc mắc:
"Từ lúc nào cô trở nên ngoan ngoãn vậy? Cô đừng đối xử tốt với tôi quá, nếu không tôi sẽ cảm động đến phát khóc mất."
Mà Ôn Hằng cũng ở bên khen Ôn Bối Bối:
"Chị, thật ra trong khoảng thời gian này chị Bối Bối và dì cũng đối xử tốt với em hơn. Em thấy hai người họ thật sự đã thay đổi rất nhiều."
Ôn Tiểu Nhã nghe em trai nói thì nhướn mày, nhắc nhở:
"Ôi, chị thấy chính là cáo chồn đến chúc tết gà thì có. Em đừng có cả tin như thế."
Ôn Bối Bối xù lông lên mắng:
"Tôi thấy chị mới là người có ý xấu. Phải rồi, sao lần này chị chỉ về một mình, anh rể không về cùng chị sao?"
Ôn Tiểu Nhã lạnh nhạt nói:
"Anh ấy bận việc."
Cô ả nhìn sắc mặt của Ôn Tiểu Nhã, sau đó cười phá lên:
"Chị đừng cho là em không biết gì. Nhìn mặt chị như vậy, hẳn là hai người đã cãi nhau rồi. Ôn Tiểu Nhã, chị đừng quên em cũng xem tin tức giải trí nhé."
Ôn Tiểu Nhã mặc kệ lời khiêu khích từ cô ả, bĩnh tĩnh hỏi lại:
"Cô biết được thì sao nào?"
Ôn Bối Bối lập tức bày ra thái độ lấy lòng để trả lời:
"Còn có thể làm gì nữa! Tất nhiên là em sẽ phải cả ngày quan tâm chị rồi. Chị hỏi thế không lẽ còn muốn em đi liều mạng với anh rể sao? Thật là hâm mộ và ghen tị với chị quá đi! Sao chị lại tìm được một ông chồng như thế, nhanh dạy cho em một chút bí kíp đi."
Ôn Tiểu Nhã mỉm cười đáp:
"Vậy cô nghe kĩ nhé, hiện tại cô ra ngoài kia tìm một người đàn ông đẹp trai rồi chạy đến ôm chặt anh ta, sau đó bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ là được."
Sắc mặt Ôn Bối Bối ngay tức khắc trở nên khó coi. Cô ta hung ác nhìn Ôn Tiểu Nhã, nói:
"Ôn Tiểu Nhã, cô đừng có mà khinh người quá đáng!"
"A, cô lộ nguyên hình rồi à? Sao không gọi chị tiếp đi?"
Ôn Tiểu Nhã nghiêng đầu hỏi.
Mà Ôn Bối Bối cũng không chịu thua, cô ả hung dữ nói:
"Sau này chỉ cần không có ba mẹ ở cạnh, tôi nhất định sẽ gọi cô là Ôn Tiểu Nhã!"
Kỳ Mỹ Cầm ở bên ngoài nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của hai người. Bà ta cứ nghĩ con gái mình đã kéo gần lại quan hệ với Ôn Tiểu Nhã rồi nên cứ tủm tỉm cười mãi.
Lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng đỗ xe. Ôn Bối Bối vừa nghe thấy đã bảo:
"Chắc chắn là ba đã trở về." Sau đó cô ta kéo theo Ôn Tiểu Nhã chạy ra xem.
Ôn Tiểu Nhã vừa ra xem liền nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang cùng bà nội bước vào, trên tay hai người còn cầm theo đầy loại đồ bổ.
Kỳ Mỹ Cầm thấy cô bước ra thì chạy lại hỏi:
"Tiểu Nhã, đây là..."
Ôn Tiểu Nhã cũng kinh ngạc nhìn hai người họ:
"Bà nộ, Uyển Nhi, sao hai người lại đến đây thế?"
Thượng Quan Uyển Nhi không trả lời câu hỏi của Ôn Tiểu Nhã. Cô nàng nhìn vào bàn tay đang nắm của Ôn Tiểu Nhã và Ôn Bối Bối, sau đó thắc mắc:
"Chị dâu, hai người là có chuyện gì."
Không đợi Ôn Tiểu Nhã trả lời, Ôn Bối Bối đã nói:
"Lần trước ba tôi biết hai mẹ con tôi đối xử không tốt với hai chị em chị Tiểu Nhã nên đã trách phạt. Bản thân tôi và mẹ cũng nhận thấy sai lầm của mình nên đã cố gắng sửa sai, đền bù lại cho chị em chị Tiểu Nhã về những việc trước kia."
Kỳ Mỹ Cầm đứng cạnh cũng góp lời:
"Phải, phải. Trước kia mẹ con tôi không tốt với hai chị em Tiểu Nhã nên cũng thấy rất xấu hổ. Giờ đây chúng tôi đang cố gắng sửa chữa những sai lầm của mình."
Ôn Tiểu Nhã thấy Kỳ Mỹ Cầm không phải đang diễn nên cũng tha thứ cho bà ta:
"Dì à, chuyện của quá khứ thì cứ để cho nó đi qua."
Kỳ Mỹ Cầm cũng đồng ý, rồi bà ta nhìn vào bà nội, hỏi:
"Đây là bà nội của Nam Trì đi? Lúc nãy dì có thấy con gọi như vậy."
Ôn Tiểu Nhã gật đầu đáp:
"Đúng ạ". Tiếp đó cô quay sang nói với bà nội và Thượng Quan Uyển Nhi nói:
"Bà nội, Uyển Nhi, hai người mau vào nhà đi."
Thượng Quan Uyển Nhi cầm theo quà cáp đưa cho Kỳ Mỹ Cầm rồi nói:
"Dì ơi, lần này tới đột ngột như vậy nên cháu cũng không biết mua gì. Cháu có chút quà nhỏ này biếu dì và chú, mong hai người đừng ghét bỏ."
Kỳ Mỹ Cầm khách khí nói:
"Hai người tới thì tới, sao còn mua quà cáp làm gì?"
Mà Thượng Quan Uyển Nhi đã chạy sang hỏi thăm Ôn Tiểu Nhã:
"Chị dâu, chị không sao chứ? Sáng nay em và bà nội chạy mấy vòng để tìm chị, em mệt chút thì không sao, nhưng mà chị không thể nhẫn tâm để bà phải đi theo em mệt nhọc thế chứ?"
Ôn Tiểu Nhã có chút tức giận nói:
"Lại là anh trai em nói với bà nội đi. Anh ấy thật là nhàm chán, chị chỉ về nhà thăm gia đình chút thôi, anh ấy đã làm loạn như vậy?"
Bà nội cũng dịu dàng nhắc nhở:
"Tiểu Nhã, lần sau cháu đi đâu cũng nên nói cho Nam nhi một tiếng, để thằng bé đi cùng cháu. Đừng để giống như lần này, mọi người đều bị dọa sợ."
Ôn Tiểu Nhã có chút buồn rầu nói:
"Nhưng mà bà nội, Nam Trì có rất nhiều việc cần làm, mà nhà cháu lại cách xa thế này. Cháu thấy cháu vẫn nên tự mình trở về, vậy sẽ không làm ảnh hưởng anh ấy."
Thượng Quan Uyển Nhi liền nói:
"Chị dâu, nếu chị muốn đi đâu thì nhớ nói rõ cùng anh em trước nhé. Chị không biết sáng nay em phải vất vả thế nào đâu!"
Bà nội quay sang nhìn cháu gái, cười trêu:
"Uyển Nhi, cháu giúp anh trai cháu làm việc mà lại oán giận thế à? Bà thấy anh cháu nói rất đúng, cháu càng ngày càng lười rồi!"
Kỳ Mỹ Cầm lại bước vào đại sảnh, nói:
"Tôi đã gọi điện cho ba Tiểu Nhã để ông ấy nhanh về rồi. Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm."
Ôn Hằng bước tới bảo:
"Dì, dì để con đến nói chuyện với bà nội đi."
Bà nội chăm chú quan sát Ôn Hằng, sau đó quay sang hỏi Ôn Tiểu Nhã:
"Tiểu Nhã, đây chắc là em trai cháu nhỉ?"
Ôn Hằng ngượng ngùng đáp:
"Vâng ạ. Cháu là em trai của chị Tiểu Nhã, tên là Ôn Hằng ạ. Còn vị này là dì của cháu, Kỳ Mỹ Cầm."
Bà nội cười khen:
"Thật là một đứa bé hiểu chuyện."
Đúng lúc này, Thượng Quan Nam Trì với bộ mặt đen sì cũng đã đến. Kỳ Mỹ Cầm thấy anh liền tươi cười bước ra chào đón:
"Nam Trì đến rồi, nhanh tới ngồi đi con."
Thượng Quan Nam Trì ngồi xuống ghế, rồi anh đưa mắt nhìn Ôn Tiểu Nhã, chất vấn:
"Ôn Tiểu Nhã, em làm vậy là có ý gì? Sao em trở về cũng không nói một câu cho anh, lại còn chơi trò trốn tìm?"
Ôn Tiểu Nhã lạnh lùng trả lời:
"Em đã nói muốn tự mình đi chơi mà, rõ ràng là anh cứ đòi đi theo đấy chứ! Hơn nữa bây giờ anh không đi tìm Tô Thiến Thiến của anh sao, chạy đến chỗ em làm gì?"
Bà nội nghe thế thì lòng đầy nghi vấn quay sang hỏi Thượng Quan Nam Trì:
"Nam nhi, sao lại thế này? Có phải cháu lén đi tìm Tô Thiến Thiến không?"
Anh cúi đầu nói:
"Bà nội, không phải cháu tìm cô ta, là cô ta tự đến tìm cháu."
Bà lại hỏi:
"Có phải cô ta tìm cháu cháu liền đi theo không?"
Thượng Quan Nam Trì đáp:
"Vâng."
Bà nội lại nhìn anh một cái, rồi tức giận mắng:
"Cháu đúng là sinh ra để chọc giận bà mà."
Thượng Quan Nam Trì cau mày nói:
"Cháu còn có thể làm gì đây? Bây giờ việc ở công ty cháu rất bận, cháu đến một lúc sau đó phải trở về đi làm tiếp mà."
Lí do của Thượng Quan Nam Trì đã khiến cho Ôn Tiểu Nhã khó chịu. Cô cười nói:
"Bà nội, bà nghe thấy không, anh ấy chỉ xem con là phiền phức thôi đấy. Ở đây là nhà con mà Nam Trì còn chẳng cho con mặt mũi, đợi đến lúc về anh ấy sẽ còn bắt nạt con thế nào chứ."
Thượng Quan Nam Trì nhìn chằm chằm cô, khó chịu nói:
"Em cưỡng từ đoạt lí."
Lời nói này đã làm Ôn Bối Bối bực mình. Cô ta cao giọng bảo:
"Anh rể, anh nói như thế là không đúng. Nếu chị của em nói chuyện với người đàn ông khác đã khiến anh tức giận, vậy anh thân mật với cô gái khác thì chị ấy sẽ mỉm cười sao?"
Bà nội cũng lên tiếng nhắc nhở:
"Nam nhi, sau này cháu không được cùng Tô Thiến Thiến nói chuyện, cũng không được để cô ta chạy tới làm phiền Tiểu Nhã nữa!"
Thượng Quan Nam Trì lập tức trả lời:
"Bà nội, cháu biết rồi ạ."
Ôn Tiểu Nhã khó chịu nhìn anh, sau đó cô quay sang nói với bà nội:
"Bà ơi, biện pháp này cũng chẳng có tác dụng mấy đâu!"
Rồi cô kể tiếp:
"Vốn dĩ lúc đó Nam Trì đang nói chuyện cùng con. Vậy mà vừa nhìn thấy Tô Thiến Thiến, anh ấy đã nhanh chóng xáp lại gần cô ta."
Thượng Quan Nam Trì đứng bên cạnh tức giận chất vấn:
"Ai xáp lại gần Tô Thiến Thiến hả? Ôn Tiểu Nhã, em có chính mắt thấy anh xáp lại gần cô ta không? Nếu em không thấy được, vậy thì đừng có vô cớ đổ lỗi cho anh!"
Thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, Ôn Hằng nhanh chóng đứng ra hòa giải:
"Bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nhanh đi ăn cơm trước đi. Sau đó đợi đến lúc ăn xong, mọi người đã bình tĩnh lại, chúng ta mới tiếp tục nói chuyện."
Bà nội lập tức đồng ý với lời nói của Ôn Hằng:
"Đúng đúng, chúng ta nên ăn cơm thôi. Nếu bà còn ngồi đây nghe các cháu cãi vã, nhất định bà sẽ bị chọc tức chết!"
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 30.8.2021 tại dembuon chấm vn
Hai bà cháu đứng bên ngoài, vừa gõ cửa vừa cố gắng gọi điện cho Ôn Tiểu Nhã. Vậy mà một lúc lâu sau cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Cuối cùng, Thượng Quan Uyển đành đưa bà đến cửa hàng váy cưới hỏi thăm, sau đó hai người lại dựa vào địa chỉ nhà Lan Lan cho, chạy đến nhà cô ấy tìm kiếm.
Mãi vẫn không tìm được Ôn Tiểu Nhã, Thượng Quan Uyển Nhi rầu rĩ nói:
"Bà nội, cháu thấy lần này anh cháu và chị dâu nhất định là xong rồi!"
Nghe vậy, bà nội liền vỗ vỗ vai Thượng Quan Uyển Nhi, bảo:
"Cháu đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy! Hiện tại việc bà cháu mình cần làm chính là tìm ra Tiểu Nhã, sau đó tới khuyên nhủ con bé, chứ không phải là đứng đây ủ rũ."
Thượng Quan Uyển Nhi im lặng nghe bà nói. Một lát sau, cô nàng mới cất tiếng:
"Bà nội, chúng ta còn chưa đến nhà chị Tiểu Nhã tìm. Nhưng mà cháu nghĩ khả năng chị ấy về đó rất thấp, dù sao trong nhà còn có cả mẹ kế và em gái, chị ấy sẽ không về đó để tìm tức giận đâu! Cháu nghĩ nên thông báo cho anh cháu một tiếng, để anh ấy nghĩ xem nên làm gì tiếp."
__
Ở công ty, Thượng Quan Nam Trì vẫn đang mở cuộc họp.
Đáng lẽ lúc cuộc họp diễn ra mọi người sẽ phải tắt hết di động, thế nhưng việc mất tích của Ôn Tiểu Nhã đã khiến Thượng Quan Nam Trì không thể yên tâm tắt máy.
Thượng Quan Nam Trì đặt điện thoại trên bàn, chốc chốc lại liếc sang để kiểm tra. Thế nên ngay khi em gái gọi đến, anh đã có thể nhanh chóng trả lời:
"Uyển Nhi, thế nào rồi?"
Đầu bên kia, Thượng Quan Uyển Nhi nói:
"Anh, em và bà nội đã đi khắp nơi tìm nhưng vẫn chưa thấy chị Tiểu Nhã đâu cả. Bây giờ chỉ còn nhà của chị ấy là em và bà chưa đến xem thôi."
Thượng Quan Nam Trì đáp:
"Vậy em và bà sang nhà cô ấy trước đi. Anh còn đang dở cuộc họp, một lát nữa anh sẽ đến sau."
"Vâng."
Thượng Quan Uyển Nhi nói. Sau đó cô ấy quay xe chạy về hướng Ôn gia. Đột nhiên, bà nội quay sang nói với cô nàng:
"Uyển Nhi, con đi mua chút quà đi. Bây giờ bà cháu mình đến Ôn gia nhất định sẽ gặp ba mẹ của Tiểu Nhã, nếu đi tay không thì không lễ phép lắm."
Thấy bà nội nói phải, Thượng Quan Uyển Nhi liền gật đầu tán thành:
"Vâng, cháu đi ngay đây."
Tiếp đó, Thượng Quan Uyển Nhi chạy đi mua quà, rồi hai bà cháu mới ung dung đến Ôn gia.
__
Ở Ôn gia, Ôn Tiểu Nhã vẫn cùng Ôn Bối Bối ngồi ăn trái cây. Lúc này, Ôn Hằng bước đến hỏi cô:
"Chị, sao tự nhiên chị lại về đây?"
Ôn Tiểu Nhã tùy tiện đáp:
"Chị muốn về thì về thôi, đâu cần lí do chứ!" Rồi cô nhìn Ôn Hằng một lượt, thắc mắc:
"Em ăn mặc thế này là muốn đi đâu à?"
"Em ra ngoài chơi một lúc."
Ôn Hằng trả lời.
Ôn Bối Bối nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên nói:
"Tuy rằng cô chỉ lớn hơn tôi mấy ngày nhưng tôi nghĩ bản thân sẽ gọi cô là chị. Sớm hay muộn thì cũng phải gọi thôi, tôi thấy cứ sớm gọi chị, như thế sẽ không bị ba mẹ bắt bẻ."
Ôn Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn cô ta, thắc mắc:
"Từ lúc nào cô trở nên ngoan ngoãn vậy? Cô đừng đối xử tốt với tôi quá, nếu không tôi sẽ cảm động đến phát khóc mất."
Mà Ôn Hằng cũng ở bên khen Ôn Bối Bối:
"Chị, thật ra trong khoảng thời gian này chị Bối Bối và dì cũng đối xử tốt với em hơn. Em thấy hai người họ thật sự đã thay đổi rất nhiều."
Ôn Tiểu Nhã nghe em trai nói thì nhướn mày, nhắc nhở:
"Ôi, chị thấy chính là cáo chồn đến chúc tết gà thì có. Em đừng có cả tin như thế."
Ôn Bối Bối xù lông lên mắng:
"Tôi thấy chị mới là người có ý xấu. Phải rồi, sao lần này chị chỉ về một mình, anh rể không về cùng chị sao?"
Ôn Tiểu Nhã lạnh nhạt nói:
"Anh ấy bận việc."
Cô ả nhìn sắc mặt của Ôn Tiểu Nhã, sau đó cười phá lên:
"Chị đừng cho là em không biết gì. Nhìn mặt chị như vậy, hẳn là hai người đã cãi nhau rồi. Ôn Tiểu Nhã, chị đừng quên em cũng xem tin tức giải trí nhé."
Ôn Tiểu Nhã mặc kệ lời khiêu khích từ cô ả, bĩnh tĩnh hỏi lại:
"Cô biết được thì sao nào?"
Ôn Bối Bối lập tức bày ra thái độ lấy lòng để trả lời:
"Còn có thể làm gì nữa! Tất nhiên là em sẽ phải cả ngày quan tâm chị rồi. Chị hỏi thế không lẽ còn muốn em đi liều mạng với anh rể sao? Thật là hâm mộ và ghen tị với chị quá đi! Sao chị lại tìm được một ông chồng như thế, nhanh dạy cho em một chút bí kíp đi."
Ôn Tiểu Nhã mỉm cười đáp:
"Vậy cô nghe kĩ nhé, hiện tại cô ra ngoài kia tìm một người đàn ông đẹp trai rồi chạy đến ôm chặt anh ta, sau đó bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ là được."
Sắc mặt Ôn Bối Bối ngay tức khắc trở nên khó coi. Cô ta hung ác nhìn Ôn Tiểu Nhã, nói:
"Ôn Tiểu Nhã, cô đừng có mà khinh người quá đáng!"
"A, cô lộ nguyên hình rồi à? Sao không gọi chị tiếp đi?"
Ôn Tiểu Nhã nghiêng đầu hỏi.
Mà Ôn Bối Bối cũng không chịu thua, cô ả hung dữ nói:
"Sau này chỉ cần không có ba mẹ ở cạnh, tôi nhất định sẽ gọi cô là Ôn Tiểu Nhã!"
Kỳ Mỹ Cầm ở bên ngoài nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của hai người. Bà ta cứ nghĩ con gái mình đã kéo gần lại quan hệ với Ôn Tiểu Nhã rồi nên cứ tủm tỉm cười mãi.
Lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng đỗ xe. Ôn Bối Bối vừa nghe thấy đã bảo:
"Chắc chắn là ba đã trở về." Sau đó cô ta kéo theo Ôn Tiểu Nhã chạy ra xem.
Ôn Tiểu Nhã vừa ra xem liền nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang cùng bà nội bước vào, trên tay hai người còn cầm theo đầy loại đồ bổ.
Kỳ Mỹ Cầm thấy cô bước ra thì chạy lại hỏi:
"Tiểu Nhã, đây là..."
Ôn Tiểu Nhã cũng kinh ngạc nhìn hai người họ:
"Bà nộ, Uyển Nhi, sao hai người lại đến đây thế?"
Thượng Quan Uyển Nhi không trả lời câu hỏi của Ôn Tiểu Nhã. Cô nàng nhìn vào bàn tay đang nắm của Ôn Tiểu Nhã và Ôn Bối Bối, sau đó thắc mắc:
"Chị dâu, hai người là có chuyện gì."
Không đợi Ôn Tiểu Nhã trả lời, Ôn Bối Bối đã nói:
"Lần trước ba tôi biết hai mẹ con tôi đối xử không tốt với hai chị em chị Tiểu Nhã nên đã trách phạt. Bản thân tôi và mẹ cũng nhận thấy sai lầm của mình nên đã cố gắng sửa sai, đền bù lại cho chị em chị Tiểu Nhã về những việc trước kia."
Kỳ Mỹ Cầm đứng cạnh cũng góp lời:
"Phải, phải. Trước kia mẹ con tôi không tốt với hai chị em Tiểu Nhã nên cũng thấy rất xấu hổ. Giờ đây chúng tôi đang cố gắng sửa chữa những sai lầm của mình."
Ôn Tiểu Nhã thấy Kỳ Mỹ Cầm không phải đang diễn nên cũng tha thứ cho bà ta:
"Dì à, chuyện của quá khứ thì cứ để cho nó đi qua."
Kỳ Mỹ Cầm cũng đồng ý, rồi bà ta nhìn vào bà nội, hỏi:
"Đây là bà nội của Nam Trì đi? Lúc nãy dì có thấy con gọi như vậy."
Ôn Tiểu Nhã gật đầu đáp:
"Đúng ạ". Tiếp đó cô quay sang nói với bà nội và Thượng Quan Uyển Nhi nói:
"Bà nội, Uyển Nhi, hai người mau vào nhà đi."
Thượng Quan Uyển Nhi cầm theo quà cáp đưa cho Kỳ Mỹ Cầm rồi nói:
"Dì ơi, lần này tới đột ngột như vậy nên cháu cũng không biết mua gì. Cháu có chút quà nhỏ này biếu dì và chú, mong hai người đừng ghét bỏ."
Kỳ Mỹ Cầm khách khí nói:
"Hai người tới thì tới, sao còn mua quà cáp làm gì?"
Mà Thượng Quan Uyển Nhi đã chạy sang hỏi thăm Ôn Tiểu Nhã:
"Chị dâu, chị không sao chứ? Sáng nay em và bà nội chạy mấy vòng để tìm chị, em mệt chút thì không sao, nhưng mà chị không thể nhẫn tâm để bà phải đi theo em mệt nhọc thế chứ?"
Ôn Tiểu Nhã có chút tức giận nói:
"Lại là anh trai em nói với bà nội đi. Anh ấy thật là nhàm chán, chị chỉ về nhà thăm gia đình chút thôi, anh ấy đã làm loạn như vậy?"
Bà nội cũng dịu dàng nhắc nhở:
"Tiểu Nhã, lần sau cháu đi đâu cũng nên nói cho Nam nhi một tiếng, để thằng bé đi cùng cháu. Đừng để giống như lần này, mọi người đều bị dọa sợ."
Ôn Tiểu Nhã có chút buồn rầu nói:
"Nhưng mà bà nội, Nam Trì có rất nhiều việc cần làm, mà nhà cháu lại cách xa thế này. Cháu thấy cháu vẫn nên tự mình trở về, vậy sẽ không làm ảnh hưởng anh ấy."
Thượng Quan Uyển Nhi liền nói:
"Chị dâu, nếu chị muốn đi đâu thì nhớ nói rõ cùng anh em trước nhé. Chị không biết sáng nay em phải vất vả thế nào đâu!"
Bà nội quay sang nhìn cháu gái, cười trêu:
"Uyển Nhi, cháu giúp anh trai cháu làm việc mà lại oán giận thế à? Bà thấy anh cháu nói rất đúng, cháu càng ngày càng lười rồi!"
Kỳ Mỹ Cầm lại bước vào đại sảnh, nói:
"Tôi đã gọi điện cho ba Tiểu Nhã để ông ấy nhanh về rồi. Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm."
Ôn Hằng bước tới bảo:
"Dì, dì để con đến nói chuyện với bà nội đi."
Bà nội chăm chú quan sát Ôn Hằng, sau đó quay sang hỏi Ôn Tiểu Nhã:
"Tiểu Nhã, đây chắc là em trai cháu nhỉ?"
Ôn Hằng ngượng ngùng đáp:
"Vâng ạ. Cháu là em trai của chị Tiểu Nhã, tên là Ôn Hằng ạ. Còn vị này là dì của cháu, Kỳ Mỹ Cầm."
Bà nội cười khen:
"Thật là một đứa bé hiểu chuyện."
Đúng lúc này, Thượng Quan Nam Trì với bộ mặt đen sì cũng đã đến. Kỳ Mỹ Cầm thấy anh liền tươi cười bước ra chào đón:
"Nam Trì đến rồi, nhanh tới ngồi đi con."
Thượng Quan Nam Trì ngồi xuống ghế, rồi anh đưa mắt nhìn Ôn Tiểu Nhã, chất vấn:
"Ôn Tiểu Nhã, em làm vậy là có ý gì? Sao em trở về cũng không nói một câu cho anh, lại còn chơi trò trốn tìm?"
Ôn Tiểu Nhã lạnh lùng trả lời:
"Em đã nói muốn tự mình đi chơi mà, rõ ràng là anh cứ đòi đi theo đấy chứ! Hơn nữa bây giờ anh không đi tìm Tô Thiến Thiến của anh sao, chạy đến chỗ em làm gì?"
Bà nội nghe thế thì lòng đầy nghi vấn quay sang hỏi Thượng Quan Nam Trì:
"Nam nhi, sao lại thế này? Có phải cháu lén đi tìm Tô Thiến Thiến không?"
Anh cúi đầu nói:
"Bà nội, không phải cháu tìm cô ta, là cô ta tự đến tìm cháu."
Bà lại hỏi:
"Có phải cô ta tìm cháu cháu liền đi theo không?"
Thượng Quan Nam Trì đáp:
"Vâng."
Bà nội lại nhìn anh một cái, rồi tức giận mắng:
"Cháu đúng là sinh ra để chọc giận bà mà."
Thượng Quan Nam Trì cau mày nói:
"Cháu còn có thể làm gì đây? Bây giờ việc ở công ty cháu rất bận, cháu đến một lúc sau đó phải trở về đi làm tiếp mà."
Lí do của Thượng Quan Nam Trì đã khiến cho Ôn Tiểu Nhã khó chịu. Cô cười nói:
"Bà nội, bà nghe thấy không, anh ấy chỉ xem con là phiền phức thôi đấy. Ở đây là nhà con mà Nam Trì còn chẳng cho con mặt mũi, đợi đến lúc về anh ấy sẽ còn bắt nạt con thế nào chứ."
Thượng Quan Nam Trì nhìn chằm chằm cô, khó chịu nói:
"Em cưỡng từ đoạt lí."
Lời nói này đã làm Ôn Bối Bối bực mình. Cô ta cao giọng bảo:
"Anh rể, anh nói như thế là không đúng. Nếu chị của em nói chuyện với người đàn ông khác đã khiến anh tức giận, vậy anh thân mật với cô gái khác thì chị ấy sẽ mỉm cười sao?"
Bà nội cũng lên tiếng nhắc nhở:
"Nam nhi, sau này cháu không được cùng Tô Thiến Thiến nói chuyện, cũng không được để cô ta chạy tới làm phiền Tiểu Nhã nữa!"
Thượng Quan Nam Trì lập tức trả lời:
"Bà nội, cháu biết rồi ạ."
Ôn Tiểu Nhã khó chịu nhìn anh, sau đó cô quay sang nói với bà nội:
"Bà ơi, biện pháp này cũng chẳng có tác dụng mấy đâu!"
Rồi cô kể tiếp:
"Vốn dĩ lúc đó Nam Trì đang nói chuyện cùng con. Vậy mà vừa nhìn thấy Tô Thiến Thiến, anh ấy đã nhanh chóng xáp lại gần cô ta."
Thượng Quan Nam Trì đứng bên cạnh tức giận chất vấn:
"Ai xáp lại gần Tô Thiến Thiến hả? Ôn Tiểu Nhã, em có chính mắt thấy anh xáp lại gần cô ta không? Nếu em không thấy được, vậy thì đừng có vô cớ đổ lỗi cho anh!"
Thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, Ôn Hằng nhanh chóng đứng ra hòa giải:
"Bây giờ chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nhanh đi ăn cơm trước đi. Sau đó đợi đến lúc ăn xong, mọi người đã bình tĩnh lại, chúng ta mới tiếp tục nói chuyện."
Bà nội lập tức đồng ý với lời nói của Ôn Hằng:
"Đúng đúng, chúng ta nên ăn cơm thôi. Nếu bà còn ngồi đây nghe các cháu cãi vã, nhất định bà sẽ bị chọc tức chết!"
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 30.8.2021 tại dembuon chấm vn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.